Tác giả: Thu Nguyệt Dao
Câu hỏi thẳng thừng của Trầm Hương khiến Dương Tiễn trong phút chốc như rơi vào hầm băng.
Ý nghĩ chờ mong Dương Thiền tha thứ từ khi nhìn thấy thiếu niên nhanh chóng nguội lạnh.
Trầm Hương không biết gì cả, bị ngươi, người thân huyết mạch tương liên với nó che mắt.
Nếu nó biết ngươi làm chuyện đó với nương của nó, trong đôi mắt trong sáng kia sẽ không còn sự tín nhiệm nào nữa, và trái tim non nớt kia cũng sẽ chỉ tràn đầy cừu hận mà thôi.
Dương Tiễn kể về Dương Thiền theo ý của mình cho Trầm Hương nghe.
Trầm Hương hỏi thân phận của Dương Thiền, hỏi nương đang ở đâu, có thể gặp nương được không, mà Dương Tiễn thì không hề trả lời lấy một câu.
Dương Tiễn biết đứa nhỏ này không có cố ý, nhưng những câu hỏi này thật sự đang rắc muối vào miệng vết thương của hắn.
“Cữu cữu phải đi, chờ lần tới ta sẽ đến thăm con, sẽ nói tất cả những gì con muốn biết.” Giọng Dương Tiễn ôn nhu như gió xuân tháng ba.
Hi vọng có thể giữ được phần ấm áp này lâu hơn một chút, ít nhất là để hắn tự lừa gạt chính mình, rằng Tam muội không có oán hận hắn đến thế, để cho linh hồn mệt mỏi không chịu được phiêu bạt khắp nơi có chỗ nghỉ chân một lúc ngắn ngủi.
“Vâng! Chúng ta móc ngoéo!”
Hai ngón tay út móc vào nhau, Trầm Hương thoả mãn nở nụ cười, lòng đầy vui mừng từ nay về sau sẽ không bị người khác cười nhạo là “hài tử không có nương” nữa.
Thế nên Trầm Hương không có nhận ra bi thương trong ánh mắt của Dương Tiễn, cứ như là hắn nhìn thấy được đôi tay non nớt không vết chai sạn này trong tương lai sẽ chỉ đao kiếm về phía hắn.
“Chủ nhân, vì sao không giết hắn? Thuộc hạ sợ hắn gây bất lợi cho ngài.” Trở về trời, Hao Thiên Khuyển theo sau Dương Tiễn, không nhịn được phải hỏi.
“Câm miệng, về sau ta không muốn nghe ngươi lặp lại những lời này.
Không được tổn thương đến nó, nó muốn cái gì thì cứ tận lực thoả mãn.”
Lão Tứ đi đi lại lại trong Thần Điện, thấy Dương Tiễn trở về lập tức đón tiếp, dường như muốn hỏi mọi chuyện đã xử lí thế nào, nhưng xét thấy Dương Tiễn không có ý định mở miệng, cuối cùng hắn đành nghẹn lại trong lòng.
Tư Pháp Thiên Thần hạ phàm cũng chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng kể, mọi người đều tự giác xem như không có gì xảy ra.
“Tiên tử lén lút gặp mặt Dương Tiễn như vậy thật khác lúc trước đấy, lẽ nào là cầm lòng không đậu?” Dương Tiễn nhướng mày cười nói.
“Ha! Không thể ngờ được Thiên Bồng Nguyên Soái năm đó có ân với mình sẽ bị biếm hạ phàm đúng chứ.
Hại hắn đầu thai nhầm thành heo cũng có phần của Chân Quân góp vào đấy,” Hằng Nga mặt như sương lạnh, Dương Tiễn đang mỉm cười cũng bởi vì lời này mà có chút miễn cưỡng, “Thế nào? Chân Quân đại nhân cũng biết áy náy à?”
“Không, về việc này Dương Tiễn không thẹn với lương tâm.
Ân nghĩa là ân nghĩa, sai là sai.
Thiên Bồng Nguyên Soái rơi vào kết cục này là do hắn gieo gió gặt bão, hắn động dục niệm, ý đồ khinh bạc tiên tử.
Chẳng lẽ tiên tử cho rằng Dương Tiễn làm vậy là không đúng?”
“Đó chẳng qua là hắn uống say, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh.
Cho dù bề ngoài của hắn như thế nào, tốt xấu gì trong lồng ngực vẫn là một trái tim người.” Hằng Nga không chút đồng cảm với biểu tình cô độc của Dương Tiễn, nàng để ý kĩ động tác hơi cuộn ngón tay của hắn, thầm nghĩ hắn đã lộ sơ hở, đến đây mới tung ra tuyệt chiêu trí mạng chân chính.
“Chuyện của Tam Thánh Mẫu chắc ngươi đã biết, muội ấy đang ở đâu?”
Hai tròng mắt chấn động, Dương Tiễn rũ mắt hỏi: “Ngoại trừ Hoa Sơn, Tam muội còn có thể ở đâu? Tiên tử nói vậy, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi còn giả bộ hồ đồ? Ngươi xem đây là cái gì?” Trong tay Hằng Nga xuất hiện một cái đèn trời, giơ lên trước mặt Dương Tiễn.
“Ngươi không cảm thấy cái đèn trời này rất giống Bảo Liên Đăng của Tam Thánh Mẫu sao?”
“Nói không chừng là bá tánh Hoa Sơn trông theo tượng thờ ở Thánh Mẫu Miếu làm ra thôi.
Mấy ngày gần đây Tam muội vẫn thường nhắc tới tiên tử, chỉ là muội ấy có việc bận, đành nhờ ta hỏi thăm tiên tử.”
Những lời này hắn nói ra rất tự nhiên, mặc Hằng Nga tìm tòi cỡ nào cũng không nhìn ra có gì khác thường.
Lát sau Hằng Nga khẽ mỉm cười: “Tiểu tiên và Tam Thánh Mẫu có quan hệ thân thiết, dưới tình thế cấp bách lỡ nói năng vô lễ, Chân Quân chắc là sẽ thông cảm cho Hằng Nga đúng chứ?”
Gót sen nâng nhẹ nhàng, Hằng Nga nhích lại gần Dương Tiễn, ép hắn phải lui về phía sau, gót chân đụng vào bàn, tránh cũng không thể tránh, đành nghiêng đầu qua một bên.
Thế nhưng đôi tay nhu đề kia vẫn kiên trì đặt trên đầu vai hắn, lướt qua cổ phớt qua gương mặt.
Toàn thân Dương Tiễn tức khắc cứng đờ, không thể nhúc nhích được gì, hai tai không nhịn được phiếm hồng.
“Tiên, tiên tử……!tự trọng……” Hắn ngập ngừng.
“Không phải tiểu tiên lén lút tới gặp Chân Quân sao?” Hằng Nga thổ khí như lan (1), dường như Dương Tiễn có thể ngửi được cả mùi hoa quế trên người nàng.
(1.
Thổ khí như lan 吐气如兰: hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người.)
“Chân Quân oán hận Hằng Nga? Nhiều năm qua, lời lẽ của Hằng Nga xác thực không chút khách khí, nhưng cũng vì hy vọng Chân Quân có thể……!Ngài có hiểu không?”
“Ta hiểu, ta không trách tiên tử……”
“Vậy thì tốt rồi, tiểu tiên rất để ý tới cảm nghĩ của Chân Quân.
Trong lòng Chân Quân, Hằng Nga là người như thế nào?”
Môi Dương Tiễn mấp máy, đôi mắt hoảng loạn chuyển động trái phải, chỉ nói được một chữ “ta”.
Có một số thứ, hiện tại hắn đã không còn tư cách để nói nữa rồi.
“Chân Quân không cần nói gì cả.
Tấm lòng của ngài Hằng Nga hiểu, ta muốn lưu lại cho Chân Quân một tín vật, Chân Quân không cần thầm thương với cái khuyên tai kia.” Hằng Nga kéo mặt Dương Tiễn đối diện với mình.
“Khuyên tai gì cơ?” Trong mắt Dương Tiễn, ngoại trừ khuynh mộ và e lệ thì chính là mờ mịt, nhưng lại không có vẻ trốn tránh mà nàng muốn thấy.
“Nếu không có, vậy tiểu tiên cáo từ.
Chỉ là Chân Quân nhớ phải nói với Tam Thánh Mẫu, ngày sau ta nhất định sẽ tới Hoa Sơn bái phỏng.” Hằng Nga không chút chần chờ xoay người rời đi, để lại mỗi một mùi hương quanh quẩn.
Dương Tiễn cười khổ, cũng không có trách Hằng Nga dùng cách này để đối phó với mình.
Hắn cũng chẳng còn tâm trạng mà đi lo công văn của Thiên Đình.
Do dự một lát bước vào mật thất, thắp ánh nến, trong lòng bàn tay trống rỗng biến ra một cái khoá vàng, ghé bên ánh nến, cẩn thận từng đao một tinh tế điêu khắc tường vân thuỵ điểu và bốn chữ “Sống lâu trăm tuổi”.
“Hôm nay con đến Lưu gia thôn dưới chân Hoa Sơn, gặp được hài tử của Tam muội.
Nó gọi con cữu cữu, còn nói con không phải người xấu, cũng có……!hỏi con chuyện của nương nó, nhưng con không biết trả lời thế nào.”
Dương Tiễn dường như đang lẩm bẩm một mình, nhưng hắn biết, Ngọc Đỉnh chân nhân có nghe thấy.
Trên gương mặt của hắn, khi thì mỉm cười, khi thì u sầu, giống như muốn bày ra toàn bộ biểu cảm đã che giấu ở ngoài mật thất.
Hắn khắc rất nghiêm túc, cho nên không có phát hiện, dưới ánh nến trên bức tường phía sau, có tới hai bóng hình.
Trời đã khuya, đợi Dương Tiễn tựa lên hộp gỗ đựng phiến truỵ định nghỉ một lát, một bàn tay đột nhiên bắt lấy cổ tay của hắn, tay còn lại giữ chặt bả vai, bất ngờ bị ai đó dùng sức lật người lại, đè ở trên bàn, cả ghế dựa cũng bị đá bay qua một bên.
Dương Tiễn có thể miễn cưỡng vực dậy tinh thần, không có hôn mê đã là dùng hết sức lực, không còn sức dư thừa để tránh thoát khỏi người đang khống chế mình.
Đôi tay có thể dễ dàng vung lên Tam Tiêm Kích nặng vạn cân, giờ phút này chỉ có thể mềm mại yếu ớt bị ấn cố định trên bàn, riêng ngón tay vẫn còn khẽ nhúc nhích cho thấy một lòng không chịu thua.
Dương Tiễn hé hai mắt lưu ly, nhận dạng một lúc mới nhìn ra là Ngọc Đỉnh chân nhân.
“Nhận ra chưa?” Giọng của Ngọc Đỉnh chân nhân lạnh như băng hàn, lại lanh lảnh như chuông bạc.
“Người……!không thể nào……” Dương Tiễn kêu ngắt quãng.
“Không thể? Trận pháp của ngươi là ai dạy?” Ngọc Đỉnh chân nhân hôn lên vành tai như ngọc của Dương Tiễn, cố ý đè thấp giọng như những lời thầm thì giữa ái nhân.
“Ngọc thụ một lần, khuyên tai một lần, dù là quên bao nhiêu lần, tại sao Tiễn nhi vẫn cứ thích ánh trăng chứ? Hằng Nga, Dương Thiền, Trầm Hương, trong lòng Tiễn nhi chứa không ít người nha……”
Dương Tiễn ngửi mùi hương tuyết tùng trên người sư phụ, hương quế ngọt liệm hoàn toàn bị lấn át.
Hắn không còn tâm trí để ý Ngọc Đỉnh chân nhân nói những gì, cũng mặc kệ luôn tư thế hiện tại thân mật khác người, chỉ biết là sẽ không có nguy hiểm, cho nên liền rơi vào trong bóng đêm mê mang.
Ngọc Đỉnh chân nhân nhìn chằm chằm đồ đệ một hồi, đè xuống phẫn nộ dưới đáy lòng.
Đầu ngón tay chạm vào Thiên nhãn, pháp lực giống như giọt nước chảy róc rách, từng giọt từng giọt hoà tan phần ký ức tối nay.
Động tác cực kỳ cẩn thận, Ngọc Đỉnh chân nhân sợ sẽ mảy may làm Dương Tiễn bị thương.
Chờ đến khi y thu tay, thời gian đã qua khá lâu.
Ngọc Đỉnh chân nhân nhặt lên chiếc khoá vàng rơi dưới đất, ngón tay khẽ động đậy, một luồng kiếm khí lặng lẽ ẩn nấp vào trong khoá trường mệnh.
Trầm Hương đúng không, nếu ngươi dám làm hắn tổn thương, bần đạo cho ngươi sống không bằng chết.
– – Khoá trường mệnh (X)
Khoá đoạt mệnh (√)
———— W.a.t.t.p.a.d ————.
Tác giả: Thu Nguyệt Dao
—— Trời sao——
Đập vào mắt là một bầu trời đầy sao, trông thì gần như có thể chạm đến, nhưng lại xa không thể với, dù là khay ngọc to bằng cái đấu cũng chẳng sáng bằng những ánh sao ấy.
Bên tai xẹt qua một trận gió lớn, thì ra là một con chim khổng lồ cánh dài trăm trượng từ nơi xa lướt qua, như loài cá hùng vĩ vùng vẫy tự do nơi biển rộng. Ngọc Đỉnh chân nhân liếc mắt một cái liền nhận ra nó là Bằng (1), vốn không muốn để ý tới, chỉ là–
(1. Bằng: một loài chim lớn trong thần thoại Trung Quốc)
“Sư phụ!” Tiếng gọi bị gió dằn xé, nhưng Ngọc Đỉnh chân nhân vẫn nghe được hai chữ này.
Y theo tiếng gọi nhìn lại, đúng là từ phương hướng của Bằng. Thi triển Kim quang thuật bay đi, chớp mắt một cái đã đáp xuống lưng chim Bằng, chỉ thấy một hài tử năm sáu tuổi bị gió thổi nhắm tịt mắt đang bám chặt lấy lông chim, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống dưới. Sợi lông chim kia ước chừng lớn bằng đứa trẻ.
“Không có ý tứ cẩn thận gì hết!”
Ngọc Đỉnh chân nhân vội vàng ôm hài tử vào lòng, bọc kín mít để che chắn gió. Hài tử lại không ngoan, ý đồ chui ra khỏi vòng tay, bị Ngọc Đỉnh chân nhân đè lại, hài tử bĩu môi, trên mặt viết hai chữ không vui.
Đây là Dương Tiễn lúc còn nhỏ, hai mắt tròn tròn, khuôn mặt mũm mĩm còn nét trẻ con. Bên trong thức hải, ý thức không hề tự chủ hay cố tình khống chế, sẽ tự bày ra hình tượng thuộc về chủ nhân của thức hải, cũng chính là bản thân chân thật nhất.
Vẫn còn là hài tử à……
Có lẽ ngay cả Dương Tiễn cũng không biết, sâu trong nội tâm hắn trông như thế này.
“Sư phụ~” Tiểu Dương Tiễn nũng nịu kêu, giọng điệu mang theo một chút cầu xin tha thứ, “Người thả lỏng tay một chút, đồ nhi không thở được.”
Ngọc Đỉnh chân nhân bẹo má hắn, quả nhiên mềm mại như trong tưởng tượng, ai ngờ lại bị Tiểu Dương Tiễn cắn một cái vào đầu ngón tay, tê tê dại dại, thứ cảm giác này, truyền thẳng tới tim.
“Người không được ức hiếp Tiễn nhi! Tiễn nhi đã lâu rồi không được gặp sư phụ, nhớ sư phụ nhiều lắm.” Tiểu Dương Tiễn xoa má.
“Nhớ sư phụ, thế tại sao không đi gặp vi sư?”
“Ở đây là trên trời mà, không phải Côn Luân sơn, không thể gặp người được.” Hắn thở dài như ông cụ non.
“Vậy tại sao không về Côn Luân sơn, một hai phải ở lại đây? Chẳng lẽ muốn đến gần ánh trăng thêm một chút?” Ngọc Đỉnh chân nhân làm ra vẻ bâng quơ hỏi một câu.
“Ánh trăng?” Tiểu Dương Tiễn ngẩn ngơ, “Không phải đâu! Ánh trăng này quá sáng, chán ghét! Con ở đây đếm ngôi sao, nhưng hiện tại không nhìn rõ gì hết! Chờ Tiễn nhi đếm xong, sẽ đi Côn Luân tìm sư phụ.”
Ngọc Đỉnh chân nhân nhìn vẻ mặt buồn bực của Tiểu Dương Tiễn, nhếch khóe môi, dịu dàng bảo: “Thứ mà mình không thích, cứ làm cho nó biến mất là được rồi.”
“Tiễn nhi đã thử rồi, nhưng nó chỉ biến mất có một lát, sư phụ có thể làm được không?”
Ngọc Đỉnh chân nhân lắc đầu, Tiểu Dương Tiễn càng thêm uể oải.
“Vì sao phải đếm ngôi sao?”
“Mẫu thân nói, ngôi sao giống như một đời người đầy ưu phiền lo toan. Lúc ấy, mọi người đều quây quần bên nhau, mọi người đều còn sống. Sư phụ, lúc trước ở đây không có nhiều sao đâu, nhưng không biết bằng cách nào, lại nhiều như vậy, đếm không hết……”
Tiểu Dương Tiễn nói đến người nhà, bình tĩnh chầm chậm giống như đang kể chuyện của người khác, nhưng nói đến nửa câu sau, lại bất chợt nức nở, nước mắt tích thành giọt rơi xuống. Ngọc Đỉnh chân nhân đau lòng khôn xiết, tay vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn an ủi.
Từ khi bước vào Thiên Đình, những ánh sao này hoặc phát sáng hoặc u ám, đều đè lên cõi lòng nặng trĩu của Dương Tiễn, đến cả Côn Luân, cả sư phụ, hắn cũng không còn tâm trí để nhớ tới. Dương Thiền bị nhốt dưới Hoa Sơn, làm sao so được với sức nặng mà hắn đang gánh vác trên lưng? Ánh trăng lạnh lẽo trải dài vô tận càng thêm nặng nề trầm trọng, không muốn nhớ nhưng lại quên không được.
Ngọc Đỉnh chân nhân nhìn những ngôi sao không thể đếm hết, bực bội không thôi, hận không phá hủy tất cả. Tiểu Dương Tiễn dường như nhìn ra suy nghĩ của y, vội vàng ôm cổ sư phụ.
“Thật ra, Tiễn nhi biết ý đồ đến đây của sư phụ, chẳng qua là muốn người ở cùng con thêm chốc lát.” Hắn nhẹ giọng, “Sư phụ cần phải đi.”
“Đi đâu?”
“Không phải người muốn đến chỗ sâu trong thức hải sao? Nơi này không phải, nhưng con đi không được.”
Đại bàng xoay người một cách linh hoạt, lao thẳng xuống phía dưới. Ngọc Đỉnh chân nhân đứng trên lưng chim, nhìn tiểu hài tử lưu luyến không rời mắt khỏi y, ở lại với bầu trời đầy sao.
Đêm tối đột ngột chuyển thành ban ngày, lông chim nhanh chóng rút đi hóa thành vảy cá màu xanh lá.
Đâm đầu vào trong biển, nơi này chỉ có đại dương mênh mông vô tận, ngoài ra không còn gì khác, không có lục địa, không có núi non.
Nơi này là chỗ sâu trong thức hải của Dương Tiễn sao?
—— Biển nước——
Thật ra khoảng cách không có quá xa, mấu chốt là phong cảnh của trời sao và biển nước hoàn toàn không giống nhau.
Sau khi Côn (2) hòa mình vào trong biển nước màu lam, từng đóa bọt sóng trắng xoá bắn tung tóe. Ngọc Đỉnh chân nhân bám vào vây cá cùng nhau lặn xuống biển sâu. Tốc độ lặn xuống rất nhanh, đuôi cá nhẹ nhàng chuyển động đã đi được trăm dặm, nước biển ập vào mặt cũng không thấy đau rát, ngược lại còn nhẹ nhàng phớt qua da thịt.
(2. Côn: loài cá lớn trong thần thoại Trung Quốc. Bằng là hóa thân của Côn. Côn Bằng (thượng cổ linh thú) vừa là chim vừa là cá.)
Vùng biển kỳ diệu này càng đi xuống thì màu xanh lam càng nhạt dần, thân thể đắm chìm dưới biển sâu nhưng không hề có cảm giác lạnh thấu xương, ngược lại còn ấm áp làm người mơ màng buồn ngủ. Là biển, song lại không có mùi tanh, thay vào đó là một vị ngọt nhạt nhẽo kì dị, xung quanh không có cá, cũng không tối, giống như có mặt trời ở dưới biển vậy.
Hồi lâu, Côn mới đưa Ngọc Đỉnh chân nhân xuống tới đáy biển. Ngọc Đỉnh chân nhân nhảy xuống khỏi người Côn, đạp lên cát mịn mềm mại, cát sỏi màu vàng trải dài trên mặt đất bằng phẳng. Tầm nhìn trống trải, nhìn không thấy nơi cuối, đại dương sáng ngời lại hoang vắng, không một sinh vật dưới nước nào sống ở đây.
Ngọc Đỉnh chân nhân bốc lên một nắm cát, cát vàng mềm mại chảy theo da thịt trở nên nóng bỏng vô cùng, mỗi một hạt cứ như có chứa một kim ô trong đó. Y vận pháp lực định giảm sức nóng, thế nhưng Cửu Chuyển Huyền Công dường như đã giúp chúng nó có được sức sống, cuồn cuộn quấn lấy Ngọc Đỉnh kéo vào trong cát.
Nhìn vẻ mặt y tuy không hề thay đổi, nhưng pháp lực lưu chuyển trong kinh mạch lại đang bị kiềm chế, ngay cả pháp lực hộ thể cũng không còn, tất cả quy về yên tĩnh.
Không cho phép dùng pháp lực?
“Nơi này rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Ánh mắt sắc bén của Ngọc Đỉnh chân nhân hướng về phía Côn. Con cá lớn lẳng lặng nhìn y, rồi mở to miệng hít vào thật sâu, nuốt trọn nước biển trộn lẫn cát vàng. Đuôi cá đảo qua, bờ cát bằng phẳng lập tức xuất hiện một cái hố sâu, nhưng rất nhanh đã tự động biến trở về nguyên dạng.
Ngọc Đỉnh chân nhân nhìn chằm chằm Côn, nó vẫn cứ tập trung vào nơi mà đuôi mình vừa đảo qua. Suy nghĩ một lát, sắc mặt y bỗng dưng thay đổi, bất chấp dùng tay của mình đào cát vàng lên, những hạt cát không chịu nghe theo muốn tụ về chỗ cũ, lại bị moi lên một lần nữa.
Ngọc Đỉnh chân nhân quỳ hai đầu gối xuống đất, cúi người chuyên tâm đẩy từng nhúm cát tụ lại. Âm thanh xung quanh tất cả đều ngừng lại, bao gồm những hạt cát dường như có sinh mệnh, nước biển lưu động, và Côn đang uống nước biển.
Cảnh tượng như trong giấc mộng phút chốc trở về hiện thực, đáy biển sâu thẳm tối tăm không thấy năm ngón tay, cá lớn biến mất ngay tại chỗ, cát vàng cũng không còn.
Ngọc Đỉnh chân nhân tìm được Dương Tiễn.
Thanh niên mặc một bộ bạch y, hai mắt nhắm nghiền, trong tay nắm chặt một cục đá, gương mặt điềm nhiên, tóc đen theo dòng nước lơ lửng, giống như những sợi rong biển.
Ngọc Đỉnh chân nhân tìm được đồ đệ đã chết.
Trời và biển, sống và chết, nhi đồng và thanh niên, đêm tối và ban ngày. Đây là thức hải của ngươi. Thì ra ngươi đã sớm chôn cất bản thân mình.
Nhưng dù là thân ở nơi đâu, sống sót hay chết đi, ngươi vẫn luôn một mình.
Đứa trẻ kia không quyến luyến người thân, là vì thanh niên yêu bọn họ sâu nặng đã sớm mai táng mình dưới biển sâu. Thứ mà cát vàng muốn cắn nuốt, không phải là pháp lực, mà là ngươi, dù cho có người mang Cửu Chuyển Huyền Công cũng không thể cứu vãn được gì.
Ở dưới đáy biển, Dương Tiễn nằm mơ, mơ thấy những điều ấm áp.
Hắn chết vào một ngày trời sáng choang, ngày đó, trên không trung có mười mặt trời. Hắn thích ban đêm, ban đêm có cảnh trong mơ ly kỳ cổ quái, có Ngọc Đỉnh chân nhân ôm ấp, có thể lộ ra một mặt yếu ớt mà không sợ bị phát hiện.
Dương Tiễn như vậy, chỉ có Ngọc Đỉnh chân nhân mới biết được.
“Tiễn nhi, tỉnh lại đi. Ngươi còn sống, ngày đó ngươi không có chết.”
Ngọc Đỉnh chân nhân áp tay bên gáy Dương Tiễn, nhưng y không nhận được hồi đáp, không có mạch đập, không có hơi thở, không có gì cả.
Nửa trái tim của Dương Tiễn đã tuyệt vọng trong hôn mê, nhưng thần thức vốn không tồn tại khái niệm chết như thế. Ngọc Đỉnh chân nhân bế đồ đệ lên, muốn đưa hắn rời khỏi đại dương mênh mông, thế nhưng xiềng xích từ Thiên quy đúc thành khóa chặt hai tay Dương Tiễn, hắn muốn đem tất cả khổ sở mà Dao Cơ phải chịu chuyển lên trên người mình, gấp trăm ngàn lần.
“Ngươi không nghe thấy vi sư nói.”
Nửa trái tim dùng để chứa thân tình, thương yêu người thân, không có vị trí của Ngọc Đỉnh chân nhân.
———— W.a.t.t.p.a.d ————