Bảo Bối Trong Lòng Phúc Hắc Tổng Tài

Chương 4



Tập đoàn Alston phá lệ tổ chức tuyển dụng người mới ởtrường học, tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ khoa thiết kế thời trang đại họcZ đều xôn xao.

Trước đây nghe Thiệu Kỳ Á nói, Dụ Bảo Đế theo bản năng cảm thấy tin tức khôngchính xác, không có nói cho bạn học biết, cho nên khi cô ở trên lớp nghe đượctin thì trong lòng ngoại trừ vui mừng, còn có vô cùng kinh ngạc.

Cô không dám lộ ra chính mình đã sớm biết, khi đó tuy rằng bán tín bán nghi,nhưng trái lại vẫn chậm rãi bắt đầu chuẩn bị, hiện tại nếu bạn học biết cô đãvụng trộm chuẩn bị, cô nhất định sẽ bị phỉ nhổ đến chết.

Nhưng niềm vui sướng trong lòng khó có thể xem nhẹ, khiến cho cô sau khi kếtthúc khoá học, liền khẩn cấp gọi điện thoại cho Thiệu Kỳ Á, ngoại trừ nói vớianh tin tức đó còn cám ơn anh dã dặn dò cô chuẩn bị trước, còn hẹn anh ra ngoàichia xẻ tâm tình khẩn trương hưng phấn.

“Không nghĩ tới là thật!” Trong nhà hàng tràn ngập hương vị của lẩu, khuôn mặtnhỏ nhắn của Dụ Bảo Đế tràn ngập hưng phấn.

“Trước đây đã nói với em là thật rồi, là em không tin anh.” Thiệu Kỳ Á liếcxéo, thấy cô hưng phấn như thế, anh cũng cảm thấy thật tốt.

“Thực xin lỗi, bởi vì thật sự là chuyện xưa nay chưa từng có.” Cô chu miệng,trước hết tươi cười nói xin lỗi, không biết rằng bộ dáng như vậy trong mắt anhthực xinh đẹp đáng yêu biết bao.

Qua lại hơn một tháng nay, khiến cho bọn họ càng trở nên quen thuộc hơn, Bảo Đếvốn tính tình hoạt bát đơn thuần, đối với Thiệu Kỳ Á hoàn toàn không có đềphòng.

Nhưng dù vậy, anh vẫn là không dám tiến lên, bởi vì anh biết bên người cô còncó một hộ hoa sứ giả, thời khắc này, anh tham gia vào cũng không có phần thắng.

“Vậy rốt cuộc em có chuẩn bị trước không?” Thiệu Kỳ Á hỏi, cũng giúp cô đemthức ăn bỏ vào trong nồi lẩu.

Dù đã trải đường tốt cho cô rồi, nhưng cô vẫn phải cố gắng một ít, để anh khôngcần phải thiên vị một cách quá mức khoa trương, trở thành chủ đề bán tán đối vớicô là không có lợi.

“Thật ra thì có rồi…” Cô lanh lợi cười ha ha. “A, nói đến chuyện này, em thậtmuốn cám ơn anh khi đó đã căn dặn em lần nữa!”

“Khách khí như vậy sao?” Anh nhíu mày, con ngươi đen sâu xa liếcnhìn về phíacô. “Vậy bữa này em mời khách là được.”

Nghe vậy, Dụ Bảo Đế không khỏi bật cười.

“Lại là em mời khách, anh trả tiền sao?”

Anh mỗi lần đều miệng nói muốn cô mời khách, nhưng khi cô muốn trả tiền thì anhlại giành trước, sau đó nói lần sau để cô trả, chẳng qua là nói đùa với cô.

“Em vẫn là sinh viên thôi! Huống hồ, mỗi bộ quần áo em gửi bán kiếm tiền đềutốn rất nhiều tinh thần cùng tâm huyết mới hoàn thành, còn phải chờ đúng lúc cókhách mua mới có thể thu về, cho nên em mời khách, anh trả tiền.” Anh cưngchiều sờ đầu cô, nụ cười yếu ớt mà đầy ôn nhu.

Dụ Bảo Đế có chút thất thần, trái tim bởi vì động tác thân mật bất ngờ mà lỡmất một nhịp, mà nụ cười thản nhiên của anh, giống như những viên đá rơi xuốngmặt hồ tĩnh lặng trong lòng cô, tỏa ra vô số gợn sóng.

Chưa từng có người khác phái đối với cô như vậy, ngay cả bạn trai lớp trên đãqua lại nửa năm cũng chưa từng, cô không hiểu, chỉ là động tác sờ đầu đơn giảnmà thôi, tại sao lại khiến cô sinh ra cảm giác kỳ dị này?

“Nhanh ăn đi, không phải em nói em rất đói sao?” Anh đem đồ ăn đã chín bỏ vàobát của cô, hành động chăm sóc này chỉ với cô là ngoại lệ.

“Vâng, được rồi.” Cô vội vàng lấy lại tinh thần, môi nở nụ cười.

Thái độ anh Thiệu đối với cô tựa như anh trai đối với em gái, thần kinh cô chắccó vấn đề rồi nên mới có thể sinh ra cảm giác kỳ quái!

Gặp gỡ vài lần, cô cảm thấy anh thành thục chững chạc lại rất có phong độ, đốivới thời trang không chỉ có kiến thức mà còn có cách nhìn riêng, đối xử với côcũng rất tốt, có thể kết giao với bạn bè như vậy, cô nên thực sự quý trọng.

※ ※ ※

Tập đoàn Thời trang Alston, trong văn phòng tổng tài khu vực Châu Á, Thiệu Kỳ Ángồi ở sau bàn làm việc, lật xem tư liệu trong tay, nhìn một lát, khóe miệngkhông tự chủ được dần dần cong lên.

“Tổng tài, xin hỏi ngài có phải có dặn dò gì đối với việc chọn người của ngànhthiết kế chúng tôi hay không?”

Giám đốc thiết kế Richard, hơn 40 tuổi hiểu biết và quan sát rất tốt, thấy lầnnày đột nhiên bị triệu kiến, tổng tài còn tự mình xem danh sách tuyển dụng mới,làm anh ta không khỏi phỏng đoán dụng ý của cấp trên.

Nhưng Thiệu Kỳ Á chỉ cười không nói, xem xong tư liệu, mới chậm rãi khép lạitập hồ sơ thật dày.

Trước khi đưa ra kế hoạch tuyển dụng, anh đối với trình độ cùng thành tích củaDụ Bảo Đế đã có hiểu biết nhất định, hơn nữa còn đề cao điều kiện tuyển dụng,thu nhỏ lại phạm vi, cho nên anh nắm chắc cô có thể trúng tuyển.

Mà sự thật chứng minh, phán đoán của anh không hề sai, trong danh sách lựa chọnsau cùng quả thực có tên cùng tác phẩm của Dụ Bảo Đế.

“Đối với tác phẩm của sáu sinh viên này, anh có ý kiến gì không?” Anh không đápmà hỏi ngược lại, trước tiên muốn nghe ý kiến chuyên nghiệp, nếu không cầnthiết, anh sẽ cố sức không ra mặt can thiệp.

Cho dù một tay an bài kế hoạch đem cô tới bên cạnh mình, anh cũng không hi vọnglàm sáng tỏ quá sớm, nếu không yêu cô lại hoá ra hại cô, lộng xảo thành chuyên (chữatốt thành xấu)!

“Đứng ở lập trường của tôi, tôi coi trọng nhất là khả năng thiết kế, công sứcchế tác quần áo chỉ là thứ yếu. Ở phương diện thiết kế, có một sinh viên họ Lýthiết kế khá thu hút nhưng thành phẩm không được tốt lắm, mặt khác sinh viên họTrương thì vừa vặn ngược lại… Đúng rồi, còn có một sinh viên họ Dụ, biểu hiệnở hai phương diện đều khá cân bằng.” Richard nói ra phương hướng chọn lựa củamình.

Lần tuyển dụng này, ngoại trừ điều kiện cơ bản, các sinh viên còn phải giao raba tới năm bản thiết kế y phục phân biệt cùng một bộ y phục thành phẩm, thờigian chuẩn bị là bốn mươi ngày, kỳ thật đã quá dư dả rồi.

Nghe thấy Richard nói ra họ “Dụ”, trong lòng Thiệu Kỳ Á vui mừng reo lên mộttiếng, nhưng ngoài mặt vẫn ung dung thản nhiên.

“Anh tính chọn mấy người?” Anh nhìn Richard hỏi. “Trong lòng đã chọn được ngườichưa?”

“Có ba người.” Richard nghiêng người mở hồ sơ trên bàn, chỉ ra từng thí sinhvừa ý.

Thiệu Kỳ Á nhìn, đồng ý gật đầu, cong môi nở nụ cười.

Ba ngày sau, hơn 10 giờ sáng, Dụ Bảo Đế cầm di động trốn trong bụi cỏ dưới sântrường, mừng rỡ như điên cười nói: “Đậu rồi! Anh Thiệu, em được Alston chọnrồi!”

“Chúc mừng nhé.” Giọng của cô lớn tiếng truyền ra khỏi di động, Thiệu Kỳ Á nhịnkhông được đưa điện thoại ra xa một chút, để màng nhĩ không bị thương tổn, bấtquá, vẻ nghiêm túc trên mặt anh trong nháy mắt trở nên nhẹ nhàng hơn, ngay cảgiọng nói cũng tràn đầy sự yêu chiều.

Giờ phút này, anh đang đi giao thiệp, thảo luận cùng giám đốc hai bộ phận kếhoạch, thấy điện thoại của cô, anh liền tạm dừng chính sự, đi đến bên cửa sổnghe điện thoại.

“Em rất vui, nhưng không thể biểu hiện trong lớp học, bằng không sẽ bị bạn họcbao vây tiêu trừ, nhịn cười đến sắp nội thương rồi!”

Dụ Bảo Đế ôm di động, quỳ gối trên cỏ, vừa nói vừa vung vẩy tay chân, vui mừngđến nghiêng ngả, chỉ thiếu nằm ở trên cỏ lăn lộn nữa mà thôi.

“Vậy bây giờ em đang ở nơi nào?” Anh tò mò hỏi.

Nghe cô nhảy nhót vui mừng như vậy, anh thật muốn ở bên cô, có lẽ lúc cô hưngphấn còn có thể cho anh một cái ôm thật chặt!

“Em ở trong bụi cỏ dưới sân trường, ha ha a…” Được gia nhập vào công ty cô mơước, cho dù hiện tại làm bạn với kiến, cô vẫn rất vui sướng.

“Trong bụi cỏ?” Đáp án thật quá bất ngờ làm anh không khỏi kinh ngạc lặp lại,hoài nghi chính mình đã nghe lầm.

“Đúng vậy, không thể quá lộ liễu, cho nên em đành trốn đi gọi cho anh, ha haa…” Cảm giác vui sướng căng tràn trong lòng, cô vui vẻ cười ngây ngô khôngdứt.

“Tối nay gặp mặt đi, anh ăn mừng cho em.” Anh đưa ra lời mời, muốn nhìn thấy bộdáng cô hưng phấn vui vẻ, nhất định rất đáng yêu.

Dụ Bảo Đế ngừng lại, có chút nuối tiếc nói: “Đêm nay không được, em và bạn traicó hẹn.”

Một cây kim nhọn bất thình lình đâm vào tim anh, nụ cười trên môi Thiệu Kỳ Átrở nên cứng nhắc.

Đúng vậy, anh thiếu chút nữa đã quên cô còn có một bạn trai… “Vậy coi như emkhông có lộc ăn, qua hôm nay sẽ không tính nữa.” Anh cố ý nói như vậy, theo bảnnăng đấu tranh, hi vọng cô sẽ chịu không nổi dụ dỗ, hủy bỏ ước hẹn với bạn traimà đáp ứng anh…

“A, không được…” Cô nhịn không được làm nũng cầu xin. Thiệu Kỳ Á rất thôngthạo, chọn quán ăn rất ngon, bỏ qua cơ hội sẽ rất đáng tiếc!

“Được rồi, cho em nợ.” Cô nói làm anh bật cười, tâm tình đang cô đơn nháy mắtlên cao.

“Anh nói nha, không được xạo đó!” Dụ Bảo Đế nhanh bắt lấy cơ hội.

“Được, lời anh nói với em tuyệt đối đều làm được.”

Trong lời nói của anh có ẩn ý, ẩn chứa lời hứa hẹn, nhưng cô bé đơn thuần nàymột chút cũng không có phát hiện, chỉ vì chiếm được chút lợi mà đắc ý cười lanhlảnh.

Âm thanh vui tươi tràn đầy sức sống vừa biến mất, bốn phía trở nên thật yêntĩnh, không khí sinh động mới rồi dường như cũng trầm lắng lại, Thiệu Kỳ Á ngẩnra, trống trải cùng cô đơn không hề báo trước thổi quét qua anh.

Bạn trai và bạn chung quy vẫn có phân biệt, mà anh thuộc loại sau, chỉ có thểngoan ngoãn chấp nhận xếp sau bạn trai cô… Lúc ban đầu nhìn thấy cô, anh cũngđã thấy qua bạn trai cô chạy xe máy rời đi, sớm biết rằng bên người cô đã cómột hộ hoa sứ giả. Lúc này anh cần gì phải khuấy động mọi việc, khiến cho mìnhkhó chịu như vậy?

Ai, chỉ có thể trách trái tim không tự chủ được, không thể nào phớt lờ cô!

“Ách… Tổng tài, chúng ta tiếp tục được không?”

Thấy cấp trên phát sinh “tình trạng khó hiểu”, nhìn cửa sổ sát đất đến ngẩnngười, hai vị quản lí trong văn phòng cố gắng cao giọng thu hút sự chú ý củaanh.

“Tiếp tục.” Xoay người quay đầu lại, Thiệu Kỳ Á đã khôi phục vẻ mặt uy nghiêmkhi đối mặt với công việc, trở lại chỗ ngồi, xử lý chính sự quan trọng.

5 giờ rưỡi, đúng giờ tan ca, chuông tan sở vừa vang lên, Lục Đông Văn vội vãchạy xuống cửa công ty thì thấy Dụ Bảo Đế đang đứng trên con đường đá đỏ vui vẻvẫy tay.

Dụ Bảo Đế đợi bạn trai xuất hiện, hưng phấn chạy về phía anh ta. “Đông Văn, emcó một tin tốt ──” buổi sáng vừa biết được tin tức, cô liền gọi điện thoại choĐông Văn, nhưng điện thoại không có thông, cho nên hiện tại vội vã muốn cùnganh chia xẻ niềm vui.

Lục Đông Văn lại nghe như không nghe, vẻ mặt kích động chạy đến tiếp đón, cầmtay của cô kéo đến chỗ đậu xe.

“Chúng ta không phải đã nói hẹn gặp ở cửa nhà hàng sao? Em trực tiếp chờ ở đólà được rồi, làm sao lại đột nhiên chạy tới đây?”

Một trận trách cứ liên tiếp giống như một chậu nước lạnh dập tắt tâm tình vốnđang vui vẻ của Dụ Bảo Đế, cô không khỏi giật mình ngạc nhiên khi bị bạn trailôi kéo chạy đi.

“Đông, Đông Văn? Anh làm sao vậy?” Cô kinh ngạc buồn bực nhìn người bạn traivốn luôn đối đãi mềm mỏng với cô, giờ phút này lại làm ra vẻ mặt giận dỗi.

Tự mình đến dưới lầu công ty chờ anh tan ca, là chuyện sai sao?

Cô vừa rồi không có thúc giục anh, chỉ nhắn tin nói cô ở cửa lớn chờ anh… Anhtại sao lại mất hứng như vậy?

Lục Đông Văn nhìn vẻ mặt kinh ngạc không hiểu của cô, lúc này mới phát hiệnmình dường như đã phản ứng quá độ, vội vàng cứng ngắc dịu đi sắc mặt.

“Không phải sao, em đột nhiên chạy tới như vậy, anh làm việc sẽ không thểchuyên tâm, hơn nữa chuông tan sở vừa kêu đã vội vã rời đi, sẽ khiến cho chủquản cảm thấy không tốt…” Anh ta bài ra lý do giải thích sự thất thường củamình.

“Thì ra là như vậy, thật xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa.” Dụ Bảo Đế nghegiải thích của anh ta, không nghi ngờ gì nở nụ cười, còn nói xin lỗi. “Thật raem hào hứng chạy tới, là bởi vì muốn nói cho anh ──”

“Đi nhanh đi! Có gì sau hay nói.” Mắt thấy đồng nghiệp tan sở lần lượt đi rakhỏi tòa nhà, Lục Đông Văn quýnh lên, lần nữa ngắt lời của cô, thô lỗ cầm mũbảo hiểm đội lên đầu cô, bản thân cũng nhanh chóng lấy mũ bảo hiểm trong cốp xera đội lên, rồi lập tức nổ máy. Còn không rời đi, chỉ sợ sẽ bị người khác thấymất!

“Em không đi xe của mình sao?” Thái độ anh ta thay đổi liên tục làm cho Dụ BảoĐế không phản ứng kịp.

“Ăn cơm xong trở về đi là được rồi, mau lên đây.” Lục Đông Văn vừa nói vừa ngồilên xe gắn máy, không kiên nhẫn kéo tay cô, thúc giục.

Dụ Bảo Đế buồn bực ngồi lên xe, còn chưa có ngồi vững vàng, Lục Đông Văn đã vộivã rồ ga chạy đi, dọa cô sợ tới mức thiếu chút nữa ngã khỏi xe.

Kỳ quái, có phải là bị quỷ đuổi theo đâu, làm gì mà vội như vậy?

Tám giờ tối, Dụ Bảo Đế phẫn nộ về đến nhà.

Vốn là hôm nay cô cực kỳ vui vẻ, nhưng bởi vì Lục Đông Văn kỳ kỳ quái quái, làmcho tâm trạng kém đi, mức độ vui vẻ giảm bớt rất nhiều.

Lúc dùng cơm, cô thật vất vả nói ra mình được Tập đoàn Thời trang Alston chọn,miệng anh ta nói chúc mừng, sau lại cười trào phúng nghi ngờ năng lực của cô vàánh mắt của Tập đoàn Alston!

Không phải cô muốn so sánh, nhưng bạn chí cốt như anh Thiệu, chẳng những vuimừng cho cô, còn nói phải giúp cô chúc mừng… Trái lại, Đông Văn là bạn traicủa cô, cô cũng không cần chúc mừng, nhưng tối thiểu anh ta nên thay cô caohứng, cổ vũ cô chứ, làm sao lại chỉ biết nói những lời làm cô thất vọng, đảkích tự tin của cô?

Cả một bữa tối, anh ta đều oán giận các đồng nghiệp cùng công ty, rồi than vãncông việc vất vả, không phải cô cũng an ủi, bất bình giùm anh ta sao?

Mới kết giao hơn nửa năm, cô đã cảm thấy Đông Văn thay đổi, là bởi vì anh ta đãtiến vào xã hội, mà cô vẫn là sinh viên, cho nên ý nghĩ cùng cách nhìn khôngcòn phù hợp nữa sao?

Cho dù cô có thể thuyết phục chính mình, là vì anh ta làm việc quá mệt mỏi,không thể quan tâm, lo lắng đến tâm tình của cô như trước, nhưng khi cô đếndưới lầu công ty chờ anh tan ca đã xảy ra chuyện gì? Còn có, dùng cơm được mộtnửa, anh ta tiếp điện thoại xong liền không yên, dùng bữa qua loa rồi nói đồngnghiệp gọi anh đi hát, không tiện mời cô cùng đi, sao lại như vậy?

Dụ Bảo Đế cô xấu xí như vậy sao? Cho dù cô không phải đại mỹ nữ, nhưng ít racũng là cô gái xinh đẹp hoạt bát đáng yêu kia mà.

Tìm ra cái chìa khóa mở cửa, nghĩ đến hai chị đang chờ cô, cô quyết định khôngmang chuyện buồn về nhà.

Hừ! Quên đi, không cho đi thì không đi, dù sao Lục Đông Văn hát hò cũng chẳngra sao, lỗ tai cô cũng đỡ bị độc hại.

“Chị cả, chị hai, em về rồi!” Đi vào hành lang, mở cửara, cô khôi phục vẻ mặt vui tươi, nhẹ nhàng cất giọng, bởi vì trong nhà chỉ cóba người cô, quá im lặng sẽ rất lạnh lẽo, cho nên cô có thói quen phụ trách làmnóng không khí.

“Wow, chúng ta chào mừng nhà thiết kế đã về rồi!” Chị cả Dụ Uyển Điệp trêu chọcđón tiếp em gái, lúc nghỉ trưa cô đã nhận được điện thoại của em gái thông báotin tốt, tâm tình vui sướng khỏi phải nói.

“Ơ? Không phải em cùng bạn trai đi ăn tối sao? Sao trở về sớm như vậy?” Chị haiDụ Hoằng Băng cũng đang ngồi ở phòng khách khó hiểu nhìn đồng hồ treo tường.

“Anh ấy và đồng nghiệp đi ca hát, không cho em đi cùng.” Cảm thấy kỳ quái, DụBảo Đế vẫn nhịn không được chu miệng oán giận cùng các chị.

“Cậu ấy cùng đồng nghiệp, cấp trên đi thiết lập giao tình, mang theo bạn gái đilại phải phân tâm chăm sóc, quả thực có một chút không tiện, hơn nữa cũng cókhả năng là lo lắng các đồng nghiệp bởi vì có người ngoài ở đấy nên không thoảimái…” Dụ Uyển Điệp kinh nghiệm xã hội phong phú, phân tích an ủi. “Không chođi cùng thì thôi, trở về sớm một chút để nhận quà nha.”

“Quà?” Ánh mắt Dụ Bảo Đế sáng lên.

“Đúng vậy, chị cả nói muốn chúc mừng em toại nguyện, được tập đoàn Alston lựachọn, cho nên mua quà thưởng cho em đã cố gắng học hành.” Dụ Hoằng Băng mỉmcười, ôn nhu nói.

“Là quà gì?” Dụ Bảo Đế vội vã muốn biết. Tuyệt quá! Đem chuyện không vui cùngLục Đông Văn ném ra ngoài không gian đi, hôm nay vẫn là ngày siêu cấp may mắncủa cô!

Dụ Uyển Điệp mỉm cười, nâng cằm ra hiệu. “Ở trong phòng, đi xem đi!”

Dụ Bảo Đế giống như hỏa tiễn nhanh chóng chạy vào phòng ngủ, chỉ chốc lát sau,tiếng kêu vui vẻ liền truyền ra.

“Wow! Thiệt nhiều quá, đẹp quá… chị cả, làm sao chị lại biết em thích nhữngloại vải này? Lần trước em xem qua mà tiếc không nỡ mua, không nghĩ tới ánh mắtchị cũng giống như em, cái này gọi là tâm linh tương thông ha…” Dụ Bảo Đế yêuthích vuốt ve món quà, ríu rít không ngừng.

“Xem con bé kìa, mừng tới sắp bay lên trời rồi.” Dụ Hoằng Băng ở cửa phòng nhìncô, nói với Dụ Uyển Điệp vừa theo sau vào phòng ngủ, nụ cười trên mặt bởi vì emgái vui vẻ mà càng thêm sâu sắc.

“Kỳ thật chị cũng không biết chọn, chỉ là nhờ bà chủ tiệm vải đề cử vài loạivải có màu sắc và hoa văn mới cho chị thôi.” Dụ Uyển Điệp đã đặc biệt đi mộtchuyến đến tiệm vải, thiết kế thời trang là sở thích, cũng là mơ ước của Dụ BảoĐế, cho nên mua vải làm quà cho cô là thực dụng nhất.

“Nhất định rất đắt đi?” Dụ Bảo Đế mặt mày hớn hở, giống như nhặt được của quý.

Cô cùng bạn học lúc không có việc gì thường đi dạo tiệm vải, có khi thấy loạivải có hoa sắc hoặc chất liệu rất tuyệt, nhưng giá không rẻ, chỉ có thể tiếcnuối mà bỏ đi, lúc này chị cả một lần chọn lấy năm loại hoa văn, đủ cho cô dùngcả một thời gian rồi!

“Đem hết tiền thưởng cuối năm ra đó.” Dụ Uyển Điệp làm việc ở khách sạn năm nămrồi, biểu hiện ở bộ phận nghiệp vụ khá tốt, thành tích đánh giá cũng rất tốt,cho nên cuối năm có hai tháng tiền thưởng, phúc lợi cũng không tệ.

“Cám ơn chị cả.” Dụ Bảo Đế tay vẫn vuốt ve vải dệt, nhìn cũng biết cô có baonhiêu yêu thích chúng, vừa sờ còn vừa thì thào tự nói, vải dệt mới cho cô thậtnhiều ý tưởng mới. “Em sẽ lấy hoa văn này làm váy ngắn cho chị cả, dùng màu nàylàm đồng phục cho chị hai… Đúng rồi, màu này và hoa văn này có thể làm sườnxám, em còn thiếu bà Trịnh ở viện dưỡng lão một cái sườn xám, phải làm nhanhcho bà mới được.”

Hai chị nghe xong, không khỏi nhìn nhau cười, lập tức đi ra ngoài, đem phòngtrả lại cho cô.

Ba chị em các cô sống nương tựa lẫn nhau, có thể bình an thuận lợi qua ngày, aicũng có sở trường riêng, dốc lòng học hỏi, mẹ ở trên trời nếu biết, nhất địnhsẽ cảm thấy vui mừng!

※ ※ ※

Kết thúc việc chuẩn bị cho đợt tuyển chọn của Alston, lại vừa vặn nhận được quàcủa chị cả, Dụ Bảo Đế liền bắt đầu bắt tay vào làm sườn xám cho bà Trịnh, thứctrắng vài buổi tối, rốt cục cũng đại công cáo thành, vì thế cô liền hẹn ThiệuKỳ Á thứ Bảy đến viện dưỡng lão thăm bà Trịnh.

“Anh xem, có đẹp hay không? Bà Trịnh hẳn là sẽ thích chứ?” Dụ Bảo Đế vừa ngồilên xe Thiệu Kỳ Á, liền khẩn cấp đem thành phẩm ra khoe.

Tay Thiệu Kỳ Á tiếp nhận thưởng thức, phát hiện quần áo làm rất khéo léo, rấttinh tế, những chi tiết nhỏ cũng đều tỉ mỉ, không hề qua loa chút nào.

“Không thua hàng bán ở quầy chuyên dụng công ty bách hóa nha! Ngay cả đườngviền cũng làm, vải màu đỏ rượu, bà ngoại anh nhất định sẽ thích.” Anh khôngtiếc lời ca ngợi cô.

“Vì không muốn bà Trịnh thất vọng, em đã dùng tình yêu làm ra đó!” Nghe thấyanh lấy tác phẩm của cô ra so sánh với quầy chuyên doanh, Dụ Bảo Đế ngượngngùng tươi cười. “Nhưng mà, bởi vì lo rằng người già sẽ khó mặc, còn vì liênquan đến thân hình nữa, cho nên em đã làm sườn xám cải tiến, hiện tại em chỉ lolắng không biết có thích hợp hay không.”

“Không thích hợp thì sửa lại là được rồi.” Anh chuyển động vô-lăng, nhập vàotrong dòng xe cộ.

“Trước tiên cùng anh đi mua vài thứ cho bà ngoại, rồi tới viện dưỡng lão.”

“Được.” Đem quần áo cất đi, cô hiền hoà lên tiếng trả lời.

Tuy rằng cô nhỏ hơn Thiệu Kỳ Á bảy tuổi, hiểu biết về anh cũng không nhiều,nhưng giữa bọn họ không có sự khác nhau thế hệ, hơn nữa anh tôn trọng cô, baodung cô, mỗi lần cùng anh ra ngoài, tâm tình cô đều vui vẻ, không một chút áplực.

Đến viện dưỡng lão, đúng lúc bà Trịnh vừa mới ngủ trưa dậy, thấy cháu ngoạicùng Dụ Bảo Đế tới thăm, mặt mày liền vui sướng hớn hở.

“A Kỳ, sao cháu lại cùng Bảo Muội đi thăm bà ngoại vậy? Hai đứa quen biết sao?”

Bà Trịnh gọi nhũ danh của Thiệu Kỳ Á, đẩy gọng kính lão nhìn một đôi nam nữthật xinh đẹp.

“Bảo Muội?” Thiệu Kỳ Á nghi hoặc cất giọng.

“Bà Trịnh nói em là con gái, không nên gọi là “Bảo Đệ”, cứ nhất định gọi em làBảo Muội.” Dụ Bảo Đế mỉm cười giải thích, đã biết rõ tình trạng mơ hồ của bàTrịnh, có khi trí nhớ rất tốt, có khi lại dễ quên.

“Ha ha, bà ngoại, bà thật là có sáng ý!” Thiệu Kỳ Á đi đến bên người bà ngoạiôm vai của bà, kiên nhẫn thuyết minh.

“Bọn cháu là bạn, cô ấy nói muốn mang sườn xám tới tặng bà, cho nên cháu liềnchở cô ấy tới.”

“Tặng sườn xám cho ta? Sao tốt như vậy?” Vẻ mặt cùng phản ứng vui mừng bất ngờ,cho thấy bà Trịnh căn bản đã quên chuyện này.

“Cháu đã đồng ý làm một cái tặng cho bà mà.” Dụ Bảo Đế tiến lên lấy sườn xám mởra.

“A, thật đẹp quá! Cháu tự may quần áo thật lợi hại!” Bà Trịnh đứng dậy sờ sờmặt vải cùng hoa văn cổ áo, ca ngợi không thôi. “Nhưng mà, làm sao cháu biếtkích cỡ của ta?”

“Cháu biết chứ, ba mươi lăm, hai mươi tư, ba mươi bốn!” Dụ Bảo Đế lấy số đo lúctrước bà Trịnh nói ra đùa giỡn, vừa nói vừa vẽ ra thân hình hồ lô, Thiệu Kỳ Áđứng bên nhìn mím môi cười trộm.

“Phì, cháu tiểu nha đầu này thực khiến ta vui vẻ.” Bà Trịnh giả bộ nghiêm mặtnhìn cô một cái, lập tức lại phì cười, còn làm động tác vẽ hình hồ lô trên người mình. “Ta đã lớn tuổi như vậy rồi, mà cònba mươi lăm, hai mươi tư, ba mươi bốn, chẳng phải là lão yêu quái sao?”

“Ha ha ha…” Tiếng cười vang lên, cả phòng tràn ngập sự vui vẻ.

Thiệu Kỳ Á nhìn Dụ Bảo Đế cùng bà ngoại ở chung, ánh mắt mềm mại hơn, tronglòng cũng thấy ấm áp, chỉ một khung cảnh đơn giản như vậy, nhưng lại như khắcsâu trong trí óc, khuôn mặt tươi cười đơn thuần ửng hồng, không hiểu sao lạikhiến cho anh trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào.

Một cô gái nhiệt tình ngay thẳng thiện lương lại hiền lành như vậy, người kháclàm sao lại không yêu thích chứ?

Không chỉ như thế, anh còn thưởng thức hiểu biết của cô cùng sự kiên trì vànghiêm túc với lý tưởng.

Nhưng, cho dù anh có thích cô, thưởng thức cô, cũng đã đưa cô tới gần mình,cũng không thể nắm chắc có thể chiếm cứ trái tim cô, anh vẫn chỉ có thể duy trìthân phận bạn bè… Ai, sự nghiệp công việc đều ở trong lòng bàn tay anh, vềphần tình yêu, chỉ có thể làm hết sức, kết quả ra sao, trước mắt anh thật đúnglà một chút chắc chắn đều không có…

Rốt cuộc phải tới khi nào, anh mới có thể để cô biết tâm ý của anh đây?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.