Bất Nhị Chi Thần

Chương 14: Tát



Giữa người với người có lẽ luôn có lòng tin, nhưng Quý Minh Thư cảm thấy, giữa cô và Sầm Sâm không hề có điều đó.

Đứng ở bên bàn ăn, cô nhìn Sầm Sâm thong thả ung dung ăn cơm, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh Sầm Sâm ở trên giường nói hai chữ “Có nhận”.

– – nhận hối lộ sao? Nhận rồi thì lẽ ra không được nhắc lại sự kiện WC nam kia nữa chứ.

– – nhận hối lộ.

Bạch bạch bạch!
Sau khi làm cô xong thì lại vả mặt cô, đúng là người chồng Trung Quốc mẫu mực cần cù mộc mạc đầy cảm động mà.

Hơn nữa người chồng tốt này đang thưởng thức thành quả lao động của dưới cái nhìn chằm chằm của cô, đúng là tuyệt mỹ là 🙂
Nhìn Sầm Sâm ăn một lát, Quý Minh Thư nhắm mắt, có cảm giác cơn tức giận của mình có thể để dành cho cả ba bữa cơm sáng trưa tối ngày mai.

Cô không nói một lời chạy về phòng khóa cửa, nằm trên giường lăn qua lộn lại mấy vòng.

Trong không khí còn lưu lại mùi ngọt của cuộc hoan ái, cô càng lăn lộn càng không ngủ được, nghĩ mãi cũng cảm thấy mình đã bị lừa ngủ một trận trong cuộc hôn nhân này.

Mấy hình ảnh lặp đi lặp lại trong đầu cô cứ liên tục truyền đến, cuối cùng đến khi không ngủ được nữa, đột nhiên cô ngồi dậy, định lao ra ngoài xé xác tên tra nam lừa tình một trận.

Không ngờ khi mới mở cửa, cô liền đụng phải tên tra nam lừa tình đó đang bê một bát cơm sườn nóng hổi đứng ở cửa.

Mì sợi cũng sườn hòa quyện, màu sắc đầy mê hoặc, trên mặt còn rải ít mỡ hành*, mà quan trọng nhất là hương vị tuyệt mĩ.

(*) Nguyên tác ghi là hành lá, cơ mà mình edit lúc đang đói xong liên tưởng đến cơm tấm sườn nướng nên chém gió ra là mỡ hành thui hehe
Quý Minh Thư nhìn chằm chằm bát cơm sườn, nhẹ nhàng nuốt nước miếng, nhìn không chớp mắt nói: “Anh quả là người tốt.


Tinh! Phát một thẻ người tốt!
Cô cũng không đi xem cái thẻ người tốt này thể hiện cho điều gì, chỉ cảm động mà nhận lấy bát mì, bê đến ngồi trước bàn trang điểm, còn đem ghế đến cho thêm phần đường đường chính chính.

Thời điểm Quý Minh Thư ăn cơm chính là khung cảnh đẹp, cái miệng nhỏ ăn liên tục, toàn bộ bữa cơm đều rất yên tĩnh, không phát ra chút tiếng động gì.

Cũng không biết cô như vậy cũng được xem là hệ quả của việc được nuôi dạy trong danh việc, là lời giải thích hoàn hảo cho cái gọi là “Pháo tư đúng chỗ, đình chỉ bức bức” *
(*) Chỗ này mình không hiểu lắm nên để nguyên tác, có vẻ ý tác giả là tiền bạc đầu tư đúng chỗ thì quá chuẩn, không cần nói gì thêm

Giấc ngủ đêm nay rất yên.

Ngày hôm sau, 8h sáng, Chu Giai Hằng gọi điện đến rất đúng giờ, cung cấp dịch vụ báo thức cho Sầm Sâm.

Sầm Sâm nghe điện thoại xong, nằm trên giường, thong thả mà nhéo mũi.

Nhớ lại thời điểm trước kia ở Mỹ, nếu có thời gian rảnh, anh sẽ tự nấu cơm.

Thoáng cái thời gian trôi đi, nhiều năm qua bận công việc, xuống bếp nấu cơm lúc đêm khuya như hôm qua là lần đầu tiên.

Sau khi tỉnh táo lại, anh quay đầu nhìn.

Sáng sớm mùa hè, ánh mặt trời chói lóa, thế mà Quý Minh Thư không hề phản ứng lại, yên lặng cứ như cục bột bánh đợi lên men.

Cô ngủ không ngoan, có lẽ là bởi vì Quý gia tìm cho cô rất nhiều giáo viên, nhưng lại quên không thuê giáo viên dạy cô thế nào là tư thế ngủ ưu nhã xứng danh danh viện.

Khi mới kết hôn, cô còn cố gắng khống chế chính mình, duy trì tư thế ngủ bình thường nhất có thể, nhưng không bao lâu sau, cô liền liên tiếp bị lộ bản tính thật, đặc biệt là sau khi lên giường, tính phòng bị cô cực kì thấp.

Giống như bây giờ, cả người cô cứ như bạch tuộc, dính chặt vào lồng ngực Sầm Sâm, đôi chân dài cân xứng trần trụi cũng gác lên bụng anh.

Sầm Sâm là người đàn ông bình thường, sáng sớm tỉnh lại thấy cô gái xinh đẹp gợi cảm, quần áo xộc xệch treo lên người mình như thế, rất khó để không có phản ứng gì.

Đáng tiếc là thời gian không còn kịp nữa rồi.

Anh kéo bạch tuộc ra khỏi người, động tác cũng không có sự dịu dàng ôn nhu.

Có điều, đến khi ra khỏi cửa, anh vẫn hơi dừng lại, kéo rèm cửa để che đi ánh mặt trời chói chang.


Hồi trước, mỗi lần trở về từ nước ngoài, Quý Minh Thư cùng lắm chỉ ngủ một buổi sáng là hết bị chênh lệch múi giờ, nhưng lần này, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cô cảm giác đặt lưng là ngủ một mạch đến 6h tối.

Điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn Wechat.

Cô lướt nhìn vài cái, bao gồm cả tin nhắn của Tưởng Thuần từ Wechat, hỏi cô rằng buổi tối có đi tham dự tiệc sinh nhật của Trương nhị công tử hay không.

Trương gia có hai cậu con trai, con trai lớn là Trương Kỳ, con út là Trương Lân.

Trương Kỳ và Sầm Sâm không cách nhau nhiều tuổi, đã tiếp nhận không ít các công việc của tập đoàn, nhà bọn họ làm bên mảng du lịch, cũng qua lại không ít với Sầm Sâm trong công việc.

Trương Lân là con lúc tuổi nhà, được người nhà yêu thương, từ bé đã kiêu căng, hôm nay là sinh nhật tuổi hai mươi.

Quý Minh Thư cẩn thận nhìn kĩ lại, đúng là 20 tuổi.

Tuổi chẵn nha.

Quý Minh Thư kéo tin nhắn, tìm được tin mời của Trương nhị công tử, nhắn lại câu “ok”.

Trương nhị công tử trả lời lại rất nhanh: “Cảm ơn chị Thư đã nể mặt!”

Vì bữa tiệc sinh nhật này, Trương công tử đã chuẩn bị từ sớm, anh ta cũng linh hoạt, tiệc sinh nhật của bản thân tổ chức luôn ở Pub mà mình chuẩn bị khai trương, cũng như làm quảng cáo cho quán luôn.

Khi Quý Minh Thư tới nơi, không khí ở Pub đã vô cùng náo nhiệt.

Trương Lân mặt mũi cũng lớn, người quen khắp Tứ Cửu thành* về cơ bản đều đến đông đủ, còn có cả nhiều ngôi sao nhỏ không tên tuổi đến góp vui.

(*) đã chú thích ở chương 1, ám chỉ Bắc Kinh
Quý Minh Thư là do Trương nhị công tử tự mình tiếp đón.

Anh chàng họ Trương này tuổi tuy còn nhỏ, học hành cũng không đến chốn, nhưng riêng khoản mồm mép thì vô cùng điêu luyện, vừa đến cửa tiếp đón đã nói một tràng khen ngợi Quý Minh Thư, bên phải một câu chị gái, bên trái lại tỏ vẻ vô cùng thân mật, may mà cậu ta không có chị ruột, không thì thấy anh ta miệng lưỡi trơn tru như này, chắc sẽ tức đến mức muốn chui lại vào bụng mẹ.

Những trường hợp social bên ngoài như này, chủ nhân dùng thái độ nào tiếp khách chính là thể hiện thân phận địa vị của người đó, người có thể được Trương nhị công tử tự mình nghênh đón, cộng lại cũng chẳng có mấy người.

Người không biết Quý Minh Thư thấy Trương nhị công tử ân cần như vậy, trong lòng cũng thêm phần kính trọng Quý Minh Thư.

Bước tới phía trước rồi ngồi xuống, một hội chị em plastic trình độ không đến đâu nhưng lại vô cùng chuyên nghiệp tiếp nối sự nghiệp nịnh bợ từ Trương nhị công tử, mấy cô nàng miệng lưỡi trơn tru, rắm cầu vồng* cũng vang trời.

(*) đã chú thích ở chương trước, mang ý nghĩa fan khen ngợi idol, đánh rắm cũng thơm, tỏa ra ánh cầu vồng.

Quý Minh Thư cũng cho mấy cô nàng mặt mũi, nói mình đến muộn, chủ động nâng ly lên uống, lại cùng mấy cô gái nói chuyện Haute Couture mấy hôm trước.

Đây là trường hợp tiệc xã giao mà Quý Minh Thư quen thuộc nhất, ứng xử cũng thành thạo, thuận buồm xuôi gió.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Bất Nhị Chi Thần

Chương 14: Tin tức



Ban đêm yên tĩnh, ánh trăng chiếu vào mặt hồ, ánh lên vầng sáng nhẹ nhàng.

Khu biệt thự Minh Thủy nằm ở ngay giữa hồ, xung quanh cây xanh sum xuê, mỗi khi có gió thổi sẽ có tiếng xào xạc lướt qua.

Quý Minh Thư đêm nay nằm mơ, một giấc mơ tồi tệ.

Giấc mộng cứ lặp đi lặp lại, không có cách nào thoát ra được, thậm chí cô biết mình đang nằm mơ, nhưng mí mắt cứ như bị người ta khâu lại, không mở ra được.

6h sáng, ánh mặt trời từ từ chiếu đến.

Quý Minh Thư cuối cùng cũng tỉnh giấc.

Váy tơ tằm của cô bị thấm ướt do mồ hôi, khiến sau lưng có màu hồng đậm hơn, cổ cũng có một lớp mồ hôi mỏng.

Cô mở to mắt, mờ mịt nhìn trần nhà. Mấy giây sau, cô giật giật ngón tay, sờ đến tim của mình.

Thình thịch, thình thịch.

Đập cũng mạnh ghê.

Vẫn còn ở đây, thật may mắn quá.

Sau khi lấy lại được ý thức, Quý Minh Thư lấy gối ra che mặt.

Lẽ ra tối hôm qua cô không nên đọc loại truyện lấy thận moi tim này, làm trong lúc ngủ, mơ màng thế nào lại mơ thấy cốt truyện cẩu huyết Sầm Sâm để chữa bệnh cho bạn gái cũ đã lấy tim lấy thận cô.

Bây giờ nghĩ lại, giấc mơ này đúng là không logic chút nào, nếu đã lấy tim thì không phải cô đã chết rồi sao, sao lại có thể lấy thận được nữa. Hơn nữa, Sầm Sâm mà dám muốn lấy bộ phận cơ thể cô đem cho trà xanh chữa bệnh, cô lại còn không được đào mộ tổ tiên của Sầm gia lên hay sao?

Nhưng cũng phải nói, trong giấc mơ, Sầm Sâm thật sự rất đáng sợ, còn mặc cả áo blouse tráng, đeo kính gọng mạ vàng, nói sẽ tự mình ra trận để lấy tim cô, đúng là đồ biến thái mà.

Quý Minh Thư quay đầu nhìn Sầm Sâm, theo bản năng quay sang hướng khác né tránh.

Cô có thể thấy được Sầm Sâm đang hít thở đều đều, ngủ rất say, Quý Minh Thư không biết làm sao mà có gan vươn tay, lặng lẽ tiến lại gần, bất ngờ thưởng cho anh một cái tát —

“Bang.”

Cái tát này thật ra rất nhẹ, chỉ như chạm một cái, không thể so sánh với cái tát ở tiệc sinh nhật hôm qua.

Chạm xong, Quý Minh Thư định rụt tay lại.

Nhưng Sầm Sâm đang nhắm mắt mà vẫn có thể tóm lấy cổ tay cô vô cùng chuẩn xác.

“Làm gì đó.” Giọng nói của anh thấp như đang ngái ngủ.

“Anh, anh tỉnh rồi hả.. Trên mặt có đồ bẩn kìa.”

Quý Minh Thư ngây ngốc, hoàn toàn không hiểu được người đàn ông xấu xa này tại sao lại tỉnh giấc đột ngột như vậy, tim cô đập nhanh, khiến lời nói nghe không thuận tai chút nào.

Sầm Sâm từ từ mở mắt, nghiêng đầu hỏi cô, “Cái gì bẩn cơ?” Ánh mắt bình tĩnh tỏ vẻ tôi đã hiểu rõ rồi.

“…”

Quý Minh Thư dùng sức giãy giụa, nhưng không tránh được.

Cô dứt khoát thật thà kể lại: “Tôi mơ thấy anh lấy thận của tôi, làm cả đêm ngủ không ngon, nên tôi đánh anh một chút thì có làm sao.”

Sầm Sâm: “…”

Lực trên tay anh giảm xuống, Quý Minh Thư nhanh chóng thu tay lại, còn làm bộ làm tịch che thận, muốn chứng minh mình không nói hươu nói vượn.

Sầm Sâm liếc mắt, “Đó là dạ dày.”

Quý Minh Thư khựng lại, đổi sang bên kia. Nhưng rất nhanh, cô phát hiện có điều gì không đúng. Con người chẳng phải có thận ở cả hai bên còn gì, bên này hay bên kia thì có khác gì nhau?

Cô cũng mơ màng, sờ bên phải rồi lại sờ bên trái, quên mất luôn vị trí của thận là ở đâu.

Đến cuối cùng, cô dứt khoát lấy tay ôm tim, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Anh không chỉ lấy thận, còn muốn lấy cả tim của tôi, sao anh biến thái thế!”

“Không lấy giác mạc của em à?”

Sầm Sầm chế nhạo.

* * *?

Đầu Quý Minh Thư như bùng nổ, lập tức ngồi dậy tìm di động.

Ngăn tủ đầu giường không có, dưới gối cũng không tìm được, thế mà cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy điện thoại ở trên đầu giường bên phía Sầm Sâm.

“Anh biến thái thế, lén nhìn điện thoại người khác là xâm phạm quyền riêng tư có biết hay không?” Quý Minh Thư tức muốn chết, lấy gối đánh anh.

“Tôi xâm phạm nhiều thứ lắm.”

Sầm Sâm nghiêng người, ánh mắt lưu luyến dừng lại ở trước ngực cô.

Trong nháy mắt, mặt Quý Minh Thư đen xì.

Nếu không phải trước khi cưới đã kí phân chia tài sản rõ ràng, hiện tại, cô hận không thể lấy gối bịt chết Sầm Sâm, trực tiếp thừa kế tài sản kếch xù của anh 🙂

Sáng sớm làm một trận ầm ĩ như vậy ở trên giường, Quý Minh Thư cũng không có tâm trạng ngủ bù, cô rời giường, rửa mặt làm tóc trang điểm, còn cố ý gây ra tiếng ồn ào, làm Sầm Sâm cũng không có cách nào ngủ yên nữa.

Chờ đến khi Sầm Sâm cũng rời giường vì quá ồn ào, cô liền hất tóc đầy kiêu kì bước ra cửa.

Vốn dĩ tất cả những việc này đã làm tâm trạng cô tốt lên nhiều, nhưng khi vừa mở Wechat lên để tìm người đi chơi cùng, cô mới nhớ ra mình có nhược điểm to lớn của Sầm Sâm mà chưa dùng đến, nhất thời lại cảm thấy tức giận.

Cô không cam lòng mà lên mạng tìm kiếm, sau đó gửi ảnh chụp màn hình cho Sầm Sâm.

Khi nhìn thấy ảnh, Sầm Sâm cũng đã ngồi ở ghế sau.

Trên ảnh là một đoạn nội dung trên mạng có giải thích phổ cập kiến thức: “Vịt. Ở đây dùng làm từ ngữ bổ trợ cho nhiều tình huống, thay nhế” nha “, mang khuynh hướng diễn đạt một cách đáng yêu.. Thể hiện cảm xúc lãm nũng và dễ thương, thể hiện ấn tượng đáng yêu trẻ con của mình trong lòng đối phương..”

Quý Minh Thư: 【 Sầm tổng, nếu không có việc gì thì cũng nên lên mạng một chút, sống tối cổ như anh thì sớm muộn gì Quân Dật cũng sẽ phá sản trong tay anh đó 🙂 】

Sầm Sâm nhìn lên các tin nhắn cũ, đột nhiên cười nhẹ.

Tài xế và Chu Giai Hẳng nghe thấy tiềng cười nhẹ, theo bản năng nhìn vào gương chiếu hậu, nhưng cũng chỉ nhìn qua, không dám hỏi nhiều.

Đi theo người sếp nói ít như Sầm Sâm đã lâu, nhu cầu nói chuyện phiếm cùng tìm hiểu chuyện riêng tư đã sớm không còn.

Vệ sĩ theo sau xe trước đây cũng đã từ chức, không phải vì tiền lương ít hay công việc vất vả, chỉ là cậu ta còn trẻ, chịu không nổi cảm giác mọi người đều có miệng nhưng cả ngày đến nửa cái đánh rắm cũng không có.

Rất nhanh sau đó, Quý Minh Thư cũng nhận được tin nhắn mới của Sầm Sâm.

Hai tin nhắn trước đều là để trả lời ảnh chụp bên trên.

Sầm Sâm: 【 Hóa ra là em muốn làm nũng, tỏ vẻ đáng yêu hả, lần sau tôi sẽ chú ý phối hợp 】

Sầm Sâm: 【 có điều em đã 25, không cần cố tỏ ra dễ thương trẻ con đâu, tôi không có nhu cầu ấu dâm. 】

Sau đó, tin nhắn thứ ba là vài link của tin vui của tập đoàn Quân Dật.

Bấm vào xem thứ, đó là những tin khoe khoang thành tựu của tập đoàn ở lĩnh vực khách sạn, sau đó lại có phần nâng cao tinh thần của nhân viên ở đoạn kết, rồi gửi vài cái rắm cầu vồng đến cho ban lãnh đạo.

Đương nhiên, xem đến đây, Quý Minh Thư liền hiểu thành “Yên tâm, đến đời cháu trai của em cưới thì Quân Dật cũng không phá sản đâu.”

Quý Minh Thư nhắn lại một cái icon cười mỉm :), sau đó đến ava Wechat của Sầm Sâm, xóa kết bạn rồi kéo vào blacklist, một loạt động tác vô cùng liền mạch.

Sau khi kéo vào blacklist, Quý Minh Thư và Sầm Sâm một tuần liền chưa hề gặp nhau.

Sầm Sâm dành nửa tháng để kiểm tra bố trí của khách sạn, bay khắp trong ngoài nước, một ngày có ít nhất ba cuộc họp, đảm bảo có thể thực hiện các hạng mục anh an bài bất cứ lúc nào.

Quý Minh Thư thì không chịu nổi Tưởng Thuần năn nỉ ỉ ôi, đáp ứng giám sát cô nàng phèn chúa này cải tạo bản thân.

Quý Minh Thư thật ra cũng không hiểu tại sao mình phải làm cái việc như nam chính trong truyện thế này, nhưng nếu đã làm, cô sẽ làm một cách nghiêm chỉnh, hoàn thành mục tiêu không cho một xíu sự nhà quê nào được sống sót.

“Tại sao vẫn là 58kg?” Cô giáo Quý nghiêm khắc nhìn chằm chằm cái cân chất vấn.

Tưởng Thuần vẻ mặt vô tội nói, “Tớ cũng không biết, tớ không uống trà sữa, thịt nướng BBQ cũng không ăn mà.”

Quý Minh Thư đi quanh căn phòng xấu xí còn chưa kịp sửa lại, sau đó xác định chính xác ba hộp mì ăn liền nằm trong góc, “Cái kia là cái gì? Mua trái cây được tặng à?”

Tưởng Thuần rất thản nhiên, cầm lấy ba hộp mì ăn liền, sau đó lại đứng lên cân.

“Cậu nhìn xem, cân nặng không thay đổi, ăn cái này sẽ không béo đâu.”

Quý Minh Thư nhìn thấy cân vẫn giữ nguyên ở số 58, đứng hình ba giây, trong nháy mắt cảm thấy Tưởng Thuần nói rất đúng.

Cũng may tư duy của cô giáo Quý hồi sinh, nhận ra bug, liền nói, “Cậu ăn mì ăn liền đều là ăn luôn à? Ăn xong không tiêu hóa mà có thể cho ra luôn chắc?”

Tưởng Thuần: “…”

Thế mà cô ấy vẫn không bỏ qua.

Cô giáo Quý tiếp tục nhắc nhở, “Còn nữa, ngày nào cũng ở trên vòng tròn bạn bè với Weibo nói phải quyết tâm giảm cân, thái độ cậu không nghiêm túc thế thì giảm được cái gì? Sao không giữ sức mà về nhà bán cá, hoặc không thì lên vòng tròn bạn bè đi stalk xem Nghiêm Úc với con nhỏ trà xanh kia hú hí với nhau đi?

” Tớ nói là phải quyết tâm giảm cân, mỗi ngày đều nói còn gì? “Tưởng Thuần nhịn không được, nhỏ giọng bức bức.

Nhìn thấy vẻ mặt” cứ thử nói lại lần nữa xem ngày mai cô có còn thấy được hoàng hôn không “của Quý Minh Thư, cô lập tức sửa lại lời nói,” Được rồi, là tớ sai rồi, từ sau không ăn mì gói nữa. “

” Lên máy Elliptical* chạy 30 phút, độ dốc là tám, không được phép lười biếng.”Cô giáo Quý lạnh lùng ra lệnh.

Gần đây mỗi ngày đều phải chạy elliptical, Tưởng Thuần vừa nghe ba chữ này liền cảm giác chân và đùi đều đau nhức.

(*) Một loại máy chạy bộ có độ dốc

Nhưng Quý Minh Thư đã đứng ở bên cạnh máy elliptical, ánh mắt chết chóc cũng tỏa ra bốn phía.

Cô hít sâu một hơi, dáng vẻ không sợ chết tiến lại gần.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.