Bạo Quân Cường Sủng Công Chúa Mất Trí Nhớ

Chương 31



Hậu viện Trấn Quốc Công phủ.

Một thiếu nữ trẻ tuổi đứng bên cửa sổ, nàng nhìn phong cảnh bên ngoài, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.

Thái Hậu viết thư nói nàng ngày mai tiến cung. Vì sao phải tiến cung, trong lòng Tề Thêu biết rõ ràng, trưởng tỷ làm việc vụng về, không bắt được tâm hoàng đế, làm Tề gia cũng bị vắng vẻ.

Tề Thêu ở trong lòng cười nhạo trưởng tỷ vô năng, trong lòng cũng ẩn ẩn có chút khẩn trương.

Nguyên nhân là Tề Thêu hiện giờ không còn thân hoàn bích. Hai năm trước lúc Thái Tử Lưu Mạc còn sống, Tề Thêu nghe nói người nhà muốn đem tỷ tỷ đính hôn với Lưu Mạc, Tề Thêu tham vinh hoa phú quý, nàng cũng muốn trở thành Thái Tử Phi, trở thành Hoàng Hậu tương lai. Cho nên, một lần bữa tiệc nàng hạ chút đồ vào rượu của Thái Tử Lưu Mạc, cùng Lưu mạc đã xảy ra quan hệ.

Thái Tử Lưu Mạc luôn luôn ôn tồn lễ độ, phẩm chất cao khiết, lại là biểu ca Tề Thêu, Tề Thêu cho rằng Lưu mạc nhất định sẽ phụ trách với mình. Kết quả xong việc Lưu Mạc không chỉ có không muốn phụ trách với nàng, nam nhân ngày thường nhẹ nhàng phong độ làm xong việc còn châm biếm thân thể Tề Thêu vô vị giống nước sôi để nguội, cười nhạo Tề Thêu dung mạo thường thường còn dám mơ ước vị trí Thái Tử Phi.

Tề Thêu không ngờ Lưu Mạc nói như vậy, mất đi thân hoàn bích, Lưu Mạc chỉ nói với người bên ngoài sau khi say rượu sủng hạnh một cung nữ. Là Tề Thêu sai trước nàng cũng không dám kể với người bên ngoài.

Sau đó Lưu Mạc bệnh chết —— cũng không nhất định là bệnh chết, có thể là bị Lưu Tứ hại chết, Lưu Tứ lúc ấy có công bình loạn, được không ít lòng dân, Lưu Mạc ở trong triều bị Lưu Tứ ám hại, cánh chim cứ thế bị gãy, vận số cũng hết.

Nói ngắn lại, sau khi Lưu Mạc chết Tề Thêu sảng khoái một thời gian. Hiện tại Tề Thêu lại ưu sầu, nàng mơ ước vị trí Hoàng Hậu, nhưng nàng đã không còn thân hoàn bích, Lưu Tứ là nam nhân tàn bạo, nếu Lưu Tứ biết được nàng lúc trước cùng Lưu Mạc phát sinh qua quan hệ, có thể hay không ——

Tề thêu càng nghĩ càng cảm thấy nóng lòng.

Ngày kế, Tề Thêu vẫn vào cung.

Tề Quý Phi biết muội muội là tới cùng nàng đoạt nam nhân, khi nàng còn ở nhà thường xuyên bị Tề Thêu tính kế, Tề Thêu so Thục phi càng thêm có khí chất kỹ nữ, cố tình người như vậy lại được Thái Hậu cùng Tề phu nhân yêu thương.

Tề Thêu mặc một thân xanh nhạt, thoạt nhìn tươi mát thoát tục, thấy Thái Hậu Tề Thêu liền quỳ xuống hành lễ: “Đã lâu không gặp cô cô, A Thêu mỗi ngày đều nghĩ đến cô cô, cố ý vì cô cô sao 《 Địa Tạng Bồ Tát bổn nguyện kinh , mời cô cô xem qua.”

Tề Thêu vừa nói xong, cung nữ phía sau nàng liền đem kinh thư Tề Thêu sao đưa đến tay Thái Hậu. Thái Hậu tinh tế nhìn nhìn, nét chữ thanh tú, xem ra là dụng tâm tư, còn tỏa ra mùi hương, kinh thư nhạt nhẽo cũng làm người cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Bà nói: “ Đây là mùi gì?”

Nha hoàn được Tề Thuê cho cái ánh mắt, nhanh tiến lên nói: “Nhị tiểu thư là riêng nhờ người từ chỗ thương nhân Tây Vực mua về, một chút hương liệu giá trị trăm lượng bạc, tiểu thư tích cóp hai tháng tiền tiêu vặt, nghe nói mùi huông này giúp thần thanh khí sảng. Tiểu thư lúc nào cũng đều nhớ mong Thái Hậu nương nương cùng đại tiểu thư.”

Tề Quý Phi mắt trợn trắng, thiếu chút nữa đem tròng mắt nhảy ra.

Thái Hậu nói: “Ngươi thật có tâm, ngồi xuống đi.”

Tề Thêu ngồi bên người Thái Hậu, Thái Hậu nói: “Ai gia vừa mới phái người mời hoàng đế lại đây, hắn mấy ngày này đều không có tới thỉnh an ai gia, thấy hoàng đế ngươi cũng phải duy trì thái độ khéo léo, đừng giống nữ tử nhà bình thường, nhìn thấy nam nhân đẹp liền nhịn không nổi, làm ra việc gì càn rỡ.”

Tề thêu tự nhiên sẽ không phóng đãng giống như lời Thái Hậu nói, nàng dù sao cũng là tiểu thư thế gia đứng đắn, lúc trước tính kế Lưu Mạc cũng là vì cho rằng Lưu Mạc là quân tử.

Lưu Mạc lớn lên sao tuấn mỹ, nhìn thấy Lưu Mạc Tề Thêu thượng còn có thể khắc chế chính mình, huống chi là Lưu Tứ?

Bất quá, Tề Thêu còn chưa có gặp qua Lưu Tứ.

Lưu Tứ cùng Tề gia không thân cận, Lưu Mạc thân cận Tề gia, Tề Thêu không có cơ hội nhìn thấy Lưu Tứ.

Vài người đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến một tiếng nhòn nhọn tinh tế “Bệ hạ giá lâm”, Thái Hậu mắt phượng híp lại: “Hoàng đế tới.”

Tề Thêu cùng Tề Quý Phi đều đứng lên.

Lưu Tứ biết được Thái Hậu hôm nay lại kêu một chất nữ của bà tiến cung, Tề gia tổng cộng có hai đích nữ, vì củng cố địa vị Tề gia, Thái Hậu thật là tận hết sức lực, muốn đem tất cả mọi người nhét vào.

Hắn cũng không bài xích nhiều nữ nhân tiến cung, nữ nhân nếu đã lựa chọn tiến cung thì chuẩn bị tốt bản thân sẽ chết là được, ảo tưởng vinh hoa phú quý gà chó lên trời cũng phải gánh vác thất bại.

Tề thêu chỉ liếc mắt nhìn Lưu Tứ một cái lập tức sửng sốt, có chút không hồi thần được. Tề Quý Phi kiều thanh nói: “Gặp qua bệ hạ.”

Nghe được thanh âm Tề Quý Phi dáng vẻ kệch cỡm, Tề thêu mới phản ứng lại, e lệ ngượng ngùng hành lễ.

Thái Hậu quét mắt nhìn Tề thêu một cái. Rốt cuộc là tiểu nha đầu, vẫn là thiếu kiên nhẫn.

Thái Hậu nhàn nhạt nói: “A Thêu, đi pha trà cho bệ hạ.”

Tề Thêu kiều thanh nói: “Vâng.”

Thái Hậu lại nói: “Hoàng đế, ngồi xuống đi. A Thêu là biểu muội ngươi, nhị tiểu thư nhà cữu cữu ngươi, ngươi hẳn là nghe nói qua. A Thêu trà nghệ nhất tuyệt, không chỉ có dung mạo xuất sắc, người còn đoan trang hào phóng.”

Lưu Tứ lười nhìn một cái, khí chất tục tằng, dung mạo cũng tục tằng, cùng Quý Phi không khác nhau mấy.

Tề Thêu bên tai đã hồng thấu.

Nam nhân trước mắt tuấn lãng phi phàm, không giống người thường, dung mạo giống như thần tiên, Lưu Tứ xuất thân võ tướng, hàng năm ở trong quân doanh, khi chất cùng đám công tử kinh thành tầm thường không giống nhau.

Nàng cẩn thận pha trà, đưa đến tay Lưu Tứ.

Tề Thêu thẹn thùng nói: “Bệ hạ cẩn thận nóng.”

Lưu Tứ tùy tay đem trà đặt sang một bên.

Tề Thêu buồn bã mất mát, bất quá cũng vẫn duy trì nhàn nhạt mỉm cười. Thái Hậu nói: “Ai gia nghe nói phía nam tiến cống tới một ít tơ lụa gấm vóc, trong đó có cái gọi là thiên hương cẩm, nghe nói làm quần áo rất xinh đẹp, Tề Thêu ngây thơ hoạt bát rất hợp với loại gấm vóc này, hoàng đế không bằng thưởng nàng một ít.”

Lưu Tứ nói: “Tối hôm qua đưa qua Phượng Nghi Cung, Hoàng Hậu nói gấm vóc này đẹp, cho nàng làm gối ôm cùng chăn.”

Thái Hậu cười lạnh, thứ tốt đều đưa đến chỗ Hoàng Hậu?

Hoàng đế giả bộ không tồi, cho dù đem người bức tới mức tự sát, sau khi tỉnh lại còn có thể giả bộ cái gì cũng không có phát sinh tiếp tục sủng ái.

Tề Thêu nói: “Cô cô, ta không cần ban thưởng, có thể thấy được long nhan đã là vinh hạnh của ta.”

Dứt lời, Tề Thêu lại liếc mắt nhìn Lưu Tứ một cái.

Lưu Tứ sắc mặt chưa biến, mặt nghiêng cực kỳ đẹp, mũi cao ngất, mắt phượng hẹp dài sâu thẳm như hồ nước.

Nếu có thể được đôi mắt này nhìn một cách thâm tình sợ là xương cốt đều tan đi?

Lưu Tứ vai rộng eo hẹp, trên người mặc một thân hắc kim long bào càng hiện lên khí độ phi phàm của hắn, hắn kiếm thuật tuyệt hảo, khi làm Tấn Vương chính là cao thủ ít có đứng đầu Cảnh Quốc, dáng người tự nhiên là thật tốt, Tề Thêu sau khi cùng Lưu Mạc cá nước thân mật, lại liếc mắt nhìn Lưu Tứ một cái chỉ cảm thấy cổ họng khát khô.

Cố tình Lưu Tứ chưa từng liếc nhìn nàng.

Thái Hậu biết Lưu Tứ lãnh khốc không gần nữ sắc, Ngu Hạ xinh đẹp như vậy còn có thể bị hắn tra tấn đến mình đầy thương tích, nếu muốn chế phục hắn vậy cần có một người đủ thông minh có tâm cơ.

Tề Thêu cũng không cho rằng Lưu Tứ có thể bỏ qua nàng, nàng cũng là một mỹ nhân, ở trong đám quý nữ Cảnh Quốc dung mạo có thể đứng hàng thứ ba, bởi vậy Thái Hậu cảm thấy Tề thêu có thể hấp dẫn Lưu Tứ.

Thái Hậu lại cùng Lưu Tứ nói một ít lời, hai người cũng không có gì để nói, toàn là mấy việc của gia tộc lớn. Cuối cùng Thái Hậu nói: “Thục phi không còn, ai gia sợ những người khác hầu hạ ngươi không chu đáo, a Thêu lại vừa ý người, hoàng đế, nàng cũng có thể ở bên cạnh hầu hạ ngươi.”

Lưu Tứ nói: “Hiến vương cùng Vinh Vương thế tử cũng chưa thành hôn, để Tề tiểu thư đính hôn với bọn hắn.”

Thái Hậu còn chưa nói chuyện Tề Thêu đã quỳ xuống trước: “Cô cô, a Thêu không muốn gả chồng, a Thêu chỉ muốn ở bên hầu hạ ngài.”

Thái Hậu nói: “Hoàng đế, a Thêu vừa ý ngươi nhưng ngươi chướng mắt nàng cũng là chướng mắt ai gia sao? Lúc trước ai gia hoài thai mười tháng đem ngươi sinh hạ, muốn chính là chờ ngươi trưởng thành lại tận hiếu, hiện giờ xem ra……”

Lưu Tứ cười lạnh một tiếng: “Một khi đã như vậy để cho nàng ở Lục Thẳm cung đi, Thái Hậu vừa ý nàng như vậy nên phong cái phi vị. Tề tiểu thư dung mạo diễm lệ, liền ban phong hào vì Diễm, kêu Diễm phi đi.”

Thái Hậu ngây ngẩn cả người, nào có phong hào như vậy?

Tề Thêu cắn cắn môi.

Diễm phi Diễm phi, nghe tới chính là ghét* phi, chẳng lẽ Lưu Tứ chán ghét nàng?

*Trong tiếng trung hai từ này đồng âm, đều đọc là: yàn

Bất quá không nghĩ sâu xa cũng không thể nghĩ tới phương diện này, Tề Thêu quỳ xuống: “Tạ bệ hạ.”

Lưu Tứ âm lãnh quét mắt nhìn Tề Thêu: “Ngươi vẫn là tạ Thái Hậu đi.”

Tề Quý Phi ở một bên vui sướng khi người gặp họa.

Tề Thêu có mệnh làm phi, không biết có mệnh hưởng hay không. Hoàng đế vĩnh viễn không ngại nhiều phi tần, được sủng ái lại có mấy cái? Tề Thêu ngay từ đầu đã bị hoàng đế chán ghét.

Tề Thêu chỉ nghĩ trước tiên tiến cung, về sau nàng lại chậm rãi bố trí. Cho dù Lưu Tứ hiện tại chán ghét nàng nàng cũng có bản lĩnh xoay chuyển càn khôn.

Lưu Tứ lạnh mặt rời Vĩnh Thọ cung. Thái Hậu biết được để Tề Thêu tiến cung khẳng định sẽ chọc hắn không thoải mái, Tề Thêu dù sao cũng là nữ nhi Tề gia, dùng biện pháp khác để Tề Thêu câu dẫn Lưu Tứ, lấy tình tính Lưu Tứ cũng rất khó cắn câu, đây mới là tốt nhất.

Kế tiếp liền xem xem Tề Thêu muốn làm gì.

Lưu Tứ đi Phượng Nghi Cung.

Lúc này thân thể Ngu Hạ cũng chậm rãi chuyển biến tốt, trên mặt cũng có một ít khí sắc, nàng biết Lưu Tứ là hoàng đế, mỗi ngày đều có rất nhiều đại sự phải xử lý cho nên cũng không hy vọng xa vời Lưu Tứ ban ngày có thể tới bồi nàng.

Nàng giữa trưa ăn chút gì liền cuộn tròn ở trên giường ngủ trưa, Hà Tuyết ở một bên làm một ít quần áo cho Ngu Hạ, Ngu Hạ thích nhất là mặc quần áo nàng làm, yếm giày vớ linh tinh đều là Hà Tuyết tự thân động thủ.

Ngu Hạ giữa trưa ăn không ít, uống nửa chén cháo đậu đỏ ngọt ngào, lại ăn mấy khối điểm tâm, bụng nhỏ căng tròn, giống chỉ tiểu trư hô hô ngủ.

Lưu Tứ đi vào Hà Tuyết đang muốn hành lễ lại bị hắn không kiên nhẫn nhìn lướt qua, Hà Tuyết đành phải lặng lẽ lui ra ngoài.

Không ra một lát bên trong liền truyền đến thanh âm công chúa làm nũng.

Hà Tuyết trong lòng khó chịu, nàng sợ Lưu Tứ đùa bỡn cảm tình công chúa, sợ công chúa ngày nào đó nhớ tới người trước mắt ân ái với mình chính là người đã từng bức tử nàng.

Dù sao cũng là đi theo Ngu Hạ, nhìn Ngu Hạ lớn lên, Hà Tuyết biết được Ngu Hạ có bao nhiêu dễ dàng tín nhiệm người khác.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.