Bảo Bối Học Sinh Cao Trung Của Hắc Bang Lão Đại

Chương 22



“Ngươi hãy thử chấp nhận ta xem có được hay không?.” Du Tử Vân nhìn Dạ Trầm Nguyệt nhẹ nhàng nói.

“Ân, ta sẽ thử.” Dạ Trầm Nguyệt ngẩng đầu hắn, cậu không muốn vĩnh viễn bị giam trong ngôi biệt thự này nên đành thử chấp nhận hắn, biết đâu sẽ hợp nhau thì sao.

“Cám ơn ngươi.” Du Tử Vân hôn nhẹ lên trán Dạ Trầm Nguyệt.

“Đến, ta uy ngươi ăn.” Hắn tiếp nhận thức ăn từ trong tay người hầu.

“Con mẹ nó, ngươi đùa giỡn ta. Ngay cả đồ của lão tử mà ngươi cũng dám lừa gạt.” Đêm khuya ở vùng ngoại thành, trên con đường vắng vẻ, có mấy người bị rất nhiều tên mặc y phục đen bao vây xung quanh.

“Lý Ý, ngươi là có ý gì, hàng kia là do ngươi bán cho ta, hiện tại ngươi nổi điên cái gì a.” Một nam nhân mặc tây trang màu trắng khắp người đều bị thương tức giận nhìn Lý Ý.

“Hừ phải, chính là ta bán cho ngươi, nhưng ngươi nghĩ xem mình đã làm cái gì với số hàng đó.vì vậy, ngươi không thể tiếp tục sống. Giết.” Lý Ý mặt không đổi sắc nói. Trong nháy mắt, những tên mặc đồ đen chỉa súng vào nam nhân mặc tây trang trắng. Vùng ngoại ô yên tĩnh bỗng ầm ầm vang lên rất nhiều tiếng súng.

“Khốn nạn.” Lý Ý đi bên cạnh thi thể của nam nhân đá một cái.

“Đem tên này băm thành từng mảnh cho chó ăn.” Lý Ý ở trên người nam nhân đạp lên mấy cái, sau đó giẫm lên đi ra ngoài.

“Giữ lại đầu.” Nói xong lại rời đi.

“Việc đó làm xong chưa?.” Trong thư phòng, Du Tử Vân nhìn Lý Ý hỏi.

“Đã hoàn thành.” Lý Ý cúi đầu nói.

“Rất tốt, ngươi đã hoàn thành, không cần đến địa doanh nữa, lần sau không được tái phạm.”

“Vâng.” Lý Ý lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hắn biết là Du Tử Vân lần này là cho hắn cơ hội để sống. Lý Ý biết, nếu như mình tái phạm lần thứ hai chắc chắn sẽ bị hắn giết chết.

“Được rồi, đi xuống đi, nhớ kỹ lần sau không được tái phạm. Bằng không ngươi không cần sống tiếp nữa.”

“Vâng.” Lý Ý hoài chuẩn bị lui ra.

“À, ngươi đi tìm một trường học tốt nhất trong giới thượng lưu cho ta, Trầm Nguyệt đã trễ rất nhiều bài rồi a.”

“Vâng.” Lý Ý mới gật đầu rời đi.

“Bảo bối ngươi đang xem gì vậy hử?.” Từ trong thư phòng đi ra, Du Tử Vân nhìn thấy Dạ Trầm Nguyệt ngồi ở phòn khách xem ti vi. Hắn cười cười đi tới bên cạnh Dạ Trầm Nguyệt, cúi người hôn cậu một cái. Dạ Trầm Nguyệt hừ một cái, nằm ở trong lòng hắn giãy dụa một chút. Sau đó cũng không rãnh rỗi mà vùng vẫy tiếp.

“Nói cho ngươi biết một tin tốt.” Du Tử Vân lấy lại điều khiển trong tay Dạ Trầm Nguyệt, tắt TV. Sau đó ném điều khiển qua một bên. Đem khuôn mặt Dạ Trầm Nguyệt quay về phía mình.

“Cho ngươi biết tin tốt, ta đã cho người đi tìm trường học cho ngươi, sắp xếp xong ngươi sẽ được đi học lại a. Có thích không?.”

“Ta có thể đi học lại sao?” Biết mình có thể rời khỏi biệt thự này, Dạ Trầm Nguyệt hưng phấn nhìn Du Tử Vân.

“Ân, nhưng mà ta muốn ngươi mang theo vài vệ sĩ, để bảo vệ an toàn cho ngươi.” Mặc dù biết đây là có ý giám sát, nhưng cứ nghĩ tới sẽ không phải ở trong ngôi nhà này buồn chán cả ngày, cậu cũng đã cảm ơn trời đất lắm rồi. Nhìn Du Tử Vân, Dạ Trầm Nguyệt đột nhiên có chút do dự. Sau đó hôn thật nhanh lên trán Du Tử Vân một cái, đỏ mặt chạy lên lầu. Để lại một mình Du Tử Vân còn đang sửng sốt. Dạ Trầm Nguyệt đã biến mất trên hành lang. Du Tử Vân vẫn còn ngây ngốc ở đó. Một lát sau mới phục hồi lại *** thần, đưa tay sờ sờ trên trán.

“Mẹ nó, cứ như vậy mà chạy đi?” Hắn nhìn xung quanh không còn một ai.

“Mặc kệ là xuất phát từ lí do gì, nụ hôn này của ngươi ta chấp nhận a. Bảo bối” Du Tử Vân đột nhiên cảm thấy hưng phấn khó tả. Bất đắc dĩ lắc đầu, đè nén lại tâm tình vui sướng, Du Tử Vân đứng dậy đi lên lầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.