Bảo Bối Nhỏ, Em Chạy Không Thoát Đâu

Chương 2: Sang London du học



Năm nay Ninh Ngọc Diệp cũng đã 15 tuổi, nên Ninh phu nhân đã để con bé qua London du học, thực hiện ước mơ của con bé cũng như tâm huyết ngày xưa Ninh Thiên Phú chồng của bà dự định khi cô 15 tuổi sẽ để cô qua đó học và tìm tòi sau này về nước sẽ gánh vác cùng với mẹ của cô nắm quyền điều hành công ti.

– Diệp nhi, còn hai tuần nữa là con qua bên đó du học rồi, nơi đất khách quê người hãy tự chăm sóc cho bản thân nghe không con. Có bất cứ chuyện gì vui hay buồn cũng được mẹ cũng muốn được san sẻ cùng con, chỉ có hai mẹ con với nhau nên đừng có bỏ rơi mẹ mà không tâm sự với mẹ nha, mẹ buồn lắm đó.

Ninh phu nhân không nỡ rời xa con gái bảo bối, nhưng ước mơ của nó và cũng là kế hoạch của chồng bà, bà nhất định phải lo cho con bé đi bằng được, Diệp nhi lúc này mếu máo như đứa trẻ lên ba vậy.

Cô cũng không muốn rời xa mẹ một chút nào, từ nhỏ đã sống trong sự nuông chiều, bao bọc của mẹ nên có thể nói cô chỉ giỏi ở lĩnh vực học tập và tiếp thu một thứ những kiến thức khác, còn về khả năng tự bảo vệ chính bản thân thì chưa thể nào, con bé luôn hoà đồng với mọi người, một trái tim nhân hậu bao dung yêu thương đối với người kém may mắn hơn mình, đó là một đức tính tốt nhưng mà bà cũng rất sợ vì tính tình tốt của cô mà sau này sẽ mang lại mối nguy hại cho.

– Dạ vâng mẹ, con qua bên đó rồi thì ngày nào con cũng sẽ gọi về cho mẹ để mẹ và thím Đồng yên tâm ạ, mẹ ở nhà cũng phải giữ gìn sức khoẻ nha, công việc mẹ đừng có mà ham làm quá mà bỏ bê sức khoẻ, con thấy những năm qua mẹ đã bỏ rất nhiều tâm huyết để công ti luôn có chỗ đứng trên thị trường rồi, mặc dù là rất nhỏ nhưng cũng là tâm huyết của ba và mẹ, sau này con gái du học về sẽ đem những kiến thức mới mẻ từ London về để gánh vác thay mẹ, con yêu ba mẹ nhất trên đời.

Diệp nhi nói mà nước mắt cô rơi xuống, bao năm qua cô thấy mẹ ngày đêm vất vả để gầy dựng được như vậy, cô ngoài việc học vẫn chưa giúp được mẹ gì cả. Nhà chỉ có cô và mẹ cùng với những người thân cận từ trước đến nay, cô đi rồi còn mẹ ở nhà cô sẽ nhờ họ chăm sóc cho mẹ. Nói cô qua đó du học nơi đất xa lạ như vậy cũng đúng nhưng cô không có phải một thân một mình ở bên đó, bên đó mẹ cô đã chuẩn bị mọi thứ cho cô từ trường học, nhà cửa, và cả người chăm sóc cho cô, tất cả đều là người thân thuộc của Ninh gia được đào tạo rất kĩ.

Tiền du học mẹ cô đã thanh toán dư giả cho suốt 5 năm cô học ở đó và bà cũng đã chuyển toàn bộ tất cả cổ phần của công ti sang đứng tên cô và đưa cô cầm đi.

– Mẹ, con qua đó học cũng sẽ đi làm thêm ở ngoài mẹ không cần chuyển tiền chi phí sinh hoạt lặt vặt cho con đâu ạ, con gái mẹ tự lo được đó nha.

– Mẹ biết con gái mẹ rất siêng có thể tự lo được tiền để cho sinh hoạt riêng, nhưng mẹ không muốn con vất vả, tất cả toàn bộ giấy tờ công ti, nhà cửa mẹ đã sang hết tên của con và gửi qua London cho con trước rồi, phòng lỡ như sau này có điều không may thì con sẽ còn có nó để vực dậy hiểu không Diệp nhi, 5 năm sẽ qua nhanh thôi, lúc đó con gái mẹ cũng sẽ trưởng thành và trở thành một thiếu nữ tuyệt vời, ba mẹ yêu con Ngọc Diệp.

Cũng đã hai tuần, tới ngày mà cô phải rời khỏi quê hương của mình để đi tới một môi trường mới, phía trước sẽ có rất nhiều thử thách và chông gai, nhưng cô tin rằng ba trên trời sẽ phù hộ cho cô và mẹ sẽ luôn luôn ủng hộ tiếp thêm sức mạnh cho cô về vật chất lẫn tinh thần.

– Con gái đi sẽ quay về mà, mẹ yên tâm đừng lo lắng cho con nhiều quá nha…huhu…huhu…thím Đồng thím ở nhà nhớ chăm sóc mẹ con nha, mẹ con mà không chịu chú ý tới sức khoẻ thì thím phải gọi ngay để báo cho con nha.

– Giao Tranh, con qua đó nhớ những gì mẹ đã dặn nghe chưa, phải chăm sóc tốt cho mình cũng như tiểu thư nghe không con.

Quản gia Đồng bà còn có người con gái bằng tuổi với Diệp nhi tiểu thư, con bé là Đồng Giao Tranh, từ nhỏ đã luôn ở với bà tại biệt thự Ninh gia, phúc phần của gia đình bà khi đi làm thuê cho người ta mà được ông bà chủ thương yêu và tiểu thư của họ cũng tốt với con gái bà, hồi đó quản gia Đồng tính cho Giao Tranh học ở một ngôi trường nhỏ để có thể trang trải học phí cho Tranh nhi, nhưng được Ninh phu nhân giúp đỡ phu nhân coi Tranh nhi như đứa con gái Diệp nhi của mình, lo mọi thứ đầy đủ cho cô như con gái của bà, Diệp nhi tiểu thư cũng coi Tranh nhi như một người chị em vậy, cứ thế họ cùng nhau đi học cùng nhau lớn lên cho tới bây giờ, và lần du học London này Ninh phu nhân cũng mở lời với quản gia Đồng cho con bé được đi, quản gia Đồng thật sự không biết làm thế nào để đền đáp sự nâng niu của phu nhân cả.

– Thím Đồng à, con với Giao Tranh là bạn thân từ nhỏ đó nha, có thể nói hai đứa con là thanh mai trúc mã cũng được đó….hahaha…

– Mẹ, dì Ninh con cảm ơn hai người đã luôn luôn ủng hộ và tạo điều kiện tốt nhất cho con, con sẽ không phụ lòng hai người đâu ạ, qua đó con sẽ thay hai người chăm sóc tốt cho Ngọc Diệp…huhuhu…

– Được rồi Tranh nhi, với con dì rất an tâm, con học giỏi lại mãnh mẽ hơn Diệp nhi rất nhiều, sau này con bé nó phải học ở con rất nhiều thứ trong cuộc sống này, qua bên đó có con đi cùng dì cũng đỡ lo hơn được phần nào…nhưng hai đứa đó, chăm sóc nhau bảo vệ lẫn nhau nghe chưa.

Cả Ninh Ngọc Diệp và Đồng Giao Trang đồng thanh dạ, Ninh phu nhân và quản gia Đồng ôm lấy hai đứa con gái này lần cuối rồi tạm biệt chúng đi du học, máy bay cũng đã cất cánh, một tương lai tươi sáng đang chờ hai đứa nó phía trước, bà và quản gia Đồng chỉ biết cầu nguyện và ủng hộ chúng thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.