Tống Tụng tha thiết mong chờ nhìn hắn, vừa thấy mặt Lệ Tiêu xoay qua, lập tức chủ động hôn lên miệng hắn.
Bọn họ đang ngồi trên ghế, chỉ có thân thể nghiêng về phía trước, đôi môi dán vào nhau. Lệ Tiêu nhìn y khép mi mắt lại, lông mi thật dài khẽ run như cánh bướm đang đập. Hầu kết hắn lăn lăn, kìm chế kéo người ra. Tống Tụng theo bản năng dịch về trước một tấc, nghe thấy đối phương cười khẽ một tiếng, “Ngon ngọt này, Tụng nhi có thích không?”
Tống Tụng mở mắt, mặt hơi ửng hồng. Y mím môi một cái, bỗng nhiên đứng lên rời khỏi bàn ăn.
Y có chút tức giận, giận bản thân mình. Rõ ràng kiếp trước một lần là có hài tử, sao y có khả năng nghĩ đến, lần này một lần vẫn chưa có. Sớm biết như vậy, ngày đó động phòng y tuyệt đối sẽ không nói chuyện tương kính như tân ma quỷ gì. Nhưng y lúc lạnh lúc nóng với Lệ Tiêu, rõ ràng đã là có ý đồ riêng. Tống Tụng lương tâm bất an, tự nhiên không nói ra được lời củi khô lửa bốc gì.
Y đơn giản rửa mặt lên giường, chiếm cứ vị trí bên trong, tiếp tục giận mình, thỉnh thoảng nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Qua một lát, Lệ Tiêu cũng tới: “Uống thuốc xong nghỉ tiếp.”
Tống Tụng ngoan ngoãn ngồi dậy, nhíu mày uống thuốc, miệng lập tức bị nhét một miếng mứt vào. Lệ Tiêu cầm bát, lập tức có tỳ nữ đưa khay tới. Hắn cầm chén để lên, tỳ nữ nhanh chóng lui ra.
Tống Tụng ngậm lấy mứt nhìn hắn, Lệ Tiêu lau nước còn dính ở môi y, cởi áo ra lên giường, trong ánh mắt mong đợi của Tống Tụng, nói: “Ngủ đi.”
Lệ Tiêu… Không chịu sinh con với y.
Chuyện Tống Thời chết ngày hôm sau có người chính thức thông báo. Làm huynh trưởng, Tống Tụng lẽ ra nên về nhìn xem. Thành thật mà nói, nhìn thấy cửa Tống phủ treo đèn lồng trắng, trong mắt Tống Tụng lại rất có hỉ khí.
Y đi vào, Tần thị vẫn đang khóc lóc lập tức nhào tới y, lại bị Bạch Nham túm cổ ném ra ngoài. Nàng ngã trên đất, oán độc nói: “Đều tại ngươi, là ngươi hại chết con ta! Là ngươi!”
Tống Tụng bên này còn chưa mở miệng, Tống quốc công đã mắng: “Ngươi câm miệng!”
Chuyện Tống Thời giết Phó Minh bằng thuốc độc, thấy thế nào cũng không liên quan đến Tống Tụng. Huống chi, hôm qua Tần Ninh tuy rằng giết Tống Thời, mà bên ngoài truyền là Tống Thời đột tử, chỉ có số ít người mới biết Tống Thời là bởi vì giết nhi tử mệnh quan triều đình mà chết.
Tống quốc công hành lễ với Tống Tụng, nói: “Vương phi tại sao cũng tới?”
“Dù sao cũng là huynh đệ, ta đến đốt tiền giấy cho A Thời.”
Y đi vào, cũng không ở quá lâu. Lúc đi ra Tần thị còn oán độc nhìn y: “Chỉ vì ngươi, nếu như không phải đâm ngươi thương A Thời, làm sao nó sẽ bởi vì ghi hận ngươi mà làm ra chuyện sai lầm như vậy?”
Tống Tụng không nhịn được cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Tần thị, nói: “Nếu quả thật muốn tìm căn nguyên nguồn gốc, phải là ngươi và nó cùng bắt nạt mẫu tử ta. Nếu nói như thế, chẳng phải là một tay ngươi hại chết nó sao?”
“Ngươi…” hai ngày trước Tần thị đã bị Tần Ninh răn dạy, giờ khắc này càng giận rách cả mí mắt, nước mắt rơi lã chã. Tống Tụng hư tình giả ý xoa xoa khóe mắt, thở dài nói: “Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thực sự là đáng thương, đáng tiếc quá.”
“Tống, Tụng!”
Tần thị cơ hồ sắp điên rồi, lại một lần nhào đến Tống Tụng, một thanh trường kiếm chợt chặn ngang cổ nàng. Lệ Tiêu nghiêm mặt nói: “Vương phi còn chưa khỏi bệnh đã tới tham gia tang lễ của tứ đệ, đạo đãi khách của Tống phủ ngươi là thế này?”
Tống quốc công kéo Tần thị ra, liên tục nói lời áy náy: “Tiện nội chỉ là đột nhiên mất con quá mức bi thống, xin Vương gia đừng lấy làm phiền lòng.”
Tống Tụng ho khan hai tiếng hợp với tình hình. Lệ Tiêu nói: “Vương phi không khỏe, bản vương cũng không ở lâu.”
Bọn họ đi ra ngoài, khách khứa đến viếng thăm đều dồn dập tránh ra, nghe Lệ Tiêu nói khẽ với Tống Tụng: “Người mất đã qua đời, người sống vẫn phải bảo trọng thân thể. Ái phi cũng không nên quá bi thống.”
Tống Tụng thở dài nói: “Nó tuy rằng xưa nay không hợp với ta, nhưng đến cùng cũng là cùng nhau lớn lên, nhưng đáng tiếc khụ khụ…”
Các tân khách nghĩ, Tống gia thực sự là mẫu hiền tử hiếu, huynh hữu đệ cung!
Tuy rằng kinh thành đã có hai nhi tử của quý nhân chết, nhưng chuyện như vậy chẳng thể gợi lên bọt nước ở kinh thành, ngược lại là nụ hôn Tống Tụng trao cho Lệ Tiêu ở trong Đại Lý tự, bị truyền vô cùng kỳ diệu.
“Nghe nói lúc đó Phong Vương đã khai sát giới, Vương phi bay người lên, thân thể cố định giữa không trung, miễn cưỡng cho Phong Vương nụ hôn, nháy mắt gọi thần trí về, cứu vớt mấy trăm nhân mạng Đại Lý tự từ trên xuống dưới!”
“Ngươi nghe ai nói, lại còn bay người lên. Vương phi vừa nhìn là không phải là biết công phu, nhưng ta có chút tình huống thật, nói là quãng thời gian trước Phong Vương phát rồ ở trong phủ, cũng là Vương phi động viên.”
“Phong Vương đây là thời cơ xoay chuyển? Nếu như Vương phi thật sự diệu dụng như vậy, thế đối với Phong Vương há không phải là thánh dược giải độc?” “Các ngươi đừng có đoán mò, Phong Vương điên lên lục thân không nhận, ngay cả thân mẫu cũng giết, sao có khả năng được Vương phi mới quen không lâu dễ dàng động viên?”
“Ngươi biết cái gì, đó là ái tình!”
Tuy rằng đồn đại vô cùng kỳ diệu, thậm chí có người in chuyện này thành thoại bản ái tình, mà đại bộ phận người chỉ nghe một chút thôi, không cho là thật.
Hai ngày này lại bắt đầu rơi tuyết lớn, hơn nữa còn có gió không ngừng nghỉ. Tống Tụng xót Lệ Tiêu trời như vậy còn phải đi ra ngoài đại doanh khổ cực, từ sớm ở trong phủ đun rượu, một mình ngồi trong đình, nhìn cành mai bên bờ cùng hoa tuyết trôi trên hồ, cân nhắc ngày mai hồ này phỏng chừng sẽ kết băng.
Lệ Tiêu vẫn chưa về, y tự mình uống chút rượu. Rượu này không gắt, vào cổ họng mang theo tinh khiết nhàn nhạt và thơm. Thời điểm Lệ Tiêu trở lại, Tống Tụng đã bất tri bất giác uống một bình nhỏ, còn nghĩ bên trong còn lại vài giọt toàn bộ rót xuống trong miệng, sau đó một tay đỡ trán ợ rượu.
Y còn đang suy nghĩ chuyện Lệ Tiêu không chịu sinh đứa nhỏ với y. Mấy ngày này cùng Lệ Tiêu ở trong phủ, y cơ hồ cảm thấy kiếp trước chỉ là một giấc mộng, mà đứa bé kia chết y lại rất khó quên. Y có thể nghe thấy nó gào khóc, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn mồi lửa nuốt chửng nó, một lần lại một lần đi xuyên qua, y cảm thấy mình đang khóc, mà tiếng khóc của y cũng không có ai có thể nghe được.
“Hân Hân…” Hoảng hốt tựa hồ nhìn thấy đứa bé kia đưa tay ra với mình, Tống Tụng chậm rãi giơ tay lên nắm, biết rõ tay mình sẽ xuyên qua thân thể của nó, biết rõ mình sẽ không chạm được vào, mà cũng không thay đổi được.
Tay y bỗng nhiên bị một bàn tay lớn nắm chặt. Quờ quạng quá lâu, chợt bỗng nhiên tiếp xúc đến thực thể, y hơi không quen, tầm mắt chậm rãi dời đi. Ánh mắt tiếp xúc với Lệ Tiêu, y mới nháy mắt một cái, phục hồi tinh thần lại: “Điện hạ, về rồi?”
Lệ Tiêu nhìn về phía bình rượu, nói: “Uống nhiều?”
Hai gò má Tống Tụng bị mùi rượu hun đến đỏ bừng, Lệ Tiêu đưa tay sờ sờ. Hắn vừa mới từ bên ngoài về, bàn tay hơi lạnh, hai má Tống Tụng thì lại nóng bỏng. Y kéo tay Lệ Tiêu đè ở trên mặt giải nhiệt, nói: “Một chút chút, không quá nhiều…”
Lệ Tiêu tùy ý y siết tay mình, ngón tay cái ma sát hai má non non của y, nói: “Về ngủ đi, hửm?”
“Được…” Tống Tụng nở nụ cười, mềm mại giang hai tay ra: “Ôm.”
Lệ Tiêu lấy áo choàng, gói người kỹ lưỡng ôm lấy. Tống Tụng lại thuận thế ôm lấy cổ hắn, có lẽ là rượu vào gan lớn, y bỗng nhiên hôn một cái lên mặt Lệ Tiêu. Lệ Tiêu cúi đầu nhìn y, thấp giọng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Quyến rũ ngươi.” Tống Tụng nở nụ cười với hắn, lại hôn một cái lên mặt hắn.
Đôi môi Lệ Tiêu giật giật, hơi có chút khát khao nuốt nước miếng một cái, hầu kết lăn, giọng khàn khàn: “Đúng là to gan.”
Tống Tụng không nhận rõ hắn nói đến tột cùng là lời khen hay là lời chê, đôi mắt ướt nhẹp nhìn hắn. Lệ Tiêu nhìn thẳng phía trước, cùng hạ nhân đến chính phòng. Lúc sắp đến nơi, cằm bỗng nhiên lại bị y cắn một cái. “Tụng nhi, ngươi tỉnh táo không?”
“Ta uống rượu.” Tống Tụng hàm hồ nói: “Không tỉnh lắm.”
Lệ Tiêu thả y xuống dưới, Tống Tụng vừa xuống đất là lắc lư, Lệ Tiêu không thể làm gì khác hơn là một tay đỡ lấy y, một tay kéo áo choàng của y xuống, nói: “Nếu không tỉnh táo thì ngủ đi.”
Tống Tụng miễn cưỡng đứng vững, nói: “Tại sao?”
Lệ Tiêu quay người khoác áo choàng lên bình phong, nói: “Ngươi không tỉnh táo, bản vương không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”
“Ngươi muốn làm gì ta?”
“…” Lệ Tiêu quay đầu nói: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ngươi muốn sinh bảo bảo với ta, không coi là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.” Tống Tụng cong mắt cười với hắn, bờ môi non mềm tràn ra như đóa hoa, mơ hồ lộ ra răng trắng như tuyết. Lệ Tiêu liếm môi một cái, nói: “Uống rượu không tốt cho bảo bảo, đây không phải là Tụng nhi nói sao?”
Tống Tụng ngẩn ra, chớp chớp lông mi, chậm rãi quay người sang một bên. Lệ Tiêu theo bản năng đi qua, bởi vì sợ y không cẩn thận té, lại thấy Tống Tụng lung tung lật qua lật lại đồ trên bàn, sau đó rút một quyển sách ra. Lệ Tiêu nghiêng đầu, hỏi: “Đó là sách gì?”
“Sách hay, ta cố tìm mua.”
“Mua làm gì?”
Tống Tụng ôm vào trong ngực, xoay mặt nhìn hắn, ánh mắt mê man, đàng hoàng trịnh trọng nói: “Không thể, cho điện hạ nhìn thấy.”
“Vì sao?”
“Ta sợ điện hạ nổi giận.”
Lệ Tiêu cau mày, hỏi: “Ngươi biết ta sẽ giận, ngươi còn đọc?”
“Ta nghĩ… Ta phải dựa vào chính mình.”
“Rốt cuộc là cái gì, mang tới đây nhìn một cái.” Lệ Tiêu dụ dỗ y nói: “Nếu có chỗ dùng được cho bản vương, chắc chắn không từ việc nghĩa.”
Tống Tụng ngờ vực nhìn hắn: “Thật chứ?”
“Đại trượng phu nói một lời ra, tứ mã nan truy.”
Tống Tụng nhìn hắn một phút chốc, sau đó cúi đầu nhìn sách trong ngực, mở ra liếc mắt nhìn, đột nhiên cười, mở ra cho Lệ Tiêu xem, như hiến vật quý: “Ngươi xem!”
Lệ Tiêu bị kia tranh vẽ kia làm mí mắt giật giật, “Ngươi, đây là, ai đưa cho ngươi?”
“Tự ta đi mua…” Tống Tụng có chút ngượng ngùng, y mềm giọng nói: “Lão bản đó nói, đây là, ừm, bí thuật sinh tử, dù, dù nam nhân không được, cũng không cần gấp, cứ, dựa theo tranh này làm, khẳng định được.”
Lệ Tiêu lui về sau một bước, giơ tay đè trán. Tống Tụng trơ mắt nhìn hắn: “Nhưng mà, cho dù có bí thuật, cũng vẫn cần điện hạ mới được.”
“…” Lệ Tiêu lại một lần liếm môi một cái, ánh mắt đối diện đôi mắt mông lung hơi nước của y, rốt cục chậm rãi đi tới, giọng khàn khàn hù người: “Ngươi muốn cùng bản vương, cùng xem quyển sách này, học tập?”
Tống Tụng cười ngại ngùng, ánh mắt lại như là ngậm đường, lằng nhà lằng nhằng thấm ngọt hắn, giọng cũng mang theo ý ngọt nị: “Điện hạ, một lần không được, không quan trọng lắm… trong này, có ba mươi hai tư thế, có thể, ừm, thử hết một lượt.”