Quế Chi tức giận đi ra phía sườn trái của khu resort. Mỗi lần đến đây, mỗi sáng, nhỏ đều ra đây ngắm mặt trời mọc. Hôm nay, tại A Kiệt mà nhỏ lỡ mất cả cảnh mặt trời mọc rồi. Lý do chính là do nhỏ tức giận vì bị ông anh chồng kia lừa, giận hơn là nhỏ còn ngây thơ tin vào lời của ổng ta. Cuối cùng, vì muốn áp chế cơn giận của nhỏ, Bảo Kiệt đã “hi sinh” thân thể, “vật lộn” với nhỏ cả đêm đến nỗi nhỏ không có sức để giận mới thôi. Vì vậy, bây giờ, cả người nhỏ ê ẩm. Nhưng nhỏ vẫn cố gắng đi ra nơi đó. Dù bây giờ, Anh Nhi đã trở về bên cạnh nhỏ, nhưng việc nhỏ ra khu sườn trái đó cũng đã là thói quen rồi.
Vừa mới đến nơi, Quế Chi thấy một cảnh khiến nhỏ thất thần. Ánh bình minh le lói, dần dần ánh sáng mạnh lên theo từng lúc. Mặt trời đã nhô đến một nửa. Cảnh đó rất đẹp, rất tinh khiết. Nhưng, trong khung cảnh đó, một bóng lưng cô độc, ngồi co chân nhìn về phương xa. Từ bóng lưng của người đó thể hiện họ đang lạc lối, không biết nên làm gì, rất cô đơn. Nhìn bóng lưng đó, hai mắt Quế Chi ửng hồng. Anh Nhi của nhỏ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại từ một người vô lo vô nghĩ lại trở thành một người dùng cảm xúc giả che đậy chính mình? Tại sao lại cô đơn như vậy? rốt cuộc trong những năm kia, Anh Nhi sống như thế nào vậy?
Lúc ngẩn người, nhỏ nghe thấy một giọng nói cất lên. Giọng nói đó, nhỏ đến nỗi người ta dường như không nghe thấy. Nhưng, Quế Chi lại nghe thấy rất rõ. Rõ đến mức, những giọt nước mắt bướng bỉnh lăn dài trên đôi má phấn nộn. Rõ đến mức, trái tim nhỏ đau nhói lên như ai đó hung hăng bóp lấy.
“Rốt cuộc sáu năm đó, tôi là ai?”
Giọng nói mang một nỗi hoang mang, lạc lõng, không biết mình là ai, không biết tiếp theo mình phải làm gì. Giọng nói đó, Quế Chi nghe xong vừa đau nhưng lại cũng vừa mừng. Mừng, là vì Diệu Anh – bảo bối của nhỏ đã trở lại. Nhưng đau, trái tim nhỏ đau cho những nỗi đau mà Anh Nhi của nhỏ phải trải qua. Chắc chắn trong những năm không có nhỏ bên cạnh, Anh Nhi sống rất khổ.
Mặt trời lên tới đỉnh. Trâm Anh thấy mình đã ngồi đây lâu, cô đứng lên đi về phòng. Nhưng khi vừa mới quay lại, cô lại bị Quế Chi làm cho trái tim bé nhỏ suýt rơi ra ngoài. Cô gái này đứng đây từ lúc nào vậy? Làm sao cô không biết?
Nhìn thấy Quế Chi, nhớ lại chuyện hôm qua, Trâm Anh không để ý nhiều, bước qua Quế Chi. Cô gái này quá thông minh, cô phải tránh thật xa cô ấy.
Nhưng, khi vừa đi qua Quế Chi, cổ tay của cô bị một bàn tay mảnh khảnh nắm chặt lấy. Cùng với đó, một giọng nói cất lên “Anh Nhi, mình xin lỗi chuyện tối qua”
“Không, cậu không cần xin lỗi. Tôi chính là như cậu nghĩ. Tôi tiếp cận gia đình cậu là có mục đích. Vì vậy, nếu muốn an toàn, cậu nên tránh xa tôi ra” Trâm Anh nở nụ cười nói.
“Chẳng nhẽ, cậu không nhớ ra tí gì sao? Anh Nhi? À không Diệu Anh?” Quế Chi nở nụ cười buồn hỏi.
“Hửm…nếu cậu đang nhầm tưởng tôi chính là cô bạn thân của cậu thì nên tránh xa tôi ra. Tôi không phải là Diệu Anh” Trâm Anh nói xong, giật tay ra khỏi tay Quế Chi, đi về phía khu resort. Trâm Anh đi như là chạy vậy. Cô muốn mình nhanh chóng ra khỏi nơi đây. Cô không muốn nhìn thấy Quế Chi. Cô sợ, nếu nhìn thấy, cô sẽ càng làm cho nhỏ tổn thương hơn thôi.
Quế Chi nhìn theo bóng lưng dần xa của Trâm Anh, nở một nụ cười thê lương. Nước mắt đã tẩm ướt khuôn mặt trắng hồng, đáng yêu của nhỏ. Miệng cười, nhưng tâm không cười. Anh Nhi, chẳng lẽ, cậu đang trách mình vì lỗi lầm ngày đó của mình sao?
……
Bảy giờ sáng, tại phòng ăn.
Phòng ăn giờ này rất nhộn nhịp, đông vui. Những tiếng cười nói của trẻ em, những tiếng tám chuyện rôm rả của các cô gái, và cũng không thiếu những tràng cười vui vẻ của các bạn già. Phòng ăn luôn luôn như thế mà.
Ở một bàn cạnh cửa sổ, có bốn người đang yên lặng ăn đồ ăn sáng. Trâm Anh thì từ lúc đó đến giờ, vẫn không nói dù chỉ một câu. Quế Chi thì len lén nhìn Trâm Anh, xong lại cười buồn cúi mặt xuống chọc chọc vào đĩa pít tết. Bảo Khánh thì không phải là mẫu người lắm lời. Chỉ khổ cho Bảo Kiệt thôi. Bảo Kiệt hết nhìn người này đến nhìn người kia. Xong nhìn người đó.
Khi không chịu được cái không khí ngột ngạt này, cậu lên tiếng “hôm nay chúng ta xuất phát đi Đảo Yến chơi không?”
“…”
“…”
“Anh không ý kiến” Bảo Khánh thấy hai cô gái kia im lặng nên đành ra mặt cấp cho đứa em trai của mình chút mặt mũi.
“Chi, vẫn còn giận anh chuyện hôm qua à. Nhưng nói thật, anh không hề có liên quan gì đến chuyện đó” Bảo Kiệt nhìn Quế Chi nói. Thật sự, hôm qua, khi nghe thấy tiếng mắng của Quế Chi, cậu cũng đã mắng cho anh trai mình một trận trong đầu rồi. Nếu không phải do anh hai, cậu sẽ không bị như vậy.
“Em không còn giận anh và anh Khánh đâu” Quế Chi lạnh nhạt nói.
“Vậy tại sao em lại lạnh nhạt với anh vậy. Như vậy làm anh đau lòng” Bảo Kiệt khoa trương ôm ngực tủi thân nói.
“Hôm nay em không có hứng đùa với anh đâu” Quế Chi lạnh nhạt nói.
Thấy vợ mình hôm nay tinh thần không được tốt, Bảo Kiệt chuyển hướng sang hỏi Trâm Anh “Anh Nhi, cô có muốn đi ra Đảo Yến chơi không?”
“Được, đằng nào, tôi cũng là người rảnh rỗi” Trâm Anh nhâm nhi cốc nước nói.
Không hiểu sao, khi nghe nhắc tới Đảo yến, trong lòng cô như có hai tiếng nói đang cãi nhau. Một tiếng thúc giục cô đến đó. Nhưng một tiếng ngăn cản cô, không cho cô đến. Rốt cuộc, cái đảo đó có ảnh hưởng như thế nào đến quá khứ của cô vậy?
“Được, một lời đã quyết, hôm nay chúng ta đến Đảo yến” Bảo Kiệt nở nụ cười nói. Xong, cậu kín đáo nhìn về phía Bảo Khánh trảo đổi. Bước đầu tiên thành công.
— ——-
Đảo yến, nó vẫn như vậy. Vẫn khung cảnh bốn người vác bốn chiếc ba lô to đùng trên lưng ven theo cầu thang trèo lên đỉnh của Đảo yến. Trâm Anh nhìn hình ảnh vừa quen thuộc nhưng cũng lại vừa xa lạ. Trên đường đi, Trâm Anh nhìn xung quanh như đang tìm thứ gì đó. Cô cảm thấy, chuyến đi này, thiếu thiếu.
Vì Trâm Anh đi ở giữa, trước là Quế Chi, sau là anh em nhà Trần. Vì vậy, hành động vô ý thức của cô rơi vào mắt của hai người họ. Ánh mắt của anh em nhà Trần trở nên thâm túy. Hai người đều cảnh giác cao độ với Trâm Anh. Mà người nào đó vẫn hồn nhiên đi tiếp, không hề phát hiện ra điều khác thường của anh em nhà Trần. Hoặc có thể nói, cô đang chìm vào trong suy nghĩ của bản thân mình, không còn tâm tư chú ý xung quanh nữa. Chính những kí ức và cận thẩn của cô làm cho một người đang là sát thủ ai nghe cũng phải kính sợ, bây giờ lại chẳng khác người bình thường là bao.
Lên đến nơi, bất ngờ khi bốn người thấy một đoàn đang dựng khung chụp ảnh ở đây. Người mẫu là một cô gái khoảng chừng hai mươi hai mốt tuổi. Khuôn mặt xinh đẹp lại mang vài nét ngây thơ trong sáng tựa như một tiểu loli. Đôi mắt to tròn đáng yêu. Mái tóc xoăn lọng dài bồng bềnh bay theo gió. Dáng người cân xứng, cần lồi thì lồi, cần lõm thì lõm.
Phản ứng của vợ chồng Bảo Kiệt rất đồng nhất, đều hừ lạnh khinh thường. Đúng là con người giả tạo, vừa nhìn thấy đã ngứa cả mắt. Chẳng hiểu ai mắt mù mà thích cô ta chứ. Bảo Khánh thì không thèm quan tâm. Vốn dĩ, cô gái này có tình ý với anh, nhưng anh đều dặn bảo vệ, cấm không cho ai lên quấy rầy anh. Vì vậy, anh mới không bị quấn lấy.
Trâm Anh, khi nhìn thấy cô gái đó, trong đầu cô xuất hiện một loạt hình ảnh. Có một cô bé tựa như tiểu loli bám theo bốn người. Rồi cô bé đó cùng với bốn người leo lên hòn đảo này. Xong cô bé đó lại đẩy một cô bé khác xuống biển. Hình ảnh cuối cùng xoẹt qua, kéo theo cơn nhức đầu nhẹ làm cho Trâm Anh nhíu mày khó chịu. Đó là hình ảnh luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô vào thời gian gần đây. Cô bé nhìn cô nói “Tôi thắng, đồ cô nhi”.
“Không thể nào ở lại nhìn thêm nữa, Trâm Anh đi đến ven đảo, đặt ba lô xuống dưới chân, theo thói quen giang hai tay, nhắm mắt đón gió. Quế Chi dù là buồn vì chuyện sáng nay, nhưng nhỏ luôn dõi theo hành động của Trâm Anh. Thấy cô khó chịu nhíu mày nhìn bình hoa kia, rồi quay người hướng về phía ven đảo đi đến. Nhìn hành động của cô, đôi mắt nhỏ ươn ướt. Trong lòng vừa đau lại vừa vui. Vui, là vì cuối cùng nhỏ cũng đã đợi được bảo bối của nhỏ trở lại. Nhưng đau, là vì bảo bối đã quên nhỏ mất rồi. Trong lòng đau lắm, nhỏ cảm giác như thứ quan trọng của mình đã mất đi vậy. Lúc này, một giọng nói thánh thót như chim hoàng anh vang lên “Ai da, xem ai kìa. Đó chẳng phải nhị thiếu phu nhân Trần gia sao?”
Cô gái tiểu loli kia chậm chạp đi tớichỗ ba người. Quế Chi thu hồi tầm mắt đang nhìn Trâm Anh, khinh bỉ nhìn cô gái đó, giọng điệu châm biếm cất lên “thu hồi cái bộ mặt giả dối đó đi. Ở đây, cô không cần phải đóng kịch đâu”
“Quế Chi, dù gì tôi cũng phải gọi cậu một tiếng chị họ đó, đừng như thế có được không?” cô gái đó khoanh tay trước ngực nói.
“Chị họ? Hừ, cô không xứng” Quế Chi hừ mũi khinh thường. Xong, không thèm để ý đến cô gái đó, nhỏ đi đến phía Trâm Anh đứng, làm động tác giống y hệt.
Bảo Kiệt thấy vợ mình không vui, cậu lạnh lùng nhìn về phía kẻ đầu sỏ kia, cay độc nói “Hà My, cô đến đây chụp mấy cái hình rẻ rách kia xong thì cút đi cho chúng tôi được yên” Nói xong, cậu ra một khoảng trống bắt đầu bầy đồ để làm bữa picnic.
Thấy thái độ của Bảo Kiệt, Hà My bĩu môi khinh thường. Tôi xem anh còn như vậy bao lâu. Chỉ cần cô quyến rũ được Bảo Khánh, thành công làm thiếu phu nhân Trần thị, làm chị dâu của Bảo Kiệt, cô xem hai vợ chồng đó tự cao được bao lâu.
— —–
“Nè, vì sao cậu lại làm động tác này” vẫn nhắm mắt lại, Quế Chi cất tiếng hỏi Trâm Anh. Một lúc sau, không thấy cô trả lời, nhỏ nghĩ rằng cô sẽ không nói chuyện với nhỏ bất kì câu nào thì đột nhiên Trâm Anh mở lời nói. “vì tôi muốn được cảm nhận hơi thở tinh khiết nhất của gió, muốn được gió ôm vào lòng, nghe những lời gió thì thầm với nhau. Như vậy, tôi cảm thấy rất thoải mái”
“Anh Nhi, cậu biết không, ngày trước, từng có người nói với tôi câu đấy” Quế Chi mở mắt ra, cười buồn, mở mắt hướng về phía xa xăm.
“Ai vậy?” Trâm Anh nghi hoặc hỏi.
“Đó là người thân nhất của mình, là người mình ỷ lại nhất – Diệu Anh. Nhưng cậu ấy đã rời xa mình rồi. Vào giờ này của mười hai năm trước, Diệu Anh bị đẩy ngã từ đây xuống. Thật ra, người đáng lẽ bị rơi xuống là mình. Nhưng, bảo bối của mình lại thay thế mình để bình hoa đó đẩy xuống. Mình vô dụng, không thể tìm được cậu ấy” Quế Chi đưa tay lên, để trên hai sợi dây truyền trên cổ, nói.
“Bị đẩy xuống biển sao?…” Trâm Anh lẩm bẩn, mở mắt ra nhìn về xa xăm. Trong giấc mơ, cô mơ thấy cô bị một người đẩy xuống. Chẳng lẽ, cô bị đẩy xuống từ đây?
“Quế Chi, cậu có muốn uống nước không?” đang mải suy nghĩ, đột nhiên, một tiếng nói vang lên phía sau Trâm Anh và Quế Chi. Trâm Anh thì không them để ý đến, nhìn về phía xa xa. Quế Chi thì trực tiếp coi cô ta là không khí, im lặng lười nhìn cô
Cô gái đó thấy mình bị coi thường, tức giận tím mặt. Đặng Quế Chi, đấy là cô tự tìm, đừng có trách Hà My này ác. Hà My đánh giá xung quanh, khi thấy không có ai để ý đến bên này thì tay cô ta đẩy nhẹ về phía Quế Chi. Quế Chi đang nhắm mắt cảm thận, đột nhiên cảm thấy một lực đẩy nhỏ về phía trước. Theo phản xạ tự nhiên, nhỏ mở mắt ra bước về phía trước để giữ thăng bằng lại. Nhưng, đằng trước kia là vực. Vì vậy, Quế Chi bước hụt, cả người như có lực hút rơi xuống dưới biển.
Trong lúc ngàn cân đó, một bàn tay bắt lấy cổ chân trái của Quế Chi, làm cho nhỏ treo ngược người lơ lửng giữa không trung. Quế Chi nhìn lên xem ai là người cứu nhỏ thì nhỏ thấy…vốn người đang nhìn xa xăm kia, cái người đang chìm vào suy nghĩ của chính mình kia đang một tay bám chặt vào vách đảo, một tay bám chặt cổ chân nhỏ. Cả hai người lơ lửng giữa không trung.
Trâm Anh, vốn đang chìm vào suy nghĩ của mình. Nhưng thân là sát thủ, cô lại rất mẫn cảm với sát khí. Nhưng khi cô chuẩn bị ra tay thì thấy Quế Chi như bị kéo về đằng trước, cả người không có đà rơi xuống vực. Không biết vì sao, Trâm Anh ngay cả tính mạng không cần, nhảy xuống, một tay nhanh chóng bắt được cổ chân trái của Quế Chi, một tay nhanh chóng cố định không cho hai người rơi xuống. Đùa, từ đây rơi xuống, nếu không chết cũng là còn nửa cái mạng.
Hà My mắt thấy Trâm Anh bám trên vách đảo, thấy khuôn mặt cô, Hà My mới đầu sững sờ. Nhưng khi bình tĩnh lại, cô ta cười lạnh. Diệu Anh bị cô đẩy xuống biển chết cách đây mười hai năm rồi. Vì vậy đây không phải là Diệu Anh, đây chỉ là một khuôn mặt giống nhau thôi. Nhưng, chỉ cần là người có khuôn mặt giống cô ta, cô vẫn ghét, vẫn hận. Hận không thể xé toạc bộ mặt xinh đẹp cao quý đó ra. Khuôn mặt đó làm cô cảm thấy khó chịu.
Nhìn xung quanh, anh em họ Trần đang chuẩn bị nướng đồ ăn, không để ý đến bên này. Đoàn chục hình của cô thì đang bận rộn kiểm tra phim ảnh và dụng cụ. Nở một nụ cười thắng lợi, cô nhìn về phía hai cô gái đang nhìn nhau bám ở vách đảo, lớn tiếng hét “Cứu, cứu, có người rơi xuống biển”. Nói xong, cô đưa tay xuống dưới, nói to cho mọi người nghe thấy. “Mau, mau bám vào tay tôi”
“Bám cái con mẹ nhà cô, diễn đủ chưa” Quế Chi tức đỏ mặt quát.
Không thèm để ý đến lời mắng chửi của Quế Chi, Hà My liếc ra đằng sau, thấy mọi người đang chạy về phía này. Nở một nụ cười cay nghiệt, cô lấy cái trâm trên áo xuống, đâm mạnh vào bàn tay đang bám vào vách đảo của Trâm Anh, nói khẩu ngữ “tôi thắng”. Cảm thận được cơn đau thấu xương, theo phản xạ, cô thả tay ra. Không còn gì bám, Trâm Anh và Quế Chi rơi xuống biển. Nhưng trước khi rơi xuống biển, Trâm Anh kịp thời ôm Quế Chi vào lòng, bảo hộ nhỏ khỏi những mảnh đá ngầm. Khoảnh khắc khi cơ thể chạm vào biển, đầu Trâm Anh đột nhiên đau kịch liệt, hàng loạt kí ức ùa về…
Bảo Khánh và Bảo Kiệt đang chuẩn bị đồ ăn trưa. Đi lên đây mất không ít sức, với lại bữa sáng hai cô gái kia không ăn mấy, chắc hai người đã đói rồi. Đang hăng say làm, đột nhiên hai người nghe thấy tiếng kêu cứu. Theo phản xạ, hai người đồng loạt nhìn về hướng Trâm Anh và Quế Chi. Nhưng, vốn phải có hai người đang đứng dang tay ở đó, giờ không thấy. Thay vào đó, một bóng dáng nhỏ nhắn gần nửa người hướng vách đảo đìa ra. Mà tiếng nói, là của cô ta.
Khi hai người đến nơi, chỉ nghe thấy “bùm” một cái. Rồi mọi sự vật yên tĩnh trở lại. Không có bất cứ dấu tích người nổi trên mặt biển hay là một tín hiệu nào đó. Bảo Kiệt đứng đó, trái tim cậu trống rỗng như có một thứ gì đó rất quan trọng đã biến mất. Trái tim của cậu, người con gái nắm giữ trái tim của cậu đã…đã…đã…không, không, Chi của cậu không bỏ cậu. Cậu phải nhanh chóng tìm được cô ấy.
Đúng, cậu phải tìm được cô ấy.
Bảo Khánh, khi mà không thấy bóng dáng quen thuộc kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu. Anh cảm giác, anh đã đánh mất thứ gì đó rất đáng giá. Anh quay sang nhìn Hà My. Cô ta giật mình lảnh tránh ánh mắt Khánh nói: “anh họ không sao chứ.”
Bảo Khánh lạnh lẽo nhìn cô, sau đó nói: “Anh nhi và Chi nhi có chuyện gì, cô sẽ không yên với tôi đâu.” rồi chạy theo Bảo Kiệt.
Mặt Hà My cứng đờ, ả thấy sợ Bảo Khánh nói thật, nhưng ả cũng vui vì ả nghĩ đã nhổ được cái gai trong mắt bấy lâu nay.
Đoàn làm phim thấy hai người như thế kia thì không để ý. Đằng nào đó là chuyện nhà người ta. Điều bọn họ cần phải quan tâm là cần phải trấn an túi tiền của bọn họ kia kìa.
Bốn ngày sau…
“Một lũ ăn hại, có hai người phụ nữ mà cũng không tìm được, tôi nuôi các người làm gì nữa” Bảo Kiệt tức giận ném tập giấy đang cầm trên tay vào đám người đang đứng đối diện. Quế Chi rơi xuống biển tính đến nay là ngày thứ tư. Hôm Quế Chi rơi xuống biển, cậu cùng anh hai đi tìm quanh khu vực Đảo Yến không hề thấy có bóng dáng một ai. Tối hôm đó, cậu điều động một vài người giỏi nhất ở K.A đến đây thực hiện công tác tìm người.
“Phó tổng giám đốc, tôi nghĩ có người sẽ tìm được bọn họ” một chàng trai tóc vàng lên tiếng. Anh có khuôn mặt rất baby.. Nhìn chỉ muốn hung hăng chà đạp một phen.
Nghe thấy lời anh nói, Bảo Kiệt nói “Ai?”
“Chính là Phi Ưng” chàng trai đó nói.
“Minh Triết, cậu ngồi máy tính lâu quá nên lú rồi sao? Phi Ưng cùng rơi xuống biển với Chi rồi” Bảo Kiệt không kiên nhẫn nói.
“Phó tổng, tổng giám đốc chưa nói với ngài sao? Thật ra Phi Ưng là một tổ chức không phải tên một người riêng lẻ. Trong tổ chức đó có bốn người. Và người rơi xuống biển kia chính là thủ lĩnh của Phi Ưng – Kiyoko” Minh Triết nói
“Nếu vậy, ba người kia đâu? Mau mang bọn họ tới đây, tôi muốn họ tìm ra tung tích của Chi” nghe vậy, mắt của Bảo Kiệt hiện ra một tia hi vọng nói.
“Chúng tôi chỉ có tóm gọn được hai người, còn người thứ ba không biết ở đâu. Hai người kia bây giờ đang ở bên phòng tổng giám đốc” Minh Triết nói.
Vừa dứt lời, anh không thấy Bảo Kiệt đâu hết. Anh…vừa nói chuyện với không khí à…
Trái ngược với không khí khẩn trương ở bên phòng 500, phòng 499 đang xảy ra một tình cảnh làm người chứng kiến…vã mồ hôi hột. Trong phòng, ngoại trừ một người đàn ông lạnh lùng ngồi trên ghế tựa, xoay người nhìn về phía biển ra thì có một cô gái tóc ngắn ngang vai đang ra sức mắng chửi. Một cô gái tóc dài ngang lưng nhíu mày khó chịu vì tiếng ồn và một chàng trai đang làm lơ đi những lời mắng chửi đó. Và điều đặc biệt, hai cô gái bị trói tay chân lại trên ghế.
“Tên đai quần chết tiệt, anh theo đuổi em gái tôi không được, bây giờ vu khống chúng tôi cái gì mà người của tổ chức sát thủ cái gì mà phi…phi. Phi…tôi nhổ chết anh”
“Chúng tôi làm ăn bình thường chỉ muốn có một cuộc sống bình an, nay có người nói chúng tôi như vậy, thật muốn giết người mà”
“Vu khống chúng tôi thì thôi đi, nay còn bắt hai người chúng tôi lại, trói chặt xong chùm bao tải kín đầu. Anh muốn chúng tôi nghẹt chết à”
“Mà các người đưa chị em chúng tôi đến nơi khỉ ho cò gáy nào hả? mau thả chúng tôi về ngay”
“Ê, đai quần, tôi nói anh có nghe không?”
…
Nghi Dung đang mắng chửi rất hăng say thì đột nhiên bị một tiếng quát “IM” làm cho im bặt. Bảo Khánh hết chịu nổi cái cô gái này rồi. Mấy ngày nay, không có ngày nào là anh ngủ yên. Hễ cứ nhắm mắt lại, khuôn mặt đó lại hiện hữu trong tâm trí anh. Chẳng lẽ, anh đã có tình cảm với Phi Ưng.
Nghi Dung sau một lúc lâu định thần lại, tức giận mắng “Con mẹ nó, anh là cái thá gì mà bắt tôi im. Tôi mà ra khỏi đây, tôi sẽ báo cảnh sát tống mấy người vào tù, cho các người mọt mông trong đó đếm lịch”
“Dung, có vẻ cậu thành công chọc giận một con hổ rồi đó” Ngọc Diệp hướng tai Nghi Dung nói nhỏ.
“Giận, có giỏi hắn giết mình đi. Tưởng mình có tiền thì ngon lắm sao. Phi…mình nhổ vào”. Nhìn Nghi Dung bây giờ, không khác cô gái chợ búa là bao. Thật là phá hủy cái vẻ đẹp đáng yêu trời ban mà.
“Kiyoko bị rơi xuống biển” Bảo Khánh lạnh lùng nói
“Ki…ki con mẹ nhà anh…hả Kiyoko bị rơi xuống biển. Các người nghĩ tôi sẽ bị lừa sao?” Nghi Dung nở nụ cười nửa miệng. Trâm Anh là người giỏi nhất trong bốn người. Nói con bé làm việc gì kinh thiên động địa cô còn tin. Đằng này, cái tên kia nói con bé rơi xuống biển. Định lừa con nít sao?
Một bên giận quá mất khôn. Vì sao cô giận? Cô giận, một phần là do cái vụ trói cô và Diệp rồi chùm bao tải. Điều cô giận hơn là tên kia đai quần kia tỏ ra là một tên nai tơ. Cuối cùng, khi các cô không cảnh giác, hắn ngang nhiên hóa thành sói gian bắt các cô lại. Thật tức chết mà. Qua chuyện này, có khi cô không dám nhìn mặt ai quá. Bên kia, người chỉ im lặng – Ngọc Diệp, giọng điệu lạnh nhạt lên tiếng “Anh phát hiện chúng tôi từ bao giờ?”
“Chúng tôi phát hiện từ khi hai cô đến Trần gia lần hai” Bảo Khánh chưa trả lời, Bảo Kiệt từ cửa bước vào nói. Theo sau cậu là Minh Triết đang nén cười đằng sau.
Vốn Bảo Kiệt và Minh Triết đến được một lúc rồi. Và hai người cũng nghe được hết đoạn mắng chửi của cô gái tóc ngắn kia. Minh Triết thì cảm thấy thông cảm cho Thiện Tâm và Bảo Khánh vì phải chịu đựng mà nghe một con sư tử cái rống. Nhưng, đai quần, nói ai vậy? Thiện Tâm? Hay tổng giám đốc của anh – Bảo Khánh? Đai quần…đai quần…Demon. À ha, Thiện Tâm, đáng đời.
“Các ngươi có mục đích gì” Nghi Dung bây giờ mới ngộ ra được vấn đề. Thì ra, các cô đã bị phát hiện. Thật uổng cho bao nhiêu công sức của các cô mà.
“Tôi muốn các cô về làm…” Bảo Kiệt chưa nói xong thì đã bị Ngọc Diệp cắt ngang. Cô nói “Chuyện này nói sau. Các người nói Kiyoko bị rơi xuống biển, là thật?”
“Đúng” Bảo Khánh lạnh lùng nói.
“Các ngươi làm gì mà để cho con bé rơi xuống biển?” Nghi Dung nổi giận. Trâm Anh, bé con của bọn họ, đến mắng hai cô còn không nỡ. Vậy mà mấy tên này dám làm tổn thương đến con bé như vậy. Nếu không phải tay chân cô bị trói thì bây giờ trên đầu mấy tên này đã có nhiều hơn một lỗ thủng rồi. Hừ.
“Cô ấy rơi xuống biển là do cứu vợ tôi – Quế Chi” Bảo Kiệt nói.