Bạo Quân Cường Sủng Công Chúa Mất Trí Nhớ

Chương 37



Lưu Tứ hạ triều liền tới chỗ Ngu Hạ. Hắn triều sự bận rộn, cơ hồ không được nhàn rỗi, cho dù qua chỗ Ngu Hạ cũng là xử lý tấu chương.

Hiện tại đã tới cuối mùa thu, lập tức liền tới tháng 11, sinh nhật Trấn Quốc Công là ở tháng 11, Tề gia kết bè kết cánh đã là chuyện quang minh chính đại, Lưu Tứ hiện giờ chèn ép vài đại gia tộc không tuân thủ quy củ, đến lúc đó quan viên buộc tội Tề gia tất nhiên không phải số ít.

Hắn ở bên bàn phê duyệt tấu chương, Ngu Hạ ở một bên thêu khăn tay, tuy rằng mới học nhưng nàng làm rất tinh xảo, tay bị đâm không biết bao nhiêu vết mới đem một đóa hoa súng thêu đến sinh động như thật.

Ngu Hạ nhưng thật ra an an tĩnh tĩnh, cái gì đều không nói, chờ đem cuối cùng một mảnh thêu xong, nàng triển khai nhìn nhìn.

Khăn tay làm bằng lụa mềm mại, sạch sẽ như tuyết, hoa sen đạm phấn, lá sen xanh biếc, nhìn cũng tươi mát. Ngu Hạ đem khăn tay thu vào.

Nàng ngước mắt nhìn người bên cạnh, hắn còn đang phê duyệt tấu chương, nam nhân mặt nghiêng thâm thúy, ngón tay cầm bút thon dài, Ngu Hạ chậm rãi đi qua.

Lưu Tứ cho rằng Ngu Hạ nổi hứng muốn quấy rầy mình, nhàn nhạt nói: “Công chúa, đừng nháo.”

Ngu Hạ thực nghiêm túc nói: “Bệ hạ mệt mỏi, ta xoa bả vai cho bệ hạ.”

Nhưng nàng ngoan ngoan ngoãn ngoãn, Lưu Tứ cũng không có đuổi nàng đi, để nàng tùy ý muốn làm gì thì làm.

Ngu Hạ giơ tay bóp vai cho hắn, tay nàng mềm như bông, tuy rằng không có sức lực gì nhưng ấn lên rất thoải mái. Lưu Tứ trong mắt vốn dĩ tất cả đều là văn tự, bởi vì Ngu Hạ ở phía sau dần dần hắn cũng có chút nhìn không được.

Hắn đè lại tay Ngu Hạ: “Lại đây.”

Ngu Hạ đi đến trước mặt Lưu Tứ, nghiêm túc hỏi hắn: “Thế nào? Ấn đến thoải mái sao?”

Lưu Tứ giơ tay đem nàng ấn vào ngực ình: “Tay có mỏi không? Hử?”

Ngu Hạ lắc lắc đầu: “Không mỏi.”

Lưu Tứ hôn lên trán nàng: “Ừ, ngoan một chút, đi sang bên cạnh đọc sách đi, chờ trẫm xử lý xong đống tấu chương này rồi nàng lại đến.”

Ngu Hạ “Ân” một tiếng, thực thuận theo đứng lên.

Trong phòng quá ấm, Ngu Hạ ăn mặc đơn bạc, bởi vì phát dục quá tốt, vòng eo tinh tế, doanh doanh không đủ nắm tya, trước ngực lại là đồi cao tuyết trắng, lúc đứng dậy liền đụng vào Lưu Tứ.

Lưu Tứ con ngươi u ám, lại đem nàng ấn trở về.

Ngu Hạ khó hiểu: “Bệ hạ?”

Lưu Tứ nắm cằm nàng, ở trên cánh môi mổ một cái, Ngu Hạ cảm thấy dưới thân mình có cái gì cộm cộm làm nàng có chút khó chịu, nàng nhíu mày, cũng không biết bị cái gì cộm liền muốn từ trên người Lưu Tứ đi xuống.

Lưu Tứ đem đai lưng của Ngu Hạ cởi xuống dưới: “Việc xảy ra tối hôm qua nàng có nhớ không?”

Ngu Hạ lắc lắc đầu, nàng chỉ biết ngày hôm qua không thể hiểu được liền ngủ, hôm nay tỉnh lại bản thân quần áo rất ít nằm ở trong lòng ngực Lưu Tứ. Đối với chuyện khác, Ngu Hạ còn một mực không biết. Chỉ cảm thấy hai người quần áo đều không chỉnh tề, hẳn là tiếp xúc thân mật.

Da thịt nàng rất trắng, cổ thon dài, xương quai xanh đường cong đặc biệt rõ ràng.

Trong không khí đốt an thần hương, rất dễ ngửi, làm người cảm thấy thả lỏng, Ngu Hạ cảm thấy thẹn thùng rút vào lòng Lưu Tứ.

Hắn nhéo mắt cá chân Ngu Hạ, hôn lên mặt nàng, Ngu Hạ bị hoảng sợ, đôi mắt bỗng nhiên trợn to, bên tai càng đỏ: “Bệ hạ…… Chàng……”

Lưu Tứ nói: “Có muốn thử lại một lần?”

Lần đầu tiên là hắn sai rồi. Buổi tối ngày đó quá mức phóng túng bản thân, dưới tác dụng của dược vật Lưu Tứ thực quá mức, đem nàng khi dễ đến thảm.

Lưu Tứ kỳ thật cũng hoàn toàn không muốn cưỡng bách Ngu Hạ.

Chỉ là ngày đó ở trong Hàm Lãnh điện, Ngu Hạ tự cởi quần áo đối mặt với hắn, Lưu Tứ liền cho rằng Ngu Hạ có thể tiếp nhận thân cận da thịt với hắn.

Sau khi bị Thục phi hạ dược Lưu Tứ cũng không nguyện ý chạm vào nữ nhân nào, trừ bỏ Ngu Hạ. Hắn cho rằng Ngu Hạ sẽ đồng ý chuyện này, chờ đến khi nàng cự tuyệt hắn tuy rằng muốn dừng tay, nhưng thân thể lại không khống chế được.

Cái loại này dược tính quá mức mãnh liệt.

Vành tai Ngu Hạ đỏ hồng, mắt cá chân nàng bị Lưu Tứ nắm trong tay, giãy giụa như thế nào cũng không ra, nàng nhỏ giọng nói: “Ban ngày…… Không tốt đâu……”

“Buổi tối?”

Ngu Hạ cắn môi phấn hồng, nghiêm túc gật gật đầu: “Được.”

Hai người đã là phu thê, lưỡng tình tương duyệt, nàng từ ba năm trước đây đã thích hắn, mê luyến đến không thể tự thoát ra được, hai người làm chuyện thân mật hẳn là đều là hợp tình hợp lý.

Ngu Hạ đã rời nhà của mình, trong Cảnh Quốc này cũng không có ai yêu nàng, trừ bỏ Lưu Tứ sẽ đối tốt với nàng.

Cho nên nàng hết sức tin tưởng Lưu Tứ, cũng mê luyến Lưu Tứ.

Lưu Tứ tròng vớ lại cho nàng, chân nàng nhỏ nhắn còn không to bằng bàn tay hắn, nhìn đặc biệt gầy, nắm ở trong tay vừa mềm vừa ấm, ngay cả giày thêu cũng so người khác cũng tinh xảo hơn rất nhiều.

Lúc này, cung nữ bên ngoài tiến vào nói: “Bệ hạ, Hoàng Hậu, Diễm phi nương nương cầu kiến.”

Sắc mặt Ngu Hạ nháy mắt không còn vui vẻ.

Nàng kỳ thật cũng không phải người vô tư, thứ gì đều phải cùng người khác chia sẻ.

Nếu có hai khối điểm tâm, nàng có thể phân cho người khác một khối, nếu chỉ có một khối điểm tâm, người khác đói nàng cũng đói, nàng cũng sẽ nguyện ý phân cho người đó nữa khối.

Nhưng là, Ngu Hạ có một kiện áo trong, lại không muốn cho người khác mượn mặc, bởi vì đây là quần áo nàng mặc bên trong, quá mức tư mật, nàng là người sạch sẽ không muốn cùng người khác mặc chung một cái áo.

Phu quân đối Ngu Hạ mà nói, cũng không phải điểm tâm có thể tùy ý chia ra, mà chính là kiện áo trong thể thể cùng người khác mặc chung.

Nàng không muốn người khác nhúng chàm nam nhân của mình.

Tưởng tượng đến bệ hạ đối xử tốt với nữ nhân khác, Ngu Hạ tựa như tiểu hài tử, có chút không mấy vui vẻ.

Nàng mới vừa rồi bên tai vẫn còn đỏ bừng một mảnh, lúc này huyết sắc hoàn toàn biến mất, da thịt cũng trở lại bình thường, trắng nõn sạch sẽ.

Lưu Tứ ôm chặt vòng eo Ngu Hạ, đem nàng ấn vào lòng mình: “Đừng nhúc nhích.”

Tề Thêu vốn dĩ không tính toán đến Phượng Nghi Cung. Nàng nghe dạy bảo Thái Hậu xong biết không thể tùy tiện đối phó Ngu Hạ, xuống tay với Ngu Hạ dễ rước lấy mầm tai hoạ, cho nên Tề Thêu liền trăm phương nghìn kế hỏi thăm chuyện lúc trước của Lưu Tứ, ý đồ tìm hiểu thứ Lưu Tứ thích.

Đáng tiếc có một chút không tốt, tề thêu căn bản không thấy được Lưu Tứ.

Lưu Tứ mười ngày nửa tháng không tới hậu cung một chuyến, hắn chỉ say mê chính sự, cho dù tới hậu cung cũng là tới chỗ của Ngu Hạ.

Hôm nay Lưu Tứ hạ triều, cũng là tới chỗ của Ngu Hạ.

Tề Thêu thật sự không có cách nào, nàng chỉ có thể tới cung của Ngu Hạ tìm người, nhìn xem có thể kéo Lưu Tứ từ Phượng Nghi Cung tới Lục Thẳm cung của nàng hay không.

Sở dĩ chọn ngày hôm nay cũng là vì Tề Thêu nguyệt sự hôm nay sẽ tới, hai người cùng phòng nàng sẽ ngụy trang thành lạc hồng.

Ở ngoài Phượng Nghi Cung đợi ước chừng mười lăm phút, Tề Thêu cũng không rõ ràng lắm vì sao cung nữ truyền lời chậm như vậy.

Gió thu rét lạnh, Tề Thêu hôm nay cố ý ăn mặc đơn bạc, cuối mùa thu cũng mặc cung trang lộ ra nửa ngực. Nàng đối với dáng người của mình vẫn là rất có tự tin, thậm chí ở dưới xương quai xanh còn lấy thuốc màu vẽ một con bướm sinh động như thật, muốn hấp dẫn ánh mắt Lưu Tứ.

Nàng đông lạnh đến thân thể đều có chút tê dại, lúc này có cung nữ lại đây nói: “Diễm phi nương nương, mời đi theo nô tỳ.”

Tề Thêu đi theo cung nữ vào.

Vừa vào cửa chính là một cỗ ấm áp, hương khí thanh đạm dễ ngửi, Tề Thêu xuất thân Tề gia, Tề gia là đại gia tộc lớn nhất Cảnh Quốc, nàng thứ tốt gì chưa thấy qua? Ngửi được mùi hương này Tề Thêu liền hiểu được, loại hương liệu này vạn kim khó cầu, đại khái chỉ có Hoàng Hậu mới có thể hưởng dụng.

Trên mặt đất trải một tầng thảm thật dày, trong cung thất kim bích huy hoàng, bình phong vân mẫu lộng lẫy sặc sỡ, đồ sứ trân quý bị chà lau đến không nhiễm một hạt bụi, mấy bình hoa cũng là đồ vật tiền triều, trong cung phân lệ nhiều lần giảm bớt, chỉ có Phượng Nghi Cung huy hoàng như cũ, bày rõ hoàng gia phú quý.

Tề Thêu nhìn nam nhân ngồi phía trên, Lưu Tứ hôm nay chỉ mặc một thân long bào màu đen, mặt mày lạnh lẽo, mắt phượng hẹp dài hơi hơi giương lên: “Ngươi tới làm gì?”

Tề Thêu nhẹ giọng nói: “Thần thiếp lại đây thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, không nghĩ tới bệ hạ cũng ở đây, vừa lúc thần thiếp tự làm bánh hoa quế chưng đường, bệ hạ vừa lúc nếm thử.”

Vừa dứt lời, Tề Thêu ra hiệu cho cung nữ phía sau đưa hộp đồ ăn đây, nàng đem hộp đồ ăn mở ra, đi lên phía trước, đưa đến bên án thư.

Sau khi đi vào, Tề thêu mới phát giác mùi hương nơi này cùng chỗ khác bất đồng.

Hương hoa súng nhàn nhạt thanh nhã, đại khái là mùi thơm trên người Ngu Hạ.

Tề Thêu lúc này mới liếc mắt nhìn Ngu Hạ một cái.

Đại khái là ở trong cung mình, Ngu Hạ mặc quần áo cũng rất tùy tiện, chỉ mặc một thân thiển sắc sa y mỏng như cánh ve, cổ áo mở rộng lộ ra một đoạn cổ thon dài.

Ngu Hạ vòng eo tinh tế, như nhược liễu phù phong, dùng một dãy dụa cột lỏng lẻo, trên mặt không son phấn, bộ dáng nhu nhược đáng thương làm cho nữ nhân phiền chán.

Bất quá, Tề Thêu rõ ràng, đa số nam nhân đều thích bộ dáng này.

Cùng Ngu Hạ so sánh nhan sắc Tề Thêu chỉ hơn con bướm sinh động như thật trên ngực kia.

Sắc mặt Ngu Hạ thoạt nhìn hơi có chút tái nhợt, bộ dáng tựa hồ có chút không vui, Tề Thêu nói: “Hoàng Hậu nương nương có muốn nếm thử tay nghề của thần thiếp hay không?”

Điểm tâm thoạt nhìn thập phần mỹ vị, sau khi mở hộp tản ra một cổ mùi hương ngọt ngào mê người.

Ngu Hạ cho dù thích đồ ngọt cũng không phải thứ gì đều ăn, nàng lắc lắc đầu: “Không ăn.”

Tề Thêu cũng không muốn để Ngu Hạ nếm, nàng bỏ thêm nha phiến vào điểm tâm này, sẽ làm người cảm thấy phá lệ mỹ vị, cũng dễ dàng nghiện. Muốn bắt lấy lòng người trước hết phải bắt lấy dạ dày người đó, Tề Thêu nghĩ nếu là Lưu Tứ thích thứ gì nàng làm, nàng sẽ làm hắn muốn ngừng mà không ngừng được.

Lưu Tứ nói: “Nếu Hoàng Hậu không thích thì thôi đi. Hoàng Hậu thể nhược, cũng không tiện tiếp đãi ngươi, ngươi lui ra đi.”

Tề Thêu cười cười: “Bệ hạ, ngươi không nếm thử sao?”

“Trẫm không thích.”

Tề Thêu cố ý đi lên phía trước, làm con bướm trước ngực càng thêm rõ ràng: “Thần thiếp mất rất nhiều tâm tư a……”

Ngu Hạ có chút phiền chán con bướm trên ngực Tề Thêu: “Ta muốn ngủ, bệ hạ, hai người muốn nói chuyện thì ra bên ngoài nói đi, ở trong phòng sao ta ngủ.”

Lưu Tứ lạnh lẽo quét mắt nhìn Tề Thêu: “Còn không mang theo đồ của ngươi lăn đi?”

Đôi tay Tề Thêu đều có chút phát run, nàng rũ mắt giấu đi oán hận trong mắt: “Vâng.”

Trước khi rời đi Tề Thêu lại liếc mắt nhìn Ngu Hạ, Ngu Hạ đai lưng lỏng lẻo, một nữ tử quần áo không chỉnh tề ở trước mặt hoàng đế lắc lư, tóc còn không có búi lên. Người nhìn thanh thuần trên thực tế trong xương cốt hẳn là rất dâm tà đi? Cũng không biết câu dẫn hoàng đế như thế nào mới làm người một tấc cũng không rời, phê duyệt tấu chương cũng ở chỗ này. Tề Thêu ghen ghét Ngu Hạ đến ngứa răng, cố tình bản thân nàng ta cũng không có biện pháp.

Tề Thêu nhớ lại cử chỉ Ngu Hạ, sau khi trở về liên tiếp mắng vài tiếng “Tiểu tiện nhân”, lại nhớ lại bộ dáng Lưu Tứ oai hùng bất phàm, chỉ có thể nguyền rủa Ngu Hạ thoạt nhìn đoản mệnh sớm chết trên giường của Lưu Tứ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.