Bầu trời trong xanh, hơn mười con bồ câu bay vòng quanh Lưu phủ, Lưu phu nhân rắc gạo xuống, bồ câu lao xuống tranh đoạt thức ăn.
Lưu phu nhân chăn nuôi bồ câu nhiều năm, biết con trai Lưu Chỉ Hàn nướng bồ câu nó nuôi, bà cũng không trách cứ. Đợi lát nữa lại dùng bồ câu đưa tin, Lưu phu nhân có chút lo lắng, lỡ như con trai lại thèm ăn thì phải làm sao bây giờ?
Nhắc tới thèm ăn, Thư Hoàn ở thị trấn Trương gia đến bây giờ vẫn còn nhớ mãi mùi hương đó, hương vị chim bồ câu thật tuyệt!
Mà tối hôm qua thời gian nghỉ ngơi bị ám vệ Lục chiếm đi không ít, Thư Hoàn ngủ không an tâm, sáng sớm giờ Thìn còn làm ổ trên giường.
Đừng đừng đừng, đừng hiểu lầm, thời gian bị ám vệ Lục chiếm đi là dùng để nói chuyện, cộng thêm dùng để đi tìm Phùng Điềm Thu không chú ý đến an toàn của bản thân đi du thuyền với Hoa Diện đến khi mặt trời xuống núi đã lâu mà vẫn chưa trở về khách điếm.
Thời gian trở lại tối hôm qua.
Trong lòng Phùng Điềm Thu biết lỗi sai là do bản thân, không nên ở bên ngoài nói chuyện với Hoa Diện quá lâu, cho nên cũng không nhiều dạy dỗ Song Hoa giúp nàng gánh tội.
Trên đường đi Phùng Điềm Thu sốt ruột không cẩn thận trẹo chân, từ đây về khách điếm cũng không gần, nàng đau chân hoàn toàn không có cách nào đứng thẳng lên được.
Song Hoa lo lắng hỏi, “Tiểu thư, cô thế nào rồi!”
“Đau quá!” Trời đã tối khuya Phùng Điềm Thu cũng gấp gáp.
“Nếu không, nếu không chúng ta tìm khách điếm gần đây ở trọ đi!” Song Hoa cái khó ló cái khôn.
“Cũng được.” Phùng Điềm Thu đầu đầy mồ hôi gật đầu đáp ứng.
Trùng hợp ám vệ Lục đi tìm người ở gần đấy nghe hai người nói thế, hơi chút do dự, ám vệ Lục liền tiến lên nói chuyện, “Phùng cô nương, thứ cho tại hạ nói thẳng, chuyện hái hoa tặc huyên náo chắc là Phùng cô nương đã bị người khác để mắt tới, trở lại khách điếm ban đầu tương đối thỏa đáng hơn!”
“Ngươi đang nói cái gì? Ngươi đừng làm ta sợ!” Phùng Điềm Thu khoa trương bày ra tư thế rụt vai, tiếp đó lại có chút khinh thường bĩu môi.
Mặc dù nói vậy, nhưng Phùng Điềm Thu cũng sa sầm mặt, chịu đựng đau đớn ở chân để Song Hoa dìu dắt, khập khiễng đi về phía khách điếm lúc đầu.
Hơn nửa đêm, ám vệ Lục trở lại căn phòng sát vách thông báo một tiếng với Thư Hoàn trước;
Vì vậy Thư Hoàn bị người ta mạnh mẽ đánh thức từ trong chăn cực kì oán niệm, càng xấu hổ chính là sáng nay ám vệ Lục lại chạy tới đánh thức rời giường!
Cốc cốc cốc!
Ám vệ Lục đi đến trước cửa Thư Hoàn lần thứ ba, “Nên dậy rồi!”
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ cay độc, Thư Hoàn ôm chăn ngồi dậy, “Để cho ta ngủ một lát nữa được không?”
“Phùng cô nương có chuyện, bảo nàng nhanh chân nhanh tay một chút.” Ám vệ Lục đẩy Phùng Điềm Thu ra làm lá chắn, thực tế Phùng Điềm Thu đang ở căn phòng sát vách ngáy khò khò, tiếng hừ lạnh này khiến ám vệ Lục đứng yên ngoài cửa Thư Hoàn thật lâu hơi chút mất tự nhiên.
Thư Hoàn tin lời ám vệ Lục nói Phùng Điềm Thu vội vã đến tìm phiền toái là thật, lập tức tỉnh táo vội vàng đứng dậy rửa mặt.
Đợi đến lúc hoàn tất có thể gặp người, Thư Hoàn chuẩn bị “nghênh chiến”, nàng hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang để ám vệ Lục đi mời Phùng cô nương tới đây nói chuyện một chút.
Ám vệ Lục bịa chuyện ngượng ngùng!
Thư Hoàn bị lừa còn ngây ngốc không biết buồn bực!
Vì vậy trong phòng rơi vào yên tĩnh quỷ dị.
Sau một lúc lâu, không để tiếp tục kéo thêm được nữa, ám vệ Lục mới hơi thẳng lưng, nói: “Thực hiện tiểu kế, thúc giục công chúa rời giường!”
Thư Hoàn…
Nói “đao quang kiếm ảnh” cũng được sao? Nàng chuẩn bị “vượt mọi chông gai” “đại sát tứ phương”, kết quả ám vệ Lục nói cái gì? Địch nhân là hắn bịa đặt!
Chao ôi!
Vừa mệt vừa mỏi vừa đói!
Oa!
Thư Hoàn khoát khoát tay, oán hận trong lòng đặt mông ngồi trên ghế, “Gọi bánh bao lên đi!”
Trời đất bao la khẩu vị lớn nhất, có vấn đề khó khăn gì đợi nàng lấp đầy bụng rồi nói sau, bao gồm chuyện dạy dỗ ám vệ Lục làm thuộc hạ nên chính trực ngay thẳng không được nói dối, nhất là nói dối với chủ tử, mặc dù là lời nói dối có chút vô hại, nhưng cũng làm người ta “căm phẫn” đấy!
Ám vệ Lục không thấy công chúa đại nhân chống nạnh hai tay trừng mắt trách móc, có chút không quen, khụ! Xoay người đi gọi tiểu nhị mang bánh bao lên.
Gió nhẹ quất vào mặt, thời tiết thích hợp để đi xa.
Tiếu Cảnh Thăng xử lý xong hàng loạt chuyện thối nát chết người, chọn được thời gian đi thị trấn Trương gia tìm Phùng Điềm Thu đang dạo chơi.
Gã sai vặt vội vàng đánh xe ngựa ra khỏi U thành, hỏi công tử nhà hắn, “Thị trấn Trương gia này cũng không coi là nhỏ, công tử quyết định đi đến địa điểm cụ thể nào tìm Phùng cô nương?”
“Điểm Thu ham chơi, ta nghĩ là đến nơi náo nhiệt nhất của thị trấn Trương gia!” Tiếu Cảnh Thăng suy nghĩ, than thở, “Một ngày không gặp như cách ba năm!”
Gã sai vặt bị giọng nói ngọt ngáy của công tử nhà hắn làm cho nổi da gà toàn thân, cũng may đã thành thói quen rồi.
Lại nói đến Hoa Diện ăn đậu ở nhà trong nhà Kiều San, cả ngày hắn phe phẩy cây quạt, tùy tiện ném một thỏi bạc là có thể đuổi Thụ Thôn nịnh nọt chướng mắt gai mắt đi.
Kiều San bụng lớn dọn dẹp bát đũa, không cần hầu hạ Thụ Thôn cả ngày chửi mắng trách móc, ngược lại phải hầu hạ một người ngoài có ý đồ xấu; Kiều San thở dài, dẫn kẻ xấu vào cửa, mặc dù bạc trong tay kẻ xấu này rất nhiều khiến người ta mơ ước, nhưng chẳng lẽ cuộc sống mỗi ngày đều phải nhìn mặt người ngoài mà sống? Lừa gạt Thư Hoàn cô nương để có được bạc, trong lòng Kiều San bực bội khó chịu.
Càng thêm buồn bực, Kiều San cũng không để ý đến bụng khó chịu, dù sao cũng không phải khó chịu ngày một ngày hai; vì vậy nàng múc nước, chất đống quần áo bẩn vào trong bồn mang đi giặt. Nghe nói rau dại trên núi bên ngoài trấn không tệ, Kiều San nghĩ giặt quần áo xong thì xách giỏ đi đào.
Hoa Diện liếc Kiều San nhẫn nhục chịu khó, loại nữ nhân ngu xuẩn này hắn gặp nhiều rồi!
Phùng Điềm Thu không thích dùng bữa trong phòng ở trên lầu, nàng thích ngồi với mọi người ở đại sảnh dưới lầu ăn ăn uống uống, cười nói lớn tiếng, vì vậy lúc Hoa Diện đi tới khách điếm thì Phùng Điềm Thu đang nói chuyện vui vẻ với một hán tử.
“Phùng cô nương!”
Hoa Diện đi đến chào hỏi, nhân tiện lặng lẽ dò xét mấy hán tử rõ ràng rất có cảm tình với Phùng Điềm Thu.
“A! Là Hoa công tử!” Phùng Điềm Thu cũng không mấy bất ngờ khiêu mi cười nói: “Hôm nay mời ta đi du thuyền sao!”
“Mời, đương nhiên mời!”
Thư Hoàn đang xuống lầu nhìn thấy Hoa Diện và Phùng Điềm Thu như sao quanh trăng sáng;
Hai người kia không nhìn thức ăn trên bàn, không lấp đầy nửa cái bụng đã ra khỏi khách điếm, lại đi du thuyền?
Nói trong lòng Thư Hoàn không mất hứng là giả, Phùng Điềm Thu có thời gian đi chơi với người khác, không có thời gian tìm nàng và ám vệ Lục nói chuyện vậy chuyện hiểu lầm nên giải quyết thế nào đây!
Có chút sốt ruột đó!
Dự liệu được lại bị Phùng Điềm Thu thả bồ câu một ngày, Thư Hoàn xoa xoa mi tâm nói: “Ta ra khỏi thành trước, ngươi đi đến nơi nào đó đổi trang phục, thần không biết quỷ không hay rời khỏi đây!”
“Được!”
Ám vệ Lục xoay người xuống lầu, hết sức đồng ý với quyết định của Thư Hoàn.
Ám vệ Lục đi đến cửa hàng vải gần đây, tùy tiện mua mấy bộ quần áo, sau khi thay xong đến một quán trà ngồi một lát. Ước chừng gần nửa canh giờ, ám vệ Lục mới thanh toán tiền trà nhàn nhã đi về phía cửa thành.
Bên ngoài trấn Trương gia, Thư Hoàn dựa vào một thân cây đợi người nhàm chán chơi đùa ngón tay, có một phụ nhân mang theo cái giỏ lên núi đào thức ăn đi ngang qua, cũng có mấy chiếc xe ngựa ra vào. Thư Hoàn nhìn thấy một người quen trên một chiếc xe ngựa, người đánh xe hình như là gã sai vặt Nhậm Bố của Tiếu Cảnh Thăng?
Tiếu Cảnh Thăng không ở U thành phụng bồi cô biểu muội Lý Nhược Mai kia, đến thị trấn Trương gia làm gì?
Lấy thực lực của Tiếu phủ, không nên đến thị trấn Trương gia nhỏ bé này buôn bán nha.
Thư Hoàn buồn bực bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, chẵng lẽ Lý Nhược Mai cũng ở trên xe…
Nếu Lý Nhược Mai cũng đi theo Tiếu Cảnh Thăng, khó bảo đảm sẽ không nói đi bắt kẻ trộm ví tiền!
Thư Hoàn có tật giật mình hai vai run lên, thân thể nghiêng một cái, đứng không yên, nàng quyết định không đứng ở dưới cây già sáng ngời bắt mắt này đợi người nữa, xoay người đi vào rừng cây nhỏ bên cạnh.