Bật Hack Yêu Đương Của Hệ Thống

Chương 36: Xung Hỉ Ở Thập Niên 60 (1)



Edit: Min

Linh hồn của Đào Nguyện trở lại hệ thống, cậu đứng cạnh nhành hoa đào và nhìn chằm chằm vào hai đóa hoa đào thật lâu. Đây là minh chứng cho tình yêu viên mãn của cậu và người yêu, đến cả dáng vẻ nở rộ cũng chứa đựng tình yêu.

Bên trong hệ thống vẫn luôn rất yên tĩnh, Đào Nguyện đột nhiên nghe thấy một âm thanh, điều này khiến cậu cảm thấy rất kỳ quái và lắng nghe trong chốc lát. Có chút giống tiếng nước chảy nhưng lại không thể xác định, Đào Nguyện mở miệng hỏi hệ thống “Đây là âm thanh gì?”

“Chủ nhân, để ngài có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ ở những thế giới sau, hệ thống đã tạo cho ngài một không gian riêng biệt, cho phép ngài có thể ra vào bất cứ lúc nào.”

Đột nhiên bên cạnh xuất hiện một cánh cửa, Đạo Nguyện tò mò bước tới.

Trong hệ thống vẫn luôn đen thui, nhưng sau khi bước qua cánh cửa này, nó đột nhiên trở nên sáng sủa hơn. Xuất hiện trong tầm mắt của Đào Nguyện là một ngôi nhà nhỏ bằng, và một mảnh đất đã được khai hoang nhưng chưa trồng cây gì. Cạnh mảnh đất còn có một con suối rất nhỏ đang chảy.

“Mấy thứ này……, là để tao làm ruộng trong không gian hả?” Đào Nguyện hỏi.

“Dựa theo nhu cầu của ngài ở mỗi cái thế giới, không gian này sẽ còn thay đổi trong tương lai. Phương pháp sử dụng cụ thể được giải thích chi tiết trong nhà gỗ.”

Được rồi, khi nào rảnh tao sẽ tìm hiểu.” Đào Nguyện không hứng thú với không gian lắm, bây giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng gặp người yêu của mình thôi “Bây giờ đưa thông tin về thế giới tiếp theo cho tao trước đi, sau đó đưa tao đến đó.”

– –

“Như Thanh, Như Thanh, dậy đi con.”

Đào Nguyện mở đôi mắt buồn ngủ quay qua nhìn ông lão bên cạnh “Ông nội.”

“Con đứa nhỏ này, tối qua lại đọc sách đến nửa đêm đúng không?” Ông Nhạc bất đắc dĩ nhìn cậu nói “Thức khuya có hại cho sức khỏe, con còn trẻ như vậy, nếu con thức đến hư thân thể thì khi lớn tuổi phải làm sao đây?”

“Như Thanh, lát nữa khi đến đó rồi, con không được thất lễ như vậy đâu đó, mau tươi tắn lên đi.” Ba Nhạc đang lái xe nói.

“Con biết rồi ba.” Đào Nguyện lại nhìn ông lão bên cạnh “Ông nội, lần sau con sẽ không thức khuya nữa, ông yên tâm đi, buổi tối con nhất định sẽ nghỉ ngơi thật tốt.”

Ông Nhạc nhìn cậu, trong mắt tràn đầy từ ái “Mới chớp mắt mà Như Thanh của chúng ta đã lớn như vậy rồi, đã đủ tuổi để có thể bàn chuyện cưới hỏi. Vài ngày nữa chúng ta sẽ đến nhà họ Ninh để ấn định ngày cưới. Chẳng bao lâu nữa, Như Thanh của chúng ta là người của nhà khác rồi.”

Nghe thấy tiếng thở dài không nỡ của ba mình, ba Nhạc nói “Ba, ba đừng nói mấy lời thương cảm như vậy mà, bây giờ không như trước nữa, gả đi là không thể thường xuyên về nhà. Mặc dù Như Thanh của chúng ta là ca nhi, nhưng Luật Hôn nhân mới quy định vợ chồng bình đẳng. Bây giờ không phải trước kia, cho dù Như Thanh của chúng ta gả đến nhà bọn họ thì cũng sẽ không thấp hơn Ninh Hạo Ba một bậc.”

Đào Nguyện nhìn ra ngoài cửa sổ và im lặng nghe bọn họ nói chuyện, nghĩ thầm cuộc hôn nhân này e là không thành đâu. Nhưng mà không thành lại càng tốt, Ninh Hạo Ba kia không phải người yêu của cậu, nên cậu nhất định không thể gả.

Khoảng thời gian trước Ninh Hạo Ba đến tìm nguyên chủ và nói với nguyên chủ rằng hắn đã có người yêu rồi, không thể kết hôn với nguyên chủ được, còn yêu cầu nguyên chủ chủ động hủy bỏ hôn ước nữa. Nghĩ đến đây, Đào Nguyện thầm cười mỉa trong lòng, người muốn hủy bỏ hôn ước là hắn nhưng lại kêu nguyên chủ nói, đúng là mưu tính giỏi thật.

Nguyên chủ dạo gần đây đều không có nghỉ ngơi tốt, cả đêm qua không ngủ cũng là vì chuyện này. Nguyên chủ trời sinh tính hướng nội và nhút nhát, không biết nên nói sao với ông nội và ba của mình. Hơn nữa, nguyên chủ là thật lòng thích Ninh Hạo Ba, từ nhỏ đã chuẩn bị gả cho hắn rồi, hiện tại đã đến tuổi kết hôn hợp pháp, vậy mà Ninh Hạo Ba lại yêu cầu nguyên chủ chủ động hủy bỏ hôn ước, nguyên chủ đương nhiên là rất thương tâm và khổ sở.

Tuy nhiên, nguyên chủ tuy nhút nhát nhưng lại rất có nguyên tắc, nói với Ninh Hạo Ba rằng hủy bỏ hôn ước cũng được thôi, nhưng phải là người nhà họ Ninh bọn họ nói ra, sau đó nên xin lỗi thì xin lỗi, nên từ hôn thì từ hôn. Nếu nhà họ Ninh bọn họ muốn hủy bỏ hôn ước, thì không có lý do gì để nhà họ Nhạc bọn họ mang danh thoái hôn cả.

Xe dừng bên ngoài nhà hàng, sau khi cả ba xuống xe thì có một vị khách chào đón đến hỏi thăm rồi dẫn vào trong.

Đào Nguyện quay đầu lại và liếc nhìn hàng dài xe đạp bên ngoài, sau đó mới đi theo ông nội và ba vào trong. Thời đại này có rất ít người có thể lái xe ô tô, hầu hết gia đình khá giả đều đi xe đạp.

Đây là thời đại mà triều đại phong kiến ​​đã bị lật đổ, chiến tranh giữa các sứ quân cũng đã qua, là thời đại có cả nghìn việc phải làm, là sự phát triển của khoa học công nghệ và thời đại mới chỉ vừa bắt đầu, và cũng là thời đại chuyển giao giữa xã hội cũ và xã hội mới. Trước khi có Luật Hôn nhân, hôn nhân về cơ bản đều là do cha mẹ sắp đặt. Sau khi Luật Hôn nhân mới được ban hành, lệnh của cha mẹ và lời của bà mai vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Mà nguyên chủ và Ninh Hạo Ba là có hôn ước từ nhỏ. Tuy nguyên chủ là con trai nhưng lại không hoàn toàn là con trai, bởi vì nguyên chủ có khả năng sinh con. Ở thời cổ đại, giới tính của nguyên chủ được gọi là ca nhi, là chỉ có thể gả chứ không thể cưới. Mặc dù Luật Hôn nhân mới đã quy định ca nhi có thể gả cũng có thể cưới, nhưng đa số người dân vẫn giữ tư tưởng cũ, cho rằng ca nhi là phải gả.

Ở thời cổ đại, ca nhi sinh ra tuy không nhiều bằng nam và nữ, nhưng so với bây giờ thì không kém là mấy. Mà hiện tại, ngày càng ít ca nhi được sinh ra, gần như là sắp biến mất. Mặc dù những đứa trẻ do ca nhi sinh ra bẩm sinh khoẻ mạnh hơn rất nhiều, nhưng tỉ lệ nam nữ rất bình thường, nên việc ca nhi dần dần biến mất cũng không gây ảnh hưởng gì và cũng không mấy ai quan tâm.

Trên tầng ba của nhà hàng đã ngồi đầy khách khứa, Đào Nguyện đi theo sau ông nội và ba mình, sau khi chúc thọ với thọ tinh hôm nay, bọn họ ngồi xuống bàn còn trống.

Đào Nguyện nhìn lướt qua những người khách khứa, rất nhiều người trong số họ mặc quân phục, lại còn không phải là quân phục của binh lính bình thường, chỉ cần nhìn tuổi là biết bọn họ là sĩ quan.

Đào Nguyện không có cảm giác thèm ăn, chỉ muốn nhanh kết thúc rồi về sớm. Về việc hủy bỏ hôn ước, nếu nguyên chủ không muốn chủ động nói, vậy thì cậu sẽ không nói.

Thật vất vả theo đuổi được bạch nguyệt quang của mình và gấp gáp muốn hủy bỏ hôn ước là Ninh Hạo Ba. Muốn hủy bỏ hôn ước cũng được thôi, hôn nhân sắp đặt không phải tự nguyện, miễn cưỡng ở bên nhau cũng sẽ không hạnh phúc. Nhưng Ninh Hạo Ba là người đề nghị hủy bỏ hôn ước trước, lại muốn để nguyên chủ mang tiếng nuốt lời, phải nói rằng người này đúng là vô trách nhiệm.

Những người khách vốn đang nói chuyện và uống rượu bỗng trở nên yên lặng, Đào Nguyện ngẩng đầu liền nhìn thấy Ninh Hạo Ba bước vào, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn. Nếu chỉ có một mình Ninh Hạo Ba bước vào thì tất nhiên mọi người sẽ không phản ứng như thế này, sở dĩ lúc này bọn họ yên lặng nhìn hắn như vậy là bởi vì hắn đang nắm tay ai đó.

Dù không còn là xã hội phong kiến nữa, ​​nhưng ngay cả những cặp vợ chồng cũng hiếm khi nắm tay nhau nơi công cộng. Hai người này tay trong tay đi vào, rõ ràng là quan hệ không bình thường, nhưng mấu chốt là hai người đều đã có hôn ước, và đối tượng hôn ước còn không phải hai bên.

Đào Nguyện biết bọn họ định làm gì, trong lòng cậu rất không vui. Không phải vì quan tâm đến Ninh Hạo Ba, mà là vì chuyện Ninh Hạo Ba sắp sửa làm chắc chắn sẽ khiến cả nhà cậu mất mặt.

“Ông nội, con chúc thọ ông, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.” Ninh Hạo Ba mặc một bộ quân phục chỉnh tề, nhưng lại có vẻ hơi cao ngạo, nếu chỉ nhìn bề ngoài, cũng khó trách nguyên chủ sẽ thích hắn. Còn người hắn đang nắm tay trông tao nhã, tuấn tú và ôn hoà, là một ca nhi rất có khí chất.

Ông Ninh đặt chén trà xuống, nhìn qua lại hai người họ, sau đó ánh mắt dừng lại trên tay bọn họ đang cầm, nghiêm mặt hỏi “Con là đến chúc thọ ta? Hay là đến làm ta cảm thấy khó chịu?”

“Con không chỉ đến đây để chúc thọ ông, mà còn có một chuyện vui lớn muốn nói với ông.” Ninh Hạo Ba nhìn thoáng qua người bên cạnh, sau đó nói với ông Ninh “Con và Văn Hàm đã đăng ký kết hôn rồi, con hy vọng có thể được ông chúc phúc và chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức hôn lễ cho hai người tụi con.”

“Hỗn xược!” Ông Ninh cả đời chinh chiến, mang lính đánh giặc từ khi còn trẻ, hôm nay là đại thọ sáu mươi của ông, dù đã sáu mươi nhưng ông vẫn tràn đầy sinh lực, đập bàn một cái thật mạnh nói “Hai đứa đều là người có hôn ước, lại vi phạm hôn ước tự mình kết hôn, con có để ta vào mắt không hả?!”

“Ông nội, bây giờ đã là xã hội mới rồi, chú ý đến tình yêu tự do. Suy nghĩ của con người ngày càng tiến bộ, những cuộc hôn nhân sắp đặt đã hủy hoại cuộc đời của nhiều người, chỉ có hôn nhân của tình yêu tự do mới có thể mang lại hạnh phúc. Con cũng không muốn vi phạm hôn ước mà ông nội sắp đặt cho con, nhưng chuyện này liên quan đến hạnh phúc của cả đời con, chỉ cần ông nội có thể tác hợp cho tụi con, con sẵn sàng chịu bất cứ hình phạt nào.”

“Xem ra, con không định để ta vui vẻ mừng thọ, hôm nay con muốn chọc cho ta tức chết đúng không?!”

Ninh Hạo Ba lập tức quỳ xuống nói “Con tình nguyện chết cũng mong ông nội có thể sống lâu trăm tuổi. Nhưng nếu hôn nhân không hạnh phúc thì có khác gì một cái xác không hồn đâu, con thà chết còn hơn sống như vậy.”

Ba mẹ Ninh Hạo Ba nhìn nhau, sau đó cúi đầu im lặng không nói gì.

Đào Nguyện thầm bĩu môi và cười chế giễu trong lòng, đúng là một màn kịch hay. Ninh Hạo Ba sợ ông nội như vậy, liệu hắn có dám bí mật kết hôn với Văn Hàm mà ông nội không hề hay biết không? Cho hắn mấy lá gan hắn cũng không dám, nếu không thì hắn đã không tìm nguyên chủ và yêu cầu nguyên chủ chủ động hủy bỏ hôn ước rồi.

Gia đình bọn họ hôm nay diễn màn này chẳng qua là vì thanh danh, vờ như các trưởng bối đều không biết gì, tất cả đều là người trẻ tuổi đang đấu tranh cho tình yêu của mình. Hơn nữa đúng là thời nay đã khác xưa rồi, thậm chí nhiều người già cũng đang dần thay đổi suy nghĩ.

Nhưng vi phạm ước định sẽ khó tránh khỏi bị mang tiếng là thất tín bội nghĩa, đặc biệt là loại người sĩ diện như ông Ninh, ông đương nhiên không muốn cho người khác lời ra tiếng vào. Vì vậy hôm nay ông ta phải phản đối thật gay gắt, sau đó giận dữ quở trách Ninh Hạo Ba và đợi mọi người khuyên giải, ông ta sẽ có cớ xuống nước.

Ông Ninh tức giận mắng một trận, mọi người vây quanh khuyên giải một hồi, khuyên ông Ninh đừng tức giận mà hại thân. Mọi người tôi một câu anh một câu khuyên nhủ, cái gì mà chuyện theo đuổi tình yêu của giới trẻ bây giờ là chuyện rất bình thường, rồi gì mà không thể để tư tưởng cũ huỷ hoại cả đời của một đứa trẻ.

Sau khi ông Ninh chửi Ninh Hạo Ba xong, dưới sự khuyên bảo của mọi người, cảm xúc mới hơi bình tĩnh một chút, nhưng trên mặt vẫn đầy vẻ tức giận. Ông ta nhìn Văn Hàm nãy giờ vẫn im lặng nói “Cậu cũng là người có hôn ước, việc cậu kết hôn với Hạo Ba, người nhà họ Hạ có biết không?”

“Con đã đến tạ tội với ông nội Hạ rồi, sau khi biết con và Hạo Ba yêu nhau thật lòng, bọn họ đã đồng ý hủy bỏ hôn ước.” Văn Hàm cũng quỳ xuống nói “Cầu xin ông nội tác hợp, con nhất định sẽ sống thật hạnh phúc với Hạo Ba.”

Mọi người nghĩ thầm, chẳng trách hôm nay cả nhà thủ trưởng Hạ không tới, hoá ra tất cả không phải vì Hạ Lập Viễn gặp tai nạn, mà là nhà bọn họ không có tâm trạng đi ra ngoài.

Ninh Hạo Ba thì chân thành và sẵn sàng hy sinh tất cả vì tình yêu. Còn Văn Hàm tuy nói lời cầu xin tác hợp, trên mặt cũng lộ vẻ cầu khẩn, nhưng trong ánh mắt lại không có chân thành như Ninh Hạo Ba. Xem ra, việc kết hôn với Ninh Hạo Ba có lẽ chỉ là một lựa chọn thứ hai đối với cậu ta mà thôi.

Mẹ của Ninh Hạo Ba mở miệng nói “Ba, ba tác hợp cho hai đứa nhỏ đi. Tuy đất nước của chúng ta không coi trọng tình yêu là trên hết như nước ngoài. Nhưng kết hôn dù sao cũng là chuyện cả đời, ba có thể nhẫn tâm để bọn nhỏ không hạnh phúc cả đời sao? Hoặc là chờ cuối cùng ầm ĩ đến mức ly hôn, không phải càng xấu hổ hơn sao ba?”

Ông Ninh im lặng một lúc, sau đó đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt ông Nhạc.

Ông Nhạc vẫn luôn nhìn bọn họ, trong lòng tất nhiên rất bất mãn, cũng rất tức giận. Nhưng nhìn thấy ông Ninh đi tới, ông vẫn vội vàng đứng lên.

“Là do tôi không dạy dỗ tốt cháu trai của mình, tôi xin lỗi ông.” Ông Ninh nói với vẻ mặt chân thành “Là cháu tôi không xứng với Như Thanh, ông yên tâm, tôi sẽ coi Như Thanh như cháu ruột của mình và tìm cho nó một người tốt hơn Hạo Ba.”

Ông Nhạc dù trong lòng có tức giận đến mấy cũng không thể trút ra ở một dịp như thế này, đặc biệt là những người đang vây xem đều mang vẻ mặt thủ trưởng đã đích thân xin lỗi ông rồi, ông còn không mau nói không sao để làm dịu bầu không khí hiện tại và để thủ trưởng có một buổi tiệc vui vẻ đi.

Đào Nguyện cúi đầu, âm thầm siết chặt tay, trong lòng đã phừng phừng lửa giận. Nếu nhà họ Ninh bọn họ âm thầm hủy bỏ hôn ước giữa hai nhà thì cũng không có gì. Nhưng vì danh tiếng của mình, bọn họ không chỉ diễn một màn kịch mà còn ép ông nội của nguyên chủ chủ động nói mấy câu dễ nghe trước mặt mọi người, sau đó coi như không có hôn ước này. Loại hành vi này khiến Đào Nguyện có chút tức giận, chỉ cần có cơ hội, cậu nhất định sẽ xả cục tức này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Bật Hack Yêu Đương Của Hệ Thống

Chương 36: Nhập vai yêu đương với ảnh đế (17)



Edit: Min

Sau khi Trịnh Huyên Lâm rời khỏi giới giải trí, hắn về giới kinh doanh với thân phận người thừa kế của tập đoàn Trịnh thị. Phần giới thiệu thân phận trên trang chủ của hắn cũng được đổi thành CEO của tập đoàn Trịnh thị.

Lại qua thêm một đoạn thời gian, Trịnh Huyên Lâm đăng video hắn cầu hôn Đào Nguyện và cả ảnh chụp giấy hôn thú đã được đăng ký trước đó lên trang cá nhân của mình, kèm theo dòng chữ chỉ nhận lời chúc phúc.

– – Ngoài những lời chúc phúc thì bọn em còn có thể nói gì khác đây? Chúc hai người hạnh phúc, thiên trường địa cửu.

– – Chúc hai người hạnh phúc! Em vẫn hy vọng anh có thể quay lại với tư cách là một diễn viên.

– – Hoa Khê xinh đẹp của chúng ta vậy mà sắp kết hôn khi còn trẻ như vậy. Nhìn đối tượng kết hôn là Trịnh ảnh đế, em đã rơi nước mắt chúc phúc cho hai người.

– – Em rất thích hai người, chúc hai người hạnh phúc.

– – Trịnh tổng tài, anh phải đối xử tốt với Hoa Khê của bọn em đó. Chúc phúc cho hai ngươi.

– – Đây thực sự là một chiến thắng lớn với fan CP của Trịnh Huyên Lâm và Hoa Khê, quẩy lên nào!

– – Các fan hoa ơi, chúng ta thắng rồi, những giọt nước mắt ~

Trịnh Huyên Lâm rất hào phóng, hắn đã gửi rất nhiều bao lì xì ra ngoài, và những fan nhận được bao lì xì đều rất phấn khích khi nhìn thấy số tiền trong bao lì xì.

Hai năm sau.

Đào Nguyện ra khỏi xe dã ngoại và đi vào phòng làm việc, theo sau là bảy tám người trợ lý, còn có người đại diện Lưu Vĩnh.

Thụy Tinh được tập đoàn Trịnh thị mua lại, hiện nay quy mô càng ngày càng lớn, ngoài Đào Nguyện thì còn có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng khác. Đào Nguyện với tư cách là phu nhân của chủ tịch tập đoàn Trịnh thị, làm việc gì cũng đều tùy ý. Nếu muốn đóng phim thì có thể nhận vai diễn mà mình thích, còn muốn nghỉ ngơi thì có thể trực tiếp nghỉ ngơi.

Đào Nguyện lần này nhận một bộ phim tiên hiệp, cậu đóng một vai phụ không có nhiều đất diễn nhưng lại đóng vai trò quan trọng trong cốt truyện. Khác với những ngôi sao muốn đóng vai chính sau khi nổi tiếng, dù vai chính hay vai phụ thì cậu cũng chỉ chọn đóng vai mà mình thích thôi.

Thêm một điều nữa là cậu không đóng cảnh hôn và cảnh giường chiếu, mặc dù có không ít ngôi sao đã kết hôn vẫn sẽ đóng hai cảnh đó, nhưng cậu không đóng. Trịnh Huyên Lâm vì không muốn diễn cảnh tình cảm với người khác mà trực tiếp rời khỏi giới giải trí, không đóng phim nữa, nên việc cậu từ chối diễn cảnh hôn và cảnh giường chiếu chẳng là gì cả.

“Hoa Khê đến rồi à, ngồi đi, ngồi đi.” Đạo diễn nhìn thấy Hoa Khê đi tới liền vội vàng đứng lên chào hỏi.

“Đạo diễn Từ, đã lâu không gặp.” Đào Nguyện bước tới chào hỏi, sau đó ngồi xuống hỏi “Hôm nay là ngày đầu tiên tôi vào đoàn quay phim, tôi đã đọc kịch bản rồi, các anh có sửa lại chỗ nào của cốt truyện khi quay mấy cảnh trước đó không?”

“Trước đó đều quay rất thuận lợi, không có sửa lại chỗ nào của cốt truyện cả. Cậu cứ diễn theo kịch bản là được.” Từ đạo nói.

“Một lát nữa khi quay nếu có chỗ nào diễn không đạt, đạo diễn Từ cứ chỉ ra đi, tôi sẽ không để bụng đâu.” Đào Nguyện nói vậy đương nhiên là có lý do. Bởi vì thân phận hiện tại, bất kể là quay phim hay xuất hiện trên chương trình đều không có đạo diễn nào dám đưa ra yêu cầu với cậu, và cho dù cậu làm gì, bọn họ đều nói cậu làm rất tốt.

“Tôi không có khả năng không hài lòng với kỹ năng diễn xuất của cậu, chẳng qua cậu yên tâm đi, nếu thật sự không diễn đạt, tôi nhất định sẽ kêu dừng lại và nói cho cậu biết.”

Danh tiếng của Đào Nguyện ở trong giới giải trí rất tốt, mặc dù xuất thân và thực lực đều rất mạnh, nhưng so với những ngôi sao tên tuổi khác, có thể nói cậu không hề có dáng vẻ của một ngôi sao nào cả. Hơn nữa cậu còn rất tận tâm, chỉ cần nhận việc là nhất định phải hoàn thành theo hợp đồng.

“Vậy được rồi, tôi đi hoá trang và thay quần áo trước đây.” Đào Nguyện đứng dậy đi đến phòng thay đồ.

“Hoa Khê, đã lâu không gặp.”

“Hoa Khê, tôi rất vui khi gặp lại cậu.”

“Chào Hoa Khê.”

“Chào mọi người, đã lâu không gặp.” Hoa Khê mỉm cười chào bọn họ. Những chuyên viên trang điểm này đã từng gặp Đào Nguyện khi ở trong đoàn phim khác, và họ đều là fan của cậu.

Đào Nguyện vào phòng thay đồ thay quần áo rồi đi ra, cậu ngồi xuống chuẩn bị trang điểm, trợ lý đưa cốc giữ nhiệt cho cậu, kêu cậu uống nước trước.

Sau khi trả lời điện thoại, Lưu Vĩnh bước vào và nói với Đào Nguyện “Đạo diễn Bahar lại gọi điện cho tôi, ông ấy nói……, muốn để cậu đóng vai công chúa người cá.”

“Phụt!” Đào Nguyện phun ra một ngụm nước, trợ lý bên cạnh nhanh chóng lấy khăn giấy ra giúp cậu lau nước trên quần áo.

“Khụ, khụ…….” Đào Nguyện ho khan vài tiếng, sau đó hắng giọng hỏi “Kêu tôi đóng vai gì cơ? Công chúa người cá? Ông ấy là đặc biệt tìm tôi để nói giỡn hả?”

“Nghe giọng điệu của ông ấy, tôi cảm thấy ông ấy rất nghiêm túc, nói là thật lòng muốn để cậu diễn. Và để cậu có thể nghiêm túc suy nghĩ, ông ấy đã gửi kịch bản qua đây rồi.” Lưu Vĩnh nói.

Đào Nguyện bất lực lắc đầu, cầm khăn giấy lau khóe miệng nói “Anh nói với ông ấy là tôi sẽ không đóng bất kỳ vai nữ nào đâu, cũng không muốn ra nước ngoài đóng phim. Tôi đã sắp xếp thời gian cho sau này xong xuôi rồi, và sẽ có một thời gian dài dự định không diễn nữa.”

Lưu Vĩnh lại đi ra ngoài và trả lời với đạo diễn Bahar theo lời của Đào Nguyện.

Thụy Tinh cũng có đầu tư cho bộ phim mà Đào Nguyện đang quay, cho nên các diễn viên khác trực thuộc Thụy Tinh cũng có vai diễn.

Nhìn thấy Đào Nguyện đi ra, các diễn viên đang chờ quay phim đều sôi nổi đi tới chào hỏi cậu.

Mà có một người đứng trong góc ở rất xa, ngơ ngác nhìn bọn họ, người đó chính là Trình Dịch.

Hai năm trước, Trình Dịch quyết tâm ra nước ngoài và chuẩn bị tiêu xài hết tất cả số tiền kiếm được, cuối cùng lại tận hưởng cuộc sống buông thả thêm một thời gian nữa, sau đó thì kết thúc cuộc đời đầy sai lầm và buồn bã này.

Nhưng khi đã tiêu gần hết tiền và tận hưởng sự phóng túng cuối cùng, anh ta lại không bao giờ có đủ dũng khí để có thể kết thúc mọi chuyện.

Sau khi giãy giụa và do dự trong vài tháng, cuối cùng anh ta quyết định về nước tiếp tục sinh sống trước khi tiêu hết toàn bộ số tiền.

Nhưng số tiền còn dư lại không nhiều lắm, thế nên phải đi làm. Hơn nữa anh ta đã quen ăn xài phung phí rồi, từ nghèo thành giàu thì dễ, nhưng từ giàu về nghèo rất khó. Nếu không làm việc thì anh ta có thể sẽ chết đói.

Anh ta đi tìm mấy người đạo diễn trước đây từng có quan hệ tốt, phải năn nỉ rất lâu thì anh ta mới có được cơ hội việc làm quản lý đạo cụ trong đoàn.

Đạo diễn này vốn dĩ không dám sử dụng anh ta, dù sao người anh ta đắc tội cũng là Trịnh Huyên Lâm, nếu sử dụng anh ta thì anh ta cũng có thể tự kết thúc. Nhưng Trình Dịch đã từng giúp hắn rất nhiều lần, nếu hắn không giúp anh ta thì trong lòng sẽ áy náy lắm.

Trước đây hắn đã từng làm việc với Đào Nguyện một lần, cảm thấy Đào Nguyện khá dễ nói chuyện và tính tình cũng khá tốt, vì vậy đã dò hỏi Đào Nguyện xem có thể cho Trình Dịch một cơ hội làm việc không.

Lúc Đào Nguyện nhận được cuộc gọi, cậu đã sửng sờ một lúc lâu. Sau đám cưới, cậu và Trịnh Huyên Lâm đã đi hưởng tuần trăng mật, sau khi trở về thì không thấy tin tức gì về Trình Dịch nữa. Hai năm trôi qua, cậu gần như đã quên mất rằng có người này rồi.

Đào Nguyện là một người ân oán rõ ràng, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đã đắc tội cậu hoặc từng làm tổn thương nguyên chủ. Ví dụ như Lý Xảo – người hiện giờ đang sống rất thê thảm, cậu không hề thương hại ả một chút nào cả.

Về phần cậu và Trình Dịch, ban đầu là không có mâu thuẫn gì, sau đó là vì Trịnh Huyên Lâm nên mới nảy sinh mâu thuẫn. Và đối với những việc anh ta đã làm, Trịnh Huyên Lâm đã cho anh ta nhận đủ trừng phạt rồi. Cuộc đời hoàn toàn bị hủy hoại và phải sống trong sự dày vò suốt đời đã đủ cho anh ta chịu đựng rồi, hơn nữa anh ta còn có vấn đề nghiêm trọng về tinh thần nữa.

Đào Nguyện cảm thấy mâu thuẫn giữa bọn họ chưa lớn đến mức phải dồn anh ta vào chỗ chết, vì vậy đã bảo đạo diễn cho anh ta một cơ hội làm việc đi, dù sao anh ta cũng không thể gây ra sóng gió gì nữa.

Trong hai năm bị tra tấn về mặt tinh thần, Trình Dịch đã tiều tụy đến mức như trở thành một người khác, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng trước đây của anh ta nữa, cho dù anh ta đang đi trên đường cũng không ai có thể nhận ra anh ta.

Việc quay phim vẫn tiếp tục cho đến tối, các diễn viên đều cảm thấy có chút mệt mỏi, lúc nghỉ ngơi đều là dáng vẻ uể oải ỉu xìu.

“Trịnh tổng.”

Không biết là ai kêu một tiếng, sau đó tất cả mọi người tỉnh táo ngay lập tức và nhìn về cùng một hướng gần như vô thức.

Là Trịnh Huyên Lâm đến, bọn họ đều biết hắn hẳn là tới đón Đào Nguyện.

Sau khi Trịnh Huyên Lâm rời khỏi giới giải trí, hắn vẫn thỉnh thoảng xuất hiện ở đoàn phim. Bởi vì chỉ cần Đào Nguyện đóng phim là hắn sẽ đến thăm hoặc đón cậu tan làm.

Trịnh Huyên Lâm gật đầu với những người chào hỏi mình, sau đó đứng sang một bên và nhìn Đào Nguyện đang diễn.

Đào Nguyện đã quay xong cảnh cuối cùng trong ngày, bước đến chỗ Trịnh Huyên Lâm hỏi “Anh làm việc xong rồi hả?”

“Ừ.” Trịnh Huyên Lâm sờ mặt cậu hỏi “Có mệt không?”

“Có hơi mệt, hôm nay là ngày em có nhiều cảnh quay nhất, sau này sẽ không nhiều như vậy nữa.” Đào Nguyện nói.

Tình yêu giữa hai người thực sự quá nồng đậm, đến cả người không có ánh mắt cũng có thể cảm nhận được bầu không khí yêu đương giữa hai người.

Trịnh Huyên Lâm ôm Đào Nguyện bước vào phòng hóa trang, hai người rời đi trong ánh mắt ghen tị và hâm mộ của mọi người.

Chỉ có Trình Dịch là không có hâm mộ hay ghen tị trong mắt anh ta, mà chỉ có trống rỗng và tuyệt vọng.

“Người này, vận mệnh này, sao vận mệnh của người ta lại tốt như vậy chứ?” Một ngôi sao nhỏ giọng cảm thán nói.

Những người nghe khác khi nghe câu này đều vô cùng đồng tình, bọn họ đóng phim không biết mệt mỏi và dồn hết tâm tư để cạnh tranh với nhau, người ta lại chỉ coi đóng phim như một thú vui. Muốn đóng vai gì là lập tức có người dâng kịch bản đến trước mặt, còn kinh phí đầu tư vào một bộ phim đối với người ta chỉ là tiền tiêu vặt mà thôi.

Đều nói cuộc sống trong gia đình giàu có không dễ dàng gì, nhưng nhìn người ta xem, quả thực là được nâng trong lòng bàn tay mà cưng chiều. Thật ra, dù là cuộc sống của một người bình thường hay cuộc sống của một gia đình giàu có, thì mấu chốt của hạnh phúc trong cuộc sống hôn nhân là liệu nửa kia của bạn có yêu thương bạn đủ nhiều hay không. Đôi khi, khoảng cách giữa con người với nhau chính là rất lớn.

Những ngôi sao đó vừa cảm khái trong lòng vừa mơ tưởng rằng khi nào bản thân cũng có thể may mắn như vậy, thật tuyệt khi có thể gặp được một người yêu mình sâu đậm và có thể khiến mình sống một cuộc sống tốt đẹp.

Trên xe trở về biệt thự, Đào Nguyện đang nằm trong vòng tay của Trịnh Huyên Lâm ngẩn người, đột nhiên nghĩ sau khi quay phim sẽ phải làm gì, cậu hỏi “Anh đã thu xếp xong chưa?”

“Ừ, tháng sau là có thể bắt đầu rồi.” Trịnh Huyên Lâm nói.

Bọn họ đã thương lượng rằng muốn có một đứa con trước, và khi đứa nhỏ đầu tiên được năm sáu tuổi, bọn họ lại có thêm một đứa nữa.

“Anh thật sự không định đóng phim sao? Không phải lúc trước anh nói nếu có kịch bản hay thì sẽ làm đạo diễn cho đỡ ghiền à? Bây giờ đến cả làm đạo diễn cũng không muốn nữa.” Đào Nguyện hỏi.

“Bây giờ tôi đang quản lý công ty, chắc chắn là không có thời gian để đóng phim nữa. Vừa quản lý công ty vừa đóng phim cũng quá không thực tế rồi. Chuyện làm đạo diễn này, chờ khi nào con của chúng ta trưởng thành và có thể giúp tôi rồi nói sau.” Trịnh Huyên Lâm hôn lên trán cậu “Chúng ta còn rất nhiều thời gian, có thể từ từ hưởng thụ cuộc sống, tôi không vội.”

Đào Nguyện ngẩng đầu nhìn hắn “Vậy anh có thấy hạnh phúc không?”

“Đương nhiên, chỉ cần em ở bên cạnh tôi, tôi chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới.” Trịnh Huyên Lâm nghiêm túc nhìn vào mắt cậu nói “Bởi vì em chính là hạnh phúc của tôi, chỉ cần có được em là tôi sẽ có được hạnh phúc, chuyện khác, tôi không quan tâm.”

“Vậy thì anh có luôn yêu em nhiều như vậy không?” Đào Nguyện nhìn hắn hỏi “Không chỉ kiếp này, mà kiếp sau, kiếp sau sau nữa, anh sẽ luôn yêu em như vậy.”

“Có lẽ em sẽ không tin, nhưng tôi có thể cảm giác được rằng việc yêu em chính là sứ mệnh quan trọng nhất trong linh hồn tôi. Chỉ cần linh hồn của tôi bất diệt và có thể luôn chuyển thế gặp được em, thì tôi sẽ luôn yêu em.”

“Em tin, vì em cũng vậy, chỉ cần linh hồn bất diệt thì em sẽ luôn yêu anh. Dù có luân hồi bao nhiêu lần, dù đi đến bao nhiêu thế giới, em nhất định sẽ tìm được anh và yêu anh.”

Trịnh Huyên Lâm cúi đầu hôn cậu, cái miệng này không chỉ ngọt như mật mà ngay cả lời nói ra cũng thật cảm động, làm sao hắn có thể không yêu cậu đây.

End thế giới thứ hai.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
ad
ad
ad