Liễu Vũ không hiểu trận. Ở nàng xem ra, Trương đại lão đang hướng ở các góc trong sơn động, bàn tay thả vào đều là đại linh tinh, những cái đó tất cả đều là tiền.
Quỷ dị nhất chính là, cô nhìn Trương đại lão bận bận rộn rộn giống con kiến nhỏ, thế nhưng lại có loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ, phảng phất như rất nhiều năm trước ở nơi nào đã gặp qua một màn này, trong đầu thậm chí còn có hình ảnh. Hình như có một toà biệt thự đã trải qua cướp bóc, nơi nơi bị đào đến gồ ghề lồi lõm, có rất nhiều người vội tới vội đi còn có máy xúc đất, tựa hồ không có Trương Tịch Nhan, nhưng dựa trên cảm giác lại giống như có.
Liễu Vũ nghĩ thầm: “Ảo giác đi.” Cô nghĩ đến bọn họ nói cô hồn phách bị thương, đầu óc có vấn đề, nhưng đây cũng là bọn họ nói. Rốt cuộc có phải hay không, còn phải đánh một cái dấu chấm hỏi.
Trương Tịch Nhan bày trận đồng thời, một nửa lực chú ý dừng ở trên người Liễu Vũ.
Từ lúc nàng bắt đầu bày trận, Liễu Vũ liền nhìn chằm chằm vào nàng, mang theo hoang mang cùng ánh mắt đánh giá thỉnh thoảng dừng trên người nàng quét tới quét lui, có điểm làm người đau lòng, lại có điểm rất đáng yêu, còn có điểm liêu nhân hoặc có thể nói là câu nhân.
Liễu Vũ lớn lên càng thêm yêu dã vũ mị, bởi vì hồn phách bị thương, thường xuyên thất thần hoặc mặt lộ vẻ hoang mang có một chút ngốc manh, cho dù là thật sự xù lông tóc bắt đầu công kích, cũng làm người khác không cảm giác được cô định công kích, nhưng thật ra có điểm diễu võ dương oai cảm giác như một con cua nhỏ đáng yêu. Cô không ngừng đảo ánh mắt qua tới giống như có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, giờ này khắc này tràn đầy trong đầu đều là cân nhắc ngươi..
Cái loại bên người có người làm bạn cảm giác vô cùng náo nhiệt đã về lại rồi, phảng phất lập tức bên người liền khôi phục sinh cơ cùng sức sống.
Liễu Vũ phòng bị cùng cảnh giác mà quan sát đánh giá, làm Trương Tịch Nhan cảm thấy an tâm, ít nhất chứng tỏ Liễu Vũ cũng có chú ý đến nàng, mà không phải không chút nào để ý, cứng tỏ các nàng sau này còn có hy vọng.
Cho dù là ở sơn động âm trầm khủng bố nơi nơi đều là độc trùng, bởi vì có Liễu Vũ, không khí đều trở nên phá lệ tốt đẹp, làm Trương Tịch Nhan luyến tiếc rời đi.
Trước tiên nàng lén lúc từ túi Càn Khôn trong tay áo, mang ra ít đồ ăn để nuôi cổ loại, nói cho Liễu Vũ đó là thức ăn chăn nuôi. Lại đem trận có thể bố trí đều làm xong, thật sự không tìm thấy được lý do để ở lại nữa, càng sợ ở lại càng lâu Liễu Vũ cảm thấy kinh sợ mà bỏ trốn lần nữa, vì thế trở lại bên người Liễu Vũ nói: “Liễu gia thôn có cái từ đường tổ tông, em có thể đi nhìn thử xem.”
Nàng tìm cái lí do cho Liễu Vũ có thể ở lại Liễu gia thôn, bằng không Liễu Vũ nhất định sẽ còn nghĩ cách trốn. Liễu Vũ muốn làm việc gì, trước nay không có hai chữ ‘từ bỏ’.
Liễu Vũ rất là mạc danh, nghĩ thầm: “Tôi đi xem từ đường nhà người khác làm cái gì?” Bất quá, Trương đại lão lên tiếng, thì cứ đi qua xem thử, coi như đi du lịch ngắm cảnh biết thêm kiến thức.
Xuất phát từ việc an toàn, Liễu Vũ lại đem Liễu Thụ kêu lên, có người dẫn đường cùng câu thông các thôn dân.
Chỗ kia của nhà cô, cũng có rất nhiều từ đường, thật nhiều nhân gia đều có cái quy củ, đó chính là chỉ có con trai trong nhà mới được đi vào, nữ nhân, người khác họ không thể vào được cửa lớn của từ đường.
Liễu Thụ nghe Liễu Vũ nói muốn xem từ đường nhà hắn, thanh âm đều đề cao lên vài phần, hỏi: “Xem từ đường… Liễu gia thôn nhà ta?” Hắn đem Liễu Vũ nhìn từ đầu đến chân, tâm nói: “Ngươi một con cổ yêu chạy đến từ đường nhà chúng ta, lão tổ tông nhà chúng ta thật có thể từ trong quan tài ở từ đường nhảy ra cắn chết ngươi.”
Từ đường Liễu gia thôn không chỉ thờ cúng bài vị tổ tông không, mà còn có tổ tông sống.
Những tổ tông đó đều là tổ tiên Liễu gia, ở thời điểm bọn họ gần chết ăn vào trứng cổ hoặc là chỉ định người gieo cổ cho bọn hắn, lại dùng thuốc lão tổ cung cấp phong lên, phong kín ở trong quan tài, dựa vào cổ dược duy trì được sự sống giống người, lại hoá cổ một chút, sau đó biến thành cổ người. Nếu thất bại, có khả năng sẽ chết cũng có thể mất đi nhân tính, trở thành cổ hung tính quá độ chỉ biết giết chóc. Nếu thành công thông thường sẽ biến thành như Trạch Lâm lão tổ như vậy, cổ người tổ tông có tu vi cực kỳ cao có thể biến thành bộ dáng người bình thường.
Nhóm lão tổ tông biến thành cổ người thành công, một ít được an bài đến nội môn dược phòng, luyện chế các loại dược liệu dược phù. Những người đó trừ bỏ diện mạo bên ngoài có điểm quái dị, cổ người tổ tông các phương diện đều giống với người bình thường, được phân ra trú ở các đỉnh núi hoặc các thôn. Thời điểm không có việc gì, bọn họ đều tránh ở các ngầm âm u hoặc phòng ngủ không có ánh sáng để tu hành, hằng ngày được đúc.. đưa đồ ăn đều do người thủ thôn phụ trách, ở lúc có nguy hiểm, bọn họ sẽ ra ngoài bảo hộ thôn.
Đại gia dám để cho Liễu Vũ ở nơi này, cũng là tin tưởng cho dù Liễu Vũ cổ tính quá độ, cũng sẽ có cổ người tổ tông bảo hộ bọn họ.
Hiện giờ Liễu Vũ muốn đi xem từ đường, Liễu Thụ đánh lên mười hai cái cảnh giác, nghĩ thầm: “Ngươi muốn làm gì?” Là định gây bất lợi với cổ người tổ tông hay là định gây bất lợi với thôn?
Liễu Vũ đối mặt ánh mắt Liễu Thụ bày ra dáng vẻ phòng cướp, quyết đoán đem lời Trương đại lão nói: “Lão tổ đối ta nói, Liễu gia thôn có cái từ đường tổ tông, ngươi có thể đi xem thử.” Cô thái độ thương lượng thật tốt nói: “Nếu không ngươi cứ hỏi các lão nhân trong thôn, ta có thể vào xem hay không?”
Liễu Thụ chính mắt chứng kiến lão tổ như thế nào giúp Liễu Vũ, có chút tin tưởng lời Liễu Vũ nói. Từ đường tổ tông Liễu gia thôn được xây ẩn giấu, các thôn dân cũng sẽ không nói cho cô, Liễu Vũ biết được cũng do người khác nói cho biết. Các thôn dân không thể nào cùng Liễu Vũ lui tới, mấy cái tạp dịch đệ tử Liễu Vũ thuê cùng không hề biết có từ đường. Hắn cẩn thận cân nhắc một chút, cảm thấy thực sự có thể là lão tổ nói cho cô.
Liễu Thụ đối Liễu Vũ nói: “Vậy ngươi ở đây đợi ta một chút.” Hắn nói xong, ra khỏi đại viện ngoại môn tạp dịch phòng, đến trước nhà mông nội của hắn.
Ông nội hắn kêu Liễu Phong, là tộc trưởng đương nhiệm Liễu Gia thôn, cũng là người đứng đầu người thủ thôn, năm nay hơn chín mươi tuổi, nhưng tu vi cao thâm, khiến cho bề ngoài hắn trông cực kỳ trẻ tuổi, bộ dáng cỡ chừng hai mươi tuổi, thoạt nhìn còn muốn trẻ hơn hắn vài tuổi.
Liễu Vũ ngồi trong đại viện ngoại môn tạp dịch phòng, một bộ dáng nhắm mắt dưỡng thần, trên thực tế cô bằng vào cảm giác cường đại của mình mà nhìn chằm chằm Liễu Thụ, muốn nhìn một chút đương gia chính chủ của Liễu gia thôn là người nào.
Cô “Tận mắt nhìn thấy” Liễu Thụ đi về hướng bên cạnh nhà ở của cô, cách chỗ ở của cô khoản ba bốn trăm mét, quẹo vào một cái đường nhỏ thông lên trên núi. Con đường kia bình thường có thôn dân làm việc ra ra vào vào, là một cái đường đất bình thường. Những khi Liễu Thụ đi được một đoạn thì hư không tiêu thất.
Có cổ quái! Liễu gia thôn thần thần đạo đạo còn rất nhiều.
Không bao lâu, thì thấy Liễu Thụ cùng một người lớn lên rất giống anh cô xuất hiện lại trên đường nhỏ.
Sau khi người lớn lên rất giống anh cô tiến vào Liễu Vũ lại cẩn thận đánh giá hắn vài lần, xác định người này thật không phải là anh cô. Anh cô tuy rằng là người có tính tình tốt và rất soái, nhưng tù nhỏ đến lớn đặc biệt xui xẻo, nên nhìn người đặc biệt suy yếu, giống như về sau có bái một sư phụ, có chút tốt hơn..
Liễu Vũ chợt kỳ quái nghĩ thầm: “Anh mình có bái sư phụ sao?” Theo lý thuyết. Anh cô có bái sư phụ, thì cô khẳng định có gặp qua người đó, nói không chừng sẽ cùng nhau cúi đầu bái sư, ít nhất cũng có đi theo để gặp, nhưng cô không nhớ nổi là có một người như vậy, không lẻ bái sư là ảo giác?
Một đạo ngưng thần dán trên trán, Liễu Vũ hồi phục lại tinh thần, lại mang theo xin lỗi mỉm cười, nói: “Xin lỗi, lại thất thần.”
Liễu Phong nói: “Không có vấn đề gì.” Lại làm một cái “Thỉnh” thủ thế.
Liễu Vũ hoang mang mà nhìn về phía Liễu Thụ: Đi đâu? Đồng ý cho xem từ đường? Còn tự mình tới đón?
Liễu Thụ đầy mặt cổ quái nói: “Ông nội của ta nói đại gia đã đợi rất lâu”
Đại gia? Đã đợi rất lâu? Liễu Vũ sợ tới mức lui về sau hai bước, không dám đi. Nào có ai đợi người khác tới dạo từ đường của mình. Liền nói là tiếp đãi khách quý, chứ chưa nghe nói qua muốn mời người khác tham quan từ đường nhà mình.
Liễu Phong thấy thế lấy ra một cái khung ảnh được đặc chế, hai tay trình cho Liễu Vũ.
Liễu Vũ tiếp nhận đồ vật Liễu Phong đưa qua có cảm giác thật quái dị, dường như có một cổ bao bọc vô hình bảo hộ lấy nó. Cô cúi đầu nhìn lại thì thấy đó là một khung ảnh, chất liệu thoạt nhìn trong suốt như pha lê. Nhưng mơ hồ ánh lên ánh sáng giống phù quang khiến cho nó như được bọc bởi một đoàn khí vô hình còn có thể sờ được cái “Khí” đó. Cô liếc mắt một cái lập tức không còn chú ý đi lo cái khung được làm tự vật liệu gì, mà chú ý đến bức ảnh trong khung!
Ảnh chụp là cảnh một nhà bốn người đi du lịch chụp, ở khách sạn trên núi, phía sau một nửa là không trung nắng chiếu tươi sáng, một nửa là biển rộng. Cô cùng mẹ đứng ở hàng trước, đầu tựa vào nhau, mẹ cô tay giơ V, tay cô làm động tác hình trái tim, phía sau là ba và anh trai của cô, hai cha con trên mặt mang theo mỉm cười, một người cười tươi sáng một ngời cười đoan chính.
Liễu Vũ không chớp mắt mà nhìn chằm chằm ảnh chụp, có chút muốn khóc, lại có cảm giác như nằm mơ. Cô không nhớ rõ đây là chụp khi nào, cảm giác rời khỏi người nhà đã rất lâu rất lâu, lâu đến bọn học trong trí nhớ đều đã mơ hồ.
Cô cầm ảnh chụp, lại nhìn xem Liễu Phong người có gương mặt giống Liễu Lôi, nói: “Không… không muốn đi xem nữa.” Liễu Phong lớn lên như vậy giống Liễu Lôi, còn đem ra một khung ảnh chụp, Liễu Thụ còn kêu hắn là ông nội!
Liễu Vũ không muốn đi nghĩ sau lưng việc này ý nghĩa là gì. Cô đem ảnh chụp trả cho Liễu Phong nói: “Ta còn có việc, về nhà trước.” Hoá thành một cổ sương mù, trốn như bay về nhà.
Liễu Vũ thật bị doạ tới rồi. Câu Trương Tịch Nhan nói đến anh cô “Tôi kêu anh ấy một tiếng sư huynh” chiếm cứ một mãn trong đầu cô. Cô đột nhiên có chút tin lời Trương Tịch Nhan nói, lại có chút không dám tin. Nếu anh cô còn trên đời, khẳng định sẽ đến nhận lại cô, chứ không phải một người lớn giống giống anh ấy cầm theo khung ảnh lại nhận.
Lừa mình dối người không tốt sao? Quên việc nên quên không tốt sao? Vẫn luôn cho rằng chính mình ngoài ý muốn đi nhầm vào âm phủ, ba, mẹ, anh trai vẫn như cũ vẫn sống tốt, không tốt sao?
Liễu Vũ không nghĩ bản thân sống thành yêu quái, thời gian trôi qua dần quên đi chính mình.
Cô mạnh mẽ tự trấn định, hạ quyết tâm, không nhận. Vô luận người ở Liễu gia thôn cùng Liễu Lôi có quan hệ gì, cô không quen biết bọn họ, bọn họ cùng cô không có quan hệ.
Cô nhớ Trương Tịch Nhan người kêu cô đi xem từ đường Liễu gia thôn, hận đến ngứa răng rất muốn nhào lên đi cắn họ Trương.
Họ Trương này làm nhiều chuyện như vậy, không biết còn muốn mưu hoa cái gì nữa đây.
Liễu Vũ càng nghĩ càng cảm thấy Trương Tịch Nhan lòng mang ý xấu, mưu đồ rất lớn, quyết định trước hết là trốn đi cho chắc.
Lần trước đi bằng đường trên mặt đất bị bắt trở về, lần này đổi đường khác cô từ nội bộ ngọn núi nham thạch trốn đi.
Liễu Vũ trước khi đi, đem toàn bộ cổ của Trương Tịch Nhan dưỡng trong sơn động cắn chết hết, lại biến về bộ dáng con sâu theo khe hở mà bay nhanh ngược hướng của Vọng Quy Sơn trốn đi.
Trương Tịch Nhan trở lại trên núi, mới vừa vào kho dược chuẩn bị lấy một ít thuốc dưỡng thần mang cho Liễu Vũ, bỗng nhiên nàng cảm nhận được trận pháp bố trí trong sơn động bị xung động, hình như có cổ loại xuyên qua trận pháp của nàng chạy đi.
Ý niệm đầu tiên của nàng là như thế nào có cổ có thể thoát ra ngoài được, ý niệm thứ hai chính là Liễu Vũ. Nàng lập tức chạy đến sơn động, chỉ thấy cổ trùng chết thảm khắp nơi, loại tử trạng này rất giống hoa thần cổ phát cuồng tạo ra giết chốc, mà Liễu Vũ thì không thấy đâu.
Cũng may trên người Liễu Vũ âm khí rất nặng, nơi cô đi qua sẽ có âm khí tàn lưu.
Trương Tịch Nhan đi đến chỗ trận pháp bị xung động, liền thấy một góc của trận pháp bị hoa thần cổ huỷ hoại, trên mặt đất còn có rất nhiều tử cổ Hoa thần cổ biến thành bột phấn.
Nàng lần theo tàn lưu của âm khí để đuổi theo, liền cảm giác được thủ sơn đại trận ở Vọng Quy Sơn bị dẫn động.
Trương Tịch Nhan sợ tới mức đầu óc “Ong” một tiếng, nơi giữa trán giữa mày mở ra một cái khe, trên người chợt bộc phát ra một cổ lực lượng cường đại, khiến cho nàng đang ở tại chỗ nháy mắt rời đi đến chỗ thủ sơn đại trận bị phát động, liền thấy một con hoa thần cổ bị thủ sơn đại trận vây khốn, một đạo lôi trụ thật lớn từ trung tâm đại trận đánh thẳng xuống.
B.A