Chuyển ngữ: Gà – LQĐ
Trình Thiên Diệp rửa sạch tay trong chậu nước, mặt nàng hơi nóng lên.
Người trên giường, trên mặt có vệt nước mắt, chìm vào giấc ngủ mê man. Trình Thiên Diệp lấy một chậu nước ấm, bưng đến bên giường, giúp hắn rửa sạch cơ thể dơ bẩn.
Vốn không muốn bắt nạt hắn, nhưng phản ứng của hắn quá đáng yêu, nhất thời không thể nhịn được, đã khiến hắn bật khóc.
Trình Thiên Diệp thầm xoa tay cảm thấy hổ thẹn vì mình đã làm chuyện xấu, vì vậy càng dịu dàng gấp bội giúp hắn lau sạch người từ trong ra ngoài.
Mặc Kiều Sinh bị xúc cảm ấm áp này đánh thức, hắn mở to mắt, trông thấy chỗ Trình Thiên Diệp đang lau, bất chợt gương mặt đỏ lên, vươn tay ra đẩy cái khăn trắng nọ khỏi tay Trình Thiên Diệp.
Trình Thiên Diệp bắt lấy cổ tay của hắn: “Gì vậy, ngươi vẫn chưa sử dụng được sức lực đâu, ngoan ngoãn nằm yên đừng nhúc nhích.”
Nàng dùng chiếc khăn trắng tinh mềm mại, đưa tay lau mỗi một chỗ trên cơ thể hắn, làm vệ sinh tỉ mỉ, sau đó kéo chăn đỏ bằng gấm qua, đắp kín người hắn.
Có phải ta làm hơi quá chăng.
Trình Thiên Diệp nâng mặt Mặc Kiều Sinh lên, móc khăn tay trong ngực ra, lau đi vệt nước mắt trên mặt hắn.
“Là ta không tốt, ngươi đừng khóc, ta sẽ không bao giờ ức hiếp ngươi nữa.”
Mặc Kiều Sinh ngẩng mặt lên, nhắm hai mắt, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên hắn thể nghiệm cảm giác được dỗ dành thế này.
Ta được đối xử nhẹ nhàng đến thế, chủ nhân rõ ràng rất hưng phấn, nhưng vẫn cố chịu đựng.
Mặc Kiều Sinh đưa cánh tay yếu ớt vì vẫn còn tác dụng của thuốc ra, kéo chăn gấm lên đến ngang hông.
“Chủ nhân, người… người có muốn không?”
“Muốn gì?” Trình Thiên Diệp bất chợt không phản ứng kịp.
Toàn thân Mặc Kiều Sinh đều đỏ.
“A, không không không, không sao, ta không muốn.”
Trình Thiên Diệp kéo chăn bông lên, đắp cho hắn thật kín kẽ.
“Ta nói rồi, ngươi vĩnh viễn đừng miễn cưỡng bản thân.”
Hắn nhô đầu ra khỏi chăn, vẻ mặt ửng hồng: “Chủ nhân, ta tự nguyện, thật đấy.”
Trình Thiên Diệp giật một chăn, đắp lên người mình, nghiêng người nằm xuống bên cạnh Mặc Kiều Sinh, nàng vươn tay ra vỗ nhè nhẹ phía sau lưng Mặc Kiều Sinh.
“Ta biết rõ ngươi nguyện vì ta làm bất cứ chuyện gì, nhưng trong lòng ngươi rất ghét làm chuyện đó với phái nam đúng chứ?”
Mặc Kiều Sinh rụt đầu vào trong chăn.
“Không có chuyện gì đâu Kiều Sinh, ta không cần ngươi phải cố sức làm những việc này, chúng ta cứ giống như bây giờ đã rất tốt rồi.” Trình Thiên Diệp vẫn nhè nhẹ vỗ về hắn.
“Lúc ta còn bé, đã từng tận mắt nhìn thấy một người nam nhân, cưỡng bức huynh trưởng của ta trước mặt ta.” Một giọng nói buồn bã vang lên từ trong chăn.
Trình Thiên Diệp thở dài.
“Ta tự tay giết người nam nhân đó, dùng tảng đá nện vào đầu hắn đến nát bấy.”
“Từ đó về sau, chỉ cần có nam nhân làm chuyện đó trước mặt ta, đều khiến ta căm ghét, ta sẽ không kiềm chế được mà nhớ đến hoàn cảnh khi đó, cảnh đó cứ như vĩnh viễn khắc vào đáy lòng của ta, chẳng thể xóa đi.”
Bàn tay dịu dàng chậm rãi vỗ về hắn.
“Sau này, ta sẽ không để ngươi gặp lại tình cảnh đó nữa.”
“Ngươi mệt rồi thì đừng nghĩ nữa, yên tâm ngủ một giấc đi.”
Tay kia, lúc có lúc không, vỗ nhè nhẹ.
Thế nhưng chủ nhân à, ngươi vừa rồi… Lúc nãy, ta chưa kịp nghĩ gì cả mà.
Có lẽ chủ nhân không nghĩ nhiều vậy đâu.
Mí mắt Mặc Kiều Sinh từ từ nặng dần.
Trong cơn mơ màng, hắn lờ mờ nghe được một câu.
“Nếu như ta là nữ nhân, ngươi sẽ thích ta chứ.”
Nữ nhân?
Nếu chủ nhân là nữ nhân…
Mặc Kiều Sinh mơ thấy một giấc mộng ma quái kinh dị.
Trông giấc mơ đó, hắn đến một hoa viên dày đặc sương mù, ở cách đó không xa bóng lưng chủ nhân xuất hiện trước mắt hắn, hắn liều mạng đuổi theo, nhưng lại chẳng thể nào đuổi kịp.
Chủ nhân, chủ nhân, chờ ta với.
Trong lòng hắn lo nghĩ muôn phần.
Đột nhiên bóng dáng phía trước ngừng lại, xoay người, rõ ràng là chủ nhân, nhưng gương mặt lại là nữ. Nữ tử xinh đẹp kia nhẹ nhàng cười, vươn bàn tay mềm mại ra, sờ lên gương mặt hắn, dịu dàng gọi hắn.
“Kiều Sinh.”
…
Mặc Kiều Sinh giật mình tỉnh dậy, bên cạnh không có một bóng người. Hắn hoảng hốt thở dốc, cúi đầu nhấc chăn lên nhìn thoáng qua, phát hiện mình đã mơ một giấc mộng không thể tha thứ.
May thay trong phòng không có ai, hắn vội vàng đứng dậy, tìm y phục ăn mặc chỉnh tề, hủy diệt đi chứng cứ đại nghịch bất đạo.
Đi ra ngoài bình phong, Trình Thiên Diệp đã ngồi ở bàn chờ hắn.
Mặc Kiều Sinh nhớ tới những chuyện đêm qua và giấc mộng hoang đường kia, gương mặt xuất hiện hai rặng mây hồng.
“Cùng nhau dùng bữa đi.” Trình Thiên Diệp chỉ ghế tròn bên cạnh.
Mặc Kiều Sinh hơi do dự.
“Ngồi.” Trình Thiên Diệp kiên định nói.
Mặc Kiều Sinh chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhìn thấy những “dụng cụ” tinh xảo trước mắt khiến hắn cảm thấy chân tay luống cuống.
“Ăn đi, sau này chúng ta đều cùng nhau ăn cơm. Ngươi phải nhanh chóng làm quen thôi.”
Mặc Kiều Sinh mím môi, rốt cuộc vẫn phải vươn tay, bưng bát đũa lên.
Đây là lần đầu tiên hắn ngồi ngay ngắn trước bàn, cùng người khác ngang vai ngang vế ăn cơm.
Hắn cúi đầu xuống, thầm lặng xới cơm.
Trình Thiên Diệp liên tục gắp thức ăn cho hắn: “Ngươi phải ăn nhiều một chút, gần đây ngươi chịu khổ, tranh thủ bồi bổ đi.”
Tay xới cơm của Mặc Kiều Sinh dừng lại, hắn cúi đầu nuốt thức ăn trong miệng xuống, nhẹ nhàng nói: “Vì sao.”
“Cái gì mà vì sao?”
Mặc Kiều Sinh không nói.
“Vì sao đối xử tốt với ngươi hả?” Trình Thiên Diệp sờ đầu hắn: “Đương nhiên là vì ta thích ngươi chứ sao. Ngươi đáng yêu như thế, ta đi đâu tìm người đáng yêu như ngươi được đây.”
Trình Thiên Diệp buông bát đũa: “Ta đến chỗ Thiên Hương công chúa, ngươi từ từ ăn đi, cơm nước xong thì nghỉ ngơi, vết thương trên người của ngươi còn chưa lành hẳn.”
“Ta đi cùng chủ nhân.” Mặc Kiều Sinh đứng dậy: “Nơi đây nguy cơ tứ phía, bên cạnh chủ nhân sao có thể không có người theo hầu.”
Sợ Trình Thiên Diệp không đồng ý, hắn lại kèm theo một câu: “Ta tĩnh dưỡng nhiều ngày, đã khỏe hẳn từ lâu rồi.”
Hắn cho rằng việc bị trói là tĩnh dưỡng vài ngày.
Trình Thiên Diệp nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, nhớ tới đêm qua đổi thuốc cho hắn, trên băng vải vẫn còn thấm máu, nàng yên lặng thở dài.
“Được rồi, vậy chúng ta từ từ đi. Dù có thấy chuyện gì, ngươi cũng đừng nên vọng động, nghe theo sắp xếp của ta.”
Giờ phút này, trong phòng Diêu Thiên Hương.
Diêu Thiên Hương vừa soi gương trang điểm, vừa nghe tỳ nữ báo cáo tình hình.
“Đêm qua, cô gia vào phòng không lâu đã tắt nến, lúc nửa đêm cho gọi nước hai lần, còn muốn chút thuốc trị thương, băng vải. Truyền một ít thức ăn. Giờ này đang cùng tên nô lệ kia ngồi dùng bữa cùng nhau ạ.”
Diêu Thiên Hương mím môi cười: “Xem ra hắn không gạt ta.”
“Chẳng qua chỉ là một tên nô lệ thấp hèn, cô gia đã quá xem trọng hắn rồi.”
“Ngươi thì biết cái gì.“ Diêu Thiên Hương chọn phục sức trong hộp: “Trong lòng có tình thì không cần quan tâm đến thân phận của đối phương.”
Nàng giơ lên một đôi khuyên tai hồng bảo thạch, săm soi dưới ánh sáng, rồi đeo lên đôi tai trắng như ngọc của mình: “Nếu người này là một người vô tình vô nghĩa, ta sẽ không dám tín nhiệm hắn. Hắn cần phải mềm lòng chút ít, mới tốt.”
Trình Thiên Diệp dẫn theo Mặc Kiều Sinh, đi vào phòng riêng của Diêu Thiên Hương.
Diêu Thiên Hương đã rửa mặt xong xuôi, xinh đẹp ngời ngời, ngồi trong phòng đợi nàng.
“Ăn sáng rồi sao?” Diêu Thiên Hương cười dịu dàng hỏi.
Trình Thiên Diệp khẽ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh nàng ta, nhận lấy chén trà tỳ nữ dâng lên.
“Tối hôm qua thế nào?” Diêu Thiên Hương hỏi thăm, khẽ huých cùi chỏ vào Trình Thiên Diệp, vẻ chế nhạo: “Ta sắp xếp cũng không tệ phải không.”
Trình Thiên Diệp chắp tay hành lễ: “Đa tạ công chúa hao tâm tổn trí nhưng sau này kính xin công chúa đừng quản việc này nữa.”
Nàng thấp giọng, chèn thêm một câu: “Xin đừng đối xử với hắn như vậy.”
“Giả tạo, được tiện nghi còn khoe mẽ.” Diêu Thiên Hương liếc Mặc Kiều Sinh sau lưng Trình Thiên Diệp, kề tai thì thầm: “Ngươi nhìn hắn ta đi còn không nổi kìa, không phải do chuyện tốt mà ngươi làm à.”
Trình Thiên Diệp nhấp một ngụm trà, nàng phát hiện mình phải “giơ cờ trắng” trước cô nàng Diêu Thiên Hương này.
Người này mặc đồ hỉ đỏ, ngay cả linh hồn cũng thấm đượm màu hồng.
Như ánh bình minh, như ngọn lửa đỏ, xinh đẹp như hoa, rạng rỡ phóng khoáng.
Hai người chỉnh trang xong, dẫn theo người hầu, đến thỉnh an Cơ thái phu nhân.
Một kẻ phong thái như ngọc, một người quốc sắc thiên hương.
Dắt tay nhau cùng đi, lúc nào cũng vai kề vai, thì thầm to nhỏ.
Trong phủ mọi người nhìn thấy thì ai nấy cũng thán phục, thật sự là một đôi bích nhân trời đất tạo nên, khiến người người đều ao ước ghen tỵ.
Nào biết Diêu Thiên Hương đang kề tai Trình Thiên Diệp, thì thầm: “Ta thấy tên nam nhân này của ngươi, trông cao to, võ nghệ chắc hẳn cũng hơn ngươi, không phải ngươi là kèo dưới đấy chứ?”
Trình Thiên Diệp nhìn Diêu Thiên Hương ăn mặc đoan trang chín chắn nhưng lại nói năng không kiêng nể gì cả, vốn nét mặt vẫn đang giữ vẻ lạnh lùng cố gắng duy trì phong độ, chợt muốn nứt ra vì buồn cười.
Diêu Thiên Hương giơ ngón tay út mượt mà chọc vào củ hành xanh, vẽ một vòng: “Hóa ra ngươi là kiểu này?”
Trình Thiên Diệp phải bảo vệ tôn nghiêm của “phu quân”: “Nói bậy, đêm qua ta đã làm hắn khóc rất nhiều lần đấy.”