Bảo Vệ Anh Bằng Tất Cả Sinh Mạng Của Em

Chương 2: Cậu chủ đình dương



Đáp xuống chuyến bay dài, Kaylee mệt rã người nhưng cô vẫn phải ghé qua trụ sở của PHs một chuyến trước khi đến địa điểm hẹn gặp khách hàng mới của mình. Trụ sở của tổ chức ở Việt Nam nằm cách sân bay không quá xa có lẽ cũng giúp cho những thành viên vừa đáp máy bay có thể tạt qua một vòng lấy đồ thuận tiện hơn. Đó là một ngôi biệt thự 4 tầng toạ lạc giữa trung tâm thành phố, so với những cửa hàng, quán ăn xung quanh thì cũng không có gì nổi bật. Nhìn qua trông giống nhà dân bình thường. 

Sau một vài thủ tục xác nhận cần thiết, Kaylee được đưa vào phòng vũ khí, cô chọn cho mình một khẩu súng, một con dao găm và một cây kiếm Nhật. Súng và dao có thể tuỳ tiện cất trong hành lí, nhưng còn cây kiếm này là một vấn đề nan giải. Cô cầm cây kiếm trong tay, trong đầu có nhiều tính toán. Kiếm đạo là lĩnh vực cô tốt nhất, mang theo là vô cùng có lợi. Nhưng với thân phận cô đã lựa chọn thì mang theo những thứ đồ đáng chú ý sẽ bị nghi ngờ. Kaylee cảm thấy mệt mỏi, hình như lần này cô chọn thân phận sai rồi.

“Đợi mấy ngày nữa khi sắp xếp mọi chuyện ổn thoả rồi tôi gọi chuyển phát nhanh đến nhà được không?” – Kaylee hỏi người đang đứng cạnh mình. Cô cũng chẳng thể nào tự mình đến đây lấy được, như thế sẽ không thể để mắt đến Đình Dương. Lỡ có bất trắc, cô gánh không nổi.

“Cũng được. Cô đưa địa chỉ đi.”

“Chưa có. Tối về tôi sẽ gửi qua máy chủ. Mật danh Kaylee.”

Sau khi thoả thuận xong, Kaylee rời khỏi trụ sở với một con dao và súng được cất sâu dưới đáy hành lí. Trong vali của cô cũng không có gì nhiều. Vì thân phận lần này buộc cô phải càng giản dị và đơn giản càng tốt. Vì thế bên trong cô chỉ mang theo những bộ đồ mặc ở nhà vô cùng đơn giản cho giống với một người hầu.

Đến một nhà hàng trang nhã theo phong cách Nhật Bản với nhiều gian phòng riêng được chia cắt rõ ràng để tạo nên một không gian ấm áp và đầy đủ sự riêng tư cần thiết. Kaylee hỏi nhân viên ở quầy lễ tân một vài câu rồi đi theo một cô gái mặc trang phục Kimono truyền thống đến một nhã gian ở lầu hai. Cô gái kéo cánh cửa sang một bên để Kaylee bước vào rồi nhẹ nhàng rời khỏi. Nhìn thấy cô gái trẻ vừa bước vào phòng, cặp vợ chồng trung niên vô cùng bất ngờ, bọn họ đã nghe thông báo trước về cô nhưng cũng không ngờ cô thật sự chỉ là một cô bé 17 tuổi. 

“Cháu chào hai bác.” – Kaylee lên tiếng bằng tiếng Anh. 

“Cháu là Vũ Thuỵ Du đúng không? Mau đến ngồi đi. Chúng ta vừa ăn vừa bàn chuyện luôn. Bác không còn thời gian nữa.”

Kaylee gật đầu rồi ngồi xuống bàn ăn đã được dọn sẵn. Trong suốt quá trình cô chỉ giữ im lặng và tập trung chú ý vào những dặn dò lặt vặt về thói quen sinh hoạt và ăn uống của Đình Dương. Bỗng nhiên mẹ hắn dừng lại một chút, như vừa nhớ ra điều gì đó.

“Cháu đi học cùng với Đình Dương luôn nhé? Bác đã cố gắng xếp hai đứa kế lớp nhau rồi, không chung lớp được. Như thế có thể hơi khó khăn cho cháu.”

“Riêng mấy vụ xích mích đánh nhau ở trường của Đình Dương cháu đừng tham gia vào. Cho dù nó bị đánh thảm cũng mặc kệ. Chỉ khi nào cháu cảm thấy là người của thế giới ngầm rồi xuất hiện.” – Ba hắn tiếp lời.

“Dạ cháu nhớ rồi.”

Trước khi rời khỏi nhà hàng, Kaylee vào phòng vệ sinh thay một bộ đồ phù hợp rồi mới theo hai vợ chồng kia đến biệt thự của nhà họ Trần. Xe dừng lại trước một dinh thự lớn, ở một khu vực không mấy đông đúc. Chỉ có những ngôi biệt thự thưa thớt nhau trong một khu vực rộng lớn.

Vừa bước vào nhà đã có một vị quản gia mang đến một hai vali lớn đặt trước nhà, ngay chính ông ta cũng mang trên mình một chiếc ba lô. Tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo cho việc rời khỏi.

“Chú Lâm, chú gọi Đình Dương xuống cho chúng tôi dặn dò một chút.”

Quản gia Lâm chưa kịp quay người thì Đình Dương đã từ trên cầu thang bước xuống. Hắn mặc một chiếc áo thun cùng quần thể dục, mái tóc rối tung. Trên tay còn cầm theo một tách café đã vơi đi một nửa chậm rãi đi xuống. Mắt hắn nhìn qua Kaylee một lần rồi dời đi, không dừng lại quá lâu.

“Lần này ba mẹ đi công tác nhiều tháng. Còn có quản gia Lâm đi cùng. Con ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe và đi học đều đặn.” – Ba hắn lên tiếng giản thích.

“Dạ.” – Đình Dương hơi gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

“Mẹ có thuê một người sẽ giúp đỡ con giải quyết các vấn đề lặt vặt hằng ngày. Cô bé tên Vũ Thụy Du. Ở trường con hãy chiếu cố cho nó một chút.”

“Đi học cùng con sao?” – Đình Dương hỏi.

“Ừ”

“Con biết rồi”

Mẹ Đình Dương giới thiệu sơ qua về Kaylee. Ánh mắt hắn một lần nữa nhìn sang cô. Lần này lâu hơn lần trước một xíu rồi cũng thờ ơ quay sang gật đầu với mẹ mình. Không nói một lời dư thừa.

Quản gia Lâm đưa Kaylee về phòng, nhắc nhở cô về vụ đi học vào thứ hai rồi rời khỏi. Cô dọn dẹp lại mọi thứ xung quanh một lượt, đem hành lí sắp xếp cẩn thận. Trong tủ đã được treo sẵn ba bộ đồng phục nữ sinh kèm theo cặp sách được cất sẵn. Kaylee âm thầm cảm kích hai vợ chồng khách hàng của mình vì sự chuẩn bị chu đáo mà họ dành cho cô.

Sau khi sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, Kaylee thở ra một hơi vừa quay người đã thấy Đình Dương một tay đút vào túi quần, một tay vẫn cầm tách cafe im lặng quan sát từng hành động của cô. Khi thấy cô đã nhìn thấy mình, hắn mới chậm rãi lên tiếng.

“Tối nay 7 giờ tôi ăn tối. Làm món gì đó đơn giản thôi. 8 giờ sẽ ra ngoài, khi đó ra mở cửa là được rồi đi ngủ trước đi. Không cần đợi cửa.”

Cũng không cần biết Kaylee nghe được bao nhiêu, Đình Dương liền quay người bước lên lầu.

Kaylee nhún vai. Cũng không mấy khó chịu với những lời nói lạnh tanh và đầy tính sai khiến của Đình Dương. Đợi hắn đi khuất, cô liền rời khỏi phòng tiến về phía nhà bếp để chuẩn bị nấu ăn. Dù sao bây giờ cũng đã hơn 5 giờ.

Kỹ năng nấu nướng của Kaylee không phải quá tốt nhưng cũng không dở tệ. Ở mức bình thường, có thể chấp nhận được. Trước khi rời khỏi, quản gia Lâm đã mua rất nhiều thực phẩm chất đầy trong tủ lạnh nên về vấn đề nguyên liệu không hề làm khó Kaylee. Cô nhanh chóng sơ chế một loại thực phẩm cần thiết, rồi nấu một bữa cơm đơn giản cho Đình Dương như lời hắn đã nói trước đó.

Kaylee vừa làm đồ ăn vừa suy nghĩ nhiều chuyện. Xét về tính tình Đình Dương. So với những thông tin cô nhận được trước đó cũng không sai biệt lắm. Hắn không thuộc dạng lạnh lùng, mà là ít nói và tuyệt đối thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh mình. Hình như chẳng có gì đáng cho hắn để tâm. Theo như cô quan sát, Đình Dương có vẻ rất thích uống cafe. Ngay từ lúc xuất hiện ở cầu thang cho đến khi rời khỏi phòng cô, tách cafe vẫn chưa lúc nào rời khỏi tay hắn. Nếu như thế cô cũng nên tìm hiểu một chút để phục vụ hắn cho tốt.

Sau khi nấu xong bữa cơm đơn giản, Kaylee lục mấy chiếc tủ trong nhà bếp liền tìm được một vài gói cafe được xay sẵn cất đầy tủ. Khả năng quan sát của cô không sai. Với số lượng cafe nhiều như thế này, hẳn là Đình Dương uống rất thường xuyên. 

Cất lại cafe vào tủ, thấy chưa đến 7 giờ, Kaylee liền đi dạo một phòng quanh sân biệt thự để quan sát và phân tính tình hình xung quanh mình. 

Sân vườn rất rộng, toàn bộ là một vườn hoa rộng lớn rực rỡ sắc màu. Ở giữa còn có một hồ cá nhỏ với những hòn non bộ nước chảy róc rách. Bên cạnh hồ cá là một bộ bàn ghế màu trắng dùng để uống trà và thư giãn cộng thêm một chiếc xích đu lớn. Tất cả tạo nên một không gian lãng mạn và thơ mộng. 

Kaylee mở cửa cổng, rời khỏi biệt thự. Bên trái toà nhà là một căn nhà nhỏ hai tầng. Gần đó còn có một con hẻm cụt ít người qua lại. Không biết vì sao, cô cảm thấy hơi lạnh người, khu này quá vắng vẻ và im lặng khiến cho tâm trạng cô có phần lo lắng. Nhưng những gì Kaylee lo lắng cũng không ảnh hưởng đến sự an toàn của Đình Dương ở hiện tại là bao, bởi vì những gì cô nghĩ đến chỉ là những sinh vật vô hình.

Kaylee nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng. Phương tiện giao thông, tại sao cô lại quên mất điều này chứ. Không có nó mỗi lúc Đình Dương đi ra ngoài cô sẽ không có cách nào đi theo. Bình thường đi học không nói. Vậy còn những lúc đi đánh nhau chẳng lẽ cô xin hắn đi cùng hay sao. Điều đó là không thể.

Cảm thấy thời gian không còn kịp, Kaylee chạy vội vào phòng, khóa trái cửa rồi bật laptop cá nhân lên. Dùng GPS định vị địa chỉ rồi sao chép nó gửi đến trụ sở ở Việt Nam kèm theo một dòng tin nhắn.

“Tìm xung quanh địa chỉ này một nơi an toàn rồi gửi đến cho tôi một chiếc moto cùng trang phục phù hợp. Còn thanh kiếm lần sau tôi liên lạc hãy gửi đến.”

Bên kia lập tức có hồi âm.

“Xe sẽ được cất trong gara đối diện. Mật khẩu vào gara là xxxxxx.”

Kaylee âm thầm nhớ lại lúc nãy đi dạo một vòng cũng nhìn thấy môt gara bỏ hoang đối diện biệt thự. Nhưng vì nó không có gì đặc biệt nên cô bỏ qua, cũng không ngờ đó là tổ chức xây dựng sẵn vài ngày trước để chuẩn bị cho cô.

Hài lòng tắt laptop. Kaylee ra ngoài dọn cơm cho Đình Dương. Đúng 7 giờ hắn ngồi vào bàn ăn.

Trước đây có một lần Kaylee đóng giả vệ sĩ của một hoàng tử nào đó ở Trung Đông cũng từng quan sát qua quy củ của một người hầu nên có. Không được dùng cơm cùng chủ nhân của mình. Vì thế sau khi dọn cơm xong, cô liền dọn dẹp lại khu vực nhà bếp một chút. Trong suốt quá trình ăn, Đình Dương không biểu lộ bất kì cảm xúc nào. Hắn vẫm duy trì sự hờ hững và lạnh bạc của mình. Được một lúc hắn nhìn lên Kaylee đang rửa chén, trầm ngâm một lát rồi lên tiếng.

“Đến ăn cùng đi.”

Từ trước đến giờ Đình Dương vốn dĩ không quan tâm đến các quy củ hoặc là sự phân biệt giữa chủ tớ nên việc Kaylee và hắn ăn riêng là không cần thiết. Dù sao ở nhà cũng chỉ có hai người. Ăn uống chia làm hai đợt rất phiền phức nên hắn liền gọi cô tới ăn cùng. 

Kaylee có chút ngạc nhiên nhìn Đình Dương, không nghĩ rằng hắn sẽ nói chuyện khi không thật sự cần lên tiếng như lúc này. Dù sao với thân phận người hầu cô cũng thật sự vô cùng cảm kích.

Trước khi ngồi xuống bàn Kaylee liền nở một nụ cười với cậu chủ của mình.

“Cảm ơn.”

Hắn lại nhìn cô, khẽ gật đầu rồi tập trung ăn cơm, không để ý đến cô nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.