Bảo Hộ Nam Chủ Phe Ta

Chương 6: Ngươi vì ta mà một mình mạo hiểm, giải thoát ta khỏi cảnh nhục nhã



Lâm Bỉnh Trực thường ngày hoành hành ngang ngược trong tòa tiểu thành nơi biên thùy này bằng thế lực của gia tộc, kỳ thật hắn miệng cọp gan thỏ, bên trong là cái bao cỏ rỗng ruột, so ra kém đại ca tàn nhẫn của hắn vạn lần.

Giờ phút này, thanh chủy thủ lạnh băng kia đặt ở trên cổ hắn, lập tức hắn sợ tới mức hai đùi run rẩy, miệng không kìm được mà xin tha.

Vốn cũng biết bản tính yếu đuối của Lâm Bỉnh Trực, thường ngày phụ huynh cũng không giao phó việc quan trọng cho hắn, chỉ mặc hắn chơi bời lêu lổng.

Lần này, Lâm Bỉnh Nhân vốn là bí mật tra tấn Du Hành Tri ở biệt viện, chẳng may tao ngộ sơn phỉ, lạc mất Du Hành Tri trước đó bị bắt cóc từ kinh đô.

Dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể triệu tập nhân thủ ở nhà cũ trong thành hợp tác đuổi bắt, ai ngờ nhị thế tổ Lâm Bỉnh Trực thường ngày ăn không ngồi rồi lại đánh bậy đánh bạ bắt được người về.

Lâm Bỉnh Trực thấy cái mình thích là thèm, thứ nhất là muốn thỏa mãn dâm dục của mình, thứ hai là muốn tra khảo rõ ràng trước đã, để kiếm chút mặt mũi trước mặt phụ huynh.

Bởi vậy tuy bắt được Du Hành Tri, hắn lại giấu giếm không báo, cơ duyên xảo hợp lại tiện nghi cho Chu Hiểu Hiểu hành sự.

Chu Hiểu Hiểu trói gô Lâm Bỉnh Trực lại, nhét khăn bông vào miệng, rồi mới cởi trói cho Du Hành Tri, đỡ hắn xuống đất.

Du Hành Tri nắm lấy tay Chu Hiểu Hiểu, trong miệng lại một chữ cũng nói không nên lời, hắn muốn nói “ngươi không nên tới nơi này”, nhưng mà nếu người này không đến cứu giúp, hắn cũng khó thoát khỏi tình cảnh vô cùng nhục nhã. Lại muốn nói “nhờ có ngươi đến đây”, thế nhưng để nàng một mình mạo hiểm tuyệt không phải là điều hắn mong muốn.

Chu Hiểu Hiểu duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu của hắn, nói, “May mắn ngươi không có việc gì. Ta mang ngươi đi.”

“Không, không thể!” Du Hành Tri nhìn nàng, gằn từng chữ, “Ngươi vì ta mà một mình mạo hiểm, giải thoát ta khỏi cảnh nhục nhã. Ân sâu đức dày này ta khắc sâu trong lòng. Chỉ là ta bị thương nặng khó đi, nơi đây lại đề phòng nghiêm ngặt. Xin ngươi hãy nghe ta một lời, nhanh nhanh rời đi, chớ có nghĩ cho ta.”

Chu Hiểu Hiểu chưa đáp lời, Du Hành Tri lôi kéo nàng về phía trước, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực một chút.

Du Hành Tri từ nhỏ đã được gia giáo cực nghiêm, từ trước đến nay lời nói việc làm luôn theo khuôn phép cũ, tri pháp thủ lễ. Nếu là ngày thường, hắn thế nào cũng không dám hành động như vậy, chỉ là lúc này hắn quyết tâm muốn chết, khó tránh khỏi phóng túng mong muốn nơi đáy lòng mình một chút.

“Ngươi để thanh chủy thủ này lại cho ta, để ta tự đâm kẻ này, ta… cũng không có gì tiếc nuối.” Hắn nhẹ giọng nói bên tai Chu Hiểu Hiểu.

“Ngươi nói bậy bạ cái rắm gì!” Chu Hiểu Hiểu vung một tay đẩy hắn ngã, tức giận đến mức lời thô tục đều văng ra, “Ta đây trăm cay ngàn đắng, mạo hiểm mà chạy vào, chẳng lẽ để cho ngươi vung dao tự sát sao?”

Nàng không nói nữa, đưa trang phục gia đinh cho Du Hành Tri thay, lại móc ra hai khối than đen, bôi mặt Du Hành Tri đen thui.

Lúc này, ngoài phòng dần dần ồn ào lên, có người ở bên cửa sổ kêu, “Nhị gia, nhà kho đằng kia bị hỏa hoạn. Phúc Thụy đã dẫn người đi qua. Nhị gia đừng kinh sợ.”

Chu Hiểu Hiểu kéo Lâm Bỉnh Trực qua, dùng lưỡi dao sắc bén dí sau lưng hắn, thấp giọng nói bên tai hắn, “Ta nói một câu, ngươi nhắc lại một câu. Nói nhiều hơn nửa chữ, thì đừng trách ta dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra.”

Hù dọa đến mức Lâm Bỉnh Trực gật đầu tựa gà con mổ thóc.

Chu Hiểu Hiểu rút khăn trong miệng hắn ra, thì thầm một câu.

Lâm Bỉnh Trực liền hướng về phía ngoài cửa sổ, hét lớn một tiếng, “Cút hết đi cho lão tử!”

Chu Hiểu Hiểu lại nhỏ giọng nói một câu, “Ai nhiễu hứng thú của gia, gia làm hắn nhìn không thấy mặt trời ngày mai.”

Lâm Bỉnh Trực học theo, lại hô lên một lần.

Ngay sau đó Chu Hiểu Hiểu cầm một chén nước, “ầm” một tiếng nện vào cửa sổ. Quả nhiên người ở ngoài cửa sổ lập tức tan đi, ngay cả những kẻ hầu hạ ban đầu canh giữ ở bên ngoài cũng sợ bị giận chó đánh mèo mà cách khá xa một chút.

Trong lòng Lâm Bỉnh Trực âm thầm kêu khổ, đây là nữ tặc từ nơi nào tới, mà lại biết rõ khẩu khí ngày thường của hắn vẫn răn dạy hạ nhân. Thế này thì đừng hy vọng những kẻ ngu xuẩn bên ngoài tiến vào cứu giúp.

Chu Hiểu Hiểu lấp kín miệng mũi Lâm Bỉnh Trực, ném hắn xuống đất, một dao kết quả tính mạng của hắn, vì phụ tử y giả thiện lương kia chết ở trong tay hắn mà báo thù.

Quản gia Lâm phủ Phúc Thụy cảm thấy những ngày gần đây mọi việc thật là không thuận. Đầu tiên là hai ngày trước biệt viện trong núi gặp sơn phỉ. Biệt viện gặp sơn phỉ vốn cũng không tính là việc gì lớn, nhưng ai biết đại công tử không rõ từ khi nào lại lén lút dẫn người vào ở bên trong, khi gặp trộm cướp lại bị thương. May mắn chỉ bị thương nhẹ, bằng không lão gia ở kinh đô còn không lấy đầu lão.

Chẳng qua khi gặp loạn, đại công tử lạc mất một phạm nhân quan trọng, hiện cầm danh thiếp thỉnh phủ tôn đại lão gia phát xuống hải bổ văn thư, lấy danh nghĩa tìm kiếm nô lệ bỏ trốn mà lùng bắt khắp tám hương xung quanh.

Tiểu công tử nghe nói đến việc này, cũng hứng thú, mỗi ngày gà bay chó sủa mà chuẩn bị người ngựa, nói là muốn giúp đại ca tìm người, đã bắt không ít người vô tội, náo loạn đến vài lần chê cười.

Hôm nay không biết lại bắt người nào, nhốt ở trong phòng lăn lộn, đến hỏa hoạn cũng không quan tâm, bên trong phủ cũng không có chủ tử nào khác, lão đành phải tự quyết định. Chỉ là không biết vì sao nhà kho đang yên đang lành, bỗng dưng lại cháy lớn.

Phúc Thụy chỉ huy cả viện đi cứu hỏa, người chạy tới chạy lui đến rối ren.

Lão chợt nhìn thấy một gã sai vặt cõng một người bị thương, diện mạo đều bị hun khói đen sì, chạy về hướng ngoại viện. Gã sai vặt đang cõng người này nhìn có vẻ hơi quen, nhưng lãoi nhất thời không nhớ nổi là người nào trong viện. Người trên lưng hắn bị khói lửa hun đến nỗi mặt mày đen sì, không rõ chết sống.

“Thằng nhãi này là ai? Sao lại bị thương như thế?” Phúc Thụy ngăn cản bọn họ.

Gã sai vặt thở hổn hển lấy hơi, đỡ lấy người trên lưng, “Thưa Phúc gia, đây là cháu bên ngoại của Lý thẩm nhà lão ngũ, bởi vì thấy nhà kho bị hỏa hoạn nên hắn tiến vào hỗ trợ, bị khói hun, tiểu nhân cõng hắn về tìm người nhà hắn.”

“Ai, nhanh đi, nhanh đi.” Phúc Thụy phất tay cho bọn họ rời đi.

Nhìn gã sai vặt kia vóc người tuy không cao, cõng một người lại không hề có vẻ cố sức, chạy nhanh như khói, Phúc Thụy nghĩ thầm: Tiểu tử này nói chuyện lanh lợi nhẹ nhàng thoải mái, sức lực còn lớn, không biết là tiểu tử nhà ai, chờ qua tối nay lại hỏi thăm mà dìu dắt. Để xem có đắc dụng hay không.

Lão không biết kẻ giả trang thành gã sai vặt lại là Chu Hiểu Hiểu, giờ phút này Chu Hiểu Hiểu chạy như điên, không dám quay đầu lại, trong tay nắm chặt dao nhọn giấu ở trong tay áo. Người trên lưng nàng đang giả bộ hôn mê là Du Hành Tri, cũng khẩn trương đến nỗi đổ một thân mồ hôi lạnh.

Cũng may mà hữu kinh vô hiểm, Chu Hiểu Hiểu cứ cõng Du Hành Tri như vậy, công khai xuyên qua mọi người, nhân lúc hỏa hoạn hỗn loạn, cũng không có ai đến dò hỏi, hai người đi vào chuồng ngựa, Chu Hiểu Hiểu dắt một con tuấn mã ra, đỡ Du Hành Tri lên ngựa, đánh ngựa chạy như bay về hướng Đông thành.

Hai người đi vào Đông thành, có một miếu Thành Hoàng bỏ hoang. Bây giờ sắc trời còn chưa rõ, trên đường phố không có một bóng người, Chu Hiểu Hiểu đỡ Du Hành Tri vào trong miếu, xốc tấm vải dày nặng phủ dưới bàn thờ lên.

Trên mặt đất là giường và chăn đệm mà Chu Hiểu Hiểu đã bố trí từ trước, bên trên vứt lung tung mấy tay nải.

Chu Hiểu Hiểu nhét Du Hành Tri vào phía dưới bàn thờ, nói, “Ngươi ở chỗ này chờ ta,” nói xong xoay người định đi, lại bị nắm lấy cổ tay. Nàng quay đầu lại, thấy Du Hành Tri giữ chặt tay mình.

Du Hành Tri nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Đỗ Quyên,” chậm rãi lắc đầu lộ vẻ không tán đồng.

Chu Hiểu Hiểu cười, nàng sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói, “Ta còn có cái tên khác, là Chu Hiểu Hiểu, ngươi cũng có thể kêu ta là Hiểu Hiểu.”

Nàng gỡ tay của Du Hành Tri xuống, “Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta sẽ trở lại thật nhanh, không cần lo lắng.”

Cửa Đông thành vừa mở không lâu, chỉ có thưa thớt hai ba người ra vào thành, binh sĩ thủ thành đang nhàm chán cực kỳ mà ngáp ngắn ngáp dài, thì Trịnh thông phán bên trong thành tự mình dẫn hai đô đầu cùng vài trăm binh lính vội vàng chạy tới. Trịnh thông phán ở cửa thành ghìm ngựa đứng yên, miệng hô quát, “Không cho cường tặc bỏ chạy!” đoạn hạ lệnh phong tỏa cửa thành, cho phép vào mà không cho phép ra. Binh sĩ thủ thành vội vàng nghênh đón.

“Không biết phát sinh chuyện gì? Mà thông phán sốt ruột như thế?”

“Ngươi không biết sao, rạng sáng có một ác tặc hôm nay, dám phóng hỏa hành hung trong Lâm phủ, tổn thương tính mạng Lâm tiểu công tử. Phủ đài đại nhân tức giận, hạ lệnh phong tỏa bốn cửa thành, cũng lệnh cho ta nghiêm tra khắp nơi, kịp thời tróc nã hung thủ.”

Binh sĩ thủ thành dừng chân, nói, “Mong là không xảy ra chuyện gì mới được, mới vừa rồi lúc cửa thành mở, đã có không ít người ra vào. Trong đó, có một người cưỡi ngựa của Lâm phủ, ra khỏi thành đi rồi.”

“Thật sự có việc này? Ngươi nhìn cẩn thận chứ?”

“Tiểu nhân xưa nay cũng có chút qua lại với Lâm phủ nhị công tử, cũng biết trên mông ngựa của Lâm phủ có đánh dấu và cách ăn mặc của nô bộc Lâm phủ.”

“Thế là một người hay là hai người? Dung mạo của người cưỡi ngựa, ngươi có mấy phần rõ ràng?”

Khi đó cửa thành vừa mở, mấy binh sĩ đều còn lười nhác sờ cá, chỉ kêu một tiểu binh đi mở cửa thành. Binh sĩ này cũng chỉ thấy xa xa là hạ nhân của Lâm phủ cưỡi ngựa ra khỏi thành, bởi vì Lâm phủ xưa nay hành sự công khai, hắn cũng lười biếng dò hỏi.

Lần này vì sợ bị thượng quan chỉ trích, đành phải nói, “Người kia cưỡi ngựa phi nhanh, chúng tiểu nhân chưa từng thấy rõ dung mạo, trên lưng ngựa có một kỵ sĩ ngồi phía trước, phía sau dường như cõng… cõng một người, ra khỏi cửa thành, đi dọc theo đường cái.”

Trịnh thông phán vui vẻ trong lòng, thầm nghĩ lần này công lao tróc nã kẻ gian sắp dừng ở nhà mình rồi. Hắn vừa phái người trở về thông cáo, vừa chuẩn bị người ngựa đuổi theo.

Đang trong lúc cửa thành hỗn loạn, một nông phu trẻ tuổi kéo một cỗ xe trống không, ung dung thảnh thơi vào thành.

Đám người Trịnh thông phán vọt đi qua bên cạnh nông phu, không ai lưu ý đến trang hán sắc mặt vàng như nến thường thường vô kỳ này. Trang hán quay đầu nhìn người ngựa cuồn cuộn mà đi, chớp chớp đôi mắt linh hoạt không quá tương xứng với khuôn mặt, lộ ra một nét tươi cười giảo hoạt.

Vốn là Chu Hiểu Hiểu biết mình mang theo Du Hành Tri trọng thương sẽ không dễ chạy trốn. Nàng nghĩ ra một kế, tự mình ăn mặc trang phục của nô bộc Lâm phủ, cõng một cuộn chăn bông, sáng sớm đã lao ra khỏi thành. Còn Du Hành Tri thật thì được giấu ở trong miếu Thành Hoàng. Ra khỏi thành không xa, lại thay trang phúc mà lúc trước đã giấu, cải trang thành nông phu, lần thứ hai trà trộn vào thành, lại dẫn truy binh đuổi theo ra khỏi thành.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.