Chuyển ngữ: Gà – LQĐ
Trình Thiên Diệp nhìn Mặc Kiều Sinh đang quỳ gối, hắn lõa thể, tay chân thon dài, cơ thể căng đầy, giọt nước ướt sũng theo da thịt, thấm vào trong khăn tắm khiến người ta liên tưởng xa xôi.
Hắn nhắm mắt, sắc mặt ửng hồng, cả ngón chân đều đang căng thẳng đến mức co lại, bày ra tư thái nhậm quân thải hiệt [1].
[1] nhậm quân thải hiệt: để mặc người định đoạt.
Trình Thiên Diệp không phải không thừa nhận trong lòng bị hắn hung hăng trêu chọc một phen, thậm chí sinh ra một loại xúc động, muốn đẩy ngã người đó trên cỏ mà xử theo luật.
Nàng vươn tay, nhẹ nhàng lướt qua mái tóc mềm mại đen nhánh của Mặc Kiều Sinh, cảm thấy da thịt dưới đầu ngón tay vì nàng chạm vào mà khẩn trương run rẩy.
“Kiều Sinh.” Nàng nhìn người trước mắt, trong nội tâm tự dưng cảm thấy hơi chua xót: “Ngươi đã không muốn, vì sao còn phải làm vậy.”
“Ta…” Mặc Kiều Sinh kinh ngạc mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt dịu dàng như nước mùa thu.
Vì vậy, câu “Ta không có”, hai từ “Không có” trong ba từ bị nuốt trở vào.
Chủ nhân đã nói, người không thích nhất là bị lừa dối.
Hắn cúi đầu rũ mi mắt xuống: “Ta chỉ là một nô lệ đê tiện, ân đức của chủ nhân đối với ta, ta không có gì để hồi báo. Chỉ có thân thể này, còn miễn cưỡng xem như sạch sẽ, nếu chủ nhân yêu mến, ta…”
Hắn còn chưa dứt lời, đã bị người chặt đứt.
Một đôi tay mềm mại bưng lấy mặt hắn, nâng đầu hắn lên.
Một giọng nói như tiếng trời, dường như được phát ra từ sâu trong mộng cảnh.
“Kiều Sinh, ta rất thích ngươi, cũng rất thưởng thức ngươi.”
“Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ biến ngươi trở thành một vật phẩm, chỉ sử dụng trên giường.”
“Ngươi vừa dũng cảm, vừa kiên cường, là một người vĩ đại. Trong mắt ta, ngươi không chỉ có võ nghệ siêu phàm, còn rất trung tâm với ta. Một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ giống vị Du Đôn Tố tướng quân kia, trở thành một tân tinh (ngôi sao mới) chói mắt. Trở thành Tướng quân mà đại Tấn ta không thể thiếu.”
“Đến lúc đó mọi người đều sẽ nói ta tuệ nhãn như đuốc, chỉ dùng một con ngựa mà có thể đổi lấy một kỳ tài có một không hai.”
Cuối cùng người đó cười nói: “Nhưng mà, ngươi cần phải đứng lên trước. Không thể lại xem nhẹ mình nữa.”
Mặc Kiều Sinh cảm thấy lồng ngực của mình dấy lên một ngọn lửa, mầm lửa này được châm sâu vào khát vọng hèn mọn trong hắn.
Hắn đứng dậy trong cơn mơ màng.
Trình Thiên Diệp nhìn vị nam tử trước mắt, từ từ thẳng lưng lên, trong mắt có đốm lửa nhỏ được đốt sáng, đứng dậy.
Nàng cảm thấy khá đắc ý vì bản thân đã thành công rót đầy một chén canh gà, không khỏi nâng chén dục ẩm.
Ngay lúc này, khăn tắm không thức thời, lại không chịu thua kém mà rơi ra, từ bên hông Mặc Kiều Sinh trôi tuột xuống.
Trình Thiên Diệp phù một tiếng, phun hết rượu trong miệng ra.
Mặc dù Mặc Kiều Sinh đã bối rối nhặt khăn tắm lên, toàn thân hồng như một ấm nước đã đun sôi, rút lui nhanh như cắt.
Nhưng Trình Thiên Diệp đã thoáng nhìn thấy một chút phong cảnh.
Nàng nằm trên ghế lăn lộn, sờ lồng ngực mình.
Nàng tự hỏi,
Có phải trong nháy mắt, ta đã động lòng?
Lúc Trình Thiên Diệp dắt Mặc Kiều Sinh rời khỏi Ôn Tuyền Sơn Trang, trên mặt Mặc Kiều Sinh vẫn còn đỏ ửng chưa nguôi.
Tiêu Tú có vẻ vô cùng hưng phấn, nhân lúc Trình Thiên Diệp vắng mặt, liền lấy hết kỹ xảo của bản thân dò hỏi tình hình Mặc Kiều Sinh.
Nhưng Mặc Kiều Sinh lại ngậm chặt miệng, một chữ cũng không nói. Khiến Tiêu Tú rất mất mát.
…
Mùa đông tới nhanh hơn so với tưởng tượng.
Nhiệt độ ngày một thấp xuống.
Nhưng đối với dân chúng thành Biện Châu mà nói, mùa đông năm nay dường như không gian nan như trong tưởng tượng.
Từ đại Tấn, vật tư liên tục không ngừng được đưa tới, ổn định lòng quân dân Biện Châu. Bọn họ ôm chờ mong đối với mùa xuân năm sau, dồn toàn lực vào chuẩn bị đối kháng với trời đông giá rét.
Tiền tuyến, Minh quân lại liên tiếp truyền đến tin tức bại lui.
Đầu tiên là tả lộ quân (quân cánh trái) Bắc Cung hầu Lữ Tống tham công liều lĩnh, gãy kích ở Bình Lục (thuộc Hà Nam). Trung lộ quân (quân ở giữa) Hoa Vũ Trực bị mai phục ở Lỗ Sơn (một tỉnh phía đông Trung Quốc), tan tác.
Vốn hữu lộ (cánh phải) Lý Văn Quảng đóng vững đánh chắc hạ vài thành. Nhưng Vân Nam vương Viên Dịch Chi phụ trách lương thảo đố kị với khí thế của Lý Văn Quảng, cố ý đến trễ, khấu trừ lương thảo, khiến bộ của Lý Văn Quảng phải dừng lại ở Nam Dương.
Đến tận đây, toàn bộ tuyến của Minh quân tán loạn, Lý Văn Quảng căm phẫn tự dẫn binh mã quay về Lương châu.
Gần đây, ngoài thành Biện Châu thỉnh thoảng xuất hiện quân lính tháo chạy.
Trình Thiên Diệp hạ lệnh cho bọn họ hợp nhất lại.
Tư tưởng của mọi người đều thay đổi, gia tăng củng cố phòng thủ thành, chỉnh đốn và sắp đặt công sự, chuẩn bị tốt để nghênh đón sự phản công bất ngờ của đại quân Khuyển Nhung.
Ngày hôm đó, ở nơi xa tận chân trời, cát vàng dần dần tung bay, một đội hình bại quân chật vật, hoảng sợ thẳng đến Biện Châu.
Dưới sự bảo vệ của vài tên thuộc cấp, Uy Bắc hầu Hoa Vũ Trực dẫn đầu chạy vội tới dưới thành, hô to một tiếng: “Ta là Uy Bắc hầu, mau mở cửa thành!”
Đợi hồi lâu, trên tường thành chậm rãi xuất hiện một bóng người phụ tá còn trẻ tuổi, người này cười híp mắt nhìn về phía Uy Bắc hầu, chắp tay nói: “Uy Bắc hầu đường xa đến, bộ ta đương nhiên giúp Hầu gia đón gió tẩy trần, nhưng giờ này Chúa công không ở trong thành, xin Hầu gia bình tĩnh đừng nóng.”
Hoa Vũ Trực hổn hển: “Ngươi là kẻ nào? Kỵ binh Khuyển Nhung sắp đến, không phải nói đùa, nhanh chóng mời Tấn Việt hầu đến nói chuyện.”
Quan phụ tá này vẫn không nhanh không chậm lắc tay áo hành lễ: “Tại hạ Trương Phức, chỉ là một tiểu phụ tá thôi, thật sự không dám làm chủ, kính xin Hầu gia dẫn đầu chống đỡ quân địch, chờ Chúa công nhà ta trở về từ Tây Sơn, chỉnh đốn quân đội, điểm tề binh mã, nhất định sẽ ra khỏi thành trợ uy cho Hầu gia.”
Hoa Vũ Trực nhìn tường thành cao ngất kiên cố, tướng sĩ uy nghi trang nghiêm đứng san sát nhau, khôi giáp sáng loáng, đao thương đua tiếng.
Trong nội tâm biết rõ những điều này đều là viện cớ từ chối, quân đội Tấn quốc chiếm địa lợi, không chịu xuất đầu, muốn cho binh sĩ của mình xung phong.
Tuy hận đến nghiến răng, nhưng cũng không thể tránh được. Chỉ đành phải điều động quân đội, lưng tựa tường thành, bày chiến trận nghênh đón truy binh của dị tộc hung mãnh này.
Đội quân của Uy Bắc hầu bị Khuyển Nhung truy kích liên tục, sớm đã mất đi chiến ý, chỉ mong có thể nhanh chóng vào thành tránh né.
Ai ngờ lại bị cự tuyệt ngoài thành.
Giờ phút này, sau không có đường lui, trước có truy binh, ngược lại các tướng sĩ đều nổi lên quyết tâm tử chiến đến cùng.
A Phượng dẫn theo tiểu đội của hắn đứng đầu đội ngũ tiền tuyến, nghênh đón luồng công kích thứ nhất của quân địch.
Là đội quân tạo nên từ nô lệ, từ trước đến nay luôn bị đặt ở nơi hung hiểm gian nan nhất.
Giờ đây, thân hình hắn trúng tên, đã bị thương và mỏi mệt.
Nhưng hắn không thể lui,
Lui,
Đồng nghĩa với cái chết.
Hắn như một con sói hoang bị thương, hét lớn một tiếng, vung đao về phía quân địch mà phóng tới.
Đao của hắn chém vào địch nhân, đao của địch nhân cũng chém vào hắn, trước mắt, không biết là máu tươi của ai bắn ra tung tóe.
A Phượng cảm thấy mình đã không còn cảm giác đau đớn.
Hắn biết rõ đây là một dấu hiệu không tốt.
Tê dại, có nghĩa là tử thần đang tới gần.
Hắn giơ đao giúp huynh đệ bên cạnh tiếp được công kích của địch nhân, nhưng mà phía trước một ánh đao vừa sáng lên.
Giờ này, hắn đã không còn cây đao thứ hai để ngăn cản mũi nhọn đoạt mệnh này.
Sắp đến rồi.
Trong nháy mắt đó, A Phượng nghĩ, chết trên chiến trường cũng tốt.
Nhân sinh chẳng có gì thú vị, vì sao ta còn lưu luyến như thế.
Một thanh ngân thương lóe sáng nhô ra từ bên cạnh hắn, phá vỡ đao này, thế đi không ngừng, trực tiếp đâm vào bụng địch nhân, khiến võ tướng Khuyển Nhung chọn xuống ngựa.
Một tiểu tướng mặc hắc bào, giục ngựa hoành thương, lướt qua A Phượng, dẫn một đội kỵ binh y giáp sáng chói, tinh thần vô cùng phấn chấn, vội vã tiến về phía địch quân.
Tên tiểu tướng kia nhất mã đương tiên [2], vô cùng dũng cảm, như một lưỡi dao sắc bén xé tan đội hình của quân địch.
[2] nhất mã đương tiên: đi trước làm gương, xung trận lên trước.
Thân ảnh kia vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, thần thái sáng láng, ý khí phấn chấn.
“Kiều Sinh.” Yết hầu của A Phượng khô khốc, nhẹ nhàng nói ra một cái tên quen thuộc.
Nhờ Tấn quân kịp thời trợ giúp, bộ Uy Bắc hầu đánh lui truy binh của Khuyển Nhung.
Quân đội sống sót sau tai nạn dựng trại đóng quân ở ngoài thành.
Giờ phút này, trong lều trướng trung quân của Uy Bắc hầu, Hoa Vũ Trực nổi giận đùng đùng, đập bể một ly rượu bên chân Trương Phức đang ở trước mặt ông ta.
“Tấn Việt hầu dám vô lễ với ta như thế. Chỉ cho lão phu mang gia quyến người hầu cận vào thành. Hắn xem Biện Châu thành tài sản riêng của Tấn quốc rồi sao?”
Trương Phức không hề tức giận, cười híp mắt trả lời: “Hầu gia hiểu lầm rồi, xưa nay Chúa công luôn tôn kính Hầu gia, không dám chậm trễ. Đây chính là nghĩ cho Hầu gia quân lữ vất vả, mới thiết yến trong thành, giúp Hầu gia đón gió tẩy trần. Nếu Hầu gia cố ý muốn đồng cam cộng khổ với tướng sĩ, muốn túc tại quân doanh, vậy tiểu nhân cũng chỉ đành tiếc hận cáo lui.”
Thái độ của hắn ta khiêm hòa, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, khiến người ta tìm không ra sai sót.
Nhưng trong ngôn ngữ thì không hề có ý nhượng bộ.
Hiện giờ, Biện Châu bất luận là quân chính hay dân tâm, hôm nay đều đã được nắm giữ trong tay vị Chúa công ở Tấn quốc kia.
Không nói hiện tại Uy Bắc hầu chỉ còn một đội bại quân, dù dẫn mấy vạn hùng binh, muốn cầm lại tòa thành trì kiên cố, Biện Châu thành binh tinh lương túc [3] này, cũng là không thể được rồi.
[3] binh tinh lương túc: ý nói binh lính tinh nhuệ, lương thực đầy đủ.
Bắc Uy hầu thầm thở dài, lời nói châm biếm Tấn Việt hầu lúc trước còn văng vẳng bên tai. Hôm nay ngẫm lại, trong phần đông chư hầu, ngược lại chỉ có một mình y chiếm được tiện nghi.
Có nhiều chủ quân thì sẽ có nhiều thuộc thần. Chỉ cần nhìn vị Trương Phức dầu muối không vào này, thì biết Tấn Việt hầu cũng là kẻ gian xảo giả trư ăn cọp, thâm tàng bất lộ.
Uy Bắc hầu thật hối hận vì bản thân nhìn lầm rồi.
Nhưng hiện tại ông ta không muốn, cũng không thể làm căng với Tấn quốc.
Chỉ có thể nuốt cục tức này vào, bày ra khuôn mặt tươi cười với Trương Phức đối diện.
…
Trình Thiên Diệp bày yến tiệc ở phủ lớn thành chủ Biện Châu, để đón gió tẩy trần cho Uy Bắc hầu Hoa Vũ Trực.
Trên yến tiệc, người ta ăn uống linh đình, tâng bốc lẫn nhau, khách và chủ tận hoan.
Trong lòng Trình Thiên Diệp rất không chịu nổi loại xã giao này.
Nhưng nàng biết rõ, làm chủ quân của nước chư hầu một phương, đặc biệt là một vị chủ quân còn trẻ chưa có chỗ dựa ổn định.
Loại xã giao này không thể tránh né, chính là kỹ năng cần thiết để sinh tồn ở đây.
Nàng cười cười nói nói nhẹ nhàng bưng kim bôi lên, nâng chén mời rượu Hoa Vũ Trực đang ngồi trên khách tọa.
Hoa Vũ Trực giơ ly rượu lên: “Lần này nhờ có hiền đệ kịp thời rút dao tương trợ, mỗ vô cùng cảm kích, kính hiền đệ ba chén để tỏ lòng biết ơn.”
Tửu lượng của Trình Thiên Diệp rất tốt, không hề nao núng, ai đến cũng không chối từ.
Hoa Vũ Trực cười ha ha: “Còn nữa, không ngờ hiền đệ rất biết điều giáo [4] người.”
[4] điều giáo: ý là điều động và dạy dỗ.
Ông ta nhìn về phía Mặc Kiều Sinh đứng hầu sau lưng Trình Thiên Diệp: “Tên nô lệ này đến chỗ hiền đệ không bao lâu, quả thật đã thay da đổi thịt rồi, hôm nay trên chiến trường, lão phu gần như không nhận ra.”
Trình Thiên Diệp nhìn người bên cạnh, cười cười, bàn tay trắng nõn khẽ lật, rót một ly rượu, tự tay đưa lên.
Mặc Kiều Sinh vén vạt áo, quỳ một gối xuống, tiếp nhận ly rượu uống một hơi cạn sạch.