Tối hôm đó, Mễ Nhu không có cách nào ngủ được, cô cảm thấy vô cùng hoảng sợ và kinh hoàng, cô chưa bao giờ nghĩ rằng ông chủ của cô lại một người như vậy, tàn nhẫn và điên loạn, hoàn toàn không giống như thường ngày. Nó khiến cô có cảm giác như anh chỉ vô tình với một mình cô, hung tợn với một mình cô.
Mễ Nhu ngồi ở một góc tối, cô tự ôm lấy chính mình, không những nghĩ về những điều mà anh đã làm với cô trước đó, bất giác trái tim lại đau nhói, nước mắt lại rơi ra. Cô có cảm giác như bản thân lại quay về với thời gian khốn đốn kia, mỗi ngày đều phải sống trong lo sợ, ngày ngày bị chủ nợ tìm đến chửi mắng, doạ nạt.
Nhưng mà giống một ai đó là lỗi của cô sao? Khiến anh ghê tởm, ghét bỏ cũng là lỗi của cô sao? Rõ ràng cô đâu hề muốn như vậy, không phải chính anh là người đã ép cô phải làm như vậy sao?
Từ trước đến nay, từ khi cô bắt đầu thích anh, cô chưa từng nảy sinh ra bất kì loại tà niệm nào, nếu không phải bị anh cưỡng bức, cô cũng sẽ không phóng túng mà muốn hưởng thụ một chút ấm áp của anh.
Vậy mà anh lại đổ hết lỗi lầm lên đầu cô mặc dù người bị thiệt chính là cô.
Tại sao chứ? Tại sao anh lại đáng ghét và vô lí đến như vậy?
Nếu cứ thế này, cô sợ rằng tình cảm của cô sẽ dần biến thành một món đồ chơi và dần trở thành một nỗi ám ảnh vô hình mang tên Chu Thế Tước.
…
Những ngày sau đó, chiếc khẩu trang trở thành vật bất li thân của Mễ Nhu, cô luôn mang theo nó khi làm việc, chỉ có khi ăn cơm hay đi ngủ thì cô mới tháo nó ra. Bởi vì cô sợ anh sẽ lại tức giận khi nhìn thấy gương mặt của cô và đồng thời cũng là để bảo vệ bản chính bản thân mình.
Anh muốn cô tránh xa anh, không muốn nhìn thấy cô, cô đều đã ngoan ngoãn làm theo, chỉ mong rằng anh có thể buông tha cho cô, đừng xem cô như những cô gái khác.
…
Tối hôm đó, Chu Thế Tước trở về biệt thự, đã rất nhiều ngày, mỗi khi anh bước vào phòng thì không còn nghe thấy mùi hương thoang thoảng của tinh dầu cỏ hương lau nữa, trong người cảm thấy có chút bứt rứt, khó chịu.
“Quản gia, sao trong phòng tôi không còn ngửi thấy mùi hương gì nữa vậy?” Anh cau mày, bực bội hỏi Tề quản gia.
“Mùi hương? Lúc trước việc dọn phòng của cậu đều do Mễ Nhu phụ trách, dạo gần đây cô ấy nói không muốn làm nữa nên tôi đã giao cho người khác phụ trách. Cậu nói xem đó là mùi hương gì, tôi sẽ dặn dò xuống dưới.” Tề quản gia đáp.
Nghe đến cái tên Mễ Nhu sắc mặt anh liền thay đổi, không vui nói: “Lại là cô ta?”
“Sao vậy?” Tề quản gia vẫn chưa biết chuyện gì, chú ấy khó hiểu hỏi.
Anh nghiến răng nghiến lợi, sau đó lại vô tình nhìn thấy Mễ Nhu đang ở dưới lầu, anh lạnh giọng: “Không có gì, bảo cô ta lên phòng gặp tôi.”
Tề quản gia hơi cúi đầu: “Vâng, thiếu gia.”
…
Mễ Nhu không biết tại sao anh lại gọi cô lên phòng, rõ ràng người kêu cô tránh xa anh ra là anh, bây giờ người muốn gặp cô cũng là anh. Cô có cảm giác như mình là một trái bóng vậy, cứ bị anh vờn qua vờn lại.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
Cô đứng bên ngoài gõ cửa, bên trong liền có tiếng trả lời: “Vào đi!”
Cô hít vào một hơi thật sâu, mở cửa rồi chậm rãi bước vào.
Chu Thế Tước ngồi ở sofa, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ, gương mặt vô cảm, thậm chí còn không thèm nhìn cô.
Cô nuốt nước bọt, hai tay siết chặt vào nhau, căng thẳng cất giọng: “Ông chủ, anh tìm tôi có việc gì sao?”
“Cái mùi hương kia, là gì vậy? Rất thơm!”
Anh nói không đầu không đuôi nhưng Mễ Nhu vừa nghe đã hiểu, cô nói: “Là mùi tinh dầu cỏ hương lau, nếu anh thấy thích, tôi sẽ nói lại với nữ hầu kia, để cô ấy chuẩn bị cho anh.”
“Hừ!” Anh đặt ly rượu xuống, nâng mắt nhìn cô: “Đột nhiên tôi lại cảm thấy cô không hề đơn giản như những gì cô bộc lộ ra ngoài nhỉ? Có phải là cô biết dùng tà thuật không? Ý tôi là mùi hương đó? Cô đã bỏ gì vào đó? Không phải là đêm đó cũng có liên quan đến cô đấy chứ?”
Bờ vai cô run run, cô rũ mắt, không dám nhìn vào vào đôi mắt phán xét của anh: “Ông chủ, tôi không hiểu anh đang nói gì cả.”
“Không hiểu?” Anh nhếch môi cười, cũng chẳng hiểu là anh đang cười cái gì, sau đó anh thấp giọng nhưng lại không hề đáng sợ như những lần trước: “Cô đi chuẩn bị đi, tôi muốn ngửi thấy hương thơm đó ngay bây giờ, nó khiến tôi cảm thấy rất dễ chịu.”