Bạo Quân Cường Sủng Công Chúa Mất Trí Nhớ

Chương 26



Lưu Tứ quay đầu lại.

Ngu Hạ dùng hết sức lực còn lại đụng đầu vào cây cột, ngã thật mạnh xuống đất, máu tươi theo trán nàng nhỏ giọt xuống, vẻ mặt mơ hồ, quần áo tuyết trắng cũng bị máu tươi nhiễm hồng.

Lưu Tứ nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng, sau khi nàng tỉnh lại khả năng sẽ khóc, sẽ một mình cắn góc chăn khổ sở rơi lệ. Nàng cũng có thể càng sợ hãi hắn, đúng thật là hắn đã thương tổn thân thể nàng.

Duy nhất không nghĩ tới, Ngu Hạ sẽ tìm chết, sau khi hắn xoay người nàng liền một đầu đụng vào cây cột. Ngực Lưu Tứ phảng phất như bị kim đâm, cảm giác đau đớn khổ sở không gì tả nổi, hắn đem Ngu Hạ ôm vào ngực, sắc mặt nàng tái nhợt, máu tươi một giọt một giọt rơi xuống.

Đôi mắt nhẹ nhàng khép lại, phảng phất như thật sự dùng hết sức lực.

Trong khoảng thời gian này, trong hành cung vẫn luôn nghị luận việc ở Yên Lam các.

Hoàng Hậu đâm đầu vào cột tự sát.

Trong cung phát sinh sự tình gì Thục phi nhất định sẽ đi cùng Thái Hậu xem náo nhiệt một phen, không bình thường chính là Thục phi lần này không có đi.

Thái Hậu phái người đi tới cung Thục phi, Thục phi đã ốm đau trên giường, người cũng tiều tụy hơn phân nửa, không biết là xảy ra chuyện gì. Thái Hậu bên kia chỉ cho rằng Thục phi không thích ứng khí hậu, cũng không có nghĩ nhiều.

Còn lại tam phi vẫn là cứ theo lẽ thường thỉnh an, bất quá thiếu Thục phi, những người khác cũng không dám ở trước mặt Thái Hậu nghị luận chuyện của Hoàng Hậu.

Tề Quý Phi lại là vui mừng ra mặt, khoảng thời gian trước Tề Quý Phi vẫn luôn đều ở ghen ghét Lưu Tứ sủng hạnh Hoàng Hậu, lần này Ngu Hạ tự sát, đối Tề Quý Phi mà nói là chuyện tốt.

Sau khi tam phi rời khỏi, cung nữ đưa tới chỗ Thái Hậu một chén canh dưỡng nhan, Thái Hậu nhấp một ngụm canh, cung nữ ở một bên nói: “Bệ hạ liên tiếp năm ngày đều đi Yên Lam các, nô tỳ cảm thấy bệ hạ như là thật thượng tâm.”

Thái Hậu cười lạnh một tiếng: “Hắn hiện tại giả bộ thâm tình cho ai xem? Cho ai gia xem? Cho đám phi tần xem? Còn không phải rõ ràng người nọ còn một hơi mới đem người cứu về lợi dụng tiếp.”

Sai khi Ngu Hạ đâm đầu vào cột tự sát, thái y trong hành cung đều bị triệu tập qua đó, trong đám thái y đó tự nhiên cũng có người của Thái Hậu. Thái Hậu sao có thể không biết tình hình Ngu Hạ.

“Hắn nói với bên ngoài Hoàng Hậu nhiễm phong hàn, về sau còn giả bộ phu thê tình thâm,” Thái Hậu trước nay đều thích phỏng đoán Lưu Tứ có ác ý, cung nữ theo Thái Hậu vài chục năm cũng rõ ràng, “Trên thực tế, Hoàng Hậu đâm đầu vào cột thật ra là việc nhỏ, thân thể nguyên bản đã suy yếu đến mức không bắt ra mạch, thái y cách một tầng khăn không thể tìm ra mạch tượng của nàng, cổ tay thì tím tím xanh xanh, a, ai biết Lưu Tứ lúc đối đãi Hoàng Hậu là người hay là cầm thú.”

Cung nữ nói: “Nhiều như vậy ngày còn không có tỉnh, nô tỳ cảm thấy không được rồi. Nương nương, đợi sau khi trở về liền cho nhị tiểu thư tiến cung đi, nhị tiểu thư ôn nhu cẩn thận, nói không chừng liền lung lạc tâm bệ hạ.”

Thái Hậu không muốn để Lưu Tứ dễ chịu.

Nhưng bà lại không thể đem này đó tâm tư bày ra, làm trò trước mặt Lưu Tứ, hai người còn muốn ngụy trang mẫu tử tình thâm.

Thục phi hiện giờ thân thể không tốt, Thái Hậu từ trước đến nay phiền chán Thục phi, phụ thân Thục phi ở trên triều đình luôn cùng phụ thân Thái Hậu đối nghịch, nàng ngày thường ở trước mặt Thái Hậu giả bộ ngoan ngoãn, đối Thái Hậu mà nói cũng là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Thái Hậu lúc này muốn trừ bỏ Thục phi.

Chính là Thục phi giảo hoạt giống như phụ thân nàng, đều là hồ ly thành tinh, Thái Hậu còn đang suy nghĩ động thủ như thế nào.

Thái Hậu hơn bốn mươi tuổi, tuy rằng bảo dưỡng đến cực tốt nhưng tuổi già vẫn ẩn ẩn trong mắt bà, bà mất đi trượng phu, mất đi nhi tử, này hết thảy đều là bởi vì Lưu Tứ, đôi khi Thái Hậu thậm chí muốn giết Lưu Tứ —— nếu bà có năng lực đó.

Sau khi Lưu Tứ chiến thắng trở về, nếp nhăn hai bên mắt Thái Hậu càng sâu thêm một ít, cả người càng có vẻ âm trầm, phảng phất bao trùm tử khí, bà nói: “Ai gia còn chưa đi xem Hoàng Hậu, nàng rốt cuộc còn có cái phong hào Hoàng Hậu, hiện tại xảy ra đại sự ai gia cũng phải đi nhìn xem.”

Cung nữ đỡ Thái Hậu lên: “Chính là lo lắng vận đen của nàng truyền cho ngài.”

Hai khắc sau Thái Hậu tới Yên Lam các.

Cung nữ thái giám Yên lam các ai ai cũng cảm thấy bất an, gần đây bọn họ thường gặp mặt Lưu Tứ, Lưu Tứ sắc mặt âm trầm, phảng phất như muốn giết người, không ít người hối hận khi tới nơi này.

Thấy Thái Hậu cũng tới, cung nữ thái giám lục tục hành lễ.

Tề Thái Hậu nói: “Hoàng Hậu ở phòng nào? Ai gia tới xem Hoàng Hậu.”

Cung nữ do dự một lát, Tề Thái Hậu cùng hoàng đế quan hệ căng thẳng, trong cung trên cơ bản đều biết, hoàng đế không cho người tùy ý tiếp cận Hoàng Hậu, các nàng cũng không biết có nên mang Thái Hậu qua hay không.

Thấy ai cũng không hé răng, Tề Thái Hậu sắc mặt tức khắc trầm xuống: “Hoàng Hậu được an trí nơi nào?”

Một cung nữ nói: “Thái Hậu nương nương mời theo nô tỳ.”

Yên Lam các bố trí thập phần lịch sự tao nhã, Tề Thái Hậu cũng thập phần quen thuộc nơi này, khi bà còn là Hoàng Hậu mỗi lần tới sơn trang hành cung đều sẽ ở nơi này.

Bài trí bên trong thay đổi rất nhiều, ngày đó đánh nát không ít đồ vật. Cung nữ đẩy ra mành để Thái Hậu đi vào phòng ngủ.

Thái Hậu ngồi ở mép giường, nhìn tiểu nữ nhân trong chăn gấm.

Da thịt Ngu Hạ như một khối bạch ngọc không tì vết, một chút huyết sắc đều không có, ngũ quan tinh xảo tú mỹ không giống người phàm, như là một miếng ngọc hoàn mỹ.

Vưu vật tốt đẹp như vậy, Thái Hậu nhìn cũng đau lòng, tâm sinh lòng thương, không biết Lưu Tứ như thế nào xuống tay được.

Nàng giơ tay sờ sờ mặt Ngu Hạ, Thái Hậu tuổi trẻ cũng là mỹ nhân hiếm thấy, tuy rằng so Ngu Hạ kém cỏi rất nhiều nhưng lúc ấy cũng là diễm tuyệt hậu cung, được phong làm Hoàng Hậu, người có dung mạo bất đồng chính là có được đãi ngộ bất đồng. Bà vốn dĩ không thích Ngu Hạ, vật nhỏ tinh xảo xinh đẹp này là ngoại lai, cùng hậu cung không hợp nhau, cũng là quân cờ của Lưu Tứ, uy hiếp tới lợi ích của bà, nhưng khi thấy người suy yếu nằm ở chỗ này, Thái Hậu vẫn là nhịn không được cảm thấy tiểu nữ nhân này quá mỹ lệ cũng quá đáng thương.

Ngu Hạ hôn mê năm ngày, năm ngày này vẫn luôn không có tỉnh lại, bởi vì vẫn luôn được người đút thuốc, trên người tản ra mùi thuốc nhàn nhạt hỗn hợp với mùi hoa súng như có như không, có loại cảm giác quạnh quẽ.

Thái y không có nói cho Thái Hậu biết vị tiểu công chúa này khả năng sắp mất mạng, đã năm ngày rồi còn không có tỉnh lại, có thái y uyển chuyển nói cái này với hoàng đế sau đó vị thái y đó bị kéo ra ngoài chém.

Gương mặt Ngu Hạ lạnh băng, dấu vết xanh tím trên cổ còn chưa rút đi, da thịt nàng phá lệ kiều nộn, một đêm kia quá mức thống khổ, xong việc trên người không có một chỗ nào còn hoàn hảo.

Nàng tuyệt vọng tới mức nào mới đi tự sát. Thái Hậu thở dài, bà nhớ tới Lưu Mạc bị Lưu Tứ hại chết, tất cả mọi người đều bị Lưu Tứ hại. Lưu Tứ không nên làm hoàng đế, tiểu cô nương xinh đẹp như vậy nếu rơi xuống tay Lưu mạc—— chỉ sợ sẽ được ôn nhu đối đãi.

Lưu mạc đối với ai cũng đều thực ôn nhu, cùng Lưu Tứ không giống thân huynh đệ.

Thái Hậu vuốt ve mặt Ngu Hạ, thẳng đến phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Bà đứng lên, sửa sang lại quần áo. Hôm nay Thái Hậu mặc bộ cung trang màu tím đậm, trên áo thêu mẫu đơn, váy uốn lượn phết đất, mũ phượng lập lòe, mặt mày bà cùng Lưu Tứ tương tự mấy phần, thâm thúy sắc bén, bởi vì trên mặt không có ý cười, vốn là khuôn mặt nghiêm khắc càng trở nên khắc nghiệt.

Lưu Tứ đi tới, ngữ khí lãnh đạm: “Thái Hậu sao lại đến xem Hoàng Hậu? Nàng bị bệnh, không thể đi thỉnh an.”

Tề Thái Hậu nhìn lướt qua Ngu Hạ, trên trán Ngu Hạ còn quấn mấy tầng băng gạc thật dày, tuy rằng không có chảy máu nhưng có thể tưởng tượng được vết thương rất nặng.

Nàng nói: “Ai gia nghe nói Hoàng Hậu nhiễm phong hàn, cố ý đến xem, không nghĩ tới thấy trên đầu Hoàng Hậu quấn một lớp băng gạt, Hoàng Hậu đụng phải đầu sao?”

“Thái Hậu nhìn lầm rồi,” Lưu Tứ ngữ khí lãnh đạm ngồi xuống bên cạnh Ngu Hạ, nhẹ nhàng cầm tay nhỏ của nàng.

Tay Ngu Hạ mềm mại không xương, từ nhỏ không có chịu qua khổ cực gì, nộn đến có thể véo ra nước, Lưu Tứ đem tay nàng đặt lên môi, nhẹ nhàng hôn.

“Nàng chỉ là nhiễm phong hàn, ngày mai thì tốt rồi.”

Thái Hậu nhìn bộ dáng Lưu Tứ ra vẻ thâm tình liền cảm thấy ghê tởm, bà nhìn đứa con trai này, bạo ngược dối trá đầy tay huyết tinh, thật lâu sau, Thái Hậu mới từ trong cổ họng phát ra tiếng cười: “Hy vọng thật sự có thể tỉnh lại đi, ai gia chỉ lo là ……”

Lời nói ở đầu lưỡi, bách chuyển thiên hồi, Thái Hậu chung quy không có thốt ra, cười cười, khóe môi lãnh khốc cong lên, Thái Hậu nói: “Thôi, ai gia liền không nói lời không hợp với tình hình. Về sau thời tiết càng ngày càng lạnh, Hoàng đế, lần này Hoàng Hậu hết bệnh hy vọng lần sau sẽ không bệnh tiếp.”

“Tất nhiên sẽ không.” Lưu Tứ nắm Ngu Hạ tay, hai mắt hẹp dài nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của Ngu Hạ, “Lần sau nàng lại sinh bệnh toàn bộ Lan Quốc sẽ bệnh cùng nàng. Nàng mệnh lớn, người lại thông tuệ, sẽ không bệnh nặng nữa.”

Thái Hậu biết Lưu Tứ tàn nhẫn, chỉ là đáng thương nữ hài tử này, muốn sống không được muốn chết không xong, chỉ có thể là quân cờ bị người đùa bỡn trong tay.

“Hài tử đáng thương,” Thái Hậu nhàn nhạt nói, “Nghe được lời ngươi nói, nàng khả năng không dám tỉnh.”

Thái Hậu rời Yên Lam các, lúc đi ra vẫn là chính ngọ, ánh mặt trời nóng rát chiếu rọi trên mặt đất, thiếu bóng râm che đậy nếp nhăn trên mặt Thái Hậu càng thêm rõ ràng. Bà nói không rõ trong lòng mình có tư vị gì, hận ý đối Lưu Tứ vẫn luôn không tiêu trừ, bất quá, Lưu Tứ rốt cuộc là người cô đơn, cho dù thành công tới đâu thì trên đời này sẽ không có bất luận kẻ nào thiệt tình yêu thích hắn.

Lưu Tứ cũng biết Thái Hậu trào phúng, nhưng hắn để ý cũng không phải cái này.

Thái Hậu như thế nào đối với Lưu Tứ mà nói một chút đều không quan trọng, Lưu Tứ không còn là hài đồng ba tuổi mắt trông mong nhìn hoàng huynh được sủng ái. Ai sẽ để ý sự tình trước kia? Không ai sẽ để ý.

Hắn nhéo cằm Ngu Hạ: “Ngươi có phải nghe được lời trẫm nói hay không, cho nên mới không muốn tỉnh? Hả?”

Ngu Hạ vẫn như cũ chìm trong mộng, thế giới bên ngoài xảy ra chuyện gì một mực không biết.

Hai mắt Lưu Tứ một mảnh đỏ tươi: “Nàng lại không tỉnh lại trẫm liền giết chết người Lan Quốc, mẫu phi nàng, phụ hoàng, huynh trưởng, tất cả đều giết chết.”

Hô hấp nàng mỏng manh, cũng không thể biết nàng nghe được hắn nói hay không.

Có thể là không có đi.

Hắn vuốt ve gương mặt non mịn của Ngu Hạ, thật lâu sau ở trên cánh môi nàng nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn.

Mơ hồ hồi tưởng lại việc lúc trước, Lưu Tứ bị mọi người vứt bỏ, lúc đưa đi Lan Quốc không ai có thể nghĩ Lưu Tứ có thể trở về. Tất cả mọi người đều từ bỏ hắn, hắn cũng tự sa ngã, đối với tất cả mọi người toát lên vô tận ác ý cùng cừu hận.

Nếu không phải bởi vì Ngu Hạ, hắn nghĩ lần thứ hai hắn tiến vào Lan Quốc là lúc máu tươi nhiễm đỏ mỗi một tấc đất, thấm vào bùn đất, Lưu Tứ sẽ giết chết mọi người, rốt cuộc hắn lãnh khốc vô tình, không tim không phổi, là người tàn bạo táng tận thiên lương.

Thời điểm hắn còn hai bàn tay trắng, nhìn thấy Ngu Hạ Lưu Tứ mới biết được nguyên lai trên đời này còn có một ít tốt đẹp, nữ hài tử sạch sẽ mềm mại, vô ưu vô lự, mỉm cười ngọt ngào, ngọt ngào đi vào giấc ngủ, chỉ có hắn quật khởi, chỉ có đoạt được quyền thế mới có thể đem những người đã từng chèn ép hắn đạp dưới chân, mới có thể có được nàng.

Việc khổ sở nhất chính là thời điểm hắn đối mặt với nàng, cánh của hắn còn chưa đủ cứng cáp để có thể bảo bọc nàng. Rõ ràng tình cảm chân thành lại muốn mắt lạnh tương đãi, để nàng nhận hết khổ sở.

Lưu Tứ ôm bả vai nhỏ yếu của Ngu Hạ: “Nàng cho rằng chỉ cần nàng ngủ trẫm sẽ buông tha sao? Trẫm sẽ không hối hận, trẫm sẽ luôn tra tấn nàng.”

Vẫn luôn tra tấn nàng, cũng là tra tấn hắn.

Ngu Hạ vô lực bị hắn ôm vào lòng, hô hấp nàng mỏng manh, mỏng manh đến cơ hồ không có. Tựa như đã chết.

Lưu Tứ vuốt ve tóc Ngu Hạ, ôn nhu săn sóc phảng phất như nam nhân thâm tình nhất, chỉ là trong mắt ẩn ẩn lộ ra chút điên cuồng: “Công chúa, nàng ngàn vạn không thể chết được, nếu nàng chết trẫm sẽ để rất nhiều người chôn cùng nàng.”

Nếu nàng chết, nhân tính duy nhất của hắn cũng không còn.

Lưu Tứ không tin lời thái y nói, hắn hy vọng Ngu Hạ tỉnh lại, chỉ cần hắn muốn, Ngu Hạ nên tỉnh lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.