Bất Ái Kỷ

Chương 21



(Hiện tại)

Thuỷ chung không thể đi vào giấc ngủ.

Tôi liền đứng dậy. Cửa sổ nhỏ hẹp ảm đạm nắng sớm, hoặc đây chẳng qua là ánh trăng, chiếu lên góc tường một hình ảnh mỏng manh.

Cô đơn như vậy.

Rạng sáng ba giờ, tôi yên lặng mặc đồng phục, đi lau cầu thang cùng sàn nhà. Tẩy một lần hết dấu chân cùng bụi bặm, nhưng căn bản không có bụi, sàn đá cẩm thạch được chùi trơn bóng như gương. Nguyên lai là lòng tôi có khúc mắc. Một lần lại một lần, càng lau càng rõ ràng, liền càng đau đớn.

Một lần lại một lần, ngón tay Mạnh Đình, lạnh lùng cười nhạo, xẹt qua gò má.

Thì ra tôi yếu ớt đến vậy, ngay cả quên đi cũng làm không được. (Hừm, bây giờ mới biết mình yếu ớt sao =.=)

“A Nhân, tứ thiếu gia gọi cậu đến phòng tập thể thao.”

Bất giác đã là hừng đông.

Phía bên kia hành lang, nữ nhân viên đứng dưới ánh mặt trời gọi tôi một tiếng, liền xoay người đi không thấy.

Ánh mắt nhất thời không thể thích ứng ánh sáng, tôi vẫn chưa nhìn ra thần sắc của cô ta khác thường.

Đi qua sân, tôi chợt nhớ là quên hỏi phòng nào. Lục gia có hai phòng tập thể thao được trang bị rất xa xỉ. Tứ thiếu gia ngẫu nhiên sẽ dậy sớm, tập ở đó một lúc, nhưng mà tôi cũng không quá xác định thói quen của hắn.

Bước vào đại sảnh.

Cửa phía sau liền không tiếng động đóng lại, có điểm lạnh.

Đèn flash nháy lên làm tôi không khỏi nghiêng mặt tránh né.

Kia cũng là ánh sáng loang loáng của camera.

Không có Lục tứ thiếu gia. Trong đại sảnh đứng im re, có bốn năm nam nhân.

“Nhân Nhân?”

Nam nhân ngồi ở chính giữa trên mặt rất có thâm ý cười lạnh. “Họ Mạnh gọi cậu như vậy?”

Ánh mắt của hắn không che dấu vẻ châm chọc, đánh giá tôi từ đầu đến chân, như thể bị lột trần, nhìn đến mức tôi không chịu nổi. Tôi không khỏi muốn lùi lại, liền có người từ phía sau đè bả vai tôi.

“Tam thiếu gia…” Thanh âm của tôi khiếp sợ e ngại.

Hai chữ Nhân Nhân này, từ miệng tam thiếu gia đang hút xì gà mà buông ra, làm tôi sinh ra kinh sợ.

“Đây là Mạnh Đình thưởng thức?” Quanh mình cũng có người cười lên.

Hắn dùng ngón tay cầm xì gà chỉ một cái. “Cậu lại đây.”

Có người liền đẩy tôi tới.

“Tôi đối với chuyện xưa của Nhân Nhân và Mạnh Đình cảm thấy rất có hứng thú…” Hắn chỉ chỉ mấy xấp tiền bên cạnh. “Chỉ cần cậu nói một chút cho tôi nghe, rất đơn giản.”

Bọn họ ấn tôi ngồi xuống ghế bên cạnh, có người đem bút ghi âm đặt lên bàn.

“Thế nào? Giao dịch như vậy không tồi chứ?”

“Mạnh Đình, loại người này, đối với cậu cũng là đùa giỡn thôi. Cho nên, Nhân Nhân, cậu cũng không cần phải cùng tôi chơi trò kín tiếng.” Ánh mắt Lục tam thiếu gia rơi xuống trên người tôi, không phải không có uy hiếp.

Lòng tôi giờ khắc này, vì lời nói của hắn mà co rút đau đớn.

“… Tôi không biết hắn, tôi không biết hắn là ai…” Tôi cúi đầu phủ nhận.

Tam thiếu gia cười lạnh, cầm lấy điều khiển từ xa. Tôi ngẩng đầu, đối diện màn hình trên tường, Mạnh Đình nói: “Nhân Nhân, tôi không nghĩ cậu nhanh như vậy liền câu dẫn được Lục tứ thiếu gia.”

Hình ảnh Mạnh Đình, thậm chí ở trong màn hình, cũng không khỏi làm tôi thấy run.

Tôi chỉ cúi đầu trầm mặc.

Liền có người đi tới, đánh tôi một cái. Tôi té xuống đất, lại bị kéo lên ấn ngồi trên ghế.

“Nói xem, Mạnh đại thiếu trên giường có gì thú vị? Hắn bao cậu bao lâu? Cậu từ chỗ nào đến? Áp ***?” (ý chỉ mấy cái ổ m d)

Lục tam thiếu gia mang theo ý cười hỏi này nọ. Tôi không mở miệng, liền lại bị đánh.

Thẳng đến khi có người đứng ra. “Tam thiếu gia, chỉ sợ thời gian không còn nhiều…” Là người cầm camera kia.

Hắn liền bảo thủ hạ dừng tay, cúi người thay tôi lau đi vết máu bên khoé miệng. “Mạnh Đình không phải sau khi chơi đủ liền đem cậu đá đi sao? Cậu cần gì phải ngốc như vậy. Số tiền này cũng đủ cho Nhân Nhân không cần quỳ cọ sàn nhà mấy chục ngày nha.”

Đem ngón cái dính máu chùi lên đồng phục của tôi, Lục tam thiếu gia ngồi thẳng dậy, giày ở trước mặt tôi gõ xuống sàn vài cái, giống như đang lo lắng điều gì. Sau đó hắn nhẹ nhàng bâng quơ phun ra một câu: “Cởi áo quần của cậu ta.”

Vô luận tôi giãy dụa như thế nào, vẫn bị bọn họ chụp được ảnh trần truồng. Tam thiếu gia đem mấy xấp tiền mặt cùng quần áo ném cho tôi. “Xong việc, tôi nhất định sẽ cảm tạ Nhân Nhân thật tốt.”

Tôi nhìn thấy gương mặt quen thuộc, là nam hài Mạnh Đình từng mang về tiểu biệt thự.

Không ai hỏi tôi vết thương trên mặt từ đâu mà có. Người Lục gia đối xử với nhau lạnh lùng vô lễ, ngay cả hạ nhân cũng giống nhau lãnh đạm im miệng không nói.

Tôi không thể không dùng băng keo trong suốt tạm dán áo đồng phục bị xé rách, tiếp tục làm việc.

Nhưng trong lòng vẫn sợ hãi, cả ngày chân tay đều lạnh như băng.

Thừa dịp những người khác đang ăn trưa, tôi lặng lẽ tiến đến thư phòng, gọi số Mạnh Đình.

“Lục tứ thiếu gia?” Bên kia truyền đến thanh âm của hắn, không biết vì sao, tôi liền hoảng sợ.

“Mạnh Đình, là tôi…”

“Nhân Nhân?” Ngữ khí của hắn nhất thời cứng rắn.

“Mạnh Đình, có một việc… Xin hãy nghe tôi nói hết…” Tôi cứng giọng ức nghẹn, chính là lời còn chưa dứt, điện thoại kia đã cắt đứt.

Gọi lại một lần, hắn lại tắt máy. Hành lang vang lên tiếng bước chân, tôi vừa nhấn phím vừa run rẩy.

Hắn cuối cùng cũng nghe, lại chỉ nói một câu: “Nhân Nhân, tôi chán ghét sự dây dưa của cậu.”

Đứng ngồi không yên chịu đựng được đến chạng vạng, vô luận như thế nào, tôi cũng muốn báo cho Mạnh Đình những gì đã phát sinh. Nhưng mà đã có đồng nghiệp đến báo cho tôi biết. “A Nhân, cửa sau có vị Thư tiên sinh tìm cậu.”

Người tựa vào xe chờ tôi, quả nhiên là Thư Dương. Bước đến gần, cậu ta cũng không lên tiếng, đứng dậy tát vào mặt tôi hai cái. Một quyển tạp chí đập vào mặt tôi, vứt trên mặt đất.

“Viên Nhân, không thể tưởng tượng được anh vô sỉ như vậy. Bao nhiêu tiền, bán đứng Mạnh Đình anh được bao nhiêu tiền?”

Tôi cúi người nhặt quyển tạp chí kia lên, tuần san thành thị, mặt bìa có ảnh chụp tôi cùng Mạnh Đình, tôi mặc đồng phục hạ nhân, Mạnh Đình mặc âu phục giày da, thoải mái thích ý.

Một hàng chữ màu đen hiện lên: “Nhà giàu phong lưu kiêm bạc tình, đồng tính độc chiếm sau đó liền bỏ rơi người hầu.”

Cùng với ảnh trần truồng đã qua xử lý, còn có hình xăm trên lưng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.