Mộ Dung Khanh dưới chân lảo đảo một cái, suýt chút nữa là ngã sấp xuống. Nàng oán hận trừng mắt nhìn tấm lưng người nam nhân đã đi xa.
Cố ý, nam nhân này nhất định là cố ý.
Hắn nhất định biết là do nàng dở trò quỷ từ sớm, nhìn thấy mình giả ngu cố ý không vạch trần, như thế nào, đùa giỡn nàng chơi rất vui sao?
“Tiểu thư, tiểu thư, người không sao chứ?” Lúc này, hai người Lục Tâm chạy tới.
Mộ Dung Khanh lắc đầu, cùng Hạ Hầu Dịch đối chiến một phen trái lại nàng phát hiện, hắn cũng không giống như mọi người đồn đại trong truyền thuyết xấu xa như vậy.
“Nhanh đi tiền viện.” Mộ Dung Khanh không muốn nghĩ tiếp rốt cuộc Hạ Hầu Dịch làm cái quỷ gì, nàng biết, phía trước còn có một vở tuồng chờ nàng đi xướng.
Vào thời điểm Mộ Dung Khanh tới phía trước tĩnh thất, lão phu nhân sai Kim mụ mụ dùng nước lạnh dội thẳng vào mặt Mộ Dung Tuyết.
Thấy Mộ Dung Khanh tiến vào, lão phu nhân buồn bực không thôi hướng về phía nàng vẫy tay. Đợi đến khi nàng tới trước mặt. Liều mạng bắt lấy tay nàng, “Khanh nhi, ngươi cần phải nhớ kĩ, danh tiết đối với nữ nhân cực kĩ quan trọng, một bước sai, dù có chuyện gì, cũng phải chú ý.”
“Tổ mẫu yên tâm, Khanh nhi hiểu được.”
Lão phu nhân nhìn thiếu nữ trước mặt, trong mắt tràn đầy thần thái nghiêm túc. Nàng đối với những gì mình dậy luôn luôn khiêm tốn nhận, mặc kệ là nói cái gì đều ôn nhu đáp ứng.
Điểm này của nàng cùng nương của nàng giống nhau, mỗi khi mình nói cái gì đó, nàng cũng sẽ như vậy hướng về phía mình cười ôn nhu đáp ứng, “Vâng, nương.”
Diệp Linh- mẹ ruột của Mộ Dung Khanh là chất nữ họ hàng xa của lão phu nhân, từ nhỏ được lão phu nhân nuôi nấng lớn lên, cùng với tướng quân là thanh mai trúc mã.
Sau bọn họ thành thân, lão phu nhân rất là vui vẻ. Chỉ tiếc là nàng mất sớm quá.
Lúc sau, lão phu nhân liền đem tâm tư đặt lên người Mộ Dung Khanh, chỉ hy vọng nàng có thể an an ổn ổn lớn lên, tương lai tái giá với một người trong sạch, tương lai bà chết đi cũng có mặt mũi mà đi gặp chất nữ.
Sau khi dội mấy chậu nước, cuối cùng Mộ Dung Tuyết cũng tỉnh. Thấy thế, Kim mụ mụ đi tới bẩm báo.
“Lão phu nhân, Tam tiểu thư tỉnh.”
Lão phu nhân nhất thời nổi giận, quay đầu lại liền mắng, “Vô liêm sỉ, mặt mũi tướng quân phủ đều bị ngươi làm mất hết rồi, nới, tại sao lại xảy ra chuyện này?”
“Mộ Dung Tuyết vừa thanh tỉnh, nào có biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy mình cả người ướt sũng, không khỏi thất thanh hét chói tai. “Nương, như thế nào người con đều ướt hết? Vô liêm sỉ, các ngươi rốt cuộc hầu hạ ta như thế nào?” Nàng lại quay đầu quát mằng mấy nha đầu.
Đại phu nhân cấp hỏa công tâm, ngừng cắn răng, đột nhiên, thoát khỏi trói buộc của người bên cạnh, mạnh mẽ chạy đến trước người Mộ Dung Tuyết, “Tuyết nhi, ngươi, ngươi rốt cuộc là bị ai làm hại?”
Mộ Dung Tuyết lúc này cũng nhận ra có điểm không thích hợp, trên người tràn đầy ấn ký mầu hồng, thân mình đau đớn, nhất là chỗ tư mật, lại đau nhức không thôi.
Một số ký ức mơ hồ lóe lên trong đầu, Mộ Dung Tuyết đột nhiên trợn tròn mắt, che miệng lại, người nam nhân béo trong trí nhớ, hắn, hắn đã phá hủy đi sự trong sạch của nàng?
“A!” Không thể ức chế thét chói tai, Mộ Dung Tuyết điên cuồng vò đầu mình, ‘Nương, không phải, ta không phải như vậy, không phải lỗi của ta, không phải……”
“Hài tử tốt, nữ nhi tốt của nương, nương biết không phải do ngươi sai, nương nhất định sẽ tìm ra người đã hại ngươi, thiên đao vạn quả.” Đại phu nhân ôm lấy Mộ Dung Tuyết, khóc rống.
“Khóc cái gì, kiệt tác kia chờ gièm pha còn có mặt mũi mà khóc, đều câm miệng cho ta.” Lão phu nhân không nhịn được tức giận mắng.
Việc hôm nay, bà đã nghiêm lệnh từ sớm, không cho bất kể kẻ nào nói ra. Lòng người lắm miệng tạp, thiên hạ gió lùa, ai biết khi nào thì sẽ bị lan truyền ra ngoài.
Tiểu thư con vợ cả Tướng quân phủ, không biết xấu hổ, cùng với một tiện nam nhân làm ra cái chuyện gièm pha như vậy, lão phu nhân cơ hồ có thể đoán được, thể diện tướng quân phu khẳng định là mất hết.
“Đúng là vô liêm sỉ, còn không mau nói cho ta, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta không biết, không biết, lão phu nhân, người tin tưởng Tuyết nhi, chuyện này không phải lỗi của ta. Tuyết nhi là bị hại, nhất định là có người cố ý hãm hại Tuyết nhi. Lão phu nhân, người nhất định phải thay Tuyết nhi làm chủ.”
Mộ Dung Tuyết sắc mặt cứng đờ, vừa không nghĩ tỉnh táo, nàng có chút hồ đồ. Nhưng một lát tỉnh táo lại, nàng làm sao còn không nhớ rõ, nam nhân kia rõ ràng là người bọn họ tìm để đối phó với mộ Dung Khanh chính là tên cường đạo xấu nhất.
Sắc mặt nàng sao có thể tránh thoát khỏi ánh mắt lợi hại của lão phu nhân, “Vô liêm sỉ.” Tay bà vung lên làm vỡ chén trên bàn, thanh âm răng rắc vang lên, Mộ Dung Tuyết sợ tới mức không nhịn được lui về sau, hoảng sợ muốn lui về phía sau Đại phu nhân.
“Đại phu nhân, sao tâm ngươi lại ngoan như vậy.” Lão phu nhân giận dữ, “Đây là cốt nhục duy nhất Linh Nhi để lại, ngươi sao lại nhẫn tâm như vậy? Hôm qua nếu tên cường đạo kia làm gì đối với nàng, đời này nàng còn sống thế nào?”
Lão phu nhân lạnh lùng nhìn Đại phu nhân, vừa nghĩ tới hôm qua Mộ Dung Khanh có thể bị phá hủy danh dự, trong lòng càng thêm tức giận.
Quay đầu nhìn Mộ Dung Tuyết, bà lạnh lùng nói, “Đay là báo ứng, ngươi không gây họa cho người khác, như thế nào lại bị liên lụy đến thân? Nhìn xem ngươi dạy ra nữ nhi thật tốt, có mấy tuổi đầu đã làm ra chuyện gièm pha như vậy. Chuyện này, Tuyết nhi phải đi Phật đường tĩnh dưỡng, không có sự cho phép của ta đừng hòng ra ngoài.”
“Lão phu nhân, Tuyết nhi là bị người làm hại.” Đại phu nhân trừng mắt. Nghiến răng nghiến lợi, “Lão phu nhân, Tuyết nhi là cháu gái ruột thịt của ngài, người sao có theerkhoong làm chủ thay nàng?”
“Làm chủ?” Lão phu nhân giận cười, “Ngươi muốn ta làm chủ đúng không? Kim mụ mụ, lôi tên nam nhân kia đến đây, ta muốn hỏi cho rõ ràng, xem hắn rốt cuộc có biết các ngươi.”
Nữ nhân ngu xuẩn, nếu không phải địa vị gia đình nàng, mình sao có thể tha cho mẫu tử các nàng. Đã muốn cho các nàng mặt mũi, còn không biết điều, tốt, vậy giằng co, xem nàng còn mặt mũi gì để nói.
Vừa nghe phải dẫn nam nhân kia tới, Mộ Dung Tuyết hét lên, khí không thông, liền ngã xuống đất bất tỉnh. Trước khi té xỉu còn nghe thấy âm thanh thét chói tai, “Không cần, ta không muốn thấy hắn.”
“Dọn dẹp một chút, hồi phủ.” lão phu nhân không bao giờ….. nguyện ý liếc mắt nhìn mẫu tử các nàng một cái, phất tay ý bảo Kim mụ mụ chuẩn bị tất cả hồi phủ.
Trở lại trong phủ, lão phu nhân liền phân phó Kim mụ mụ dẫn Mộ Dung Tuyết vào Phật đường, cũng phái người trông coi, để ngừa nàng lại làm ra chuyện gièm pha gì, gây tai họa tướng quân phủ.
Việc này vốn đã quên đi, ai có thể nghĩ đến, chạng vạng, hơn mười tên cường đạo bị người trói lại một đống, được đưa đến trước cửa quan phủ, trên người mỗi tên đều mang theo một cái mộc bài trước ngực, trên mặt viết tội trạng bọn họ, việc lớn nhỏ, đều ghi rõ ràng.
Trong đó có kế hoạch bắt cóc đại tiểu thư tướng quân phủ, tin tức này dọa sợ Tri phủ đại nhân, suốt đêm khai đường thẩm vấn.
Phát hiện đầu sỏ gay nên lại là Tam tiểu thư tướng quân phủ, Tri phủ kinh ngạc đến ngây người, biết việc này hắn không lo được, lúc này viết bái thiếp, đem cả bản ghi chép thẩm vấn đến tướng quân phủ giao tận tay lão phu nhân.