La Tiểu Bảo chính là bị Mạc Hy làm cho tức giận rồi, còn có loại nữ nhân này sao? Một chút thể diện cũng không để cho hắn, hắn đúng lúc hoàn hảo bên cạnh nàng nhưng trước mặt hắn nàng chỉ biết đến ” Nhược Ca”
La Tiểu Bảo đập tay xuống bàn trừng mắt nhìn nàng
” Ta nói cho nàng biết, nàng dù thích hắn cũng không có kết quả, hắn sẽ không quay lại vì nàng đâu”
Mạc Hy mắt sưng đỏ nhìn hắn như muốn khóc, tự bản thân kìm lại những giọt lệ bi thương. Đối với nam nhân xa lạ như hắn nàng không muốn để hắn thấy nàng như vậy nhu nhược. Hắn có thể chỉ trích nàng là nữ nhân phiền phức nàng cũng sẽ không mấy để tâm, nhưng nói xấu Nhược Ca, nói y là tên vô lại nàng chính là rất bận tâm, thậm chí còn có chút không kiểm soát được chính mình tức giận.
” Ngươi cút ra ngoài cho ta!”
” Nàng…Tiểu công chúa…”
Mạc Di vừa đúng lúc đi qua Thư Các Điện nghe tiếng thét của Mạc Hy liền nhanh chóng đến xem. Thấy mắt nàng đỏ lên như muốn khóc, bên cạnh còn có nam nhân không rõ danh tính, nàng cũng không để tâm nhiều tiến lại chỗ Mạc Hy.
” Hy Nhi, là hắn khi dễ muội?”
Mạc Hy không nói gì chỉ nhẹ gật đầu, rồi lại lắc đầu, dù gì nàng cũng cần hắn để tìm cách khiến cây sương rồng ra hoa, để đại tỷ đem hắn đi xử phạt rồi đầy hắn đi nơi biên ải còn ai giúp nàng đây?
Mạc Hy hướng Mạc Di lắc đầu
” Là muội tức giận vô cớ nên mới đuổi hắn ra ngoài, đại tỷ đừng để tâm”
Mạc Di biết Mạc Hy đang nói dối nhưng cũng không vạch trần nàng, hướng nam nhân đang cúi gằm mắt xuống, móng tay bấu chặt vào nhau đến chảy máu , Mạc Di có chút khó chịu nhìn hắn, Mạc Hy đã nói đỡ cho hắn mà còn không biết điều mà tạ ân điển?
” Ngươi, ngẩng đẩu lên”
La Tiểu Bảo chính là rất sợ khí chất băng lãnh cùng sát khí của Mạc Di bấu chặt vào hắn mà hướng mũi dao nên thân thể bắt đầu run cầm cập mà quỳ xuống, ngẩng gương mặt mếu máo nhìn nàng.
” Là…là tại hạ không biết phải trái làm tiểu công chúa tức giận, xin đại công chúa tha tội!”
Mạc Di đánh giá qua hắn , gương mặt có phần quên thuộc này làm nàng chán ghét đến muốn nghẹn thở. Giống ai? La Trương?
” Ngươi tên gì?”
La Tiểu Bảo được Mạc Di hỏi tên liền bớt đi sợ hãi, hắn nghĩ rằng Mạc Di chính là không kịp thích ứng với dung nhan tuấn tú của hắn rồi.
” Tại hạ họ La, danh Bảo, đẩy đủ là La Tiểu Bảo”
Mạc Di thì thầm với hầu cậu bên cạnh, y có chút luống cuống rồi đưa tay lên ngực cúi xuống hành lễ với nàng như nhận lệnh.
Hầu cận hiện tại của Mạc Di là Trương Nam – một nam nhân xuất thân từ nhà điền, y chất phác, trung thực, vẻ ngoài cường tráng, da ngăm đen màu bánh mật, giọng nói trầm ấm, nhan sắc cũng không như vậy thấp kém ngược lại rất ưa nhìn. Y được Mạc Di cứu trong một nạn đói hoành hành, không “may mắn ” như Nhược Ca được vào cung an nhàn làm thái giám, Trương Nam được Mạc Đình sắp xếp vào quân ngũ đào tạo như một tướng lĩnh tinh nhuệ. Ngày hôm đó tuyết rơi thật dày, y phục mỏng manh hắn mặc cũng không có tác dụng ngăn lại cái không khí buốt giá cắt vào da thịt, mắt nặng trĩu cùng ân ẩn đau đớn như đã đến giới hạn, đột nhiên mù mịt nghe thấy tiếng vó ngựa cùng tiếng gọi. Gắng gượng mở to mắt nhìn ra nơi phát ra âm thanh. Một nữ hài mặc TSm đỏ sẫm rất đỗi khá ái choàng cho y một tấm y phục dày lên người, cảm nhận được ấm áp cùng một chút mãn nguyện, là sắp chết rồi nên thiên thần đến đón hắn sao? Đột nhiên âm thanh trầm thấp vang lên khiến hắn giật mình
” Đem hắn về”
Trương Nam ngẩng mặt lên liền trông thấy rất nhiều binh lính cùng một người mặc hoàng bảo trên bạch mã nhìn y, vậy mà nữ hài ăn mặc xa xỉ tựa như thiên thần lại vì y mà chạy đến bên cạnh, bảo hắn không cảm kích sao? Ngoài Mạc Di, bên cạnh còn có một nữ nhân nhỏ hơn một chút, tay chỉ vào hắn cười trêu chọc nam hài tử bên cạnh.
” Nhược Ca, ngươi xem, hắn thật giống ngươi a, như vậy nhem nhuốc như mèo hoang”
Nam hài tử đó không tức giận, ngược lại cười trông thật ngốc nghếch. Nhìn thấy hắn thất thần không chịu đứng dậy, nam hài từ đưa khăn tay cho hắn, còn không ngại bẩn giúp hắn phủi bụi trên quần áo.
” Ngươi khổ cực nhiều rồi, đứng dậy được không? ”
“…Đa tạ..ta..”
Mạc Di nhìn thấy hành động ân cần Nhược Ca càng đặc biệt chú tâm nhìn, còn hướng hắn nở một nụ cười nhẹ.
Nhược Ca đỡ hắn dậy, không quên cùng hắn trò chuyện vài câu để chấn định tinh thần.
” Ngươi tên là?”
” Ta là Trương Nam”
” Ta Nhan Nhược Ca, gọi Nhược Ca được rồi”
Nhược Ca đưa cái bánh bao nóng trong tay áo đưa cho Trương Nam
” Cho ngươi, ăn đi, như vậy mới mau lại sức”
Nhược Ca không cao bằng hắn, tuổi tác có lẽ cũng không bằng nhưng rất chín chắn, làm cho một nam hài lớn tuổi hơn như Trương Nam nảy sinh ra một chút dựa dẫm.
Trên đường về kinh thành Trương Nam cùng Nhược Ca trò chuyện rất nhiều, thỉnh thoảng trộm ngắm nhìn nữ nhân mặc trường bào đỏ sẫm mà trong lòng ân ẩn ấm áp. Từ đó Trương Nam lấy Mạc Di làm mục tiêu phấn đấu, được Mạc Đình sắp xếp vào doanh trại trở thành một binh sĩ, dần dần nhờ sự nỗ lực mà trở thành một trong những tướng lĩnh lẫy lừng được Mạc Đinh tin tưởng giao phó đem y dưới trướng của Mạc Di ngày đêm bảo hộ nàng. Ngày nhận được thánh chỉ Trương Nam như bắt được vàng mà không khỏi mừng rỡ. Sau khi vào cung, muốn cùng nam hài Nhược Ca trò chuyện, để nhanh chóng tìm được Nhược Ca , hắn đã đi hỏi nô tì hay binh sĩ quanh đây nhưng cái nhận lại chỉ là lắc đầu.
Nói đến sau bao năm tái ngộ, Mạc Di đã thay đổi không ít, tuy vậy Trương Nam vẫn chịu đả kích rất lớn, thời gian hắn trộm ngắm nhìn Mạc Di rồi đứng thất thần ngày càng nhiều .Dung nhan Mạc Di khi còn là nữ hài đã đặc biệt tinh xảo, hiện tại lại chính là xuất thủy phù dung.
Mạc Di đứng gần Trương Nam, nàng hướng y đưa mật chỉ, mùi hoa quế ngập tràn cùng giọng nói nhẹ nhàng như rót mật khiến mặt y nóng ran .
” Trương Nam, để mắt đến hắn”