[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 15



Mấy người đi đến trước cửa Lãng Ngọc sơn trang, liền thấy bên trong lửa lớn hừng hực.

“Tại sao lại phát hỏa?” Tiểu Tứ Tử chấn động, lại thấy hạ nhân trong Lãng Ngọc sơn trang ai nấy đều cầm theo một thùng nước mà chạy đi dập tắt lửa. Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương chạy vào trong sơn trang, chỉ thấy một tiểu lầu chính giữa ngập trong ngọn lửa lớn.

Bởi vì lửa cháy rất lớn, những thùng nước trên tay bọn hạ nhân, quả thực chỉ giống như lấy muối bỏ biển. Lửa càng lúc càng lớn, mà lúc này lại còn có gió nổi lên, lửa theo gió thổi mà càng bùng lên. Mắt thấy mấy gian phòng bên cạnh cũng sắp bị lửa lan tới, Tiểu Tứ Tử nhanh chóng hô lên một tiếng, “Thạch Đầu! Nhanh đi!”

Thạch Đầu sau khi nghe được mệnh lệnh của Tiểu Tứ Tử, liền lập tức chạy lên, chỉ thấy nó chạy tới mảnh đất trước lầu, xoay người, quay mông lại với gian lầu đang cháy, đột nhiên đào bới không ngừng. Rất nhanh, phía trên liền xuất hiện một cái động lớn, mà vô số đất đá đều bị Thạch Đầu dùng chân hất mạnh về phía gian lầu đang cháy kia. Sau đó rất nhanh, lửa liền nhỏ lại.

“Thạch Đầu cố lên!” Tiểu Tứ Tử đứng một bên cỗ vũ Thạch Đầu. Thạch Đầu tựa hồ như có thể nghe hiểu, kêu lên hai tiếng rồi lại càng ra sức mà đào đất. Lại thêm một lát sau, lửa đã được dập.

“Oa……” Bọn hạ nhân của Lãng Ngọc sơn trang bắt đầu vỗ tay hoan hô.

Thạch Đầu thần khí sảng khoái mà cọ cọ bên người Tiểu Tứ Tử. Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ đầu nó, “Thạch Đầu, làm tốt lắm!”

“Đa tạ tiểu anh hùng đã hỗ trợ.” Lúc này, Hiệp Lãng Ngọc cùng một người khác đi tới, mà người theo phía sau kia chính là tên hộ vệ, vừa thở dài nhẹ nhõm với Tiểu Tứ Tử, vừa nhìn Thạch Đầu với vẻ mặt tán thưởng, “Đây là……”

“Nó kêu là Thạch Đầu.” Tiểu Tứ Tử vuốt vuốt Thạch Đầu vừa giới thiệu với Hiệp Lãng Ngọc, “Là một con trảo li.”

“Nga……” Hiệp Lãng Ngọc gật gật đầu. Lúc này, quản gia vội vàng chạy ra kêu lên, “Thiếu gia, lửa cháy rất lớn a!”

“Mau vào trong thăm dò một chút, xem ngọc khí có bị cháy không?” Hiệp Lãng Ngọc phân phó thủ hạ nhanh chóng vào trong xem xét. Mọi người bước vào trong liền thấy, Lãng Ngọc các chứa đầy mĩ ngọc đều bị thiêu.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương cũng đi vào bên trong, thấy những mĩ ngọc trưng bày đều bị thiêu, ố váng có, mà bị thiêu đen thui cũng có.

“Hảo đáng tiếc nha.” Tiểu Tứ Tử nhìn mấy miếng ngọc đã bị thiêu, khẳng định trước đó chúng hẳn rất hoa mĩ.

Tiêu Lương hơi hơi nhíu mày, hỏi Hiệp Lãng Ngọc, “Hiệp trang chủ, ta để ý rằng quanh lầu này không có gì có thể làm phát hỏa, như thế nào lại có thể cháy như vậy?”

Hiệp Lãng Ngọc lắc đầu, “Ta cũng không biết, trận lửa này quả là kì quái.”

Tiểu Tứ Tử vẫn còn đang nhìn nhìn mĩ ngọc đã bị cháy, cảm thấy đáng tiếc, nhìn sơ sơ thôi cũng thấy được được rồi, trước khi bị cháy khẳng định là rất đẹp nha.

“Hiệp nhị.” Hiệp Lãng Ngọc gọi quản gia tới, “Đem toàn bộ ngọc bị thiêu hủy đi rửa sạch, tính toán lại tổn thất.” Nói xong, liền đối Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương nói, “Ta đã sắp xếp chỗ ở cho hai vị, ngay tại sương phòng phía tây, mà huyết ngọc san hô cũng ở trong viện sương phòng phía tây, tiện cho nhị vị trông coi.”

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương gật đầu, cảm thấy sắp xếp như vậy rất tốt.

“Để ta đưa hai vị đi xem.” Vừa nói, Hiệp Lãng Ngọc vừa đưa mấy người bọn họ đến sương phòng phía tây, vừa đi vừa nói, “Nếu cần cái gì, phân phó hạ nhân đi làm là được.”

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, nhìn thấy Tiêu Lương bên cạnh hơi cau mày, tựa hồ như có tâm sự.

Đi theo Hiệp Lãng Ngọc đến trước một dãy nhà ở phía tây, Hiệp Lãng Ngọc đẩy cửa phòng đi vào trong, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương cũng bước vào cửa, tầm mắt liền bị hấp dẫn bởi một tấm huyết ngọc thật lớn đặt ở giữa phòng. Chỉ thấy khối huyết ngọc kia thật là đỏ như máu, lại cao, chợt nhìn ra, ngọc này giống như một gốc cây bình thường mà có màu đỏ.

“Thật xinh đẹp nha.” Tiểu Tứ Tử không khỏi tán thưởng, chạy đến trước khối huyết ngọc, nghiêng mặt nhìn nhìn, còn đưa tay lên mà sờ sờ, tán thưởng, “Hảo lạnh a.”

“Khối huyết ngọc này, vẫn còn mang hương ngọc, rất thơm.” Hiệp Lãng Ngọc nói với Tiểu Tứ Tử.

“Thật sự?” Tiểu Tứ Tử bước lại gần, ngửi ngửi vài cái, gật gật đầu, “Ân, là mùi phong lan.”

“Thật sự là bảo bối trân quý.” Tiêu Lương cũng tán thưởng.

Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh không nói gì, chính là liếc nhìn nhau một cái, chỉ sợ trong hoàng cung, cũng không có huyết ngọc trân quý như vậy.

Sau đó, ngón tay Hiệp Lãng Ngọc lại chỉ vào sương phòng đối diện, nói, “Phòng hai vị là ở đây, nếu cần cái gì thì cứ trực tiếp kêu hạ nhân đi lấy.”

Tiêu Lương tâm nói Hiệp Lãng Ngọc chắc vẫn còn quan tâm đến chuyện ngọc bị cháy, liền nói, “Hiệp trang chủ, nếu như vẫn còn sốt ruột thì cứ đi trước, chúng ta tự biết chiếu cố mình, yên tâm.”

“Ai, tốt.” Hiệp Lãng Ngọc nói một tiếng “Thất bồi” xong liền vộ vã chạy đi.

Đám người đi rồi, Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh kiểm tra vị trí sương phòng phía tây. Sau đó thì quét tước sơ sơ, sửa soạn giường, để Tiểu Tứ Tử nghỉ ngơi một chút.

Tiểu Tứ Tử ngồi xuống bàn bên cạnh, nghiêng mặt nhìn Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, ngươi làm sao vậy?”

Tiêu Lương hơi hơi sửng sốt, nhìn Tiểu Tứ Tử, “Ân?”

“Ngươi lúc vừa đến, liền cau mày.” Tiểu Tứ Tử bước lại gần, đưa tay nhu nhu chân mày Tiêu Lương, “Đều đã nhăn lại đến thế này.”

Tiêu Lương có chút giật mình, Tiểu Tứ Tử thế nhưng lại để ý quan sát biểu tình biến hóa trên mặt hắn, có chút uất ức trong lòng mà cầm tay Tiểu Tứ Tử, nói, “Ta cảm thấy có một số việc rất kì quái.”

Tiểu Tứ Tử bày ra vẻ mặt người lớn, nói, “Trước kia, lúc phụ thân mất hứng, đều là như vậy, ngươi không thể nga, mặt nếu nhăn hơn, thì chỗ đó sẽ có một nếp nhăn nhạt nhạt a.”

Tiêu Lương nhướn nhướn mi, cố làm cho biểu tình trên mặt mình thoải ái một chút, nói, “Ân, ta về sau sẽ không nhíu mày.”

Tiểu Tứ Tử nghe xong, vừa lòng mà gật đầu, ngồi xuống, rồi kêu Thanh Ảnh Xích Ảnh cùng lại đây ngồi, rót cho bọn hắn chén trà, nói, “Chúng ta bàn bạc một chút đi, Giang Nam ngọc này còn có hai ngày nữa là sẽ đến trộm ngọc.”

Hai ảnh vệ ngồi xuống. Thanh Ảnh nói, “Trước không nói đến Giang Nam ngọc này, mà trận hỏa hoạn hôm nay, liền đủ cổ quái.”

“Ân?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu hỏi, “Vì sao lại cổ quái?”

“Ngọc khí bình thường, rất khó bị lửa thiêu mà biến sắc.” Tiêu Lương nghiêm túc mà giải thích cho Tiểu Tứ Tử, “Trừ phi là dùng đến dầu hỏa, mà thời gian bị đốt lại lâu, mới có thể biến thành như lúc nãy. Nói cách khác, lửa bình thường không thể đem ngọc đốt thành như vậy.”

Tiểu Tứ Tử nghe xong hơi sửng sốt, nghĩ nghĩ, “Nói như vậy, là có người cố ý phóng hỏa, hơn nữa còn cố ý muốn thiêu chỗ ngọc này?”

Tiêu Lương gật đầu.

“Còn có một chuyện cũng rất kì quái.” Thanh Ảnh nói, “Hiệp Lãng Ngọc kia cũng quá bình tĩnh.”

“Đúng vậy.” Tiểu Tứ Tử cũng đồng ý, “Nếu như là ta, nhiều mĩ ngọc bị thiêu như vậy, nhất định là đau lòng muốn chết. Đến ta mà còn đau lòng thay cho hắn.”

“Bộ dáng của hắn…… xác thực là rất khác thường.” Tiêu Lương cười nhẹ, “Lãng Ngọc sơn trang này, xem ra cũng có chút trò.”

Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn Tiêu Lương, lại nhìn nhìn hai ảnh vệ, nói, “Chúng ta lúc này phải chú ý mới được, không chỉ phải đề phòng Giang Nam ngọc kia, mà còn phải đề phòng cả Lãng Ngọc sơn trang.”

Tất cả mọi người gật đầu.

Lúc này, Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh đẩy cửa tiến vào. Hắc Ảnh nói, “Tiểu Vương gia, Hiệp Lãng Ngọc kia đem chỗ ngọc bị thiêu hủy đều chôn xuống hầm sâu.”

“A?” Tiểu Tứ Tử chấn động, “Thật sự?”

“Đúng vậy.” Hắc Ảnh gật gật đầu, “Nơi chôn ngọc kia chúng ta đã nhớ kĩ, là ngay tại phía sau núi.”

“Vì cái gì lại chôn?” Thanh Ảnh có chút suy nghĩ không thông, “Là loại ngọc như vậy, dù thiêu cũng không xấu. Mà cho dù có xấu, thì đối với công nghệ điêu khắc của Lãng Ngọc sơn trang, cũng có thể biến thành một loại trân bảo khác. Nếu không thế, thì cũng có thể đem phần bị hỏng cắt bỏ. Dù có thế nào cũng không cần phải chôn a.”

Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn Tiêu Lương, nói, “Tiểu Lương Tử, có thể hay không ngọc này có vấn đề?”

“Ngọc có vấn đề?” Tiêu Lương nghĩ nghĩ, “Ngươi là nói, ngọc này là giả?”

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, “Cụ thể ta cũng không biết. Bất quá, tại sao lại đem chôn một cách lãng phí như vậy? Hắn không nghĩ muốn sửa sao, tại sao lại không muốn nha, đại khái chính là vô dụng. Hoặc là không muốn để cho người ta nhìn thấy. Ngọc đó hình dáng đẹp như vậy như thế nào cũng không thể xem là vô dụng. Nói cách khác, chính là có cái gì không thể cho người khác nhìn thấy.”

Tất cả mọi người có chút giật mình nhìn Tiểu Tứ Tử, đừng nhìn hắn nói chuyện như vô ý, ngẫm lại thì có vẻ đúng là như vậy.

Bốn ảnh vệ nước mắt lưng tròng nhìn Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Vương gia, ngươi thật thông minh nga.”

Tiểu Tứ Tử có chút không được tự nhiên, đưa tay sờ sờ đầu, hắc hắc cười.

“Như vậy đi.” Tiêu Lương phân phó Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh, “Đêm nay, hai ngươi đến chỗ chôn ngọc kia, đào lên một hai khối ngọc, rồi mang về đây, để chúng ta nghiên cứu một chút.”

Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh gật đầu, lại thấy ánh mắt Tiêu Lương nhìn bọn họ, ý bảo bọn họ cũng đưa cho Triệu Phổ một cái.

Hai ảnh vệ gật gật đầu, liền phi thân đi ra ngoài.

Sau đó, Tiêu Lương mang theo Tiểu Tứ Tử cùng đi dạo một vòng trong Lãng Ngọc sơn trang. Sơn trang này quả thật là khí phái nha, có thể thấy được tài lực rất hùng hậu. Tiểu Tứ Tử lại cứ muốn đi nhìn cái gian lầu bị lửa thiêu hủy kia.

“Cẩn nhi, có thể có chỗ đã bị cháy mục, ngươi đi đường phải cẩn thận nha.” Tiêu Lương nhắc nhở Tiểu Tứ Tử. Chỉ thấy Tiểu Tứ Tử mở to đôi mắt mà nhìn mình, nghĩ nghĩ, liền nhanh chóng bắt lấy tay của Tiểu Tứ Tử, nói, “Ta khinh công cũng không hảo, vạn nhất ngã xuống, đều dựa vào ngươi.”

Tiểu Tứ Tử hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, không biết vì cái gì, hắn cảm giác hành động này của Tiểu Lương Tử, có đôi khi giống với Cửu Cửu, hình như là bảo hộ mình, hơn nữa cũng rất lợi hại. Bất quá, công phu của Tiêu Lương không có tốt bằng hắn, bởi vì lúc luận võ Tiểu Lương Tử cũng bị bại bởi mình.

Tiêu Lương thấy bộ dáng của Tiểu Tứ Tử tựa hồ như đã tin, cũng nhẹ nhàng thở ra, tâm nói, không biết sau này khi Tiểu Tứ Tử biết được mọi người lừa hắn, có thể hay không sẽ nổi giận.

Cơm chiều đã qua, trời cũng dần dần đen, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương ở trong phòng chờ. Tiểu Tứ Tử dùng một cây lược gỗ mà chải chải bộ lông cho Thạch Đầu. Thạch Đầu thoai mái rên rên một tiếng, cọ cọ trên người Tiểu Tứ Tử nửa ngày, xoay người để cho Tiểu Tứ Tử xoa xoa cái bụng.

Mà lúc này, “kẽo kẹt” một tiếng, cửa bị đẩy ra, Hắc Ảnh đã trở về, cầm trên tay một cái bao màu đen.

“Đã lấy được rồi sao?” Tiểu Tứ Tử nhanh chóng đứng lên.

“Đã lấy được rồi.” Hắc Ảnh mang cái bao màu đen đặt lên trên bàn, mở ra, chỉ thấy bên trong có ba khối ngọc hỏng do bị cháy. Ba khối ngọc này, Hắc Ảnh đã chọn lựa rất kĩ, một khối bị cháy hỏng nghiêm trọng, biến thành màu đen đen xám xám. Một khối thì hơi hơi vàng, màu sắc bình thường. Mà khối cuối cùng, cơ bản không có bị tổn hại gì.

Tiểu Tứ Tử cầm lên nhìn nhìn, đột nhiên hỏi Hắc Ảnh, “Di? Bạch Ảnh đâu? Không phải cùng đi với ngươi sao?”

Hắc Ảnh gật đầu, nói, “Bạch Ảnh ở ngoài cửa canh giữ, không cho người nào tới gần.”

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, đem ngọc đặt dưới đèn, mọi người nghiêm túc cùng nhau nghiên cứu.

Ở một nơi khác, Bạch Ảnh đem ngọc thạch đưa đến cho Công Tôn cùng Triệu Phổ, để lên trên bàn. Triệu Phổ vừa thấy liền cau mày, “Ngọc này là giả.”

“Giả?” Bạch Ảnh khó hiểu.

“Các ngươi theo ta cũng không phải là hiếm khi đi chợ?” Triệu Phổ có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Bạch Ảnh, “Thứ ngọc bình thường, bị lửa thiêu mới biến sắc, mà đừng nói đến ngọc quý, cho dù bị lửa nướng một hai canh giờ, dù có cho vào dầu chiên, cũng sẽ không dễ dàng mà biến sắc như vậy, mà còn đen thui thế kia, thật sự là hoang đường!”

Bạch Ảnh lúc này mới gật gật đầu, hỏi, “Nhưng không phải nói rằng, Lãng Ngọc sơn trang này đều là ngọc khí trân quý sao, vì sao lại có đồ giả?”

“Đại khái chỉ là bề ngoài đi……” Công Tôn vừa nói, vừa giơ khối ngọc kia lên, để dưới ánh nến chiếu nửa ngày, đột nhiên bắt lấy tay Triệu Phổ, kêu, “Khó lường rồi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.