Bất Cẩn Kết Hôn Với Giấm Tinh Rồi

Chương 31



Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Tần Dĩ Hằng, người đàn ông này…

Tuyệt quá!

Là vì cậu chưa từng yêu đương nên mới dễ dính thính như vậy à?

Đã thế lại còn dính loại thính chẳng biết được thả kiểu gì của Tần Dĩ Hằng nữa?

Sở Nghĩa úp màn hình điện thoại xuống, đặt lên ngực, tự cảm nhận tiếng tim đập bình bịch chưa hề chậm lại của mình.

Một lát sau, cậu giơ đồng đồ đeo tay lên xem, phát hiện chỉ mới trôi qua mấy phút.

Từ ngày được Tần Dĩ Hằng tặng chiếc đồng hồ này, Sở Nghĩa vẫn luôn đeo nó, nhưng vì mùa đông quần áo quá dày nên khó để nhìn thấy. Hơn nữa, cậu lại không có thói quen xem đồng hồ, bởi thế ngay cả bản thân cậu cũng quên mất nó luôn.

Vậy tại sao giờ này cậu lại chợt nhớ ra?

Vì vừa nói chuyện điện thoại với Tần Dĩ Hằng xong nên cậu tiện thể nhớ đến đồ của anh.

Sau đó, cậu liền tiện thể nhớ tới cuộc đối thoại với Chương Khải vào buổi sáng…

Cuối cùng, cậu lại tiện thể nhớ đến Chương Khải.

Thế là Sở Nghĩa cầm điện thoại lên, chụp cái đồng hồ trên cổ tay, gửi cho Chương Khải.

Sở Nghĩa: Thế nào?

Năm phút sau, Chương Khải trả lời.

Chương Khải: Rất đẹp.

Chương Khải: Định mua à?

Chương Khải: Chụp khoe hả?

(*) Đây là cách nói về việc một người dùng mua sản phẩm về, sau đó chụp hình lại đăng lên mạng để khoe cho những người dùng khác xem, tiện thể tham khảo ý kiến của mọi người.

Chương Khải: Ảnh đâu ra đấy? Ánh sáng kém vậy?

Sở Nghĩa: Đúng.

Sở Nghĩa: Chụp khoe.

Chương Khải: Nhìn cũng không tệ lắm.

Chương Khải: Nhãn hiệu này rất được.

Chương Khải: Ảnh chụp khoe mà còn đẹp thế, ở ngoài hẳn rất ok.

Sở Nghĩa: Người anh em

Sở Nghĩa: Đây là tay tao.

Chương Khải: Mày đang làm cái quái gì vậy?

Chương Khải: Định mua hay là đã mua?

Sở Nghĩa: Đã mua.

Chương Khải:?

Chương Khải: Khoan

Chương Khải: Từ từ

Chương Khải: Sao tao cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm.

Chương Khải: Hửm?

Chương Khải: Ngài đây là?

Làm bạn bè bao nhiêu năm, đương nhiên Chương Khải lập tức hiểu được điều Sở Nghĩa sắp nói.

Quả nhiên, Sở Nghĩa đã nhắn tới.

Sở Nghĩa: Chồng tao mua cho.

Chương Khải: Tao biết ngay mà!

Sở Nghĩa tiếp tục: Trên tay anh ấy có một chiếc y hệt.

Sở Nghĩa: Là một đôi.

Chương Khải: Vừa tặng à?

Sở Nghĩa: Không phải.

Sở Nghĩa: Mấy hôm rồi.

Sở Nghĩa: Trước hôm mày tới nhà tao.

Chương Khải bên kia cười phá lên hệt như một con chó ngốc. Cười xong hắn lại chửi thề một tiếng đầy oán hận!

Chương Khải: Mày điên hả!

Chương Khải: Show ân ái còn màu mè như thế?

Chương Khải: Cho chó FA một con đường sống đi mày.

Sở Nghĩa: Ha ha ha

Sở Nghĩa: Cũng chỉ có thể show với mình mày.

Chương Khải: Ôi Thiết kế gia Sở, tao vinh hạnh biết bao!

Sở Nghĩa: Mày biết là tốt rồi.

Còn chưa tắm rửa, Chương Khải đã phải nằm sấp trên giường xem bạn mình show ân ái đến không thể nhịn cười. Tuy ngoài miệng hắn nói thế, nhưng trong lòng lại rất vui. Từ hồi Đại học cho tới giờ, Chương Khải có bao nhiêu mối tình, đến bản thân hắn cũng không đếm nổi, nhưng Sở Nghĩa vẫn chẳng có lấy một mảnh tình vắt vai, nghẹn hết cả ngày cũng chỉ có mỗi Hứa Trí Minh để mang ra nói. Đáng tiếc đối phương lại chỉ là một tin đồn không ra ngô ra khoai gì, vô cùng nhạt nhẽo. Thật không ngờ, mới đây Sở Nghĩa lại cho hắn một tin tức tốt.

Chương Khải: Chúc mày yêu sâu sắc, cũng chúc mày sẽ được yêu sâu sắc.

Sở Nghĩa: Ha ha ha. Đâu phải cứ chúc là được.

Sở Nghĩa: Tao sẽ cố gắng.

Sau khi tắt điện thoại, Sở Nghĩa lại nhìn chiếc đồng hồ rồi vén chăn lên, lăn sang chỗ Tần Dĩ Hằng vẫn thường nằm, cười vô cùng ngốc nghếch.

Ngày nào Tần Dĩ Hằng cũng tắm rửa sạch sẽ, anh không dùng nước hoa nhưng trên người lại lan tỏa một mùi hương rất đặc trưng, chỉ cần tới gần một chút, Sở Nghĩa đã có thể cảm nhận được.

Bình thường Sở Nghĩa cũng không ngủ vào giờ này. Đơn hàng của cậu không đều, có khi xong việc rất sớm, cũng có lúc bận đến tận rạng sáng hôm sau.

Cơ thể con người luôn bị thói quen chi phối, thức khuya nhiều sẽ khó có thể ngủ sớm một hôm.

Cho nên tuy Sở Nghĩa đã chúc Tần Dĩ Hằng ngủ ngon, nhưng bản thân cậu vẫn còn rất tỉnh.

Trở mình trên giường một cái, cậu phát hiện mặt tủ đầu giường bên phía Tần Dĩ Hằng có đặt một chiếc máy tính bảng. Đúng lúc đang lười xuống nhà lấy máy tính, cậu liền cầm lấy cái máy tính bảng.

Tuy Tần Dĩ Hằng đã nói Sở Nghĩa có thể sử dụng thoải mái, nhưng cậu vẫn nhắn tin cho anh trước khi dùng.

Sở Nghĩa: Em dùng máy tính bảng của anh nhé.

Bên kia, Tần Dĩ Hằng trả lời rất nhanh: Vốn để lại cho em.

Sở Nghĩa nhoẻn miệng cười.

Tần Dĩ Hằng lại hỏi: Chưa ngủ à?

Sở Nghĩa: Em xem TV một chút rồi ngủ ạ.

Tần Dĩ Hằng: Ừ.

Sở Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, cũng may Tần Dĩ Hằng không có quan niệm đã nói ngủ ngon thì lập tức phải đi ngủ luôn, nếu không có khi cậu lại bị phê bình nữa.

Sở Nghĩa suy nghĩ, nhắn tới một tin: Anh cũng chúc em ngủ ngon đi.

Tần Dĩ Hằng: Ngủ ngon.

Sở Nghĩa lại nghĩ thêm một chút, bắt chước anh: Xưng hô thì sao ạ?

Tần Dĩ Hằng: Chồng nhỏ ngủ ngon.

Tậu má!

Chồng nhỏ!

A a a Tần Dĩ Hằng!

May mà hiện giờ Tần Dĩ Hằng không nhìn thấy mặt cậu.

Vì thế Sở Nghĩa đánh bạo hỏi anh: Sao lại là chồng nhỏ chứ?

Tần Dĩ Hằng: Em là bạn đời hợp pháp của anh, cũng chính là chồng anh, em lại nhỏ hơn anh, cho nên gọi là chồng nhỏ.

Cách giải thích vô cùng đứng đắn và cũng vô cùng đần độn, nhưng Sở Nghĩa lại cảm thấy rất có cảm giác.

Phải chăng cậu đã hết thuốc chữa rồi.

Sở Nghĩa: Dạ.

Tần Dĩ Hằng còn nói: Không thích thì đổi cái khác nhé.

Đương nhiên là thích, nhưng Sở Nghĩa vẫn muốn nghe thử đáp án khác của anh.

Sở Nghĩa: Đổi thành cái gì ạ?

Tần Dĩ Hằng: Sở Nghĩa ngủ ngon.

Sở Nghĩa: Thế…

Sở Nghĩa: Vẫn là chồng nhỏ đi.

Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm: Em thích.

Đối với Tần Dĩ Hằng, nếu thích nhất định phải nói ra, với hệ thống tư duy của anh, cậu uyển chuyển một chút chắc chắn anh sẽ không hiểu.

Tần Dĩ Hằng: Được.

Tần Dĩ Hằng: Vậy chồng nhỏ xem TV đi rồi ngủ sớm một chút nhé.

Ngón tay Sở Nghĩa đang run lên. Hai chữ “chồng nhỏ” kia rất… rất… rất tuyệt.

Sở Nghĩa: Dạ.

Sở Nghĩa: Anh cũng vậy ạ.

Tần Dĩ Hằng không nhắn lại. Sở Nghĩa trở mình, nhìn chằm chằm dòng chữ “chồng nhỏ ngủ ngon” mà anh gửi tới thật lâu, sau đó ấn lưu trữ.

Cậu không xem TV, cũng không còn lười biếng nữa, đi thẳng xuống dưới lầu lấy máy tính của mình lên rồi mở photoshop ra.

Sở Nghĩa vào WeChat, chụp hình tin nhắn kia, rồi lại tới tủ quần áo lấy chiếc phong bì “Về Tần Dĩ Hằng” mới cất ngày hôm qua ra, chụp lại dòng sở thích thứ hai và thứ ba anh viết rồi chuyển vào máy tính.

Hiện giờ Sở Nghĩa đang rất giàu linh cảm, trong đầu cậu có nhiều ý tưởng, nên muốn tranh thủ xử lý ba hình ảnh này thật tốt.

Ảnh có thể khoe với mọi người thì dùng làm hình nền chính và màn hình khóa, ảnh tế nhị hơn thì để làm hình nền trò chuyện, đặc biệt dùng cho khung chat với Tần Dĩ Hằng. Cậu muốn đặt những lời không thể nói vào trong góc thật khéo, sao cho vừa mở khung thoại ra là có thể nhìn thấy ngay.

Bên này Sở Nghĩa đang bận rộn, bên kia Tần Dĩ Hằng cũng làm việc miệt mài.

Sau khi chắc chắn Sở Nghĩa không nhắn tin tới nữa, Tần Dĩ Hằng mới cất điện thoại đi. Cúi đầu nhìn xuống mặt giấy, anh chợt phát hiện mình đã viết một dòng khác vào ô ký tên rồi.

Tần Dĩ Hằng nhìn chằm chằm mấy con chữ này trong chốc lát, khẽ thở dài một tiếng, gạch đi, gọi điện cho Hứa Kính yêu cầu đối phương mang tờ văn kiện mới tới.

Ông chủ còn chưa ngủ, đương nhiên nhân viên cũng phải thức theo. Không lâu sau, Hứa Kính đã mang văn kiện mới đến.

Tần Dĩ Hằng mở cửa cho Hứa Kính, đưa tờ ký hỏng cho anh ta, nói: “Bỏ đi.”

Hứa Kính gật đầu, nhận tờ giấy Tần Dĩ Hằng đưa, cúi đầu nhìn thử.

Vừa nhìn, Hứa Kính đột nhiên khựng lại.

“Sở Nghĩa ngủ ngon”

????

Cái gì đây? Sao lại viết dòng này vào ô ký tên vậy?

Dù sao cũng không nên mắc phải sai lầm này khi ký hợp đồng chứ.

Tần Dĩ Hằng là một ông chủ rất hiếm khi phạm sai lầm, vừa rồi Hứa Kính còn tưởng anh làm dây cà phê ra hợp đồng hoặc tương tự thế.

Lập tức, suy nghĩ trong đầu Hứa Kính liền biến hóa.

Đêm khuya tĩnh mịch, Giám đốc Tần lẻ loi một mình, cậu Sở lại không ở bên cạnh, nên anh mới nhìn văn kiện đến ngẩn ngơ. Nhất định là anh đang thầm nghĩ có nên chúc Sở Nghĩa ngủ ngon không, còn nghĩ có phải vợ chồng bình thường đều nói lời này hay không? Người trong quan hệ hôn nhân hẳn cũng nên nói chứ?

Cuối cùng, anh viết lên trên giấy…

Sở Nghĩa ngủ ngon.

Hứa Kính đột nhiên rùng mình một cái, trong đầu còn lóe lên một ý tưởng khác.

Chẳng lẽ Giám đốc Tần đang nhớ cậu Sở à?

Vẻ mặt của Hứa Kính lập tức thay đổi. Anh ở bên cạnh Tần Dĩ Hằng đã lâu, thật sự không thể tưởng tượng ra dáng vẻ đang yêu của người này.

“Còn việc gì nữa?” Câu nói của Tần Dĩ Hằng đã lôi Hứa Kính về thế giới thực.

Hứa Kính: “À, không, tôi về phòng trước đây, Giám đốc Tần có việc xin cứ gọi.”

Tần Dĩ Hằng gật đầu: “Ừ.”

Ngay khi Hứa Kính chuẩn bị khép cửa phòng lại, Tần Dĩ Hằng đột nhiên ngăn cản.

“Từ từ,” Tần Dĩ Hằng nhìn Hứa Kính: “Có phải sân bóng ngay cạnh văn phòng chúng ta làm việc có một trận đấu bóng rổ vào ngày mai không?”

Tần Dĩ Hằng bỗng nhớ ra, sáng nay các biển quảng cáo trên đường cái của thành phố đều tuyên truyền về trận đấu này.

Hứa Kính suy nghĩ: “Hình như thế, còn là một trận đấu lớn trong giải Quốc tế nữa.”

Tần Dĩ Hằng gật đầu: “Có một việc.”

Hứa Kính lập tức đứng thẳng người.

Tần Dĩ Hằng: “Cậu tìm người nào đó hiểu về bóng rổ đi xem trận đấu đó đi.”

Hứa Kính: “Dạ?”

Tần Dĩ Hằng không hiểu về phương diện này lắm, chỉ đành dựa vào cảm giác để dặn dò: “Xem thử sau khi trận đấu kết thúc, các cầu thủ có hoạt động ký tên không. Mua cho người kia hạng vé tốt nhất, xin được chữ ký nào thì xin, mua được cái gì thì mua.”

Hứa Kính gật đầu trong mơ màng: “Vâng.”

Nhưng anh thật sự không hiểu lắm: “Giám đốc Tần, ngài đây là?”

Tần Dĩ Hằng: “Cho Sở Nghĩa.”

Hứa Kính lập tức hiểu ra.

Không liên quan đến chuyện làm ăn thì tốt. Anh còn tưởng Giám đốc Tần định lấn sân sang mảng bóng rổ nữa chứ.

Hứa Kính cười rộ lên: “Cậu Sở thích bóng rổ ạ?”

Tần Dĩ Hằng: “Ừ, còn thích sưu tầm giày.”

Nhưng anh cũng không biết cụ thể là thích loại giày gì.

Hứa Kính gật đầu: “Vâng.”

Suy nghĩ trong chốc lát, Hứa Kính cảm thấy mình hiểu cái này hơn Tần Dĩ Hằng một chút, nhiệt tình nói: “Em họ tôi cũng thích sưu tầm giày, mấy hôm trước tôi xem trang xã hội của nó, thấy nó nói đang tranh giành đôi giày nào ấy.”

Tần Dĩ Hằng hỏi Hứa Kính: “Tranh đôi nào?”

Hứa Kính: “Một đôi giày bản giới hạn, còn được ai đó kí tên.”

Tần Dĩ Hằng nhìn Hứa Kính: “Việc này có thể xử lý không?”

Hứa Kính lập tức hiểu ý: “Để tôi đi hỏi thăm, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Tần Dĩ Hằng: “Được.”

Sau khi xác định Hứa Kính đã hiểu ý mình, Tần Dĩ Hằng mới đóng cửa phòng lại.

Lần trước anh tặng Sở Nghĩa một chiếc đồng hồ, tuy cậu có vẻ vui, nhưng biểu hiện cũng khá bình thường, chỉ như nhận được một món quà phổ thông thôi.

Lần này, nếu tặng đúng món quà Sở Nghĩa thích, chắc cậu sẽ rất vui nhỉ.

Cũng không biết sẽ vui đến mức nào đây.

Sở Nghĩa vốn là ôn hòa, gặp ai cũng khách sáo mỉm cười, lúc thấy xấu hổ cũng cười để giảm bớt.

Tần Dĩ Hằng quay quay bút.

Hình như Sở Nghĩa rất hiếm khi biểu hiện quá vui vẻ ở trước mặt anh.

Không biết Hứa Kính có thể mang về bao nhiêu thứ.

Cũng chẳng biết Sở Nghĩa có thích chúng nhiều không.

Nên mỗi ngày tặng cho Sở Nghĩa một cái? Hay là đưa hết cho em ấy cùng một lúc luôn?

Cách thứ nhất, mỗi ngày đều có cái để chờ mong.

Nhưng cách thứ hai, cảm giác hưng phấn sẽ vô cùng mãnh liệt.

Sự chờ mong khi được tặng quà mỗi ngày sẽ nuôi thành thói quen, đến lúc quà đã tặng hết thì anh biết phải làm sao.

Nhưng cách tặng hết trong một lượt, tính liên tục lại quá ngắn.

Tần Dĩ Hằng tự hỏi trong chốc lát, hiếm khi một vấn đề nho nhỏ lại khiến anh thấy khó giải quyết đến mức này.

Anh nhẹ nhàng lia bút, song lại cảm thấy sai sai chỗ nào. Cúi đầu nhìn xuống góc dưới trang cuối của bản hợp đồng, anh hơi khựng lại, vươn tay cầm điện thoại lên một lần nữa.

“Hứa Kính,” Tần Dĩ Hằng nhìn hai chữ “Sở Nghĩa” trong ô ký tên, bảo: “Lại mang một tờ khác tới đây đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.