Bắp Nướng Tiên Sinh, Mua Một Tặng Ba

Chương 50: Phiên ngoại 4: Thu nhỏ



Dạo gần đây Ngô Gia Ý rất chăm chỉ, dù là ở nhà cũng sẽ tham gia mấy lớp học online dành cho đầu bếp.

Cậu đã chuẩn bị thi lên bằng Trung cấp, mặc dù phần Lý thuyết có vẻ không mấy dễ dàng đối với Ngô Gia Ý, nhưng bù lại phần thực hành cũng không tệ lắm.

Thật ra, Ngô Gia Ý không tìm được việc làm thì Stanislav cũng sẽ nuôi cậu cả đời, hắn không có quan trọng cậu có việc làm hay không . Nhưng thấy cậu quyết tâm như vậy, hắn cũng không ngăn cản.

Bảo bối nhà hắn làm gì….hắn cũng sẽ ủng hộ.

Ngô Gia Ý học rất nghiêm túc, mặc dù không được thông minh nhưng được cái cần cù.

Có đôi lúc chăm quá liền quên luôn Stanislav, điều này làm hắn có chút tủi thân.

Bọn họ đã không gần gũi mấy ngày rồi, Stanislav hơi ủy khuất sáp lại đây, dụi đầu tóc vào cổ cậu.

Ngô Gia Ý lại lãnh khốc đẩy hắn ra.

Stanislav: ….

Cậu tức tối vò đầu tóc.” Học mãi cũng không thuộc, đáng ghét.”

Stanislav vẫn chưa có từ bỏ, từ từ dán lại gần, tay đặt lên mông cậu, nhẹ giọng hỏi.

“Tiểu Ý học mãi không thuộc sao?”

Ngô Gia Ý nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.”Không thuộc.”

Con ngươi xanh dương khẽ lay động, ánh mắt hắn trở nên u ám, chậm rãi mở miệng hỏi : “Không thuộc thì thế nào? Bài vở còn quan trọng hơn anh sao?”

Ngô Gia Ý: ….

Cậu thở dài một hơi, đưa tay vỗ vỗ đầu hắn giống như xoa đầu chó.

“Em bận lắm, tiên sinh đừng có quậy nữa.”

Mặc dù Stanislav rất có tiền nhưng đâu ai biết trước tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Lỡ như hắn phá sản thì sao?

Ngô Gia Ý không tin Stanislav sống sung sướng từ bé sẽ làm nổi mấy chuyện nặng nhọc như khuân vác, phụ công trường này, nhà thì lại đông con như thế….

Cậu.phải.có.việc.làm.

Stanislav với tay tắt màn hình laptop, gấp gáp đè lên người cậu, từ trên cao nhìn xuống như hùng sư chộp được con mồi, cười đến mặt người dạ thú.

“Tiểu Ý bận việc của tiểu Ý, anh cứ làm việc của anh.”

Ngô Gia Ý không học bài An toàn thực phẩm nữa, mà cậu chuyển sang “học đánh vần” với hắn.

Ê ê a a cả buổi tối, mãi cho đến khi trời sáng thì những thanh niên hiếu học này mới chịu dừng lại.

….

“Tiên sinh, tiên sinh.”

Stanislav bị một bàn tay nho nhỏ đập bồm bộp lên mặt nên hơi nhíu mày. Hắn giữ cổ tay người kia rồi ôm cậu lại theo thói quen.

“Sao tiểu Ý thức sớm như vậy?”

“…”

Có gì đó không đúng.

Cổ tay sao lại còn có chút xíu như thế này…

Hắn giật mình mở choàng mắt, chỉ thấy hai con ngươi đen láy lấp lánh đang nhìn hắn chằm chằm.

Trong tay hắn là một đứa nhỏ, còn chưa đến năm tuổi, gương mặt cực kỳ quen thuộc, mặc quần áo ngủ rộng thùng thình…

Stanislav: ….

Oắt đờ phắt.

Ai ném con nít vào phòng của hắn vậy?

Còn nữa, Tiểu Ý của hắn đi đâu rồi?

Ngây người được một lúc, đứa nhỏ lại từ trên người hắn tuột xuống, vụng về chống hai tay xuống giường mà đứng dậy.

Stanislav hoàn hồn, hốt hoảng ngồi dậy, giữ nó lại.” Cháu muốn đi đâu?”

Đứa nhỏ hồn nhiên trả lời.

“Tiểu Ý mắc đái.”

Stanislav:”….”

Tiểu Ý?

Ánh mắt hắn quét qua quét lại trên gương mặt nhỏ kia một hồi, vẻ mặt ngày càng trở nên kinh dị.

Không thể nào.

Nhanh như chớp, hắn bế đứa nhỏ lên không cho nó chạy đi, cuống cuồng lấy ra quyển album trên kệ sách, lật lật xem, lại nhìn đứa nhỏ một lát….

Làm sao có chuyện hoang đường như vậy được?

Ánh mắt của hắn chuyển giao qua lại giữa đứa nhỏ trong bức ảnh và gương mặt….. không khác điểm nào của đứa bé đang ở trước mặt mình.

Không thể nào.

Nhưng bộ quần áo ngủ Shin chan đó, tiếng gọi “tiên sinh” quen thuộc đó…không thể nào trùng hợp như vậy được.

Stanislav lại lật đật vạch cổ áo của đứa nhỏ ra xem: Vết xăm giấu sẹo vẫn còn ở đấy.

Батюшки !!!!

Đây…..đây đúng là Tiểu Ý nhà hắn rồi.

Hắn thất thần ngồi xuống giường.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Ngô Gia Ý lại bắt đầu cựa quậy, gương mặt nhỏ cau có:” Tiểu Ý mắc đái, tiên sinh thả tiểu Ý ra đi.”

Stanislav:”….”

Trước hết cho cái tên này đi vệ sinh đã.

Stanislav ôm “vợ” vào nhà vệ sinh, không cần cởi thì chiếc quần rộng rinh cũng tự tuột xuống.

Chiều cao của Ngô Gia Ý hiện tại không đủ để y nhắm chuẩn vào toilet, hắn phải ôm người lên, miệng phát ra tiếng xùy xùy tạo cảm hứng đi tiểu.

Tiểu xong lại giúp cậu vẩy vẩy chim nhỏ, cất lại vào quần.

Hắn nhìn nhìn, lại nhịn không được thở dài.

Vốn đã không lớn, nay còn đúng một chút xíu.

Do bị thu nhỏ nên Ngô Gia Ý không còn mặc vừa quần áo cũ nữa, nên Stanislav đành tìm quần áo của Nam Nam cho cậu mặc tạm….

Ấy thế mà trông vẫn còn rộng một ít.

Stanislav không hiểu lý do tại sao đang yên đang lành thì lại thành ra như thế, nhịn không được mà tức tốc mang người đến bệnh viện ngay.

“Chỉ số hormone của Tế gia đang khá hỗn loạn, có thể là do ảnh hưởng từ việc cấy ghép tuyến thể nên mới xảy ra tình trạng bị thu nhỏ cơ thể. Trường hợp này không hiếm lắm, đợi vài ngày nữa thì có lẽ cậu ấy sẽ trở về bình thường.”

Đùa sau, cấy ghép cũng đã mấy năm rồi….

Stanislav nhìn đứa nhỏ đang ngồi xem Ipad trong lòng mình không khỏi thở dài một hơi.

Là ông trời thấy hắn chăm trẻ con chưa đủ mệt sao?

Stanislav nghĩ nghĩ, vẫn muốn kiểm tra tình trạng của Ngô Gia Ý một chút, bèn đem ra album ảnh thử hỏi cậu.

“Tiểu Ý, em xem đây là ai?”

Ngô Gia Ý dừng lại một chút, nhìn theo ngón tay thon dài của hắn thì thấy một đứa nhỏ tóc trắng trong ảnh.

Cậu lanh lợi mở miệng.”Em bé.”

Stanislav:”….”

Hắn hít sâu một hơi, lại nói.” Đúng là em bé, nhưng em có nhớ đứa nhỏ này là ai không?”

Ngô Gia Ý lắc lắc đầu.

Stanislav thầm kêu không xong trong lòng.

Hắn lại chỉ vào Viễn Viễn.”Còn đứa này.”

Câu trả lời vẫn không có thay đổi.

Stanislav cố đưa ra gợi ý.”Tóc trắng, là tóc màu trắng đó.”

Ngô Gia Ý cầm lên album ảnh, gật gù nói.

“Tóc màu trắng trông già lắm, em bé này…xấu hoắc.”

Stanislav:”…”

Em đừng để cho mấy đứa nhỏ nghe thấy, đặc biệt là Nam Nam.

Stanislav thử kiểm tra một hồi mới phát hiện Ngô Gia Ý không nhớ ra ai hết, trí nhớ như dừng lại vào lúc bốn tuổi. Chỉ có khác ở chỗ….cậu biết hắn là “tiên sinh”, nhưng cũng không biết rõ vai trò của “tiên sinh” này là gì.

Bác sĩ nói nhanh nhất thì hai tuần, chậm nhất có thể đến một tháng cậu mới có thể trở lại bình thường.

Stanislav cảm thấy dù là ba ngày hắn cũng sẽ không chịu nổi.

Chuyện này nảy sinh ra quá nhiều rắc rối.

…..

“Ba, Nam Nam đi học về rồi.”

Nam Nam hớt ha hớt hải từ bên ngoài chạy vào, theo sau nó là Viễn Viễn và Việt Việt.

Viễn Viễn gọi với theo.” Nam Nam, em còn chưa có cởi giày ra kìa.”

Nó không thèm nghe, cầm theo bài kiểm tra được 60 điểm, chạy đi tìm Stanislav.

“Ba, con không bị ăn trứng ngỗng nữa, ba sẽ mua PS5 cho con đúng không?”

Nó đi tìm quanh nhà, cuối cùng lại bắt gặp một thằng nhóc choai choai đang ngồi ăn sô cô la ở bàn ăn trong bếp.

Ngay lập tức, chuông báo động trong đầu nó liền vang lên.

Nam Nam tiến lại đây, vẻ mặt cảnh giác hỏi nó.

“Mày là ai? Tại sao lại ở trong nhà của tao?”

Ngô Gia Ý ngừng ăn, ngẩng mặt lên nhìn Nam Nam, khoé môi còn dính một ít sô cô la đen, chậm rãi đưa ra một nửa thanh sô cô la còn lại cho nó.

“Cho.”

Nam Nam: ….

Cái này vốn là của mình.

Nó giật lại thanh sô cô la dính nhớp nước miếng, nhìn nhìn liền cảm thấy ghét bỏ, liền nhét lại vào tay Ngô Gia Ý.

“Không cần. Nói đi, mày là ai? Tên gì? Ở đâu?”

Lúc này, Stanislav từ trong nhà vệ sinh trở ra, bắt gặp Ngô Gia Ý đã ăn gần hết sô cô la không khỏi nhíu mày.

Hắn mang khăn giấy lau miệng cho cậu nhóc.

“Chẳng phải là đã nói chỉ ăn một thanh hay sao?”

Ngô Gia Ý dang hai tay đòi hắn ôm, hắn liền tuân mệnh mà bế cậu nhóc lên.

Nam Nam nhìn một màn “phụ tử hoà ái” này không khỏi cảm thấy ngứa mắt, trầm giọng hỏi.

“Ba, thằng bé này là ai vậy?”

Stanislav: ….

Nó về từ lúc nào vậy?

Hắn có chút lúng túng, đầu óc nhanh chóng nghĩ ra một thân phận mới cho Ngô Gia Ý.

“Đây là cháu họ của baba con, tên của nó cũng là Gia Ý, ba mẹ của Ý Ý gửi thằng bé ở nhà mình vài ngày. Thế nào, nhìn nó trông rất giống baba con đúng không?”

Nam Nam híp mắt, nhìn chằm chằm hai người.

Stanislav bị nó nhìn đến đổ mồ hôi lạnh, đột nhiên cảm thấy lạnh run, thử đánh lạc hướng nó.

“Tiểu Ý rất ngoan, Nam Nam lại có bạn chơi cùng rồi.”

Con trai út khá ham chơi, nên hắn mong là nó sẽ mau chóng chấp nhận “người bạn mới” này.

Có điều, hắn không nghĩ tới chuyện: Nam Nam chỉ thích bạn mới không giành ba với nó.

Nam Nam nghe vậy liền bĩu môi.

“Con mới không làm bạn với mấy đứa lùn như vậy.”

Ngô Gia Ý trừng mắt nhìn nó, đột nhiên lại nói.”Đồ béo ị.”

Nam Nam moi moi lỗ tai, giọng điệu không mấy thân thiện.”Mày nói cái gì? Nói lại tao nghe chơi.”

Stanislav: …..

Ngay lập tức, hắn che lại miệng Ngô Gia Ý, lại giục Nam Nam.

“Ý Ý chỉ đùa một chút thôi, con làm anh phải nhường em. Mau rửa tay rồi ra ăn cơm.”

Nam Nam hậm hực bỏ đi, mắt vẫn không có rời khỏi gương mặt nhỏ đang đắc ý kia.

….

Trái với Nam Nam, thái độ của Việt Việt và Viễn Viễn đối với “người bạn mới” này lại tốt hơn Stanislav tưởng tượng.

Hai đứa xem đứa nhỏ lùn hơn mình một cái đầu, gương mặt trĩ đồng, thuần nhiên, ngũ quan hài hoà, xinh đẹp liền sinh ra vài phần hảo cảm.

Việt Việt: Không có khóc nhè, có vẻ khá ổn.

Viễn Viễn; Mặt giống ba nhỏ, ngay cả tên cũng giống….đây chính là duyên phận. Nuôi.

Do Ngô Gia Ý bị thu nhỏ nên với tay gắp thức ăn không tới, Việt Việt thấy vậy liền giúp cậu, thả vào bát cậu một con mực nướng béo mập.

Ngô Gia Ý hơi ngạc nhiên một chút, sau đó liền cong mắt, cười ngoan nhìn Việt Việt. “Cảm ơn anh cả.”

Việt Việt không nói gì, chỉ ừm một tiếng, sau đó tiếp tục thản nhiên mà ăn cơm.

Viễn Viễn vốn là đứa nhỏ rất hoạt bát, nay thấy anh trai làm vậy rồi liền dẹp đi luôn chút thẹn thùng trong lòng, liền gắp đồ ăn thả vào bát cho cậu em trai mưa kia.

Ngô Gia Ý cũng không có từ chối ai hết: “Cảm ơn Viễn Viễn.”

Viễn Viễn ngại ngùng gãi gãi đầu tóc, lại lén nhìn lúm đồng tiền của Ngô Gia Ý, hai má liền đỏ rần rần.

Nam Nam nhìn Ngô Gia Ý được mọi người xung quanh quan tâm không khỏi nảy sinh tâm ghen tị, chu môi nói. “Em cũng muốn.”

Việt Việt thấy vậy cũng gắp cho nó một con mực.

Nam Nam nhìn con mực trong bát của nó, lại không hài lòng chỉ vào bát của Ngô Gia Ý.

“Con này không to bằng con trong bát của trái bí lùn.”

Việt Việt:” Đòi hỏi nhiều quá, có ăn là may rồi.”

Nó thực sự muốn bật đoạn phim tư liệu về cuộc sống ở Châu Phi cho Nam Nam xem.

Ngô Gia Ý rất biết dàn xếp mâu thuẫn, đặt nửa con còn đang cắn dở vào bát của Nam Nam.

“Cho nè.”

Nam Nam:” Ewww.”

Chê nha.

Dính nước miếng, thấy gớm.

Ngô Gia Ý hơi sửng sốt.”Không muốn sao?”

Thấy cậu nhóc muốn lấy lại con mực, Nam Nam liền cuống cuồng nhét vào miệng.

Đây là đồ của anh trai nó, trái bí lùn không được hưởng hết một mình.

Stanislav lột tôm bỏ vào bát Ngô Gia Ý, cười khen.” Ý Ý giỏi quá, còn biết chia sẻ với bạn bè.”

Cậu nhóc lấy làm hãnh diện, lại gắp đồ ăn bỏ vào bát của hắn.

Stanislav:” Cảm ơn….”

Đột nhiên, hắn dừng lại một chút.

Hắn nên xưng hô với cậu là gì?

…..

Ăn xong, Ngô Gia Ý cùng Nam Nam lên sofa ngồi xem phim hoạt hình.

Lần này thì hai đứa trông có vẻ khá hoà hợp vì chung pick yêu thích.

Ngô Gia Ý hỏi.” Nam Nam thích ai trong Ngọc rồng nhất?”

Nam Nam nhướng mày nhìn cậu.” Đương nhiên là Trunk rồi.”

“Trunk có tóc tím, rất ngầu đó.”

“Lớn một chút, tao sẽ đi nhuộm tóc tím.”

Ngô Gia Ý thắc mắc.” Ba của anh sẽ không đánh anh sao?”

Nam Nam hất mặt kiêu ngạo nói.” Ổng không dám, tao sẽ đi mách bác cả.”

Ngô Gia Ý lại hỏi.”Bác cả là ai?”

Nam Nam:” Thiên thần hộ mệnh, kẻ hủy diệt thế lực bạo hành trẻ em.”

Ngô Gia Ý trầm trồ.” Nghe có vẻ rất lợi hại.”

Nghe thấy có người tán dương bác cả yêu quý của nó nên Nam Nam đột cảm thấy….tên nhóc này…hình như cũng thuận mắt một chút.

“Đương nhiên.”

“Thế….thiên thần hộ mệnh của mày là ai?”

Ngô Gia Ý ngẫm nghĩ một hồi mới nói.

“Baba.”

Nam Nam gật gật đầu.” Tao cũng rất yêu baba.”

Baba rất thương nó, mỗi khi ba muốn lấy roi đánh nó, baba đều cản lại. Ngoài ra, baba cũng hay cùng nó xem phim hoạt hình, đối với Nam Nam…baba chính là tiểu thiên sứ.

“Vậy baba mày ở đâu?”

Ngô Gia Ý hơi ngẩn ra.

Đúng rồi, Baba ở đâu?

…….

Stanislav vừa chuẩn bị nước ấm trở ra liền nghe thấy tiếng khóc kinh thiên động địa của đứa nhỏ, hắn hốt hoảng đi ra xem thì thấy Ngô Gia Ý ngồi trên sofa khóc đến nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.

Hắn vội bế cậu nhóc lên, sốt ruột hỏi. “Làm sao? Ai làm tiểu Ý khóc?”

Lại nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Nam Nam, nhịn không được chất vấn.

“Là con ăn hiếp thằng bé có đúng không?”

Từ nãy hắn đã thấy Nam Nam thực bài xích Ngô Gia Ý, có khi còn kiếm chuyện với cậu.

Nam Nam trợn mắt, vẻ mặt không thể tin được là hắn lại vu oan mình như thế.

“Không có.”

“Con cũng không làm cái gì hết, ba hỏi nó thử xem.”

Stanislav nào còn tâm trí phân xử ai đúng sai, hắn chỉ thấy Ngô Gia Ý khóc dữ quá nên tâm trí rối bù. Nói chung quy là vì thấy cậu bị teo nhỏ, không biết cơ thể có bị ảnh hưởng gì không nên luôn nơm nớp lo sợ…

Hắn bế cậu nhóc đi vào phòng dỗ dành, bỏ lại Nam Nam ủy khuất ngồi trên ghế sofa nắm chặt tay.

Quả nhiên, lời của Minh Minh đều không sai.

Chỉ cần trong nhà xuất hiện một đứa em….nó sẽ bị ra rìa.

Một lát sau, Stanislav trở ra với vẻ mặt áy náy.

Nam Nam làm như không thấy hắn, hừ một tiếng quay mặt đi.

“Ra đây làm gì?”

“Sao không đi dỗ cục cưng của ba ấy”.

Stanislav phì cười, lại xoay người nó qua đây mới phát hiện mắt nó vừa đỏ vừa ướt…có lẽ là vừa mới khóc xong. Hắn không khỏi cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng mà ôm ôm con trai.

“Cục cưng nào?’

“Chỉ có Nam Nam là cục cưng của ba thôi.”

Nam Nam nghe vậy liền oà khóc, dụi mặt, trét nước mũi lên áo của hắn.

“Không phải, ba nói dối.”

“Ba không biết gì hết mà đã đổ lỗi cho con rồi.”

Stanislav thở dài, chậm rãi nhận lời.

“Là lỗi của ba. Không hiểu đầu đuôi sự việc đã trách lầm con.”

“Chỉ tại bạn nhỏ đó rất đáng thương, baba của bạn ấy không còn nữa nên bạn ấy mới khóc thương tâm như vậy…..Chính là vậy, nên baba mới quan tâm người ta một chút, Nam Nam không cần so đo với tiểu Ý có được không?”

Mặc dù còn rất uất ức nhưng nghe nói trái bí lùn đã mất đi baba nên nó cũng không truy cứu sâu.

Stanislav phải xin lỗi, dỗ dành nó một hồi mới khiến nó nguôi ngoai được một chút.

Nam Nam hung hăng lau nước mắt, lại hỏi. “Baba đi đâu rồi…..con không thấy baba đâu hết.”

Stanislav đã nghĩ ra sẵn cái cớ nên nói Ngô Gia Ý nhớ ông bà ngoại nên đã mua vé máy bay….cùng họ du lịch vài ngày rồi.

Nam Nam chỉ đành tiếc nuối chép miệng. Vốn dĩ còn muốn mách baba về cái tội của ba: dám vu oan nó.

Rốt cuộc phải chờ hơn một tuần thì baba mới về đến nhà.

Stanislav dỗ xong Nam Nam lại quay trở về phòng ngủ với Ngô Gia Ý, phát hiện cậu đang trốn trong chăn, chỉ ló cái đầu nhỏ ra ngoài như một chú rùa nhỏ.

Thấy hắn vào phòng, Ngô Gia Ý mới chậm rãi bò ra khỏi chăn, mắt đỏ hoe giơ tay muốn hắn ôm.

“Tiên sinh, khi nào thì tiểu Ý mới có thể thấy baba vậy?”

Stanislav bế cậu lên, tay vỗ vỗ lên mông nhỏ dỗ dành.” Baba của tiểu Ý rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một thời gian….Khi nào khoẻ lại, ông ấy sẽ đến thăm tiểu Ý thôi.”

“Tiểu Ý không cần khóc, baba đi nghỉ dưỡng cũng sẽ cảm thấy không yên tâm.”

Ngô Gia Ý cái hiểu cái không, nhưng vòng tay của hắn quá ấm áp khiến cho cảm giác nhớ baba ngày càng tiêu giảm, cậu thút thít một hồi lại dụi dụi đầu nhỏ lên vai hắn, mềm giọng làm nũng.

“Tiên sinh ôm tiểu Ý.”

Stanislav ừm một tiếng trong cổ họng, cưng chiều trong đáy mắt không cách nào che giấu được.

“Tiểu Ý muốn ngủ chung với tiên sinh.”

Nam nhân xoa xoa đầu tóc mềm mại, cũng không có từ chối.

Rốt cuộc thì cậu vẫn còn cần được theo dõi sát sao, hắn không dám rời mắt khỏi Ngô Gia Ý một chút nào.

Lỡ như Ngô Gia Ý bỗng trở về như bình thường mà bị mấy đứa nhỏ bắt gặp…..chắc chúng sẽ ám ảnh mất.

………..

Hôm sau, Hà Duật dắt con trai đến chơi với mấy đứa nhỏ nhà Stanislav, vẻ mặt kinh hỉ nhìn Ngô Gia Ý đang ôm Elizabeth gặm gặm.

“Đây là bé con nhà ai vậy? Đáng yêu quá.”

Ngô Gia Ý thấy Hà Duật, nhớ đến lời Ngô Hải Xuyên đã dặn: Thấy người lớn thì phải chào hỏi – liền phóng xuống đất, khoanh lại hai tay, ngoan ngoãn nói.”Tiểu Ý chào chú.”

Hà Duật gật đầu với cậu nhóc, lại kéo tay Bạch Úc đang thẹn thùng sau lưng của mình ra.

“An An nhà mình có em trai mới để chơi chung rồi, con chào em đi.”

Bạch Úc nhìn Ngô Gia Ý một hồi, lại ngửi thấy khí vị trên người cậu rất dễ chịu, nó không biết đấy là do phân hoá giới tính nên chỉ đơn thuần cảm thấy người bạn mới này có vẻ khá oke nên mới dám buông tay Hà Duật ra.

Ngô Gia Ý lại đây, tò mò nhìn Bạch Úc, lại đưa tay lau lau má trái của nó.

“Trên mặt anh có bụi, Ý Ý sẽ lau giúp anh.”

Hà Duật nhìn con trai bị Ngô Gia Ý bị cọ đến mặt mày nhăn nhúm liền phì cười giải thích.

“Đó là lệ chí không phải bụi.”

Ngô Gia Ý hơi dừng lại, nghi hoặc sờ sờ mặt Bạch Úc.”Lệ chí?”

Hà Duật:” Vừa sinh ra đã có, là dấu của Phật môn đó.”

Stanislav ôm Nam Nam đang buồn ngủ đến gật gù đi ra, mỉm cười nhìn Bạch Úc.

“Lâu rồi không thấy An An.”

Bạch Úc chớp mắt nhìn hắn.” Bác Stanis.”.

Stanislav gật gật đầu, khen nó giỏi lắm.

Hà Duật lại hỏi:” Giám đốc, đứa nhỏ này là…?”

Stanislav hơi dừng lại một chút, tươi cười giả lả.” Là…là cháu họ của tiểu Ý.”

Hà Duật:”Ra vậy, hèn gì nhìn thấy quen quen.”

Stanislav vỗ vỗ mông Nam Nam.

“Xem ai đến chơi kìa.”

Nam Nam nhăn mặt, chậm rãi xoay người lại nhíu mày nhìn nhìn.

Ngay lập tức, nó trợn trừng mắt, phóng khỏi người hắn, chạy đến tách hai tên nhóc đang sờ mặt của nhau kia.

“Ai cho mày đụng đến ghệ của tao?”

Stanislav: ….

Hà Duật: …..

Hắn xấu hổ hướng Hà Duật xin lỗi, lại tát nhẹ lên mông Nam Nam răn dạy nó không được nói xằng bậy.

Hà Duật chỉ cảm thấy con trai út nhà giám đốc rất có cá tính, không để bụng mà vẫy vẫy tay với Bạch Úc.” An An ở đây chơi với các bạn nhé, một lát baba lại đến đón con.”

Nam Nam gấp mà chờ không nổi liền kéo tay Bạch Úc đi nơi khác, còn lè lưỡi trêu tức Ngô Gia Ý.

…..

Bạch Úc chơi một hồi cảm thấy chán liền mang tập vở chạy đi tìm Việt Việt đang ngồi ở phòng khách làm bài tập.

Việt Việt thấy cậu nhóc xoắn xuýt trước mặt mình mới hỏi.”Em muốn gì?”

Bạch Úc mới nói nó vừa mới viết xong bài tập văn, muốn Việt Việt góp ý.

Việt Việt không từ chối, lấy tập của thằng bé mở ra xem. Đập vào mắt hắn là mấy hàng chữ xiêu vẹo như gà bới của Bạch Úc: Trong tương lai, bé muốn trở thành người như thế nào?

Bạch Úc viết ở dưới: Trụ trì Liên Hoa tự.

Việt Việt: …..

Rất có tham vọng đó nha.

Có điều, nếu để hai người cha nhà Bạch Úc biết được ước mơ của con trai, họ sẽ khóc thét mất.

Việt Việt bình tình chỉ cho nó lỗi sai chính tả cùng cách diễn đạt.

Bạch Úc khá thông minh nên học nhảy lớp, nhưng do còn nhỏ nên lực tay còn yếu, thành ra….chữ viết của nó không được đẹp.

Nam Nam ôm máy bay điều khiển ra khoe với Bạch Úc, nhưng nó chỉ liếc mắt một cái rồi tiếp tục ngồi viết bài.

Nam Nam thất vọng lại đi tìm cái khác để thu hút sự chú ý của cậu nhóc.

Lúc này, Ngô Gia Ý lại mang ra một món đồ chơi chạy bằng pin, gọi Bạch Úc xuống chơi cùng.

Bạch Úc tò mò xem hình thù kỳ lạ của món đồ chơi: Là một con khỉ cầm một cục cớt giả trên tay.

Thằng bé nhấn công tắc, ngay lập tức, con khỉ liền ném cục cớt trên tay vào người Việt Việt.

Việt Việt: ….

Hai đứa nhỏ ôm bụng cười bò ra đất.

Ngô Gia Ý lại đi nhặt cục cớt rồi lại lắp vào tay con khỉ đồ chơi. Sau đó liền nhắm vào Elizabeth đang nằm ngủ phơi bụng lông trên sofa.

……

Nam Nam chạy ra liền thấy hai đứa nhỏ chơi đến vui vẻ không khỏi nảy sinh tâm ghen ghét.

Rõ ràng là nó quen An An trước. Bây giờ An An lại chỉ có hứng thú với trái bí lùn mà thôi.

Nó chạy đến trước mặt Ngô Gia Ý giật lại con khỉ, rồi trừng mắt nhìn cậu nhóc quát.

“Ai cho mày đụng đến đồ chơi của tao? Mày có tin, tao phun nước miếng vô người mày không?’

Việt Việt: ….

Dơ nha.

Ngô Gia Ý cũng không chịu thua, chống hông, hất cằm.” Tiên sinh nói tiểu Ý muốn chơi cái gì cũng được hết.”

Nói đoạn lại giật lại con khỉ từ trong tay Nam Nam.

Nam Nam không ngờ là tên nhóc này lại nhanh nhẹn như vậy, tức đến phồng má .” Trả đây.”

Ngô Gia Ý làm thinh, lại xoay xoay con khỉ như muốn chọc tức nó.

Giằng co một hồi, lửa giận liền bùng phát. Nam Nam hét lên một tiếng, lấy máy bay gõ lên đầu Ngô Gia Ý một cái thật mạnh.

Bạch Úc: ….

Việt Việt:….

Xong rồi.

Chỉ thấy đứa nhỏ kia sững sờ, chậm rãi đưa tay lên trán mình sờ sờ, cái miệng nhỏ bắt đầu mếu máo, hai mắt to tròn ầng ậc nước….chưa đến ba giây đã bắt đầu gào khóc.

Stanislav từ bên trong chạy ra, sốt ruột mà bế lên Ngô Gia Ý đang khóc đến mặt mày đỏ bừng, gấp gáp hỏi.” Làm sao? Tiểu Ý làm sao?”

Viễn Viễn thật thà tường thuật lại sự việc:” Tiểu Ý muốn chơi đồ chơi của Nam Nam, Nam không cho, hai đứa cãi nhau. Cuối cùng, Nam Nam lấy máy bay gõ lên trán tiểu Ý.”

Nam Nam: ….

Lanh quá, ai mượn?

Hai mắt Stanislav ẩn ẩn lửa giận, đưa tay giật lấy máy bay của Nam Nam, trầm giọng nói.

“Đã thế thì không cho con chơi luôn.”

Nam Nam giật mình nhìn hắn, sau đó lại lăn ra đất ăn vạ, tay chân quẫy đạp gào lên.

“Ba xấu lắm, đó là đồ chơi của con mà.”

“Nam Nam muốn baba, muốn bác cả. Con không thích ba….”

Stanislav hừ lạnh, trực tiếp làm lơ nó, chỉ lo dỗ Ngô Gia Ý, đưa tay sờ sờ chỗ bị máy bay gõ đến sưng đỏ, hạ giọng dỗ dành.

“Tiểu Ý không khóc, tiên sinh mua cho tiểu Ý cái khác được không?”

Ngô Gia Ý giãy nãy trong lòng hắn, khóc đến thở hổn hển.

“Không cần, không cần.”

“Tiên sinh đánh Nam Nam đi. Đánh cho mông nó nát nhừ luôn.”

Stanislav: …..

Nếu là bình thường, anh mà dám đánh Nam Nam thì em chả lột da anh ra?

Hắn vội vàng gật đầu.” Được, được. Tiên sinh sẽ đánh Nam Nam, tiểu Ý đừng có khóc.”

“Không cần chơi với Nam Nam nữa, tiên sinh sẽ chơi với tiểu Ý.”

Nói đoạn, hắn hôn hôn lên má cậu nhóc rồi lại bế nó vào phòng.

“Không khóc, không khóc. Tiểu Ý không khóc, lát nữa tiên sinh liền đưa Tiểu Ý đi mua đồ chơi có được không?”

Ngô Gia Ý lung tung lau nước mắt, khóc thút thít ôm lấy cổ hắn, mềm giọng “dạ” một tiếng.

…..

Nghe Nam Nam gọi điện cáo trạng Stanislav “hành hung” mình, Inga liền tức tốc chạy lại đây bênh vực cháu trai.

“Ai? Ai ăn hiếp Nam Nam của bác.”

Nam Nam nắm lấy tay Inga, dẫn cô vào phòng khách, chỉ vào đứa nhỏ đang ngồi trên sofa hét.

“Là nó, nó lấy đồ chơi của Nam Nam, còn làm ba đánh mông con nữa.”

Ngô Gia Ý đang xoay xoay con khỉ liền thấy một người phụ nữ cao lớn, tú mỹ đang đứng trước mặt mình liền cong mắt, để lộ lúm đồng tiền xinh xắn ở hai má. “Tiểu Ý chào dì.”

Inga: …..

Ỏ.

…..

Stanislav hay tin chị gái hắn đến chơi liền ra đón tiếp.

Có điều, cô không cần hắn đón tiếp.

Inga ôm cậu nhóc xinh xắn ngồi trên sofa, giọng nói kéo nhựa mà hỏi.

“Vậy ra là bé mới bốn tuổi đó hả?”

Ngô Gia Ý gật gật đầu, lại giơ ra mấy ngón tay ra đếm đếm:” Còn mấy tháng nữa thôi thì Tiểu Ý được năm tuổi rồi.”

Inga bặm môi lại dùng mặt cọ má Ngô Gia Ý, hai mắt đầy hình trái tim mà nói.

“Con nhà ai mà thấy cưng quá.”

“Tiểu Ý gọi bác là mama…bác liền cho con kẹo, có chịu không?”

Stanislav mới bước ra: …..

Hắn không cần chị gái biến thành mẹ vợ.

Vội vàng kéo Inga sang một bên, cố ý hạ giọng chỉ để mình cô nghe thấy.” Chị, em muốn nói chuyện với chị một chút.”

Inga phất phất tay, lại muốn sáp lại gần Ngô Gia Ý.” Có chuyện gì để một lát hẵng nói.”

Stanislav:”…”

…..

Inga như không thể tin được nhìn đứa nhỏ đang ngồi trong lòng mình.

Đây là em dâu của cô?

Nghe Stanislav cực khổ giải thích thêm một lần nữa, lại nhìn hình xăm sau gáy cậu nhóc…cô mới dám tin đây là sự thật.

Inga nghe xong nhịn không được hỏi ” Như vậy thì khi nào thằng bé mới trở lại như bình thường?”

Stanislav đưa tay xoa hàng chân mày đang cau chặt.”Bác sĩ nói có lẽ là một tuần, cũng có thể là một tháng.”

Inga nhìn nhìn Ngô Gia Ý lại không khỏi cảm thấy buồn cười.

Như vậy là bây giờ em trai cô có bốn đứa con đấy hở?

Lại nhịn không được quở trách hắn.”Có mấy đứa con nít cũng không quản nổi, lại để cho bọn nó đánh nhau.”

Gia tộc Ivanov làm gì có chuyện phụ tử tương tàn vì mấy con thú đồ chơi đâu?

Stanislav cảm thấy cạn lời, trừng mắt nhìn cô. “Còn không phải tại chị? Lúc nào cũng cưng chiều nó, hôm nay còn dám động thủ đánh người”.

Inga thở dài, lại phân tích cho hắn hiểu.

“Tâm lý của trẻ con vốn là vậy.”

“Tự nhiên xuất hiện một đứa nhỏ chiếm hết mọi sự chú ý của mọi người thì nó sẽ cảm thấy không thoải mái.”

“Mày lại thiên vị rõ ràng quá, Nam Nam không buồn mới là lạ.”

Hiếm khi hắn lại giở chứng, hừ một tiếng.” Tiểu Ý là người đã sinh ra nó, nó nhường một chút thì đã sao?”

Inga: ….

Cái thằng ngu này.

Cô nhịn không được lại xắn tay áo đập hắn một hồi, lại giáo huấn thằng em trai đần độn một lát.

Stanislav cũng không phải không hiểu đạo lý này. Chỉ là hắn quá chủ quan, cảm thấy hai anh lớn trong nhà rất hiểu chuyện, mà hắn thì không sinh thêm con nữa nên không để ý mấy vấn đề này lắm, yên tâm mà dung túng cho Nam Nam.

Nam Nam bướng bỉnh như bây giờ thì cũng có công của hắn ở trong đó.

Một lát sau, hắn bình tĩnh suy nghĩ lại mới phát hiện ra lỗi sai của bản thân, có chút xấu hổ mà tránh đi ánh mắt của chị gái.

Hiện tại thì trí lực và cơ thể của Ngô Gia Ý trở về lúc bốn tuổi, đầu óc xem như còn khá linh hoạt nên hắn có chút chờ mong….

Nhỡ đâu, nếu chăm sóc tốt thì có lẽ sau khi trở lại bình thường, bảo bối của hắn sẽ phục hồi trí não thì sao?

Lúc nãy hắn quả thực sợ Ngô Gia Ý bị Nam Nam đánh vào đầu đến ngu luôn nên hơi nóng ruột…..

Inga nhịn không được nói.” Không được, để tiểu Ý ở đây không phải là cách hay.”

“Cứ như vậy thì hai đứa nó sẽ trở mặt thành thù mất thôi.”

Stanislav:” Vậy chị có cách gì?”

Cô ôm ôm Ngô Gia Ý, đưa tay xoa loạn đầu tóc cậu nhóc thành một mớ bù xù.” Tiểu Ý sẽ đến ở tạm nhà chị?”

Stanislav: ?!?

Inga nhíu mày nhìn hắn.”Thế nào? Giúp mày trông trẻ, mày còn ý kiến? Chị chỉ giúp trông cho đến khi thằng bé trở lại bình thường thì trả lại thôi.”

Hắn lắc đầu như quả lắc của đồng hồ, vội vàng đoạt lại Ngô Gia Ý, vẻ mặt cảnh giác nhìn chị gái.

“Vẫn là để em trông chừng đi, tiểu Ý quen có em ở bên cạnh rồi, nếu không thì em ấy sẽ khóc, chị muốn dỗ cũng dỗ không được đâu.”

Đùa sao?

Theo như lời bác sĩ nói thì ít nhất cũng hơn một tuần thì Ngô Gia Ý mới trở lại như bình thường được, nếu nhiều hơn thì là một tháng…. Hắn có thể sống xa thiếu niên tầm đó thời gian sao?

Đáp án là không.

Inga nhướng mày:” Thái độ của mày là sao đấy?”

“Một mình mày có thể chăm hết bốn đứa nhỏ sao? Suy nghĩ kĩ lại đi.”

Stanislav cự tuyệt:” Em mệt em vui.”

Inga: ….

Mày có máu M, thích tự ngược hay sao vậy?

Cô lại tiếp tục chỉ ra bất lợi, đáy mắt thâm ý nhìn hắn.

“Dù gì thì thân phận của tiểu Ý quá nhạy cảm, để thằng bé ở với mày….chị không yên tâm.”

Stanislav cảm thấy cạn lời.” Trong mắt chị…em là tên cầm thú vậy sao?”

Inga nhún vai:” Ai biết được.”

Hắn cảm thấy chị gái hắn lo xa quá.

Mặc dù Ngô Gia Ý là vợ yêu của hắn. Nhưng hiện tại thể trạng của cậu khiến hắn lo sốt vó, đâu còn tâm trí gì nghĩ đến mấy cái chuyện kia.

Stanislav nhìn Ngô Gia Ý đang ngồi trong lòng mình gặm nho, thử hỏi.” Tiểu Ý muốn đến nhà bác cả của Nam Nam ở sao?”

Ngô Gia Ý dừng lại, mở to mắt nhìn hắn.” Tiên sinh sẽ đi cùng với tiểu Ý chứ?”

Stanislav lại lắc đầu, ra vẻ thương tâm nói. “Không có, nếu tiểu Ý muốn đi thì sẽ ở với bác cả, bác cả sẽ thật chiều tiểu Ý. Chính là….tiên sinh không thể đi theo tiểu Ý được, mấy anh trai sẽ không chịu.”

Ngay lập tức, Ngô Gia Ý ném đi trái nho lên bàn, ôm lấy cổ hắn, vừa oà khóc vừa dậm chân.

“Không muốn, không muốn, tiểu Ý muốn ở đây với tiên sinh.”

Vẻ mặt Stanislav có chút đắc ý nhìn chị gái.

Inga: ….

Cái thằng ác ôn này!

Cuối cùng, Inga lại phải bảo đảm với cậu nhóc là sẽ để nó ở đây thì nó mới nín khóc.

……

Inga nán lại nhà Stanislav chơi lâu đến mức vợ phải gọi về.

Trả lời điện thoại xong, cô liền thoải mái híp mắt, tắt máy.

Bạch Úc đang ngồi trên sofa, ngoan ngoãn đấm vai cho Inga, Ngô Gia Ý thì đảm đang ngồi lột nho đưa đến tận bên miệng cho cô. Nam Nam cũng hiếu thuận không kém, giúp cô xoa bóp chân, chốc chốc lại lặp lại một câu hỏi.

“Bác cả sẽ mua PS5 cho Nam Nam chứ?”

Inga mỉm cười gật đầu.”Sẽ mà, Nam Nam ngoan lắm, con muốn cái gì….bác cả đều sẽ đáp ứng hết.”

Nói không chừng, bây giờ Nam Nam có đòi quyền thừa kế thì bác cả của nó cũng sẽ chấp nhận.

Thân là giáo đồ của hội “Fan cuồng các bé con Omega”, Inga cảm thấy ý nghĩa của từ hạnh phúc thì chính là như thế này.

…..

Tối đó, Stanislav lại cùng Nam Nam nói chuyện riêng một chút.

Vẫn là chuyện ban ngày, Nam Nam có chút không yên mà vặn vẹo cái mông.

Stanislav hỏi.” Nam Nam, tại sao con lại đánh tiểu Ý?”

Nam Nam nhăn mặt đáp.

“Là do nó lấy đồ chơi của con mà chưa có sự đồng ý của con.”

“Nhưng chẳng phải con đã nói cái đó đã cũ, không muốn chơi nữa sao?”

Nam Nam bướng bỉnh quay mặt đi.” Không biết, cái gì của con thì mãi mãi là của con.”

Stanislav:”…”

Cái tính tình này.

Hắn hít sâu một hơi, lại nhớ đến những gì chị gái dạy, thử hỏi.

“Nếu ba mua cho tiểu Ý đồ chơi, Nam Nam thực thích, muốn mượn đồ chơi của em ấy, nhưng tiểu Ý không đồng ý thì con sẽ làm sao?”

Nam Nam nắm chặt nắm tay.” Nó dám?”

Stanislav phì cười.” Sao lại không dám? Nam Nam, con không thích cho người khác mượn đồ của mình thì cũng không thể bắt người khác cho con mượn đồ của họ nha.”

“Đó là công bằng, con hiểu không?”

Nam Nam lại cãi.” Nhưng đó là do ba mua mà.”

Stanislav gật đầu.” Đều là do ba mua, nhưng nếu ba đã tặng cho ai thì món đồ đó liền là của người đó. Con có thể không cho em trai mượn đồ chơi, nhưng cũng không thể ép em trai phải cho con mượn lại.”

“Hơn nữa, Nam Nam…con đã ra tay đánh người.”

“Em trai còn nhỏ, sức lực không bằng con, lúc nãy….tiểu Ý đã cảm thấy rất đau đó.”

Nam Nam cảm thấy trong lòng không yên, ngoài mặt vẫn mạnh miệng mà hừ lạnh.

“Có đau thì mới nhớ.”

Stanislav lắc lắc đầu.” Chẳng phải là con đã nói với ba: không nên dùng bạo lực với người khác hay sao?”

Nam Nam: ….

Đó là do con sợ bị ba đánh mông.

Hắn đưa tay ôm con trai, nhẹ giọng năn nỉ.” Baba của tiểu Ý không còn nữa, không có thể mua đồ chơi cho em ấy. Cho nên, em ấy rất hâm mộ Nam Nam nhà mình, con có đến tận hai người cha, đồ chơi còn nhiều như thế….”

“Nam Nam không cần ghét tiểu Ý có được không?”

“Dù sao thì em ấy ở nhà chúng ta cũng không được mấy ngày nữa liền có người đón đi rồi.”

Nam Nam có chút hoảng hốt, nắm lấy tay hắn hỏi.” Ai đưa nó đi?”

Stanislav thấy thái độ của nó không còn gay gắt nữa mới an tâm, xoa xoa đầu tóc nó, nhẹ giọng nói.” Là người thân của tiểu Ý, họ chỉ gửi nó ở đây có mấy ngày nữa thôi.”

“Cho nên Nam Nam đừng có suy nghĩ nhiều, baba không có thiên vị tiểu Ý, chỉ là muốn em ấy có kỷ niệm đẹp khi ở đây thôi, con hiểu chứ?”

Nam Nam gật đầu, tiếng nói lại nhẹ như gió thoảng, xấu hổ mà chôn đầu vào lòng của hắn.

Tối hôm đó, Nam Nam đòi ngủ chung với Stanislav và Ngô Gia Ý. Hắn cũng chiều theo, cho Ngô Gia Ý nằm bên trái, Nam Nam nằm bên phải, bản thân thì ở giữa, đọc truyện cổ tích cho hai đứa nghe cho đến khi chúng đều ngủ thiếp đi….

…..

Mấy ngày qua xem như khá yên bình.

Mặc dù giữa Ngô Gia Ý và Nam Nam hay xảy ra tranh cãi nhưng cuối cùng cũng được Stanislav giải quyết.

Hắn đã chăm trẻ con thành thói quen nên thêm một đứa cũng không là vấn đề lớn lao gì.

Stanislav đang ăn thử cháo dinh dưỡng của dì Lưu vừa mới nấu lại nghe tiếng của Ngô Gia Ý vọng ra từ nhà vệ sinh.

“Stanis, tiểu Ý đi xong rồi, rửa đíttttttttt.”

Stanislav:”…..”

Hắn nhận mệnh mà nuốt vội ngụm cháo, chạy vào nhà vệ sinh.

……

Để thưởng cho sự hiểu biết của Nam Nam, hắn liền dắt bốn đứa nhỏ đi công viên giải trí chơi.

Vì là Chủ Nhật nên người có chút đông, Stanislav sợ Ngô Gia Ý nhỏ con bị lạc mất nên phải bế cậu ở trên tay, để ba anh em dắt tay nhau, đi bên cạnh hắn.

Nam Nam ban đầu còn tị nạnh nhưng nhìn riết cũng quen. Quả thật đúng như lời ba nói, chỉ cần nó không chủ động đi gây sự với Tiểu Ý thì tên này sẽ không chống đối nó nữa.

Hơn nữa, Ngô Gia Ý trông ngây ngây ngốc ngốc như vậy thôi, chứ đầu óc của cậu nhóc khá linh hoạt, hay nghĩ ra mấy trò kỳ quái khiến Nam Nam rất thích.

Cuối cùng, Stanislav lại là người dọn dẹp hậu quả….

“Năm cha con” dạo chơi trong khu giải trí dành cho trẻ em một hồi liền thu hút không ít ánh nhìn.

Vốn dĩ nhan sắc của mỗi người đều không hề tầm thường, lại còn mặc áo gia đình nên sẽ hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh.

Có bà lão đã bảy mươi tuổi, mắt đã hơi mờ, ngắm nhìn Stanislav một hồi rồi lại chậc lưỡi.

“Đít bự ghê, hèn gì mắn đẻ dữ.”

Stanislav:”….”

Hắn có chút xấu hổ mà buông cây súng nhựa xuống, lại giục mấy đứa nhỏ theo mình đi chỗ khác chơi.

Nam Nam vẫn còn chưa đã thèm, dậm chân phàn nàn.” Con còn một lượt nữa mà.”

Ngô Gia Ý đồng ý, nắm lấy đầu tóc của hắn mà vừa giật vừa hét.” Ở lại đây, ở lại đây, tiểu Ý còn muốn chơi.”

Stanislav:”….”

Ai cứu hắn đi.

Đi chơi nửa ngày trời, cuối cùng Ngô Gia Ý lại muốn chơi vòng quay ngựa gỗ. Ngoài Nam Nam ra thì hai đứa nhỏ còn lại đều đã mệt lử, Stanislav đành cho hai đứa dùng chung một con ngựa để dễ bề trông coi.

Vòng quay ngựa gỗ bắt đầu quay, Nam Nam ngồi ở phía sau, nghe theo lời dặn dò của ba nó mà ôm eo trái bí lùn, đề phòng nó ngã xuống ngựa.

Trên trần quay có nhiều đèn chùm lấp lánh, sặc sỡ. Hơn nữa, còn có treo thêm một ít phụ kiện trang trí đẹp mắt khiến Ngô Gia Ý không ngừng há hốc miệng nhỏ, cảm thán.

Nam Nam cười nhạo một tiếng, đắc ý hỏi nó. “Mày chưa đến đây chơi bao giờ sao?”

Ngô Gia Ý chậm rãi gật đầu.” Baba thực bận, không có thời gian đưa tiểu Ý đi chơi.”

Nam Nam không cười nữa. Im lặng một lát, nó lại đưa tay xoa đầu cậu nhóc.

“Đừng có buồn, nếu mày kêu tao là anh…Sau này, tao sẽ đưa mày đến đây chơi nữa, có chịu không?”

Ngô Gia Ý quay đầu nhìn nó, con ngươi sáng trong hơi chớp chớp.” Anh Nam Nam.”

“……”

Nam Nam không nói gì, lén nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến hai đứa nó mới trộm hôn nhẹ lên má Ngô Gia Ý một cái………

…….

Không hiểu sao tối Gia Ý lại phát sốt, mặc dù đã được Stanislav cho uống thuốc, ôm lên vai dỗ ngủ vẫn không chịu nín khóc.

Lần này Ngô Gia Ý khóc quá dữ, thậm chí còn tự sặc nước miếng mà bắt đầu ho.

Stanislav đau lòng muốn chết, bối rối lại bất lực lại không biết cách nào làm cho cậu nhóc ngừng khóc.

” Tiểu Ý thấy khó chịu ở đâu?”

Ngô Gia Ý không ngừng quẫy đạp, khóc đến đánh nấc, đưa tay nhỏ vỗ vỗ lên đầu mình, nức nở kêu lên.

“Đầu tiểu Ý đau quá, đau muốn chết luôn…ô…ô….”

Stanislav hết cách chỉ đành ngồi xuống giường, một bên xoa xoa cho cậu, một bên dỗ.

Nam Nam nấp ở cửa, con ngươi xanh dương tràn đầy hoang mang cùng hoảng loạn.

Là do cú đánh lần đó nên trái bí lùn mới bị bệnh sao?

Nó khóc dữ quá, không biết có sao hay không?

Đều là tại nó hết.

Là tại nó nên trái bí lùn mới bị bệnh.

Nam Nam chạy vào phòng của mình, ló đầu qua bên cửa sổ, chờ chờ một chút cũng không thấy có sao băng rơi xuống.

Lại đợi thêm một chút…Bỗng nhiên, liền thấy có một cái vụt qua thật nhanh.

Nam Nam mừng như điên mà thành tâm chắp tay trước sao chổi.

Nam Nam nguyện sẽ đổ rác trong nhà một tháng nếu trái bí lùn hết bệnh.

Mong là mọi chuyện sẽ yên ổn.

…..

Mấy ngày này, Nam Nam đột nhiên lại trở nên chu đáo đến lạ thường. Đôi khi nó còn giúp Stanislav chăm sóc cho Ngô Gia Ý mà không than phiền mệt nhọc gì hết.

Đến ngày thứ ba, cơn sốt của Ngô Gia Ý có dấu hiệu lui dần, đã có thể tự xuống giường tìm người.

Cậu nhóc đứng cạnh ghế sofa, đưa tay nhỏ lay lay Stanislav đang ngủ say trên ghế.

“Stanis, Stanis…tiểu Ý muốn đi vệ sinh.”

Nam Nam nhẹ nhàng vỗ vai nó, đưa ngón trỏ ra trước miệng làm động tác im lặng, Ngô Gia Ý thực ngoan mà ôm miệng, không dám phát ra tiếng.

Nó cố ý đè thấp giọng nói chỉ đủ để Ngô Gia Ý nghe thấy. ” Ba mệt rồi, để ba nghỉ ngơi một lát… anh dắt chú mày đi có được không?”

Ngô Gia Ý ngoan ngoãn gật đầu, để cho nó dắt vào nhà vệ sinh.

Vào đến nhà vệ sinh, Ngô Gia Ý thành thục cởi ra quần, Nam Nam giúp nó dựng nắp toilet xong liền nhắm mắt lại, quay mặt đi.

“Đi xong phải ấn cái nút ở trên.”

Ngô Gia Ý không hiểu tại sao nó lại thẹn thùng, chỉ gật đầu. “Em biết rồi.”

….

Càng ngày, hai đứa càng dính lấy nhau.

Thậm chí Nam Nam còn không cho Stanislav ôm Ngô Gia Ý, rửa mặt hay dắt cậu nhóc đi nhà vệ sinh đều giành làm với hắn, còn nói.

“Ba là Alpha, nên ít tiếp xúc với Omega mới phải.”

Stanislav có chút kinh dị nhìn con trai út.

Không biết mấy tháng trước….cái đứa nào đi vệ sinh cũng muốn hắn rửa đít giùm là ai nha.

Bọn trẻ con đúng là ngày càng không thể hiểu nổi.

Có điều, Nam Nam như thế này còn tốt hơn là suốt ngày đi gây gỗ với bảo bối của hắn. Stanislav đành nhắm mắt cho qua.

Nam Nam chăm “em trai” đến phát nghiện. Ngay cả đến giờ ăn cũng muốn bắt chước ba nó, nếm thử thìa đầu tiên không thấy nóng mới bón cho Ngô Gia Ý ăn.

Đi học về là chạy vào nhà tìm Ngô Gia Ý xem phim hoạt hình, bắn bi, vẽ tranh,…

Đến tối lại cùng nó ngủ trên một chiếc giường, nhất quyết đuổi Stanislav ra ngoài, không cho hắn vào phòng.

Stanislav: …..

Nam Nam nằm trên giường, lại nhìn gương mặt nhỏ của Ngô Gia Ý một hồi, nhịn không được liền đưa tay véo má cậu nhóc.

Ngô Gia Ý cũng không có khó chịu, ngoan ngoãn để nó nắm hai má mình vò vò.

“Trái bí lùn, em có biệt danh sao?”

Ngô Gia Ý lại hỏi.” Biệt danh là gì?”

Nam Nam giải thích cho nó hiểu.

“Là một cái tên khác. Baba sẽ không hay gọi tên thật của em mà sẽ gọi một cái tên khác.”

“Giống anh nè, tên của anh là Ngô Thiệu Nam, nhưng ở nhà, mọi người đều gọi anh là Nam Nam thôi.”

Ngô Gia Ý gật gật đầu, ngây thơ trả lời.” Máy ném cứt.”

Nam Nam: ?!?

Cậu nhóc lặp lại.” Biệt danh của tiểu Ý là máy ném cứt.”

Nam Nam bắt đầu cười phá lên, cười đến ngã xuống giường, nước mắt đều chảy ra, run rẩy chỉ vào nó.

“Ai…ai….đặt cho em cái tên đó vậy?”

Ngô Gia Ý giơ tay moi moi chân, gương mặt nhỏ khó hiểu.” Là baba nha. Khó nghe sao?”

Nam Nam liền lắc đầu lia lịa, vỗ tay nhìn nó. “Tên rất hay, rất độc đáo.” Lại nín cười nói.

“Từ nay về sau, anh gọi em là máy ném cứt có được không?”

Ngô Gia Ý không hiểu ra sao nhưng cũng ngoan ngoãn mở miệng cười toe toét. ” Oke.”

“Móc ngoéo. Hứa là không được giận lẫy đó.”

“Em biết rồi.”

…..

Hơn hai tuần sau, lúc Stanislav vẫn còn đang loay hoay cất lại đồ chơi bị ném lung tung dưới đất thì thiếu niên lại đi ra với vẻ mặt ngáy ngủ, từ sau lưng ôm lấy hắn.

“Oáp. Tự nhiên em lại ngủ quên trong phòng của Nam Nam, kỳ quái quá.”

Stanislav sửng sốt một hồi, sau đó vẻ mặt mừng như điên mà ôm lấy cậu…hôn lấy hôn để.

“Tiểu Ý trở về bình thường rồi.”

“Tốt quá rồi, tốt quá rồi.”

Ngô Gia Ý:” ….”

Em không bình thường chỗ nào? Anh nói ra thử xem.

….

Nam Nam đi học về, vẻ mặt hớn hở mà chạy vào nhà, hô to.

“Máy ném cứtttttttt, em đâu rồi?”

Ngô Gia Ý:”….”

Thấy baba đã về, Nam Nam chạy lại ôm cậu một cái, rồi bỏ người qua một bên, chạy đi tìm máy ném cứt.

Đi khắp nhà vẫn không có thấy, thấy Stanislav đang ở trong bếp vừa nấu ăn vừa ca hát liền hỏi.

“Ba, máy ném cứt đâu?”

Stanislav cũng không quay lại, tâm tình vui sướng mà trả lời nó.”Họ hàng của tiểu Ý đón nó về nhà rồi.”

Nam Nam ngây ra một lúc, sau đó bỗng nhiên ném cặp xuống đất, nằm ngửa ra đất ăn vạ, thảm thiết gào lên.

“Không muốn, không muốn.”

“Chẳng phải ba đã nói là một tháng sau họ mới đưa em ấy đi sao?”

“Ba đi đón em ấy về đây đi….ô….ô.”

“Trả máy ném cứt cho connnnnnnn.”

Stanislav:”….”

Chẳng phải ghét nhau lắm sao?

Đúng là không thể hiểu nổi cái bọn con nít ranh………..

No Flag


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.