Thượng Quan Tinh Húc y phục tử sắc đi vào, kim quan cài đầu ánh bạc đính ngọc xanh đơn giản, tất cả chú ý đều hướng về phía hắn, Đạm Đài Vu Nhiên chỉ cần hắn xuất hiện liền như đóa phù dung dưới nắng vàng nở rực rỡ, trong tầm nhìn ngoài tướng mạo khí khái của Tinh Húc ra mọi thứ xung quanh đều lu mờ.
Không khó nhận ra điều mà hắn làm đầu tiên khi đến là tìm kiếm nữ nhân của mình, Bạch Quân Dao đang đón chờ hắn bằng nụ cười nhu mì, dù không nhìn rõ có bao nhiêu tình ý trong đôi con ngươi đẹp đẽ tựa hổ phách kia cũng làm cho tim gan Tinh Húc rộn ràng, hắn mỉm cười đáp lại, tiến lên thảm đỏ trải hoa tươi hành lễ:
” Thần tham kiến Đại Vương Gia, Nhị Vương Gia, Lục công chúa. Thần đã đến muộn nên chịu phạt.”
Đạm Đài Sở Giao có ý đùa cợt:
” Đúng, Thượng Quan Tướng Quân đáng phạt.”
Bỏ qua Đạm Đài Sở Giao, Lục công chúa trực tiếp ngắt lời:
” Thượng Quan Tướng Quân lo chuyện quân vụ, đến muộn là điều đương nhiên, không có tội. Thượng Quan Tướng Quân, huynh ngồi xuống đi.”
” Thần tạ ơn Lục công chúa. “
Hắn để ý vào bát của nàng, rất sạch sẽ đoán chắc nàng chưa động đũa, Tinh Húc ân cần hỏi:
” Buổi tiệc đã bắt đầu lâu như vậy rồi mà nàng vẫn chưa chịu ăn gì sao? Có phải không hợp khẩu vị hay ốm rồi không?”
Năm đầu ngón tay đang đặt trên chung đào hoa tửu đột nhiên khựng lại, bất giác Bạch Quân Dao dùng ánh mắt tròn xoe như viên châu óng ánh nhìn Tinh Húc, nàng thẩn thờ.
Hóa ra hắn để tâm nàng nhiều như vậy, chút việc nhỏ nhặt này cũng chưa từng lơ là, gương mặt mong đợi câu trả lời từ nàng đang gần sát bên hơi thở, lòng nàng tĩnh lặng tựa mặt hồ, không thêm tạp chất chỉ có quẩn quanh những đợt sóng ngầm, chợt tự hỏi được yêu có phải là thế này, không trực tiếp nói những lời đường mật, không miễn cưỡng vì chút khoái cảm của xác thân, toàn tâm toàn ý vì người đó mà đối đãi, nàng cho đi bao nhiêu, nhận lại được gì từ kiếp trước? Thế nên kiếp này nàng có thể cho mình tham lam hơn chút không? Mở rộng trái tim như hồng bao không đáy, chiếm hữu toàn bộ tấm chân tình của Tinh Húc về mình.
” Dao nhi, sao vậy? Nàng thấy không khỏe ở đâu à?”
Giọng nói trầm ấm đánh động sự ngây ngốc của nàng, Quân Dao mỉm cười:
” Không có gì, ta chờ chàng đến cùng ăn.”
Khóe môi nam nhân càng cong hơn, nụ cười của hắn đúng thật là rất đẹp, ngón tay mềm mỏng vuốt mái tóc thơm mật của nàng, không giống với cầm thương giáo, đặc biệt dịu dàng và nâng niu:
” Ngốc nghếch, nàng đói thì cứ dùng, cần gì phải đợi ta.”
Nàng chỉ mỉm cười không đáp, cẩn thận rót đầy chung rượu cho hắn. Đột nhiên Quân Dao phát hiện Đạm Đài Quân từ nãy đến giờ luôn để ý đến cử chỉ hành động của Đại Vương Gia, ánh mắt của hắn dù cho hòa lẫn vào bóng tối U Minh nàng cũng có thể nhận ra, vô cùng tà ác, vô cùng nham hiểm.
Thượng Quan Tinh Húc hoàn toàn không nhìn ra nàng đang dò xét người ở bàn bên cạnh, từ tốn gắp thịt cá đặt vào bát của Quân Dao, thắc mắc:
” Sao trên bàn chỉ còn mỗi cá chép chưng tương với hoa quả thế này, không phải trước giờ Lục công chúa luôn rất xa hoa sao?”
Nàng tùy ý trả lời:
” Là vì Lục công chúa chờ người quan trọng tới mới để cho tất cả khách mời được thưởng thức một bữa trọn vẹn.”
” Người quan trọng?”
Hắn ngạc nhiên, Lục công chúa kiêu căng ngạo mạn, đến Đại Vương Gia cũng không quản nổi nàng ta, lấy đâu ra người quan trọng tới mức có thể khiến nàng ta chờ đợi.
Nhìn nét mặt ngờ nghệch kia, Quân Dao đáp:
” Chàng ngốc thật hay là giả ngốc đấy, khắp Lôi Thành có ai chẳng biết Lục công chúa ngưỡng mộ chàng điên cuồng thế nào.”
Thật ra với nàng những lời này chẳng phải điều gì khó nói, cũng không mang theo chút ẩn ý nào, nhưng với Tinh Húc dường như nàng đang giận dỗi, bởi suốt từng ấy năm bên cạnh hắn chỉ toàn nam nhân vây quanh, ngoài nàng ra hầu như trước giờ Tinh Húc không gần nữ sắc, vì vậy tâm tình của nữ nhi chỉ có thể đoán qua lời thêu dệt từ thuộc hạ mà thôi, thế nên khi Quân Dao thẳng thừng giải thích hắn lại vô tình hiểu thành nàng đang ghen tuông, nam nhân uy phong trên chiến trường trước mặt nàng lại hóa thành một con mèo ướt, Tinh Húc nắm vạt áo nàng, giật giật bảo:
” Dao nhi, nàng đang ghen sao? Ngoài bổn phận thần tử ta hoàn toàn không có ý khác với Lục công chúa.”
Quân Dao kinh ngạc, ái mộ của Lục công chúa trong mắt nàng chỉ giống với đứa trẻ yêu thích thứ mà nó tôn sùng, nhanh dần sẽ chóng quên theo năm tháng trưởng thành, huống hồ hắn quả thật luận tướng mạo lẫn tài đức rất thu hút người khác, nam nhân ưu tú như vậy không chỉ mỗi nàng ta mà e là nữ tử cả Lôi Quốc đều ao ước.
” Ta ghen sao? Chàng đừng đùa nữa, ta không vô lý như vậy đâu…Khoan đã.”
” Sao thế?”
Dường như câu nói trước đó của Tinh Húc đọng lại trong trí nhớ nàng ” Sao trên bàn chỉ còn mỗi cá chép chưng tương với hoa quả thế này”.
” Mỗi cá chép…Đại Vương Gia. “
Nàng mấp máy môi hồng, rất khẽ, dù Tinh Húc có cố ý lắng nghe cũng chẳng nghe ra Quân Dao đang muốn nói gì.
Nàng nhìn sang gương mặt lạnh lẽo của Đạm Đài Quân, nếp môi kiêu bạc cong lên tà mị, cấp tốc quay đầu hướng đến Đạm Đài Sở Giao, tùy tùng bên cạnh đã gắp chỗ cá chép vào bát của hắn rồi, bàn tay khớp ngón rõ ràng do dự chạm vào đũa vàng, từ từ nâng miếng thịt cá trắng mịn hấp dẫn gần đến vành môi, Quân Dao không đợi được nữa, đứng bật dậy:
” Đại Vương Gia, ta thất lễ rồi.”
Nàng chạy nhanh qua bàn Đạm Đài Sở Giao, cướp lấy đĩa cá chép trước mặt hắn đồng thời kéo vạt áo chạm vào tay cầm đũa của đối phương làm thịt cá lỏng lẻo rơi xuống y phục phẳng phiu, con ngươi xám màu cơ hồ dừng lại vài giây trước hành động của nàng.
Gương mặt Đạm Đài Quân mong đợi biết bao liền chuyển sang tức giận, dù không trực tiếp bộc lộ ra ngoài nhưng cũng chẳng dễ chịu gì, tay hắn siết mạnh lại tựa hồ muốn nghiền nát manh y phục thành từng mảnh vụn, thậm chí thành khói thành sương, cơ hàm hung hăng nghiến chặt.
Tinh Húc đằng sau trông thấy rất kỹ, nếu là kẻ khác nhất định sẽ liền không vui, nhưng Đạm Đài Sở Giao chỉ hơi ngẩng mặt nhìn nàng, ánh nhìn thâm sâu khó bắt.
Quân Dao bê đĩa cá trên tay cười nói:
” Ta thích ăn món này, ngài có thể nhường đĩa của mình cho ta không?”
Đạm Đài Sở Giao nhìn sang bàn của nàng, như hiểu ý nàng đáp:
” Không đủ.”
” Ta cũng không thích ăn món này, Tướng Quân phu nhân cứ tự nhiên.”
Đại Vương Gia khì cười nhẹ một cái rồi đưa tay ra trước khách sáo ngụ ý để mặc nàng dùng, nhận lấy câu đạ tạ từ nàng rồi điềm nhiên lau vết bẩn trên y phục.
Đạm Đài Quân trừng nàng rất lâu, ngay cả Tinh Húc cũng nhận ra điều đó, Lục công chúa tại thượng lẫn tất cả nữ nhi trong yến tiệc nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường, họ thật tình không hiểu người ưu tú như Thượng Quan lại có thể vừa ý nữ nhân thô lỗ của Bạch Gia, còn ở trước mặt đám đông ân ái thuận hòa, càng nghĩ họ lại càng tức tối.
Bạch Quân Dao nghiêng đầu thăm dò Đạm Đài Quân, chỉ đáp lại cái nhíu mày tử khí kia bằng một nụ cười, tâm tư cao giọng:
” Đạm Đài Quân ơi là Đạm Đài Quân, ngươi không ngờ có đúng không? Kiếp trước vì muốn triệt hạ Đạm Đài Sở Giao mà ngươi lợi dụng tiệc sinh thần của Lục công chúa, mua chuộc đầu bếp trong viện của nàng ta nhất định phải thêm vào món cá chép này, vì Đạm Đài Sở Giao bản thân bị bệnh lạ khó trị, mỗi ngày đều dùng thuốc thay trà, trong phương thuốc mà hắn uống có sử dụng lượng lớn Cam Thảo dược liệu này từ đó đã tích tụ trong cơ thể Đạm Đài Sở Giao rất lâu dài, Cam Thảo và thịt cá chép xung khắc với nhau, nhẹ thì khiến bệnh tình của hắn tiến triển càng xấu, dẫn tới suy kiệt đến liệt tứ chi, nặng thì tử vong. Nhưng Đạm Đài Sở Giao của kiếp trước không may mắn như vậy, chỉ sau khi ăn xong món cá chép này hắn đã chẳng còn mạng nữa.”