Edit: Lemon
Bạch lão phu nhân ngồi xuống, cung nữ chạy nhanh dâng nước trà, nhấp một ngụm trà, Bạch lão phu nhân nói: “Đại quân Lưu Tứ đang ở mấy chục dặm bên ngoài Thiên Thành, hắn ra lệnh một tiếng, toàn bộ Thiên Thành đều gặp tai ương.”
Bạch Hoàng Hậu miễn cưỡng cười nói: “Nương, bệ hạ sẽ phái sứ giả qua đó cùng bọn họ thương lượng.”
Bạch lão phu nhân nói: “Địch mạnh ta yếu, còn có cơ hội thương lượng sao? Hoàng Hậu, ngươi cảm thấy chúng ta có tư cách gì cùng bọn họ đàm phán?”
Hoàng Hậu gần đây tâm loạn như ma, nghe Bạch lão phu nhân nói vậy Hoàng Hậu đè thấp thanh âm nói: “Cục diện cũng vì bệ hạ không chăm lo, làm cho quốc gia suy yếu. Hậu cung không thể tham gia chính sự, bổn cung ở phương diện này biết không nhiều lắm, nương, bổn cung có thể có biện pháp nào?”
Bạch quý phi ngồi ở một bên, sắc mặt cũng tiều tụy hơn so với ngày thường rất nhiều.
Bạch lão phu nhân nói: “Hiện giờ Lưu Tứ đưa ra điều kiện, chỉ cần chúng ta thỏa mãn điều kiện của hắn, hắn sẽ không diệt Lan Quốc.”
“Điều kiện gì?” Đôi mắt Bạch quý phi nháy mắt sáng lên, “Là muốn chúng ta cắt thành hay là đền tiền?”
Bạch lão phu nhân liếc mắt nhìn Bạch quý phi một cái: “Lưu Tứ muốn Ngọc Chân công chúa.”
Huyết sắc trên mặt Bạch quý phi nháy mắt trút hết: “Không, không được!”
Bạch lão phu nhân lạnh giọng quát lớn: “Bạch Chanh, ngươi nếu để Ngọc Chân tránh ở phía sau chỉ hại chúng ta nước mất nhà tan, đến lúc đó, ngươi ta đều chịu khuất nhục, Ngọc Chân cũng mạnh mẽ bị người cướp đi!”
“Các ngươi có chỗ tốt gì, hiện giờ Lan Quốc gặp nạn, ngươi muốn đem nàng đẩy ra làm dê thế tội?” Bạch quý phi lạnh lùng nói, “Lão phu nhân, ngươi có biết Lưu Tứ có bao nhiêu tàn nhẫn? Ngọc Chân còn nhỏ như vậy, tính cách lại đơn thuần, rơi vào tay Lưu Tứ hoặc là bị hắn lăn lộn chết, hoặc là bị một đám hậu cung sài lang hổ báo của tính kế hại hết!”
“Ngọc Chân thân là công chúa, hưởng vinh hoa phú quý nhiều năm như vậy cũng nên vì bá tánh làm gì đó.” Bạch lão phu nhân nói, “Ngươi nhẫn tâm nhìn bá tánh bị người Cảnh Quốc giết hại?”
Bạch quý phi cũng không phải người rộng lượng gì, nàng ương ngạnh nói: “Ta chưa thấy qua cái gì bá tánh, cùng bọn họ cũng không có quan hệ gì, ta chỉ biết, Ngọc Chân mới là cốt nhục trong bụng ra đẻ ra, người khác sống hay chết cùng ta không quan hệ, ta chỉ cần Ngọc Chân bình an.”
“Ngươi sai người kêu Ngọc Chân ra đi, ta chính miệng hỏi nàng có nguyện ý hay không.” Bạch lão phu nhân trầm khuôn mặt nói, “Bạch Chanh, Bạch gia có nữ nhi ích kỷ như ngươi thật là mất mặt!”
Bạch quý phi tức giận đến sắc mặt đỏ lên: “Ta ích kỷ? Ngươi đem ta đưa đến cái lồng sắt không thấy được mặt trời này, đưa ta làm thiếp cho nam nhân đáng tuổi cha ta cũng chỉ vì củng cố quyền lợi cho tỷ tỷ, không cho người khác uy hiếp địa vị tỷ tỷ, huỷ hoại cả đời ta, lão phu nhân, ngươi có tư cách gì nói ta ích kỷ? Ngươi chỉ vì vinh dự gia tộc mà nhẫn tâm huỷ hoại cuộc đời của nữ nhi mình, ta lại không muốn vì cái gì chó má bá tánh đưa nữ nhi của ta đi chịu nhục!”
“Ngươi là miếng thịt trong bụng ta rơi xuống, ta kêu ngươi làm cái gì ngươi phải làm cái đó!” Bạch lão phu nhân cầm quải trượng đánh vào vai Bạch Quý Phi, nói với Hoàng Hậu, “Hoàng Hậu, giáo huấn tiểu muội ngươi một chút đi!”
Tính tình Hoàng Hậu từ trước đến nay nhu thuận, đây cũng là nguyên nhân Bạch lão phu nhân muốn đưa Bạch Quý Phi tiến cung—— lo lắng Hoàng Hậu do dự không quyết đoán, giữ không được vị trí này, từ trước đến nay đều là Bạch Quý Phi đanh đá ở một bên bảo vệ.
Hoàng Hậu từ trước tới nay không biết Bạch Quý Phi lại đem hoàng cung coi thành nhà giam, hiện giờ nghe Bạch Quý Phi nói ra lời trong lòng tức khắc áy náy lại khó chịu: “Nương, ngài đừng bức tiểu muội. Ngọc Chân cũng là vô tội, đừng nói tiểu muội luyến tiếc, ngay cả bổn cung cũng luyến tiếc đem Ngọc Chân đưa cho Lưu Tứ.”
Bạch quý phi che lại bả vai đau đớn, nói: “Cùng lắm thì đến lúc đó cùng nhau uống thuốc độc, bất luận như thế nào ta đều không để Ngọc Chân bị cái thô nam nhân Lưu Tứ kia vũ nhục.”
Lúc này, bên ngoài một thái giám chạy vào, chính thái giám chưởng sự Lưu Hiền trong Linh Tú cung.
Lưu Hiền hoang mang rối loạn xông vào, Bạch lão phu nhân nói: “Nô tài lớn mật, chưa thông báo đã xông vào, chủ tử ngươi dạy ngươi như thế nào? Kéo xuống loạn côn đánh chết!”
“Quý Phi nương nương! Hoàng Hậu nương nương! Lão phu nhân! Không xong rồi! Đại cung nữ trong cung Bệ hạ đột nhiên xông vào Linh Tú cung, không nói lời nào đã mang Ngọc Chân công chúa đi rồi, công chúa còn đang ngủ……”
Ngón tay Bạch quý phi run rẩy, chỉ về phía Bạch lão phu nhân: “Ngươi để Bạch Canh cùng bệ hạ thảo luận việc này, lại đến bên này giữ chân ta cùng Hoàng Hậu, ngươi……”
Bạch quý phi mất hết khí lực, cả người run rẩy, hàm răng kêu canh cách, cơ hồ đi không nổi: “Từ nay về sau, ta không coi ngươi đương nương, ngươi cũng đừng nhận ta là nữ nhi!”
Nàng vịn cánh tay cung nữ cánh tay: “Đi! Chúng ta đi gặp bệ hạ!”
Vừa mới tới bên ngoài Cần Chính Điện, thị vệ bên ngoài lập tức đem Bạch quý phi ngăn lại: “Quý Phi nương nương, bệ hạ có lệnh, hậu phi không được tự tiện xông vào Cần Chính Điện, ngài vẫn là trở về đi.”
“Bổn cung muốn đi vào, đám cẩu nô tài các ngươi đều tránh ra!” Bạch quý phi lạnh giọng quát lớn, “Lăn hết cho bổn cung!”
Thị vệ đứng đầu nói: “Quý Phi nương nương, bệ hạ có lệnh, nếu ngài tự tiện xông vào cũng đừng trách chúng ta không khách khí.”
Trong lòng Bạch quý phi đều là nữ nhi của mình, nàng không quan tâm muốn xông vào, thị vệ nghe theo mệnh lệnh hoàng đế, cũng không giữ lễ tiết, tiến lên giơ đao muốn đem Bạch quý phi đánh bất tỉnh.
“Dừng tay!” Một đạo âm thanh trong trẻo truyền đến, thị vệ thấy người tới lập tức thu tay lại, hành lễ, “Thái Tử điện hạ.”
Thái Tử Ngu Chương là do Hoàng Hậu sinh ra, Hoàng Hậu cùng Bạch Quý Phi tỷ muội tình thâm, Thái Tử từ nhỏ đã kêu Hoàng Hậu là mẫu hậu, kêu Bạch Quý Phi là mẫu phi, Ngọc Chân công chúa cũng kêu như vậy.
Ngu Chương nói: “Đừng vội vô lễ! Mẫu phi, ngài vì sao lại tự tiện xông vào Cần Chính Điện?”
Bạch Quý phi gấp đến độ một đầu mồ hôi: “Chương nhi, phụ hoàng ngươi đem muội muội ngươi bắt lại, hắn muốn đem muội muội ngươi đưa cho Lưu Tứ!”
“Cái gì?” Sắc mặt Ngu Chương thay đổi, tựa hồ không thể tin được chuyện này, “Phụ hoàng vì sao phải làm như vậy?”
Bạch quý phi hiện tại đã rõ ràng, Ngọc Chân công chúa rơi vào tay hoàng đế chỉ sợ không về được. Nàng cho dù chết ở đây cũng bất lực.
Hiện giờ, Bạch quý phi chỉ muốn gặp Ngọc Chân công chúa lần cuối cùng.
Bạch quý phi nói: “Lưu Tứ nói, chỉ cần đem Ngọc Chân cho hắn, hắn sẽ không công thành.”
“Quả thực vớ vẩn! Lời tiểu nhân nói có thể tin sao? Chỉ sợ là âm mưu.” Ngu Chương luôn luôn sủng ái Ngọc Chân công chúa, hắn nói với Bạch quý phi “Mẫu phi, ngài về Linh Tú cung trước đi, ta đi hỏi phụ hoàng một chút.”
Chờ Bạch quý phi đi rồi, Ngu Chương lúc này mới vào Cần Chính Điện.
Hoàng đế đã qua tuổi 60. Trước Bạch Hoàng Hậu hoàng đế từng có Hoàng Hậu, cũng từng lập Thái Tử, sau hoàng đế hoài nghi Thái Tử cùng Hoàng Hậu mưu nghịch, liền giết chết hai người, cho người Bạch gia vào cung, lập Bạch Hoàng Hậu.
Gần mấy năm, hoàng đế cũng già rồi, cả ngày hoang dâm vô độ, không hỏi quốc sự, chờ đến Cảnh Quốc quật khởi đánh tới cửa, hoàng đế lúc này mới phản ứng lại.
Ngu Chương đi vào hành lễ: “Phụ hoàng.”
Bạch Canh khoanh tay đứng ở một bên, hắn liếc mắt nhìn Ngu Chương một cái.
Ngu Chương nói: “Mới vừa rồi nhi thần ở ngoài điện gặp Quý Phi, Quý Phi nói ngài đột nhiên đem Ngọc Chân mang đi, nhi thần cả gan hỏi phụ hoàng có dụng ý gì?”
Bạch Canh đứng một bên nói: “Lưu Tứ muốn Ngọc thật công chúa làm nô, nếu không cho hắn, ngày mai Lưu Tứ liền công thành.”
Ngu Chương nói: “Quả thực vớ vẩn! Y nhi thần cho rằng tuyệt đối không thể tin tưởng Lưu Tứ, Lưu Tứ tuyệt đối sẽ không vì một nữ tử mà từ bỏ chinh chiến. Phụ hoàng, ngài đưa Ngọc Chân cho Lưu Tứ làm nô lệ, tiểu quốc chung quanh biết được sẽ nhạo báng chúng ta……”
“Chuyện tới lúc này chỉ có thể ngựa chết trở thành ngựa sống. Trẫm đã cho kỵ binh dũng mãnh toàn lực chuẩn bị chiến tranh, cứ việc như thế, đại quân Lưu Tứ đánh tới khó tránh khỏi máu chảy thành sông.” Hoàng đế hai mắt vẩn đục, túng dục quá độ làm hắn thân mình sớm tiều tụy, “Buổi tối hôm nay trẫm sai người đem Ngọc Chân đưa đi. Lưu Tứ nếu không lui binh thì chuẩn bị cầu hòa, cầu hòa không thành thì chuẩn bị khai chiến.”
Ngu Chương ở trong lòng hận hoàng đế đến ngứa răng, nhưng mà, hắn lại rõ ràng một khi hoàng đế ra quyết định gì, bất luận kẻ nào đều không thể ngăn trở.
Ngu Chương biết mình không thể khuyên, hắn nói: “Phụ hoàng, Quý Phi là mẹ đẻ Ngọc Chân, có thể cho Quý Phi gặp Ngọc Chân lần cuối hay không?”
“Hai người từ trước đã ở cùng một chỗ, cũng không một lần gặp mặt này.” Hoàng đế nói, “Quý Phi kiến thức nông cạn, không có chí lớn, tính tình lại táo bạo dễ giận, nếu cho nàng gặp Ngọc Chân khẳng định lại nháo lớn. Chương nhi, ngươi và Bạch tướng quân lui ra đi, Bạch tướng quân, lần này đặt cách cho ngươi tiến vào hậu cung khuyên bảo Quý Phi cùng Hoàng Hậu một chút.”
Ngu Chương cùng Bạch Canh ra ngoài, Ngu Chương nói: “Cữu cữu, lần này đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”
Bạch Canh cười khổ nói: “Chính là như ngươi nghe thấy, chúng ta đi Linh Tú cung trước.”
Ba khắc sau, Ngu Chương cùng Bạch Canh đều bị đuổi ra , Bạch Canh bị tát một thân nước trà, cái trán cũng bị bình hoa đập đổ máu.
1 khắc =15 phút
Bạch Canh xoa xoa máu trên trán: “Nhị tỷ tính tình xưa nay đã như vậy, lúc này chỉ sợ nàng hận ta cả đời.”
Ngu Chương an ủi nói: “Việc này là do Lưu Tứ, mẫu phi tính tình tuy rằng nóng nảy chút nhưng nàng không ngốc, cữu cữu, ngươi cho nàng một ít thời gian, nàng sẽ suy nghĩ chuyện này cẩn thận.”
***
Chiều hôm nặng nề, sau khi Lưu Tứ ở trong trướng cùng cấp dưới nghị sự, bọn thái giám đem bản đồ trên bàn thu lại, vài tên tướng quân lục tục rời đi.
Lúc sắc trời hoàn toàn tối, một binh lính tiến vào thông báo, nói là sứ giả Lan Quốc tới.
Trong mắt Lưu Tứ hiện lên một tia sáng.
Hắn biết, là Ngũ công chúa tới.
Sứ giả chỉ có ba người, Lưu Tứ không có cho người soát người, trực tiếp cho bọn họ vào.
Một người ở phía trước, một người ở phía sau, người ở giữa khiêng một cái rương, người khiêng cái rương chính là Bạch Canh thân bị trọng thương.
Bạch Canh đem cái rương thả xuống đất: “Lưu Tứ, ngươi tốt nhất nói được làm được.”
Lưu Tứ cười lạnh một tiếng, đôi mắt phượng hẹp dài khinh miệt quét Bạch Canh một cái: “Cút đi.”
Đám người đi rồi, Lý Đại Cát nói: “Cũng không biết bọn họ có thiết lập cơ quan trận pháp hay không, hẳn là phải cho bọn họ mở ra. Nô tài tới mở ra……”
“Đi ra ngoài.” Lưu Tứ môi mỏng hé mở, bên môi mang theo ý cười âm trầm, thanh âm dị thường lạnh lẽo.
Lý Đại Cát hành lễ, chạy nhanh lui xuống.
Lưu Tứ rút trường kiếm bên hông ra, nhẹ nhàng quơ một phát cái nắp rương đã vỡ ra. Trong lều trại tản ra mùi hoa súng quen thanh đạm, tiểu công chúa của hắn được đăt trong đống tơ lụa còn đang ngủ say.
Tác giả có lời muốn nói: Hạ Hạ: Một năm có 365 ngày, ta có thể ngủ suốt 300 ngày.
Nam chủ thủ thân như ngọc ngo ngoe rục rịch, giống như muốn thoát khỏi thân xử nam.