Bảo Trâm cũng hoàn toàn không nhớ đến ngày sinh nhật của mình. Tuy mẹ không có nhà nhưng cuộc sống của cô vẫn không có gì thay đổi. Chỉ là ngủ chung mẹ quen rồi, đêm đầu tiên ngủ quay qua ôm không thấy mẹ cô có hơi giật mình. Nhưng chợt nhớ lại mẹ là đi du lịch nên cô cũng bình thường trở lại.
Vào lớp học, Trí Bảo ngồi cạnh cô cũng không nói gì, hắn muốn cho cô một bất ngờ. Mà nghĩ cũng lạ, ba năm cấp 3, Trí Bảo không ngồi phía sau thì ngồi phía trước. Không phía trước cũng là bên cạnh cô. Cô thật không thể không nghi ngờ là hắn có ăn rơ gì với giáo viên không nữa. Thật là quá đáng! Đúng là có tiền có khác.
Nhưng không sao, còn hai tháng nữa là thi tốt nghiệp rồi. Tốt nghiệp xong, cô cũng dự định như kiếp trước sẽ thi vào đại học y dược. Cô rất muốn làm bác sĩ mà, nhưng không phải thích là có thể làm được, cô hi vọng kiếp này mình có thể đậu. Chứ kiếp trước cô đã bị rớt, cho nên cô chỉ có thể học cao đẳng điều dưỡng. Nhưng khi ra trường cô cũng vất vả lắm mới xin được việc trong một bệnh viện tư. Tìm việc khó khăn mà.
Nhưng lỡ có rớt nữa, thì đúng là ông trời không cho cô làm bác sĩ rồi. Đành chịu thôi! Làm điều dưỡng cũng được! Nếu may mắn làm bác sĩ được, thì cô có thể giúp được nhiều người. Nhưng nếu không thì cũng không sao. Dù sao kiếp này cô cũng không mong cầu gì, chỉ mong cả đời bình an sống bên mẹ là đủ. Đặc biệt hơn hết là có thể tránh xa cái tên Trí Bảo kia. Cô không nói cho hắn biết cô dự định thi vào trường nào. Nếu hắn vẫn bám theo cô được. Cô nhất định sẽ…sẽ như lời hắn nói. Là vợ là mẹ của con hắn. Thật đáng ghét mà!
Trí Bảo đang ngồi, đột nhiên nhìn qua Bảo Trâm thì thấy cô ấy dùng ánh mắt kẻ thù truyền kiếp nhìn hắn. Hắn khóc không ra nước mắt. Hôm nay hắn đâu có chọc ghẹo gì cô đâu? Sao cô nhìn hắn ghê thế?
Hôm nay cũng là ngày thứ 7, như thường lệ tan học Trí Bảo sẽ đưa Bảo Trâm về nhà, rồi ở nhà cô ăn chực ngồi chơi đến tối mới về. Nhưng hôm nay, hắn lại hỏi cô có muốn đi đâu không? Cô cũng nghĩ là hắn lại định rủ cô đi chơi nên lắc đầu nói.
– Không! Tôi mệt chỉ muốn về nhà ngủ!
Lý do tuy cũ rích đã hai năm nay nhưng hắn cũng không hề phản đối. Chỉ có điều, hôm nay hắn lại dịu dàng nói.
– Hay mình đi ăn trưa trước rồi sau đó đi đâu đó chơi nhé! Dù sao mẹ cũng đi du lịch rồi. Về nhà em cũng ở nhà một mình. Anh thấy hay tối nay anh đến ngủ cùng em! Cho em khỏi sợ ma!
Bảo Trâm đánh mạnh vào hắn, mắn.
– Anh mới là ma ấy! Ma còn không đáng sợ bằng anh! Được rồi! Đi thì đi, chỉ cần tối anh cút về nhà anh là được!
Hắn gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. Trong lòng đưa lên hai ngón tay “Yeeee…”
Trí Bảo đã 19 tuổi, có thể tự lái xe được rồi, nhưng hắn vẫn để tài xế lái. Đầu tiên, đưa cô đến nhà hàng ăn. Sau đó, chở cô đi siêu thị mua sắm. Lại ghé vào shop thời trang mua cho cô một bộ đầm thật là xinh đẹp, để cô mặc luôn. Cuối cùng, đến tối mới chở cô về nhà.
Vào tới nhà vừa mở đèn lên, thì lập tức có một tiếng nổ “bùm” kế tiếp là bài hát Happy birthday to you nổi lên. Sau đó, cả ba người Trí Bảo, Chương Dương cùng Ngọc Hải đều cầm một bó hoa hồng thật lớn tặng cho cô và nói.
– Chúc mừng sinh nhật em. Bảo Trâm!
Bảo Trâm vẫn còn chưa hoàn hồn. “Chuyện này là thế nào? Tại sao cả ba người họ đều ở đây? Sao hai người họ có thể vào được nhà mình?” Cô bất chợt lùi lại đề phòng nhìn họ. Đối với một cô gái nào khác có lẽ sẽ vui mừng đến rơi lệ, khi có được cả ba người đàn ông vừa mạnh mẽ, đẹp trai lại thành đạt này chúc mừng sinh nhật. Nhưng cô thì không, trong lòng cô chỉ có lo sợ là nhiều. Vì sao vậy? Bởi vì những chuyện kiếp trước cứ ám ảnh theo cô từng ngày không thể nào quên được.
Nếu hôm nay, là ba người đàn ông khác có lẽ cô sẽ vô cùng vui mừng rồi. Nhưng mà tại sao lại là họ chứ? Là ba người mà kiếp này cô luôn muốn chạy trốn, muốn tránh xa, mà họ cứ theo ám cô hoài là sao?
Cả ba người thấy biểu hiện của Bảo Trâm đều rơi nước mắt trong lòng. Nhưng bên ngoài họ vẫn cố gắng tươi cười. Chương Dương lên tiếng dịu dàng nói.
– Bảo Trâm! Hôm nay là sinh nhật lần thứ 18 của em. Qua hôm nay, em đã chính thức là một người trưởng thành rồi. Bọn anh chỉ đơn giản là đến chúc mừng em, không có ý gì khác. Có lẽ qua hôm nay bọn anh cũng sẽ không phiền em nữa. Không phải em luôn muốn bọn anh đừng quấy rầy em nữa sao? Chỉ cần em chấp nhận bửa tiệc này, bọn anh sẽ thực hiện điều em mong muốn, xem như một món quà mừng sinh nhật tặng em đi! Được không?
Cả hai người còn lại cũng đều gật đầu, đồng ý với lời của Chương Dương. Bảo Trâm nhìn họ có vẽ chân thành, cũng đã tin tưởng nhưng theo bản năng cô vẫn hỏi lại.
– Có thật không? Chỉ cần chấp nhận bửa tiệc này là các người sẽ không phiền tôi nữa?
Cả ba người đều cố gắng gật đầu, nhưng trong lòng không hẹn mà cùng đau tim. Thầm kêu “Em chính là thất bại của tôi!”
Bảo Trâm thì vui mừng hớn hở nhận ba bó hoa, rồi cùng thổi nến, cắt bánh kem với họ. Ngọc Hải bèn khui chai rượu đổ đầy ly đưa cho Bảo Trâm nói.
– Bảo Trâm à! Chúc em sinh nhật vui vẽ anh kính em một ly!
Bảo Trâm nhìn ly rượu trong tay Ngọc Hải nói.
– Tôi không biết uống rượu, có thể đổi nước khác được không?
Cả ba người lập tức lắc đầu. Cùng hô.
– Không được!
Ngọc Hải nói.
– Nếu em không uống thì ngày mai anh lại tiếp tục theo đuổi em đấy!
Bảo Trâm nghe vậy lập tức nhận ngay ly rượu nhắm mắt nhắm mũi uống cạn. Cả ba người đều nhìn nhau lắc đầu cười khổ. Sau khi uống xong ly rượu của Ngọc Hải lại tiếp tục đến Chương Dương và Trí Bảo. Tửu lượng cô không cao, ba ly rượu đầy đã khiến cô đầu óc choáng váng không phân biệt đâu là đâu nữa rồi.
Thấy cô đã say, Ngọc Hải bèn hỏi.
– Bảo Trâm à! Anh luôn thắc mắc là tại sao em lại không thích bọn anh như thế? Em có thể nói cho anh biết không?
Bảo Trâm ngã nghiêng ngã ngữa dựa vào ghế đệm, chỉ ngón tay vào Ngọc Hải nói.
– Anh… anh là chồng tôi! Kiều Ngọc Hải!
Rồi nắm cổ áo hắn lên đánh thật mạnh vào mặt, nước mắt tuông rơi nghẹn ngào nói.
– Tại sao? Tại sao anh lại phản bội tôi? Cùng người đàn bà đó ân ái trên giường của tôi. Anh có còn xem tôi là vợ không?
Cả ba người đều kinh ngạc, nhưng vẫn lặng thinh để cho cô phát tiết. Cô đẩy Ngọc Hải ra, loạng choạng ngã ngồi xuống ghế uất nghẹn nói.
– À mà không! Anh đã viết đơn ly hôn rồi mà! Cũng đâu coi tôi là vợ nữa. Anh vì ham giàu sang phú quý mà sẵn sàng bỏ rơi vợ con anh. Anh biết không? tôi đã có thai hai tháng rồi. Đó là con của anh và tôi. Đó là kết tinh tình yêu mà tôi đã dành cho anh. Nhưng mà… tại sao? Tại sao ông trời lại khiến cho mẹ con tôi phải chết. Ha ha ha…
Cô cười thật lớn, nhưng rồi lại lắc đầu.
– Không phải? Ông trời chỉ bắt con tôi chết thôi. Ông ấy đã cho tôi sống lại. Tôi đã được sống lại với mẹ, người mẹ thân yêu đã nuôi nấng, thương yêu tôi. Mẹ ơi! Con yêu mẹ… con ơi! Mẹ xin lỗi con…hu hu hu
Rồi cô khóc thật lớn như muốn trút đi bao u uất bấy lâu cất dấu trong lòng. Chương Dương và Trí Bảo lại cùng ôm cô vỗ về, nhưng Bảo Trâm lại đẩy họ ra, cũng chỉ vào họ nói.
– Đoàn Chương Dương, Dương Trí Bảo. Hai người đừng có chạm vào tôi.
Đầu tiên chỉ vào Chương Dương nức nở nói.
– Chương Dương! Tôi rất thích anh! Thật sự rất thích anh đó. Nhưng mà… anh đã có người trong lòng rồi. Cùng cô ấy hôn nhau trong công viên. Cô ấy rất xinh đẹp, giàu có rất xứng đôi với anh, một chủ tịch tập đoàn trẻ tuổi, tài ba. Còn tôi chẳng là cái thứ gì cả. Tôi biết thân phận mình mà… xin anh đừng đến gần tôi nữa.
Rồi nhìn sang Trí Bảo tức giận nói.
– Dương Trí Bảo! Còn anh… anh là một thằng điểu giả, một tên hèn hạ sở khanh. Tôi thích anh, tôi yêu anh. Tạo sao anh lại chà đạp sĩ nhục tôi. Trong sinh nhật anh, anh mời tôi đến nhà hàng sang trọng nhất, nhưng lại biến tôi thành trò cười cho thiên hạ. Anh sĩ nhục tôi, anh vui lắm sao? Tôi theo anh đến tận nhà, nhưng anh vờ như không nhìn thấy tôi, đi thẳng vào trong. Để bảo vệ xua đủi tôi như đủi một con chó ghẻ. Ha ha… tôi là chó ghẻ thì sao? Tôi yêu anh là sai sao?
Rồi lại nức nỡ nói tiếp.
– Anh cặp với người con gái khác, anh đá tôi ra. Kêu tôi về soi gương lại xem tôi có xứng với anh không. Nói tôi, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Cô lại tức giận, quát.
– Đúng đó! Tôi là cóc ghẻ đó! Thì sao? Anh là con thiên nga cao quý! Tôi không thể nào với tới. Vậy thì tại sao? Tại sao? Các người cứ bám lấy con cóc ghẻ này không buông ra vậy? Ha ha… tôi đã được trời cao ban phước sống lại. Tôi chỉ muốn bình bình thản thản sống với mẹ tôi suốt đời. Tôi đã biết rõ thân phận mình, tôi không cầu gì cả chỉ cầu bình an mà sống thôi. Nhưng tại sao các người cứ năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt tôi. Đeo bám tôi không rời là sao? Tôi không đấu lại các người, tôi cũng không thể chạy trốn được là sao? Tôi hận các người! Hận các người. Các người đi hết đi! Đi hết đi…
Bảo Trâm khóc trong uất ức và nghẹn ngào, cô cầm lấy chai rượu uống một hơi cho cạn sạch. Cả người mệt nhoài nằm nghiêng ngã xuống đất, miệng lẩm bẩm.
– Các người đi hết đi! Đi hết đi! Tránh xa tôi ra…hãy để tôi yên!
Cả ba người nhìn nhau, đều không thể kiềm được nước mắt. Thì ra, bọn họ đã gây ra sự đau thương cho cô ấy như vậy. Thảo nào cô ấy lại luôn muốn tránh bọn họ. Một người từng là bạn trai, một người từng là người cô ấy yêu thầm, còn một người lại là chồng cô ấy. Nhưng tất cả đều làm cô ấy tổn thương đau khổ.
Trí Bảo ở bên cạnh Bảo Trâm lâu nhất, cũng đã nhiều lần nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của cô. Nên hắn cũng đã đoán biết phần nào, kiếp trước hắn đã gây tổn thương cho cô như thế nào. Nhưng nghe từ chính miệng cô nói ra, sao mà đau lòng quá. Thật sự quá đau!