Bảo Bối Sát Thủ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 30: Ông gọi đó là tình yêu sao?



beta: Tinh Tinh

“Lang, tôi sẽ tiễn ông một đoạn”

Giọng nói cuồng vọng, khuôn mặt lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên tạo một đường cong đẹp mắt. Dưới ánh trăng mờ ảo, Trâm Anh như có một sức quyến rũ không ai có thể bì kịp. Cô đứng đó, khẩu súng lục trên tay nhắm thẳng vào đầu của Lang. Dù nhìn mặt cô vẫn lạnh lùng, nhưng trong mắt cô lại là nỗi đau cùng hận thù. Kí ức cô muốn quên nhất, vì người đàn ông đó mà nó lại ùa về. Kí ức ác mộng nhất cuộc đời cô, vì người đàn ông đó mà cô phải nhớ lại. Cái khuôn mặt cô không bao giờ quên, có chết cũng không quên. Chính ông ta, chính ông ta phá hủy hạnh phúc của cô, chính ông ta đã phá hủy hạnh phúc của gia đình cô, chính ông ta đã làm cho gia đình của cô, mỗi người một nơi. Cô hận người đàn ông đó…RẤT HẬN…

“Ha…ha…hahahahaha…” Khóe miệng của Lang dần dần nhếch lên, một nụ cười lạnh lùng cùng châm biếm xuất hiện. Ông ta cười, cười như điên, cười như thể cười hết cho thời gian để cười của cả đời vậy. ‘Tiễn ông một đoạn’. Thật là nực cười, thật là nực cười. Cười chán, ông ta mở miệng nói “Trâm Anh bé nhỏ, con thật là ảo tưởng. Giết ông già này, đâu có dễ”.

Câu nói của ông ta vừa dứt, một tiếng súng vang lên. Khẩu súng trên tay của Trâm Anh bây giờ đang nhả một luồng khói. Bắn một phát súng này, dù mạnh, nhưng cô không nhíu mày dù chỉ một chút. Vai trái chiếc áo trắng bên trong chiếc áo khoác đen của cô đã nhuộm đỏ máu từ bao giờ. Dù bị chảy nhiều máu như vậy, nhưng mùi máu tanh nồng đã bị át đi một phần bởi mùi mốc meo trong tòa nhà hoang này, và một phần là do chiếc áo cô đang mặc. Dù người có thị lực tốt đến mấy cũng sẽ không phát hiện ra.

Lang quay đầu nhìn cánh cửa đằng sau bị bắn. Một lỗ nhỏ hiện ra. Nhưng ông không sợ, mà ngược lại, nụ cười ông càng tươi hơn. Ông ta nói “Trượt rồi, cô bé”.

“Phát súng sau, điểm đến sẽ là đầu của ông” Trâm Anh vừa nói, vừa lên đạn súng.

Bảo Khánh cùng mấy vệ sĩ khi thoát khỏ tấm lưới thì đã chạy đi tìm mọi người. Bảo Khánh biết, ở đây, Trâm Anh có thể tự lo cho mình. Nhưng, Bảo Khánh hình như đã quên, hoặc là bị hình dáng mạnh mẽ của cô lừa làm anh quên một điều, Trâm Anh đang bị thương nặng. Bây giờ, trong khu nhà to này, chỉ có hai người là Trâm Anh và Lang.

“Ha, Trâm Anh, nếu không phải cha mẹ của con là người ta hận thì ta sẽ nhận con làm con nuôi. Tính cách của con, ta thích” Lang tiếc hận nói.

“Con nuôi của ông, tôi nhổ vào” Trâm Anh khinh thường nói. Nếu cô mà có cha nuôi như thế này thì cô thà chết còn hơn. “Nói, mọi người đang ở đâu?”

“Chẳng phải là bọn họ đang ở đây sao?” Lang vừa dứt lời, lập tức từ sau những thùng hàng cũ, hai người bị trói rồi bị hai tên to khỏe mỗi người một bên đưa hai người đi ra. Đó, đó không phải là cha của cô cùng viện trưởng thì là ai. Vì hai người mắt và miệng đề bị bịt nên họ không biết chuyện gì xảy ra. Chỉ từ cuộc trò chuyện bọn họ vừa nghe, bọn họ biết được, đứa con gái nhỏ của họ đang ở đây.

Vừa được đưa ra đến nơi, mấy tên cao to đó cởi khăn bịt mắt cho hai người. Xong bọn chúng người giữ con tin, người cầm súng dí vào đầu của con tin. Ông Phan và viện trưởng khi vừa mới được bỏ vải che mắt, nhưng miệng vẫn bị bịt nên bọn họ không nói được dù chỉ là một câu. Vừa mới giải thoát được cho mắt, chợt hai người cảm thấy lành lạnh nơi thái dương. Không nói cũng biết, bọn họ bị dí súng rồi. Không quan tâm đến khẩu súng dí vào thái dương, hai người nhìn Trâm Anh với hai cảm xúc khác nhau.

Ông Phan nhìn với ánh mắt đầy trách móc. Ông biết, con gái ông nó bị thương. Nếu không phải nó bị thương, vậy tại sao hai cái đứa kia lại sốt ruột như vậy. Sáng nay, vừa xuống sân bay, ông định là đi thăm con bé. Nhưng ai ngờ, vừa mới xuống sân bay, ông nhận được tin nhắn từ một số máy lạ. “Đến đường xx, Ba Vì, vợ mày đang trong tay tao. Nếu không muốn cô ta chết thì không được gọi bất cứ ai”. Đọc đến đây ông đã cảm thấy rất lạ. Vợ ông đã chết rồi, tại sao lại có người nhắn tin như vậy. Nhưng cũng không để ý nhiều, ông dẫn theo Thụ Nhân đi đến địa điểm được nói đến. Vừa đến nơi đó, ông liền thấy một chiếc xe mô tô phân phối lớn đứng đó. Người đi chiếc xe đó dẫn ông tơi cai nơi chết tiệt này. Vừa vào đến nơi, ông và Thụ Nhân liền bị vây đánh rồi bị trói rồi ném vào một căn phòng. Trong căn phòng đó, không chỉ có ông và Thụ Nhân mà còn có thêm một người phụ nữ ở đó. Ông nghĩ cô ta cũng là bị bắt cóc tới đây. Vì vậy ông đã hỏi người phụ nữ đó vài điều. Ai ngờ, người đó không để ý đến ông mà quay đầu đi. Ông ngồi trong đó không biết bao lâu, đột nhiên cửa mở ra, hai người bị trói đi vào. Đó không phải là hai đứa con nuôi của ông thì là ai. Qua hai đứa con, ông được biết người phụ nữ kia là viện trưởng cô nhi viện mà hai đứa từng ở. Lại đợi không biết bao lâu, đột nhiên cửa mở, ông và người phụ nữ đó bị mấy tên côn đồ giữ lại, rồi mắt và miệng đều bị bịt. Và bây giờ, đối mặt với ông là cái tình cảnh chết tiệt này đây. Con bé cúng đầu này, đã bị thương rồi mà còn đi đến đây. Thật không biết quý trọng thân thể của mình mà. Chờ đến khi ra khỏi đây, ông phải trói nó lại trong nhà mà an ổn dương thương mới được.

Còn viện trưởng, à không, phải là bà Phan mới đúng. Bà đau lòng nhìn đứa con gái của mình. Mới hơn một tuần không gặp tại sao con gái bà trông xanh xao yếu ớt như vậy. Nhìn nó, tim bà như có thứ gì đó hung hăng đâm vào. Thật sự rất là đau. Gần năm ngày trước, bà đang làm kê sổ sách chi tiêu trong phòng thì đột nhiên cửa phòng bị đá ra. Mấy tên cầm súng đi vào chĩa thẳng súng vào bà. Thật không nghi ngờ, nếu bà mà hành động ngu ngốc thì bà sẽ biến thành cái tổ ong mất. Một lúc sau, một người đàn ông đội chiếc mũ vành đen, quần âu cùng chiếc áo sơ mi đen, tay chống một cây gậy khắc hình con rồng. Khi ông ta bỏ mũ ra, gương mặt ác mộng mà bà muốn quên xuất hiện. Hắn ta nói lâu không gặp bà rồi ra hiệu cho đám thuộc hạ của hắn bắt bà lại. Tưởng rằng hắn chỉ bắt một mình bà, ai ngờ, vừa bước chân ra khỏi phòng, bà liền thấy tình cảnh thảm hại của cô nhi viện. Những đứa trẻ và các sơ cũng chẳng thấy một ai. Trên đất toàn là vết máu. Khi vừa ra khỏi cô nhi viện, lấp tức hắn liền ra lệnh đập phá. Rồi bà được đưa đến đây. Nhưng trong năm ngày này, hắn không gặp bà dù chỉ là một chút. Mà bà cũng không biết tình hình các sơ và mấy đứa trẻ như thế nào. Đến khi bà nghĩ rằng bà sẽ bị lãng quên ở đây thì đột nhiên, cửa phòng được mở ra, người đàn ông mà ba ngày nhớ đêm mong xuất hiện. Nhìn ông thật là nhếch nhác, thảm hại. Bà vừa đau lòng, vừa nhớ thương nhìn ông. Nhưng cũng không muốn bị phát hiện, bà liền quay người đi giả vờ không quan tâm. Nghe ông hỏi bà có thấy một người phụ nữ nào khác bị nhốt ở đây không thì tim bà như mất một nhịp. Thì ra, người đàn ông bà yêu đã tìm được một nửa khác rồi. Đó cũng là điều bà mong, nhưng sao bà tim bà lại đau như thế này. Bà không muốn bị phát hiện nên đã cố nhịn lại, không để cho mình khóc. Rồi đến tối, Dung và Diệp bị trói đưa vào. Hai đứa cũng không khá hơn là bao. Chiếc áo công nhân của hai đứa bị rách tả rách tơi. Rồi không biết bao lâu, đột nhiên có mấy tên vào bịt miệng bịt mắt và bắt bà cùng người chồng cũ của bà đi ra ngoài. Khi được bỏ bịt mắt ra, bà liền nhìn thấy đứa con gái của bà…

Hai người, dù là cảm xúc khác nhau, nhưng mục đích hay ý nghĩ của họ đều tương đồng với nhau. Hai người đều xuất phát từ trái tim, đều lo lắng cho đứa con gái của mình.

Trâm Anh nhìn hai người mà đau lòng. Hai người lúc này nhìn rất là nhếch nhác. Quần áo trên người ông Phan nhìn rất bẩn thỉu. Chiếc áo sơ mi bị rách đôi chỗ. Khuôn mặt ông bị bầm tím một vài chỗ, khóe miệng còn cho thêm vết máu. Từ khi ra đời cho đến nay, lần này là lần đầu tiên Trâm Anh nhìn thấy người papa mà mình yêu kính trong hình tượng này. Còn bà Phan, so với hơn tuần trước, bà trông gầy đi một vòng rõ rệt. Khuôn mặt hơi hốc hác, mái tóc xơ rối, quần áo chỉ bị bẩn một vài chỗ. Nhìn bà không có một dấu hiệu bị xâm phạm nào, chắc hẳn trong mấy ngày này, Lang còn kiêng dè bà ấy.

Nhìn xong, Trâm Anh lạnh lùng nhìn Lang, khẩu súng chĩa thẳng giữa trán của Lang, nói “Thả họ cùng những đứa trẻ ra, không đừng trách tôi”.

“Oa, chú mèo con đe dọa ta kia. Trâm Anh, con thật là ngây thơ, con xem lại mình đi, con đang ở trong cái tình cảnh nào mà dám uy hiếp lại ta. Nhìn họ đi, khẩu súng đó không có mắt đâu, nó không chọn người để bắn đâu. Giết ta…hahaha…” nói đến đây, ông Phan nở nụ cười lớn “…vậy cứ giết đi, ta chết có theo hai người họ là quá lời rồi. Hahahaha…”

Cả căn nhà to vang vọng tiếng cười điên cuồng của Lang, dưới ánh trăng, nghe làm người ta sởn gai ốc.

Trong một ngôi biệt thự nào đó, một người đàn ông có mái tóc hoa râm đứng nhìn những khóm hoa hồng xanh ưu thương nhớ lại những kí ức xưa. Ông ta đứng như hòa lẫn với bóng đêm. Chỉ để cho người ta nhìn thấy một bóng lưng ưu thương cùng cô độc. Phải một lúc lâu sau, người đàn ông đó mở miệng, giọng nói khàn khàn trầm tính vang lên “Tấn Phát, Lam Vi ra đi bao nhiêu năm rồi?”

“Ông chủ, tiểu thư ra đi tính đến nay là tròn hai mươi lăm năm” Tấn Phát trả lời.

“Đã hai mươi lăm năm rồi sao?” người đàn ông đó ưu thương nhìn những bông hoa hồng xanh nói. Thời gian trôi thật nhanh. Cô bé mà ông nâng niu từng ngày, cô bé tâm can của ông đã bỏ ông đi đã hai mươi lăm năm rồi. Thời gian thật là tàn nhẫn mà. Giá mà ngày trước, giá mà ngày đó ông không vì công việc mà thất hứa với con bé thì nó cũng không gặp thằng khốn đó. Giá như ngày đó không xảy ra thì con bé cũng không bỏ ông mà đi. Phan Thanh Phong, mối thù này, đến lúc này phải trả rồi…

“Tấn Phát, ông nghĩ rằng tên đó có thể giết cả nhà Phan gia được không?” một hồi lâu sau, người đàn ông đó nói.

“Sự đời khó lường, tôi không thể nói được” Tấn Phát cung kính nói.

“Tôi hi vọng, tên đó làm được việc…” người đàn ông đó nói. Dứt lời, ông nhu hòa nhìn lên ánh trăng trên trời. Lam Vi, em có nhìn thấy không? Em nhìn xem, anh trả thù cho em như thế nào…

Tấn Phát đứng đằng sau, nhìn bóng lưng ưu thương cô độc của ông ta mà đau lòng. Ông chủ của ông không phải là xấu, đúng ra là ông rất là dịu dàng. Nhưng chỉ vì cái chết của tiểu thư Lam Vi mà ông chủ trở nên như thế này. Cái chết của tiểu thư Lam Vi dường như đã chôn chặt người chủ nhân dịu dàng mà ông biết. Ông biết thảm kịch của Phan gia năm đó chính là một tay ông chủ thao túng. Nếu không phải ông chủ tìm đến Lang, nói với hắn về chuyện của Phan gia thì sự việc đau lòng của họ cũng sẽ không xảy ra. Nhìn ông chủ như vậy, ông cũng đau lòng lắm. Nhưng, ông chỉ là một quản gia nhỏ bé. Ông có thể làm được gì chứ? Ông không thể xóa đi sự ưu thương trong trái tim của ông chủ, cũng không thể xóa đi sự hận thù đó trong tâm trí của ông chủ. Ông nên làm gì bây giờ…

////////Tôi là dải ngân hà ngăn cách…ngăn cách…ngăn cách tình yêu…hí hí////////

Nghe thấy Lang nói vậy, Trâm Anh nhìn về hướng cha mẹ của mình. Một lúc lâu, cô nhắm mắt lại, không nhìn ánh mắt trách móc cùng đau lòng của hai người nữa. Cánh tay cầm súng của cô dần dần hạ xuống rồi ngón tay của cô thả ra, khẩu súng rơi xuống đất, tạo ra một tiếng vang thanh túy. Nhìn thẳng vào Lang, cô nói

“Ông muốn như thế nào mới thả bọn họ ra?”

“Ta có nói thả họ sao?” dứt lời, không biết từ đâu xuất hiện thêm mấy tên nữa, hai tên giữ chặt hai tay của Trâm Anh, một tên cầm khẩu súng dí vào đầu cô.

“Thì ra ông sắp xếp tất cả hết rồi. Hôm nay, tôi thua trong tay ông” Trâm Anh nở một nụ cười diễu cợt.

“Nhầm, phải là con chưa bao giờ thắng được ta” vừa nói, Lang bước từng bước rút ngắn khoảng cách với Trâm Anh.

“Vậy, tôi gần chết rồi, ông có thể nói lý do vì sao ông lại căm thù gia đình tôi như vậy được không?” nụ cười của Trâm Anh không giảm, ngược lại càng ngày càng tăng.

“Muốn biết sao? Được ta sẽ kể cho con một chuyện xưa” Lang cầm cằm của Trâm Anh, bóp mạnh. Nhưng Trâm Anh dường như không cảm thấy đau mà nhìn thẳng vào mắt của Lang. Thấy cô không nhíu mày hay biểu hiện đau đớn, Lang nhíu mày nghi ngờ. Lực tay bóp của ông cũng không phải nhẹ. Hay cô gái này vô giác với tất cả mọi thứ vậy. Nhưng cũng không nghĩ nhiều, ông nhìn về hai người làm ông hận nhất, thất bọn họ có vẻ mặt lo lắng, ông chậm chạp mở miệng như đang kể một câu chuyện cổ tích ru ngủ vậy. Ông nói “Ta và mẹ con là thanh mai trúc mã, gia đình hai bên đều là hàng xóm của nhau. Từ nhỏ, ta đã đem trái tim của mình giao cho mẹ của con. Đến năm mẹ con bắt đầu vào đại học thì bà ấy chấp nhận tình cảm của ta. Mẹ con còn hứa rằng khi bà tốt nghiệp, bà ấy sẽ gả cho ta. Nhưng, đột nhiên cha của con nhảy ra, đầu tiên là kết thù với băng đảnh của ta, rồi cướp đi người con gái ta yêu nhất. Ông ta là chi tử, con cưng của trời. Ông ta có mọi thứ. Vậy tại sao ông ta còn tham lam cướp đi người con gái của ta. Con nói xem, ta không hận sao được?”. Lang nắm chặt vai của Trâm Anh, gằn từng tiếng.

Đôi tay của ông ta nắm chặt, làm cho vết thương vốn đang dỉ máu lại một lần nữa vỡ ra. Từng giọt, từng giọt chảy từ vết thương xuống cổ tay, đến ngón tay rồi rơi xuống đất. Nhưng dù như vậy, Trâm Anh cũng không hề nhíu mày lấy một lần như thể người chảy máu không phải là cô.

Đứng gần Trâm Anh, đã vậy còn đang động vào vết thương của cô, chóp mũi Lang ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt. Ông ta nhíu mày buông tay, nhìn bàn tay trái của mình toàn là máu, ông nở nụ cười nói “Thì ra cô bé của chúng ta bị thương”.

“Không liên quan đến ông. Ông nói, mẹ tôi là người ông yêu nhất đúng không?” giọng nói của Trâm Anh có phần yếu ớt, khuôn mặt đã tái nay càng tái hơn. Nhưng, khuôn mặt cô không hề có lấy một biểu hiện đau đớn nào.

Khuôn mặt này, biểu hiện này đã làm cho Lang khiếp sợ. Ông cảm giác như, cô bé trước mặt này không phải là con người vậy. Nghe thấy cô hỏi, ông vô thức trả lời “Phải”.

“Là người ông yêu nhất, vậy năm đó, sao ông lại tàn nhẫn rạch từng nhát dao lên khuôn mặt của mẹ tôi? Là người ông yêu nhất, vậy lúc đó sao ông có thể tàn nhẫn dĩ thanh sắt vào vết thương còn chưa phục hồi trên khuôn mặt mẹ tôi? Là người ông yêu nhất, sao ông có thể nhẫn tâm phun ra những từ nhục mạ mẹ tôi? Là người ông yêu nhất, vậy tại sao ông có thể…có thể…có thể…ĐỂ MẸ TÔI CHỊU NHỮNG NHỤC MẠ ĐÓ? TẠI SAO?…TẠI SAO?…ÔNG NÓI ĐI” câu cuối cùng, Trâm Anh dùng hết sức lực hét lên. Nước mắt của cô đọng lại trong mắt, bướng bỉnh không rơi xuống dù chỉ một giọt. Nhìn bộ dáng quật cường của cô, trái tim bậc cha mẹ của hai người bị trói như có một cánh tay vô hình nắm chặt lại. Thật đau. Bọn họ thật sự là những người cha người mẹ thất bại mà. Con gái của họ, bọn họ không thể nào cho con bé được hạnh phúc như những người khác. Bọn họ thật là thất bại mà…

“Người phụ nữ ta muốn, nếu không thuộc về ta thì ta sẽ phá hủy” đôi mắt Lang đỏ ngầu lại, ông ta gằn từng tiếng.

“Ông nói, đó chính là tình yêu của ông sao? Ông phá hủy người ông yêu, ông gọi đó là tình yêu sao?” Trâm Anh nở nụ cười nửa miệng nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.