Linh gửi Bin ở nhà một người bạn gái rồi sắp xếp đồ đạc ra đi. Lâu lắm rồi mình mới đi xe bus vào sáng thứ 7, mà còn đi với gái thì là lần đầu tiên. Ít khi gái thành phố tự dưng có nhã hứng đi bus lắm. Nào là đứng đợi lâu mà chỉ muốn gẫy chân, trong xe thì nhồi nhét như cái chuồng lợn ấy. Và nhất là còn phải theo một ba lô và hành lý của Linh to đến nỗi nhét cả con bò vào cũng vừa nữa chứ. Tuy nhiên Linh lại đợi và chịu đựng tất cả những điều đó cứ như là đi thường xuyên. Lên xe rồi thì hai đứa lại bắt đầu kiếm chuyện chọc ngoáy nhau.
– Đùa chứ nhìn thấy em ngoan ngoãn lên xe mà anh cứ tưởng mình chập mạch ấy.
– Cuối tuần thì máu chảy về tim mà. Đi chơi nên có hứng thú thôi. Mà anh ra mồ hôi nhiều thế.
– Em cứ thử vác mấy thứ này xem. Khiếp, còn hơn cả phu xe bò với đi hành quân.
– Kêu thêm câu nữa là em lôi đống đồ lót ra cho anh xấu hổ đấy. Có muốn được lên in tờ net không thì than nữa đi.
– Có giỏi lôi ra thì cầm mà đi khoe mọi người đi. Nhường cho đấy, đúng là cái đồ chơi xấu không ai bằng.
Chẳng ai xấu tính bằng Linh cả, nhưng cũng không có ai chơi game và dễ thường bằng em. Từ tuyển số 8 Bạch Mai tới tận bến cuối Long Biên thì nhanh cũng phải 30 phút. Đó là số thời gian mình phải chịu đựng hậu quả của một trận liên hoan linh đình ở nhà Dũng tối qua mà vẫn chưa kịp “xả”. Thỉnh thoảng mình xì hơi không thành tiếng, nhưng chỉ sợ cố nhịn thì lại “vỡ van mà trào ra” mất.
Mình mượn Linh cái iphone 4 – Thứ đồ xa xỉ duy nhất mà Linh giữ lại trong lúc này để lướt web hòng quên đi cái cảm giác rất khó nói này. Vào facebook thì thấy lớp đang bàn tán chuyện thằng Hòa để chế độ hẹn hò với Ly Ly! Ôi, bất ngờ quá! Mình với nó lúc thì thân như đồng chí, lúc thì thân như thân ai người ấy lo mà nó còn im re. Đây có lẽ là chia sẻ được like nhiều nhất của Hòa. Đúng là tin tốt lành để nó vừa trả lời vừa rơi nước mắt lã chã. Thằng Hiếu cận, đứa cướp trên giàn mướp người Hòa thích trước đây cũng like. Chỉ có Thúy là chẳng có tên danh sách đó.
“Cái gì cơ, mày xấu như củ ấu mà cũng có đứa yêu á? Em đấy đầu bị “đao” à?”
“Thì Hòa nhà mình cũng đầu đinh mà, tầm ngầm tầm ngâm mà đấm chết khủng long chứ không phải voi nữa”
“Thằng Hòa thoát kiếp F.A? Tao ứ tin, thế thì thằng nào buổi trưa qua ngủ với tao?”
” Ly Ly ơi, em bỏ nó ngay đi cho anh không kẻo muộn. Nó yêu em chỉ là làm vỏ bọc để che giấu con người thật của mình thôi. Mới hôm qua nó vẫn bảo yêu anh nhất trên đời cơ mà”
Hòa có bạn gái thì đúng là mình phải thay mặt cả bố mẹ nó mừng cho nó. Nhưng chỉ vì add nick lũ bạn mà nguy cơ cuối tuần ngồi canh cái máy tính của Hòa để xóa những comment phấn khích lại hiện rõ hơn bao giờ hết. Mong là Ly Ly sẽ hiểu cho tấm chân tình của nó và chịu đựng những trò phá đám của lũ bạn.
Cả mình và Linh đều cười giòn tan sau khi đọc những lời chúc mừng của các bạn dành cho Hòa. Đến khi Dũng cũng ấn like và để lại chia sẻ “Thế còn tôi thì ông tính sao? Đồ phụ bạc!” thì cả hai đứa không nhịn được nữa đều phá lên cười như điên ngay trong xe bus. Lúc này mình tranh thủ xì hơi cho nhẹ cái bụng. May mà chẳng ai phát hiện ra.
Đến bến Long Biên rồi thì mình bỗng dưng bị chóng mặt, buồn nôn kinh khủng. Hậu quả của việc cười nhiều, rồi đầu cứ quay trái, quay phải dòm xem ai có để ý để còn xì hơi không đây. May mà ở gần đấy cũng có nhà vệ sinh công cộng. Bước vào trong suýt tí nữa thì trào ra hết vì có ai vừa đi bỏ phiếu nhưng quên không giật nước. Mình đã hay thường xuyên gặp đen rồi, mà đã đen thì phải liên hoàn.
Ra khỏi đó thì hết muốn đi chơi luôn, mình phờ phạc cả người cứ như là trúng gió ấy. Thấy Linh nhìn mình ái ngại mà cảm thấy bất lực quá, chẳng biết làm thế nào cả.
– Anh có đi được không, cứ ngồi nghỉ mình lát đi.
– Mình vào nhà nghỉ có được không nhỉ?
– Còn lâu! thích lợi dụng à. – Linh thụi một cái rõ đau
– Nhưng em bảo là nghỉ mà.
– Ừ, giải chiếu ra giữa chỗ này mà ngủ luôn đi.
– Thế thì ai sẽ vác đồ cho em, anh chẳng thấy có ai tình nguyện đâu
– Em tự mang, anh tìm nhà nghỉ mà nằm thẳng cẳng ở đấy đi.
– Thôi, anh đi với em, sang Bát Tràng thì cũng thiếu gì nhà nghỉ. – Thấy Linh thoáng đỏ mặt nên mình tiếp tục. – Em đang nghĩ bậy bạ phải không, mặt đỏ tía tai lên rồi kìa.
– Mặc kệ anh! – Linh gắt lên, tức tối bỏ đi.
Sau một lúc nói vui với nhau thì mình cảm thấy đỡ hơn. Cố gắng theo sau Linh ra chỗ đợi xe bus nhưng cái không khi ngột ngạt, đầy hơi người pha cả mùi hôi nách hay thối chân, thì mình chỉ trực trào ra hết những gì đã ăn từ hôm qua ra mất. Linh chu đáo mua cho mình chai nước, mình uống từng ngụm nhỏ nhưng vẫn không thấy khá hơn. Ban đầu một chiếc đến, nhưng cả biển người ùa vào, xô đẩy chen lấn như tránh thảm họa 2012. Nhìn mà mình rùng hết cả mình. Linh cũng nhấp nhổm muốn lên chiếc bus đó lắm nhưng lại thôi vì mình chả có vẻ gì là muốn đả động chân tay cả.
Phài hơn 15 phút sau thì chiếc thứ hai mới đỗ kịch trước mặt. Khói bụi mịt mù ở đằng sau cứ như nó từ sa mạc đến. Thành thật mà nói là mình muốn về hay đi bộ một vòng hồ Tây cách đấy không xa còn dễ chịu hơn. Nhưng còn Linh thì sao.
– Bây giờ về nhà vẫn còn kịp đấy. – Linh nói
– Em về thì anh về, còn không thì đi nhà nghỉ dù có chết luôn hôm nay cũng được.
– Nắm lấy tay em, như thế chúng mình sẽ không bị lạc mất nhau. – Linh chìa tay ra nhìn mình mỉm cười.
Mình vô thức nắm chặt lấy Linh, tay còn lại nắm thật chặt túi đồ chỉ sợ có đứa nào móc trộm lòi ra quần xi lip của em thì khốn nạn. Mình không còn nghe thấy gì nữa vì đau đầu và chóng mặt, nhưng vẫn cảm thấy sự nghẹt thở khi chen lấn trong dòng người quyết tâm không chịu lỡ chuyến xe. Cuối cùng thì Linh cũng kéo được mình lên, nhưng chẳng còn chỗ mà để ngồi. Từ đây mà đứng để đến được Bát Tràng thì chẳng khác nào tra tấn. Mình nhìn lướt qua thì toàn thấy thanh niên cao to nhưng không đẹp trai chiếm hết chỗ ngồi, mặt đứa nào cũng dầy hơn cái thớt và tỏ ra điếc khi gái đến xin xỏ.
Xe có lẽ phải hơn 100 con người chen chen nhau từng cen ti met mà đứng. Đằng này mình còn phải vác đồ cho Linh nữa. Mình mệt quả lả đi và càng lúc càng buồn nôn không chịu được. Mỗi lần xe bus phanh gấp thả, đón khách thì bụng xóc lên xóc xuống. Mình sắp nôn mất, định hét lên để mọi người dạt ra thì đã muộn.
Nhưng không, mình không nôn và Linh đang ôm chặt lấy mình.
– Anh cứ dựa vào em đi. Như thế đỡ hơn phải không?
– Ừ, dễ có khi anh ngủ mất thôi.
Hai đứa trở thành tâm điểm trên xe bus, mình cẩm thấy ai cũng xì xào to nhỏ. Tội nghiệp Linh, có lẽ em đang xấu hổ lắm nhưng vì mình nên đành chiu.
– Ngủ đi, em sẽ lo cho anh.
Đó là những gì mình nghe thấy trước khi mắt nhắm tịt lại. Linh rất ít khi nói gì đó dịu dàng, nhưng mỗi lần như vậy mình lại cảm thấy rất rõ tình cảm của em dành cho mình nó không nhỏ một tí nào. Linh không cần phải hi sinh quá nhiều như mình, nhưng một khi đã vì mình thì em sẽ bỏ qua tất cả để chứng minh là mình là duy nhất trong em vậy.
Em yêu mình. Đó là khởi đầu của một giấc mơ đẹp nhất mà mình từng mơ.
Đến Bát Tràng thì cũng là lúc mình tỉnh dậy và nôn thốc nôn tháo khi ra khỏi xe. Vì dìu mình nên áo Linh bị dính khá nhiều. Mình đã bốc mùi còn lây sang cả em. Mình chờ đợi em quát tháo gì đó như mọi lần hoặc hơn thế cũng được. Nhưng Linh chỉ nhắc đi nhắc lại “Anh đỡ chưa, đã hết chóng mặt chưa”. Nhiều đứa đang nhìn mình với Linh như sinh vật lạ dạo quanh Hà Nội bằng xe bus, nhưng em mặc kệ và quay sang quát.
– Nhìn cái gì mà nhìn, chưa bao giờ thấy người khác nôn à?
Tất cả chỉ tại mình mà Linh phải như vậy. Linh đang cố gắng bảo vệ mình dù cho chỉ là cái bĩu môi của con bé nào đó. Phải ngồi nghỉ thêm một lúc thì mình mới tỉnh hẳn. Khi đã trở lại là chính thằng Hưng cơm ăn ba bữa một ngày rồi thì mình mới lên tiếng
– Cảm… ơn… em… nhé. – Đùa, chỉ là mấy câu đơn giản thôi sao mà khó nói ra thế không biết.
– Cứ như đọc điếu văn cho em ấy nhỉ. – Linh cười nói. – Thôi, kiếm gì ăn rồi tìm nhà người quen với em đi
– Thế không phải em đã đến đây rồi à? – Mình sửng sốt
– Em đã nói là đến đâu đâu. – Linh gãi đầu gãi tai. – Em chỉ nhớ bác giúp việc trước đây nhà em ở đây nên tìm đến thôi.
– Giúp việc? Ôi em tôi! Ở đây rộng thế này thì làm sao mà tìm được? Dù có tìm thì chắc gì đã ở lại được
– Anh yên tâm, bác quý em lắm. Vấn đề chỉ là có tìm ra được không thôi? – Linh cười.
– Vậy không tìm được thì thế nào?
– Em không biết.
Giá mà mọi chuyện cũng nhẹ nhàng và bình thản như câu trả lời của Linh thì hay biết mấy. Cất công vác xác lên đây hóa ra lại chỉ dạo mát với nghịch đất mà thôi. Đến nước này thì mình chỉ biết thở dài, buông thõng hai tay mặc cho tình thế đưa đẩy đến đâu thì đến, mà không đưa thì mình với Linh cũng tự bơi tìm bờ mà thôi. Không yêu thì bị nói là ế, mà yêu vào thì lắm chuyện xảy ra như thế này đấy.
Mình nhìn sang Linh và có một điều an ủi. Em đang ở cạnh mình. Đối với lúc này thi chẳng cần biết sẽ ra làm sao, chỉ cần có em là được rồi.
– Em chỉ cần có anh thôi. Mọi chuyện ra sao em không quan tâm.
Nghe em nói xong câu ấy, mình “ực” một phát cái đống đang định nôn ra ngược trở lại trong bụng, đứng thẳng người hiên ngang như tượng đài. Được, nếu Linh chỉ cần có mình, mình quyết đem tấm thân gầy như cò hương này ra che chở bảo vệ cho em. Mọi chuyện ra sao, mình cũng không quan tâm!