Anh nói xong thì ngẩng đầu nhìn về phía đèn xanh đèn đỏ.
Đoạn đường xe cứu thương cần phải di qua hình như đang kẹt xe.
Phong Tĩnh cẩn thận quan sát động tác của anh, phương pháp ấn vết thương cầm máu của anh tiêu chuẩn như sách giáo khoa.
Nhưng vẫn chẳng làm được gì, vết thương vẫn không ngừng chảy máu.
Cô lập tức ném đồ trên tay ngồi xổm xuống: “Tôi xem tình huống của anh ta thế nào.”
Tần Tranh nhường vị trí cho cô, tay vẫn ấn lên vết thương.
Phong Tĩnh nhanh chóng làm kiểm tra đơn giản cho người cảnh sát: “Vết thương rất sâu, cần phải cầm máu ngay lập tức.”
Cô ngẩng đầu, nhìn người xung quanh hỏi: “Có ai có kim không?”
Kim?
Quần chúng vây xem đều sửng sốt, có chút khó hiểu đang xảy ra việc gì.
Phong Tĩnh không chờ được câu trả lời mới chợt nhớ tới, trong đống đồ mình vừa mua có túi kim khâu. Cô lập tức mở túi mua sắm ra tìm kiếm bên trong.
Tìm được túi kim khâu, cô mở bao bì lấy kim ra, lại hỏi: “Có ai có bật lửa không?”
“Tôi! Tôi có!” Một chú trung tuổi bên cạnh lên tiếng, vội vàng móc một cái bật lửa từ trong túi ra đưa qua.
“Cảm ơn.” Phong Tĩnh nhận lấy bật lửa, hơ một đoạn kim khâu mấy lần.
Kim khâu thô hơn kim châm cứu thường sử dụng trong châm cứu nhưng hiện tại đang trong tình huống khẩn cấp, cũng không bận tâm được nhiều đến vậy.
Phong Tĩnh dò lấy huyệt ở gần vị trí chảy máu, không quên căn dặn: ” ́n chặt đấy.”
Tần Tranh hạ giọng: “Yên tâm.”
Sau đó không cần nhiều lời nữa, Phong Tĩnh hạ châm ở vị trí trên vết thương một tấc, tiếp theo lại lấy một cây kim, lại hạ một châm lên vị trí trên chỗ vừa mới hạ châm một tấc. (1)
Máu ngừng chảy.
Cô quan sát tình huống rồi mới nói: “Có thể thả lỏng tay rồi.”
Tần Tranh như trút được gánh nặng, chậm rãi buông lỏng tay ra.
Tạm thời ngừng chảy máu, người vây xem nhìn thấy một màn này cũng thở phào một hơi.
“Thần kỳ ghê, cầm máu thật kìa!”
Tiếng còi từ xa tới gần, xe cứu thương cuối cùng cũng tới. Người đi đường đang vây xem nhao nhao lùi sang một bên, tự động nhường ra một con đường.
“Người bị thương ở đâu?”
“Ở chỗ này, nơi này!”
Nhân viên y tế khiêng cáng cứu thương chạy tới, Tần Tranh hỗ trợ nâng đồng nghiệp lên xe cứu thương.
Phong Tĩnh thì đi lên trước nói rõ tình huống của người bị thương với bác sĩ theo xe: “Động mạch đùi bị đâm bị thương bằng dao, vết thương chảy máu, lượng máu chảy ra gần… Để kim tạm thời đừng nhổ, chờ đến bệnh viện…”
Đưa mắt nhìn xe cứu thương đi xa, người vây xem cũng dần dần tan đi.
Phong Tĩnh tìm lại đồ của mình, lúc quay đầu chú ý tới trên tay Tần Tranh toàn là vết máu.
Cô lục lọi trong túi, đưa một túi khăn ướt qua: “Lau trước đi.”
Tần Tranh thở phào một hơi, nhận lấy khăn ướt: “Hôm nay cảm ơn, hôm nào mời cô ăn cơm.”
Hôm nào?
Nghe được lời khách sáo quen thuộc này, lông mày Phong Tĩnh nhíu lại: “Sao phải hôm nào, hôm nay không được à?” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, hơi nhếch khoé miệng lên, cười như không cười: “Đội trưởng Tần lại định làm sứ giả trà sữa?”
Động tác của Tần Tranh dừng lại, ngẩng đầu.
“Được thôi.” Mắt anh nhìn sâu vào cô, bỗng nhiên cười một tiếng: “Tôi mời cô ăn bữa khuya đi.”
Câu trả lời này ra ngoài dự kiến của cô.
Vốn dĩ cô chỉ thuận miệng mỉa mai một câu, lại được đến đáp án ngoài dự đoán.
Phong Tĩnh giật mình, lập tức cười một tiếng: “Được.”
“Vừa đúng lúc tôi cũng đói rồi, vậy thì đi ăn bữa khuya đi.”
Từ đầu đến cuối trên mặt cô đều đang mỉm cười, nhìn không có gì khác thường.
Tần Tranh nhếch mày: “Muốn đi đâu?”
“Nếu là đội trưởng Tần mời thì đương nhiên là do anh chọn.” Phong Tĩnh bày ra vẻ mặt chẳng sao cả.
“Được.” Tần Tranh nói: “Thế đi thôi.”
Xoay người, anh nhìn xuống tay cô: “Đồ của cô nặng lắm nhỉ, tôi cầm giúp cô.”
Nói xong, anh chìa tay ra cầm đồ trên tay cô.
Phong Tĩnh vô ý thức từ chối: “Không cần, tự tôi cầm…”
Đợi cô phản ứng lại thì đồ đã đến trên tay anh.
Tần Tranh đi ra mấy bước, quay đầu nhìn cô: “Còn không đi à?”
Phong Tĩnh nhìn một túi đồ to bị anh cầm trên tay, im lặng rồi đành phải đuổi theo bước chân anh.
***
Tối nay bóng đêm rất đậm, đậm như thỏi mực không hoà tan được.
Thành phố Dương Giang vào đêm, ánh đền nê ông sáng chói. Ánh đèn đủ loại màu sắc tô màu cho thành phố vào đêm màu sắc xinh đẹp, phản chiếu lên từng toà kiến trúc khiến chúng càng lộng lẫy.
Gần khu thương mại có một phố ẩm thực, vừa đén tối đẫ bắt đầu náo nhiệt.
Khoảng thời gian này càng là dòng người như dệt, chuyện làm ăn ở quán ăn vặt thịnh vượng, các quán buôn bán nhỏ ven đường cũng gào to, còn chưa đến gần mà từng làn hương vị đã xông thẳng vào mũi.
Tần Tranh và Phong Tĩnh đi vào một cửa hàng đồ ngọt lượng khách hơi ít hơn một chút.
” ̀y, lần trước nói bác sĩ Phong…”
Vừa vào cửa Phong Tĩnh đã nghe thấy có người nhắc đến tên của mình.
Cô nhìn qua theo bản năng.
Ở một bàn gần cửa, cô nhìn thấy hai bóng người quen thuộc, là y tá của bệnh viện bọn họ.
Một người trong đó cũng phát hiện cô, vội vàng dùng cùi chỏ đụng vào người bên cạnh.
“Làm sao?”
Người bên cạnh thắc mắc, đồng thời ngẩng đầu.
Nhìn thấy Phong Tĩnh, cô y tá kia rõ ràng hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười chủ động chào hỏi cô: “Ơ, bác sĩ Phong.”
Sau đó cô ta nhanh chóng nhìn thấy Tần Tranh đi cùng Phong Tĩnh, lại khẽ giật mình: “Bác sĩ Phong, cô… cũng đến đây ăn đồ ngọt à?”
“Chào mọi người.” Phong Tĩnh gật đầu với họ rồi cười đáp: “Ừm, đúng vậy.”
Cô đang muốn đi vào bên trong, Tần Tranh lại đè vai cô lại rồi nói: “Đừng ăn ở đây, chúng ta đi nhà khác.”
Phong Tĩnh quay đầu, nhìn anh không hiểu ra sao: “Hử?”
“Ở đây nhiều người, dễ dàng xảy ra chuyện rắc rối.” Giọng điệu Tần Tranh rất hờ hững.
Phong Tĩnh nhìn vào bên trong, trong lòng càng không hiểu. Người ở đây có nhiều đâu nhỉ, rõ ràng trong tiệm còn có mấy bàn trống.
Tần Tranh mặt không biểu tình nói: “Tôi nhớ ra, lần trước đồng nghiệp trong đơn vị giới thiệu cho tôi một quán ăn nhỏ hương vị rất không tồi, chúng ta đi quán đó.”
Phong Tĩnh đành phải nói: “Thế được rồi.”
Từ đầu tới đuôi Tần Tranh đều không nhìn hai y tá kia lấy một lần, nhưng anh nhận ra hai người kia, y tá trực ban ở bàn hướng dẫn hôm đó.
Trước khi đi, Phong Tĩnh không quên quay đầu tạm biệt đồng nghiệp của mình: “Thế mọi người ăn từ từ nhé, bọn tôi đi trước.”
Hai y tá liếc nhau, vẻ mặt xấu hổ.
“À, được…”
Nụ cười trên mặt hai y tá rất gượng gạo: “Bác sĩ Phong đi thong thả nhé.”
Hai người rời khỏi cửa hàng đồ ngọt, đi về phía một con đường khác.
Mắt thấy càng ngày càng cách xa phố ăn vặt, Phong Tĩnh không nhịn được nhìn anh đầy khó hiểu: “Không ăn ở đây thì đi đâu?”
Tần Tranh lại một mực nhìn thằng con đường phía trước: “Sắp đến rồi.”
Phong Tĩnh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước.
Cô đột nhiên cảm thấy hoàn cảnh chung quanh hơi quen thuộc.
Nơi này không phải…
Cô nhanh chóng nhìn thấy cột đường ở đằng trước…
“Phố Dụ Hoa.”
Nơi này không phải…
Đúng vậy, nơi này, cô lại quen không thể quen hơn được nữa.
Vùng lân cận trường trung học Số 1 thành phố Dương Giang.
Cô dường như đã đoán dược Tần Tranh muốn dẫn cô đến chỗ nào.
Trong hẻm nhỏ gần trường trung học Số 1 thành phố Dương Giang có một tiệm ăn vặt tên là “Mì xương heo Meo Meo”. Mì xương heo là món đặc sắc của quán này, làm thủ công một trăm phần trăm, được học sinh yêu thích nhất.
Diện tích quán không lớn, sau khi tan học thường kín người hết chỗ.
Lúc học cấp ba, cô và Mạch Dĩnh Thi không muốn ăn cơm ở căn tin thì sẽ chạy ra ngoài tới đây gọi một tô mì.
Về sau, trong đội ngũ của họ tăng thêm Tần Tranh.
Nhưng… tại sao Tần Tranh lại muốn đưa cô tới đây?
Nhớ về quá khứ?
Phong Tĩnh không tự chủ được nhìn về phía Tần Tranh, nhưng vẻ mặt anh vẫn như thường, vẫn ung dung như ban đầu.
Cô thu hồi suy nghĩ, đi theo sau lưng Tần Tranh vào trong tiệm, bà chủ quán đang bận rộn bên trong, vừa lau bàn vừa đón tiếp bọn họ.
“Xin mời vào, muốn ăn gì?”
“Muốn hai bát mì xương heo, đừng cho rau thơm.”
“Đừng cho rau thơm.”
Phong Tĩnh và Tần Tranh gần như lên tiếng cùng lúc. Vào giây phút lời nói vang lên, hai người đều ngây cả người.
Sau khi nhìn nhau mấy giây, Phong Tĩnh cúi đầu xuống không nói thêm gì nữa.
Tần Tranh nghiêng đầu nhìn về phía bà chủ, nói tiếp: “Thêm một phần trứng cá, một phần mực viên.”
“Được, chờ một lát.” Bà chủ bưng hai cốc nước chanh qua: “Là các cháu à, lâu lắm rồi chưa gặp các cháu.”
Phong Tĩnh giả vờ lật xem menu.
Tần Tranh cười nói: “Bà chủ còn nhớ bọn cháu à?”
Bà chủ cũng cười: “Đương nhiên rồi, học sinh từng đến quán của bác, trước đây hay bây giờ bác đều nhớ hết. Giờ các cháu tốt nghiệp đi làm rồi nhỉ?”
“Vâng.”
Bà chủ cười rồi lại thởi dài nói: “Ôi chao, không ngờ đã nhiều năm vậy rồi mà tỉnh cảm của các cháu vẫn tốt thế, điều này thật hiếm thấy.”
Bàn tay Phong Tĩnh nắm chặt lấy menu.
Bà chủ lại hỏi: “Còn muốn gì nữa không?”
Tần Tranh: “Tạm thời gọi những món này thôi, cảm ơn bác.”
“Được, chờ một lát, đồ các cháu gọi lên ngay đây.” Bà chủ thu menu.
Phong Tĩnh nhìn bà chủ vào phòng bếp rồi mới nhìn về phía Tần Tranh, hỏi: “Sao đội trưởng Tần lại dẫn tôi tới đây?”
Tần Tranh nhìn thẳng vào mắt cô: “Tôi cho rằng, cô sẽ rất quen thuộc nơi này.”
“Đúng là rất quen thuộc.” Phong Tĩnh cười một tiếng: “Trước kia thường xuyên cùng đến đây ăn mì với bạn học.”
“Đội trưởng Tần thì sao?” Cô lại nhếch mày.
“Tôi cũng thế.” Tần Tranh nhìn thẳng vào cô, màu mắt hơi thâm.
“Thật à? Thế thì đúng là trùng hợp.” Phong Tĩnh cười trả lời một câu rồi không nói tiếp nữa.
Cô cảm thấy hôm nay Tần Tranh rất khác thường, trên thực tế cũng đúng là vậy.
Đồ đã gọi nhanh chóng được bưng lên.
Mì xương heo đầy ắp nước canh, một đống xương thịt heo trải bên trên điểm xuyết ít hành băm, vẫn là hương vị trước kia chẳng thay đổi chút nào.
Phong Tĩnh yên lặng cúi đầu, ăn mì.
Tần Tranh đột nhiên hỏi: “Hôm nay cô lái xe tới à?”
Phong Tĩnh ngước mắt nhìn về phía người đối diện đồng thời nghi ngờ trong lòng… sao anh lại hỏi câu hỏi giống với thực tập sinh kia thế nhỉ? . Truyện Hài Hước
Cậu thực tập sinh kia tên là gì ấy nhỉ?
Đường Tiểu Minh? Đường Hiểu Niên?
Cô xua tan các suy nghĩ lung tung trong đầu, nhìn chằm chằm vào mì trong bát: “Không phải.”
Tần Tranh nói: “Thế ăn xong tôi đưa cô về nhà.”
Rất kỳ lạ, Phong Tĩnh cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày cô sẽ cùng ngồi ăn và trò chuyện với Tần Tranh bình thản như thế.
Phong Tĩnh nhìn nước canh trong bát, lên tiếng: “Ừ.”
***
Ăn xong bữa khuya, thanh toán, Tần Tranh lái xe đưa Phong Tĩnh về nhà.
Không nói chuyện cả dọc đường.
Trong xe vắng lặng không tiếng động, thi thoảng Tần Tranh lại liếc sang nhìn vẻ mặt của Phong Tĩnh.
Nhưng cô chẳng phát hiện chút nào, vẫn luôn nhìn điện thoại, thỉnh thoảng cong môi cười một tiếng, từ đầu đến cuối không nhìn Tần Tranh lấy một lần.
“Hôm nay cảm ơn anh đã mời.”
Xe nhanh chóng đi tới dưới chung cư, dừng lại, Phong Tĩnh ngừng cười, nói cảm ơn với Tần Tranh đầy khách sáo rồi giơ tay tháo dây an toàn.
Cảm xúc cuồn cuộn trong lòng Tần Tranh cuối cùng cũng hoàn toàn phá kén xông ra.
“Phong Tĩnh.” Anh chộp một cái nắm lấy tay Phong Tĩnh, gọi tên của cô lên.
“Hửm? Đội trưởng Tần còn có việc?” Động tác trên tay Phong Tĩnh dừng lại, quay đầu nhìn về phía anh.
Tần Tranh nhìn thẳng vào cô, trong ánh mắt dường như có hơi bối rối: “Lời hôm đó cậu nói, còn hiệu lực không?”
Phong Tĩnh thắc mắc: “Ngày nào?”
Tần Tranh nghiêng đầu nhìn sang cô: “Hôm cậu bị bệnh ấy.”
“Hôm đó…” Phong Tĩnh hơi đảo mắt, dường như không hiểu: “Lời gì?”
“Cậu nói…” Tần Tranh thăm dò cực kỳ dè dặt: “Muốn ở bên tôi.”
Phong Tĩnh nháy mắt hiểu ra ý đồ của anh khi dẫn cô đến quán ăn vặt đó vào hôm nay, nhưng giống như lại không hiểu… cô đang cảm thấy buồn cười.
Cô chớp chớp mắt, bỗng nhiên bật cười: “Hử? Tôi từng nói vậy à?”
Phong Tĩnh lại cười nhẹ một tiếng, giống như có ánh sáng chảy xuôi trong mắt: “Xin lỗi nha, hôm đó tôi phát sốt, đầu óc không được tỉnh táo nên lời đã nói không thật đâu, anh cũng không cần để trong lòng.”
Trái tim Tần Tranh bị đâm đau đớn.
Đây là trả lại anh toàn bộ những lời anh đã nói hôm đó.
Cũng coi là anh tự làm tự chịu.
Sau một lát im lặng, anh rũ mắt cười tự giễu: “Vậy sao?”
Phong Tĩnh mỉm cười nói: “Nếu như không có việc gì thì tôi…”
Anh nói: “Vậy có thể làm quen lại không?”
Phong Tĩnh dừng lại, nghi ngờ: “Hả?”
Tần Tranh ngước mắt, trịnh trọng nói: “Anh tên là Tần Tranh, là nhân viên đội gỡ bom chi cục công an thành phố Dương Giang, hiện tại độc thân.”
Phong Tĩnh: “Tần Tranh, cậu không có việc gì chứ?”
Cô đang muốn nói tiếp một câu “có phải cậu bị đâm hỏng đầu rồi không”, lại nghe thấy anh nói…
“Không, anh có việc.”
Tần Tranh nhìn cô không chớp mắt: “Anh muốn theo đuổi em một lần nữa.”
Phong Tĩnh lại cười, nghiêng đầu giống như rất khó hiểu: “Cái gì gọi là theo đuổi một lần nữa? Trước kia chúng ta từng ở bên nhau à?”
… không.
Đáp án rất tàn khốc.
Cho dù là hồi học cấp ba, quan hệ giữa họ vẫn luôn là ở trên tình bạn, chưa phải tình yêu.
Tầng giấy này đến cuối cùng vẫn không bị đâm thủng.
Tần Tranh đột nhiên muốn ôm lấy cô, anh cũng thật sự làm vậy.
Phong Tĩnh cứng đờ, đầu óc ngừng hoạt động.
“Phong Tĩnh, xin lỗi.” Tần Tranh thấp giọng nói, giọng nói trầm khàn rơi vào tai cô: “Anh hối hận rồi.”
Cô hoàn hồn từ trạng thái ngơ ngác, rất bình tĩnh hỏi: “Cho nên?”
Anh thấp giọng: “Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được không?”
Phong Tĩnh cười cười, đẩy anh ra, giọng điệu rất khách sáo xa cách: “Đội trưởng Tần, anh đừng nói đùa nữa.”
Nói xong, cô mở cửa xe rời đi không quay đầu lại.
Tần Tranh không ngăn cản. Anh nhìn cô bước nhanh đi vào hành lang, nhanh chóng biến mất trong hành lang.
Ô cửa trên lầu nhanh chóng sáng lên.
Tần Tranh không rời đi, vẫn luôn ngồi trong xe.
Không biết qua bao lâu, ting ting, tiếng thông báo trên điện thoại vang lên, Wechat nhận được tin nhắn mới.
Phong Tĩnh: [Cảnh sát Giang, đội trưởng Tần của các cậu dạo này bị cái gì kích thích à?]
Tần Tranh bật cười.
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên.
Nhìn thấy thông báo cuộc gọi hiển thị trên bàn hình, ý cười trên khoé môi anh bỗng phai nhạt.
Kết nối cuộc gọi, giọng Mạnh Thạc Luân truyền tới: “Anh Tranh, hôm đó cậu có thể đến không? Bên tôi phải đặt chỗ trước, hôm nay phải chốt số người rồi.”
Ánh mắt Tần Tranh lạnh lùng, giọng điệu cũng hời hợt: “Hôm đó tôi sẽ đến, gửi thời gian và địa điểm cho tôi.”
*Từ chương 33 mình sẽ thay đổi cách xưng hô của nam nữ chính nhé.