Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 37



Chuyển ngữ: Gà – LQĐ

Trình Thiên Diệp nhảy xuống nước đầu tiên, nước sông đêm xuân vừa lạnh vừa tối, nàng lần mò trong nước mấy lần, nhưng vẫn không tìm được người.

Người trên thuyền nóng lòng, càng ngày càng có nhiều binh sĩ thạo bơi, xuống nước hỗ trợ tìm người.

Trình Thiên Diệp ngâm trong nước, trên mặt nước đen kịt phản chiếu những ngọn lửa lốm đốm, xung quanh toàn bộ đều là người mình.

Nhưng Trình Thiên Diệp cảm thấy càng ngày càng sợ, thời gian trôi qua từng giây từng phút, vẫn chưa tìm được Mặc Kiều Sinh.

Kiều Sinh, Kiều Sinh, hắn sợ nước nhất.

Giờ phút này, hắn đang chìm trong dòng nước vừa lạnh vừa rét. Ta lại tìm không thấy hắn.

Một loại cảm giác lo sợ tột cùng chiếm lấy trái tim Trình Thiên Diệp.

Nàng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, có thể nàng sẽ mãi mãi mất đi nam nhân này.

Nàng đã trông thấy đôi mắt ấy đang nhìn mình, đóa hoa tình yêu ấy nở bung trước sự lựa chọn tử vong của nàng, hiện rõ mồn một trong nàng.

Trình Thiên Diệp hít sâu một hơi, lại lặn xuống nước, nàng liên tục lặn xuống, tầm nhìn dần dần tối như bưng, khó có thể thấy được gì. Ngay khoảnh khắc nàng muốn buông tay, nàng phát hiện một vầng sáng màu hồng đào dập dìu trong làn nước.

Màu hồng đào!

Lúc ẩn lúc hiện, lúc sáng lúc tối.

Trình Thiên Diệp bơi nhanh về ánh sáng đó, bắt được một cơ thể đã bất động. Nàng ôm theo cơ thể kia, liều mạng bơi lên theo những đốm lửa trên mặt nước.

Mọi người thấy Trình Thiên Diệp đã tìm được người, trồi lên mặt nước, hoan hô, ba chân bốn cẳng giúp đỡ kéo người lên thuyền.

Lúc Trình Thiên Diệp trèo lên boong tàu, đã có quân y khám và chữa trị cho Mặc Kiều Sinh.

Diêu Thiên Hương quay đầu lại nhìn nàng, tỏ vẻ khổ sở và thương cảm, nhẹ nhàng lắc đầu với nàng.

Trình Thiên Diệp tách đám đông ra, chỉ thấy một người ướt sũng nước nằm trên boong, sắc mặt hắn tái nhợt, mái tóc đen như mực rối tung, tay chân buông thỏng.

Tay quân y vừa lúc rời khỏi động mạch cổ của hắn, lắc đầu thở dài: “Đã không còn mạch tượng nữa.”

Xung quanh vang lên vài tiếng thở dài não nuột.

Trương Phức biết rõ Mặc Kiều Sinh này mặc dù chỉ là một nô lệ, nhưng có một vị trí đặc biệt trong lòng Chúa công, lòng của hắn ta trĩu nặng, vươn cánh tay không bị thương, an ủi Trình Thiên Diệp.

Nhưng vị Chúa công mà hắn ta khi thì tín nhiệm, khi thì hoang đường kia, lại lặng lẽ gỡ tay của hắn ta, cắn răng đi lên phía trước, rồi đẩy quân y ra, bình tĩnh mở miệng của người nô lệ đã không còn phản ứng với sự sống kia, nâng đầu hắn, vươn tay làm sạch dị vật trong miệng hắn.

Sau đó nàng xé y phục của nô lệ đó, quỳ xổm cạnh hắn. Tay phải đè lên tay trái, mu bàn tay áp vào nhau, mười ngón tay nàng đan vào, đôi khuỷu tay duỗi thẳng, lòng bàn tay đặt giữa lồng ngực của “thi thể”, nhanh chóng ấn một cách nhịp nhàng có lực.

Chúa công đang làm gì vậy?

Mọi người vây xem giật mình về hành động khác thường của Trình Thiên Diệp, đều xôn xao bàn tán.

Trình Thiên Diệp ấn hơn ba mươi cái, tay giơ lên, một tay giữ trán Mặc Kiều Sinh, một tay nâng cằm hắn, khiến miệng của hắn tự động mở ra.

Sau đó, trong tiếng kinh hoảng, nàng bóp mũi Mặc Kiều Sinh, trước mặt của mọi người, đặt miệng mình lên khoang miệng lạnh buốt kia, dùng sức thổi hai hơi, lồng ngực cố lấy hơi hai lần, nàng buông tay ra, tiếp tục đan mười ngón tay, nhịp nhàng ấn lồng ngực hắn.

“Chúa công làm gì vậy?”

“Chúa công làm sao thế?”

“Không phải là quá mức thương tâm đó chứ?”

Xung quanh vang lên tiếng xì xầm.

Hạ Lan Trinh và Trương Phức cất tiếng khuyên nhủ: “Chúa công, người đã chết không thể sống lại, xin người bớt đau buồn.”

Diêu Thiên Hương vươn tay ra, quan tâm đặt lên vai Trình Thiên Diệp, nhẹ nhàng gọi nàng: “Thiên Vũ?”

“Nàng lau mồ hôi cho ta đi.” Động tác tay của Trình Thiên Diệp vẫn không ngừng.

Nàng lặp đi lặp động tác này, mặc dù hai tay run lên, nhưng nàng vẫn cắn răng không chịu ngừng. Mồ hôi trên trán từng giọt rơi xuống lồng ngực đã tái nhợt kia.

Diêu Thiên Hương thầm bực bội, đứng ở một bên, lúc nào cũng dùng tay áo lau mồ hôi trên trán Trình Thiên Diệp.

Đột nhiên nàng ta chỉ vào Mặc Kiều Sinh nói: “Động, động rồi!”

“Có phải hắn vừa mới cử động không!” Nàng ta túm chặt tay Tư Mã Đồ.

Trình Thiên Diệp tập trung nhìn lại, thấy đôi môi tái nhợt của Mặc Kiều Sinh, hơi mấp máy, thở ra vài hơi.

Hai hàng chân mày rậm của hắn nhíu chặt, suy yếu mở mắt ra, nhìn sang Trình Thiên Diệp.

“Tỉnh rồi!”

“Thật sự tỉnh rồi!”

“Người chết sống lại!”

“Kỳ tích! Đây là kỳ tích!”

Bốn phía vang lên tiếng hoan hô.

Trình Thiên Diệp xụi lơ dưới đất, hai tay run rẩy, bốn mắt giao nhau với Mặc Kiều Sinh, nói không nên lời.

Trương Phức quỳ xuống đất: “Chúa công hồi sinh người chết! Bằng xương bằng thịt! Trời hộ đại Tấn, ban thưởng Thánh chủ cho ta!”

Đám binh lính đồng loạt quỳ xuống đất, hô to: “Trời hộ đại Tấn, ban thưởng Thánh chủ cho ta!”

Trình Thiên Diệp gắng gượng đứng dậy, khoát khoát tay với mọi người.

Mẹ ơi, Trương Phức ngươi cũng quá biết tạo thế rồi, chẳng qua ta chỉ trùng hợp học được hô hấp nhân tạo ở “Hội Chữ Thập Đỏ” mà thôi.

Nguy cơ qua đi, nàng cảm thấy cả người mềm nhũn, tay chân bất lực.

Vết thương trên vai tuy không sâu, nhưng nhiều lần bị hành xác, giờ đây hơi nhói đau. Gió lạnh thổi, trên người chợt vừa nóng vừa lạnh.

Trình Thiên Diệp tự biết không ổn, miễn cưỡng dặn dò hai câu, vịn tay Diêu Thiên Hương, đi vào thuyền nghỉ ngơi.

Vào trong phòng, Trình Thiên Diệp cho mọi người lui, để lại một mình Diêu Thiên Hương.

Nàng ngồi trên mặt ghế, cởi áo, lộ ra vết thương trên vai: “Giúp ta băng bó đi.”

“Ngươi! Ngươi…” Diêu Thiên Hương cầm chai thuốc trong tay, chỉ vào cơ thể Trình Thiên Diệp, sợ đến mức không nói được thành lời.

“Nhanh lên, đau chết ta rồi.” Trình Thiên Diệp cau mày nói.

Diêu Thiên Hương bình ổn tinh thần, bước lên giúp nàng xử lý vết thương ở lưng.

“Ta không ngờ, phu quân là nữ nhi?” Nàng ta vừa cẩn thận băng bó, vừa kinh ngạc nói: “Thật sự khiến ta giật mình. Ngươi vừa cởi mở vừa mạnh mẽ, lâm nguy không loạn, khí độ hơn hẳn bao nhiêu nam nhân. Ở chung lâu vậy, ta thật sự không hề nhìn ra, ngươi đúng là mỹ nữ. Nghĩ tới Diêu Thiên Hương ta, luôn tự xưng là nữ trung hào kiệt, hôm nay xem ra lại không theo kịp ngươi rồi.”

“Thiên Hương, ta biết rõ nàng rất không an tâm về ta.” Trình Thiên Diệp ngồi trên ghế, nghiêng đầu nói chuyện với Diêu Thiên Hương đang băng bó ở sau lưng cho nàng: “Đây là bí mật lớn nhất của ta, hiện tại ta nói cho nàng biết, nàng có thể an tâm rồi.”

Diêu Thiên Hương thầm bùi ngùi xúc động: “Ta hiểu rồi, cám ơn ngươi. Thiên Vũ.”

“Trên thuyền này, chỉ có một mình nàng biết rõ việc này, nàng phải giúp ta bảo vệ tốt bí mật này.”

“Ta nhất định giữ kín như bưng, ngươi yên tâm, nên biết rằng, ta cũng cần bí mật này của ngươi để yểm trợ cho ta và Tư Mã Đồ.” Diêu Thiên Hương băng bó kỹ miệng vết thương, giúp đỡ Trình Thiên Diệp buộc ngực lại.

Nàng ta đột nhiên nhận ra: “Ngươi, ngươi, ngươi nói trên thuyền không ai biết bí mật này, vậy Mặc Kiều Sinh thì sao?”

“Hắn không biết.” Trình Thiên Diệp mặc áo ngoài: “Nam nhân bên cạnh ta, chỉ có một người là thần tử Tiếu Cẩn biết được nội tình, nhưng lần này không biết tại sao hắn chưa đến.”

“Nếu vậy thì không đúng rồi.” Diêu Thiên Hương nghĩ tới một chuyện, tỏ vẻ kỳ quái: “Đêm đó, ngươi thu phục hắn thế nào?”

“Nàng câm miệng lại cho ta.” Trình Thiên Diệp vừa bực mình vừa buồn cười nằm xuống giường: “Hình như ta hơi sốt, nàng giúp ta tìm ít thuốc, trông giữ giúp ta, ta cần ngủ một giấc.”

Màn đêm buông xuống, Trình Thiên Diệp sốt cao, mê mang.

Diêu Thiên Hương dùng thân phận thê tử mới thành thân trông giữ bên cạnh nàng, những chuyện cá nhân của nàng đều tự tay làm, không chịu mượn tay người khác.

Không biết đã ngủ bao lâu, Trình Thiên Diệp tỉnh lại từ trong cơn mê, cảm thấy cổ họng khát khô.

“Thiên Hương… nước.” Nàng mở to mắt.

Trước giường có một đôi mắt ân cần đang nhìn mình.

Sắc mặt Mặc Kiều Sinh trắng bệch, vành mắt đen ngòm, trong mắt đều là tơ máu, đôi môi mỏng mím chặt thành đường thẳng.

Nhìn thấy Trình Thiên Diệp tỉnh lại, hắn khó nén nổi kích động, quỳ trước giường, đưa tay muốn đỡ lấy.

“Ta đến ngay đây.” Diêu Thiên Hương đẩy Mặc Kiều Sinh ra, ngồi ở đầu giường: “Phu quân, chàng đã tỉnh, khát nước không? Muốn uống ít nước chứ?”

Trình Thiên Diệp gật đầu.

Diêu Thiên Hương nâng nàng dậy, kê gối đầu cho nàng, vừa tiếp nhận chén ngọc mà Mặc Kiều Sinh dâng lên, cẩn thận đút nước cho Trình Thiên Diệp.

Trình Thiên Diệp uống nước xong, cảm thấy tinh thần tỉnh táo hơn:     “Chúng ta đến đâu rồi?” Nàng hỏi.

“Chàng ngủ suốt một ngày. Theo như tốc độ bây giờ, ngày mai có thể đến hoàng trì rồi, lên bờ thay đổi tuyến đường đến Biện Châu nữa.” Diêu Thiên Hương giúp nàng vén chăn.

Trình Thiên Diệp nhìn Mặc Kiều Sinh đang đứng khoanh tay. Những đóa hoa màu hồng xuất hiện trong khoảnh khắc tử vong trên người hắn không biết đã bị giấu đi đâu rồi, thay vào đó là màu vàng kim sáng đến lóa cả mắt.

Nếu không phải lúc sắp chết, dù là trong lòng cũng không dám lén lút yêu mến Chúa công của ngươi một chút sao? Trình Thiên Diệp nhìn màu vàng kim chói lọi, tức giận nghĩ.

Diêu Thiên Hương đánh giá hai người, tìm cớ: “Phu quân, chàng có đói bụng không, ta đi ra ngoài bảo bọn họ chuẩn bị cháo loãng cho chàng dễ tiêu hóa.”

Nói xong còn tự mình nháy mắt ra hiệu với Trình Thiên Diệp, đi ra cửa, để lại hai người trong phòng.

Trình Thiên Diệp nhìn Mặc Kiều Sinh nửa ngày, thở dài: “Trên người của ngươi có thương tích, đi về nghỉ ngơi đi, chỗ ta không cần hầu hạ.”

Mặc Kiều Sinh siết chặt nắm tay, không nói gì, vành mắt bỗng đỏ hoe.

Nếu không nói rõ ràng, hắn sẽ không thể nào tự mình hiểu được.

“Kiều Sinh, ngươi biết ngươi sai ở đâu không?”

Mặc Kiều Sinh nghi hoặc khó hiểu.

“Ta luôn mãi nói với ngươi, muốn ngươi quý trọng bản thân, trân trọng chính mình. Thế ngươi đã làm gì vậy?” Trình Thiên Diệp ngẩng đầu: “Ngươi nhảy xuống nước, nghĩ rằng đã tận trung với ta rồi, ngươi có nghĩ tới cảm nhận của ta không?”

“Ngươi thậm chí không mảy may cố gắng, cũng không cho ta cơ hội, chỉ biết khinh địch mà xem nhẹ tính mạng của mình.”

“Ngươi có biết, vị trí của ngươi trong lòng ta không?” Trình Thiên Diệp nhìn thẳng vào Mặc Kiều Sinh, thấy hắn cúi đầu: “Nếu ngươi cứ như vậy, ta đây…”

Cuối cùng nàng chỉ thở dài: “Thôi, ngươi đi đi. Ngươi cẩn thận suy nghĩ, không nghĩ thấu đáo thì đừng đến gần ta.”

“Ta…” Mặc Kiều Sinh mấp máy môi.

“Đi ra ngoài đi, ta mệt rồi, để cho ta nghỉ ngơi một lát.” Trình Thiên Diệp quay đầu đi.

Mặc Kiều Sinh nhìn quanh, cảm thấy khổ sở, cuối cùng vẫn lui ra cửa.

Diêu Thiên Hương bưng cháo loãng và chút thức ăn đến, lướt qua Mặc Kiều Sinh đang ở ngoài cửa.

Nàng ta nghi hoặc ngồi ở đầu giường của Trình Thiên Diệp, trên giường có bắc một cái bàn nhỏ, bày cháo trước mặt Trình Thiên Diệp.

“Thiên Vũ. Ngươi lại ức hiếp hắn à?” Nàng ta vừa giúp Trình Thiên Diệp húp cháo, vừa tò mò: “Ta thấy hắn vừa đi vừa khóc đấy.”

Trình Thiên Diệp vẫn im lặng cúi đầu húp cháo.

“Thiên Vũ à, ta thật sự rất ngạc nhiên, ngươi quan tâm hắn như vậy, bị thương nặng mà còn nhảy xuống nước cứu người.” Diêu Thiên Hương huých tay Trình Thiên Diệp: “Vì sao không nói cho hắn tình hình thực tế vậy?”

“Bất luận ta là nam hay nữ, chỉ cần ta nói muốn hắn, hắn đều sẽ thuận theo ta.” Trình Thiên Diệp dừng húp cháo: “Nhưng ta muốn, không phải là một tên nô lệ không có cái tôi.”

“Thiên Hương, nàng nhất định có thể hiểu được ta.” Trình Thiên Diệp ngẩng đầu lên: “Ta muốn một nam nhân có thể cùng ta sóng vai, hai bên cùng hỗ trợ nhau.”

“Nếu như, hắn không thể tự mình đứng lên, đi đến cạnh ta. Dù ta có yêu mến hắn, cũng sẽ không miễn cưỡng hắn làm tình nhân của ta. Nói hay không nói với hắn ta là nữ nhân, đều không còn quan trọng nữa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.