Một lần nữa trở lại phòng, Đỗ Nhược bắt đầu tỉnh táo hơn. Gò má bị gió lạnh thổi vào có chút đỏ ửng ban nãy giờ lại dần trở nên tái nhợt như trước. Cậu có chút ảo não, vì vừa rồi, cậu thấy mình thật giống một cô gái yếu ớt, cậu là con trai, không nên yếu đuối như vậy.
Đỗ Nhược bắt đầu thấy ghét cái tính cách này của mình. Giờ đã tỉnh táo, cậu bình tĩnh ngồi ở trên giường, ôm lấy chăn nhìn Trần Vũ Dương: “Em không sao, anh đi đi.”
Trần Vũ Dương đột nhiên cười cười, ngồi ở cạnh Đỗ Nhược: “Nhược Nhược, anh chưa bao giờ biết em yêu anh đến vậy nha.”
“Đây không phải là yêu, chỉ là ỷ lại mà thôi, Trần Vũ Dương, da mặt của anh cũng dày thật đó.” Lời này phỏng chừng cũng chỉ có Đỗ Nhược mới dám nói, nếu đổi lại là những người khác, chỉ cần nhìn biểu tình lạnh nhạt như vậy của Trần Vũ Dương cũng đã phải âm thầm phát run rồi.
Cũng không phải Đỗ Nhược dũng cảm không sợ chết, chỉ có thể nói rằng, Trần Vũ Dương đây là đang vô cùng dung túng cho cậu.
Trần Vũ Dương cuối cùng vẫn là đến công ty, đối mặt với hai mắt đen tuyền sáng ngời của Đỗ Nhược, hắn biết mình hiện tại nhất định phải rời khỏi, để cho Đỗ Nhược có thời gian suy nghĩ rõ ràng kế tiếp nên làm thế nào đi.
Trần Vũ Dương rời đi không bao lâu, Quý Hán Mẫn đã tới. Nhiệt tình ôm Đỗ Nhược một cái, sau đó tiến hành kiểm tra thân thể cho cậu. Cứ kiểm tra liên tục như vậy, sắc trời cũng dần dần tối.
“Tôi đói.” Đỗ Nhược nhu nhu bụng, thân thể vừa được kiểm tra xong, cảm giác đói liền ào tới.
“Để anh gọi người làm đưa lên.” Quý Hán Mẫn nói xong liền chuẩn bị nhấc máy gọi, lại bị Đỗ Nhược ngăn cản: “Chúng ta ra ngoài ăn đi.”
Quý Hán Mẫn xin lỗi cười cười: “Anh không thông thạo đường ở Bắc Kinh.”
“Đi theo tôi đến nơi này đi, tôi quen thuộc ở đây mà.” Đỗ Nhược luống cuống tay chân mặc quần áo xong, vừa mới chuẩn bị kéo khóa áo khoác đi ra ngoài, Quý Hán Mẫn lập tức túm cậu lại, cầm cái áo lông đưa cho cậu: “Mặc cả cái này nữa.”
Đỗ Nhược chẹp miệng, kháng nghị nói: “Mặc thế khó coi lắm.”
Quý Hán Mẫn không để ý tới, tự mình mặc lên cho cậu. Đỗ Nhược cũng chỉ kháng nghị một chút rồi sau đó để Quý Hán Mẫn tùy ý mặc áo vào cho cậu, bởi vì cậu cũng biết rõ thân thể mình không tốt, cũng chỉ phản đối tí thôi, còn đâu đều là tình nguyện ngoan ngoãn phối hợp.
Bởi vì mặc tương đối nhiều quần áo, cho nên Đỗ Nhược hoàn toàn nhìn không ra cái hình tượng gì nữa rồi, nhưng Quý Hán Mẫn lại cho rằng Đỗ Nhược thoạt nhìn thật đáng yêu, giống như là thỏ nhỏ mặc áo khoác của sói ấy. (khụ, a so sánh cái kiểu méo gì thế ợ ಥ_ಥ)
Đỗ Nhược đối với cái loại so sánh này đại khái là có thể hình dung và hiểu được. Với người từ nhỏ đã sống ở Italy như này, cũng không nên quá khắt khe với trình độ hay còn gọi là cảnh giới Trung văn của người ta. (haiz, bạn thật thấu hiểu mà ╮(╯▽╰)╭ )
Áo khoác của Đỗ Nhược là do Trịnh Tần Thiên mua cho, áo bông màu trắng, dưới cũng là quần thường màu trắng. Đỗ Nhược hầu như rất ít mặc quần bò, bởi vì quy định trước kia ở ‘Bóng Đêm’ không cho mặc, sau riết lại thành quen.
Ở Bắc Kinh, mặc kệ thời tiết có như thế nào, ngã tư đường lúc nào cũng đều là đám đông chật chội, Đỗ Nhược nhìn thấy biển tên quen thuộc, trong lòng có chút kích động, trực tiếp dẫn Quý Hán Mẫn đi vào ‘Bóng Đêm’.
Hai năm rồi, thật sự là quá lâu, Đỗ Nhược đã thay đổi nhiều lắm, hiện tại cậu trở về ‘Bóng Đêm’, cũng chỉ là muốn nhìn xem bản thân trước kia ra sao.
Người giữ trước cửa đã thay đổi, nhìn Đỗ Nhược nửa ngày, mới hỏi: “Đây thật là sự là thẻ căn cước của cậu, cậu trưởng thành rồi?”
Đỗ Nhược bật cười thành tiếng, kiêu ngạo nói: “Gọi ông chủ của mấy người ra đây.” Nhưng nói xong, Đỗ Nhược liền hối hận, cậu vẫn còn có chút sợ hãi đối với Bạch Thiếu Hiền. Mà hơn nữa, cậu cũng không có chính thức nghỉ việc tại ‘Bóng Đêm’ đã theo Trần Vũ Dương đi Mexico, sau đó còn biến mất hai năm nữa.
Bây giờ, nếu gặp Bạch Thiếu Hiền, Đỗ Nhược vẫn là rất khẩn trương. Đương nhiên, đối phương cũng sẽ không khinh địch như vậy mà nghe lời của cậu, thật sự mời Bạch Thiếu Hiền ra thật.
“Ông chủ có việc thì tôi sẽ không quấy rầy , nhưng đây chính là thẻ căn cước của tôi, ‘Bóng Đêm’ không có cái quy định nào mà đuổi khách ra ngoài đúng không?” Đối phương hiển nhiên cũng không có ý định làm Đỗ Nhược khó xử, mà người tới là khách, nếu đã là người trưởng thành, đương nhiên có thể đi vào.
Hai năm không có tới, rất nhiều người bên trong cậu cũng không nhận ra. Nhìn nhìn xung quanh, dường như đã có không ít tiếp viên mới vào, nhưng anh chàng ở quầy bar vẫn không thay đổi, vẫn là cái người rất giống Tạ Đình Phong kia, vẻ mặt lạnh như băng, cũng không thích nói chuyện.
Đỗ Nhược vừa cùng Quý Hán Mẫn ngồi xuống, đã có người đi tới: “Đỗ Nhược, thật là cậu sao?”
Đối phương chính là người đầu sỏ lúc trước làm cho Đỗ Nhược quen biết Trần Vũ Dương, ông chủ Tôn. Nhìn thấy Đỗ Nhược, gã kinh ngạc, hỏi: “Nghe nói cậu đã theo Trần tổng, nhưng về sau sao lại không có tin tức gì hết vậy?”
“Ông chủ Tôn, cái gì mà theo hay không chứ, Đỗ Nhược không phải vẫn là người của ‘Bóng Đêm’ hay sao.” Lời này của Đỗ Nhược không sai, thật sự cậu vẫn là người của ‘Bóng Đêm’, cậu cũng vẫn luôn là người được bao nuôi của Trần Vũ Dương, những chuyện này cho đến nay cũng không có thay đổi.
Đỗ Nhược biết nghĩ như vậy nhất định có thể sẽ làm cho Trần Vũ Dương tức giận, cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Đôi khi, Đỗ Nhược quật cường đến đáng sợ, bất kể cậu có nhìn theo góc độ nào, cậu vẫn có cảm giác tình cảm của Trần Vũ Dương đối với cậu không chân thực. Nay nói ra loại lời nói như vậy, càng có thể chứng minh trong lòng Đỗ Nhược không thực sự tin tưởng hắn.
Quý Hán Mẫn thái độ khác thường, không nói lời nào, nghe Đỗ Nhược nói vài ba câu với ông chủ Tôn.
Ông chủ Tôn tuy rất hoài niệm hương vị của Đỗ Nhược, nhưng nghe ra từ lời nói của Đỗ Nhược, Trần Vũ Dương dường như không có vứt bỏ Đỗ Nhược, cho nên gã không dám động vào Đỗ Nhược.
Chỉ cần cậu ta vẫn là người của Trần Vũ Dương, ông chủ Tôn liền sẽ không động vào được. Ai cũng biết Trần Vũ Dương về phương diện này luôn thích sạch sẽ, nay lại đùng một cái, thích được người như Đỗ Nhược, đây vốn đã là kỳ tích, nếu hắn biết Đỗ Nhược sau lưng mình còn cùng người đàn ông khác lên giường, hậu quả hẳn đến gã cũng không thể tưởng tượng nổi.
Huống chi Đỗ Nhược, đóa hoa tuyệt thế này còn có thể ở bên cạnh Trần Vũ Dương lâu như vậy, trong lòng mọi người cùng đều tự giác hiểu được.
Cho dù Trần Vũ Dương bây giờ nói không cần Đỗ Nhược, thì phỏng chừng vẫn có một số lượng lớn những người không dám trêu chọc Đỗ Nhược, bằng không ai biết Trần Vũ Dương khi nào thì thay đổi tâm trạng, rồi lại quay lại với Đỗ Nhược, thật sự là rất khó nói.
Ông chủ Tôn vừa rời đi, Quý Hán Mẫn liền lên tiếng: “Đỗ Nhược, em là người của Trần Vũ Dương sao?”
Đỗ Nhược nghĩ nghĩ, sau đó gật gật, rồi lại lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng mà nói chung vẫn là người của ‘Bóng Đêm’.”
“Em đã nói chỉ cần có tiền là có thể có được em đúng không?” Quý Hán Mẫn nói từ “có được” để hình dung, nhưng Đỗ Nhược nghe tới cái đó và “bao nuôi”, hai từ này cũng không có gì khác nhau, nhưng Đỗ Nhược một chút cũng không thèm để ý.
“Anh nói lời này không phải là có ý gì khác, Đỗ Nhược, anh thật sự là thích em, cho dù em là người của Trần Vũ Dương, anh cũng có thể mang em đi, chỉ cần em gật đầu.” Quý Hán Mẫn có chút vội vàng, không kìm lòng được nắm lấy tay Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược vừa mới chuẩn bị mở miệng từ chối, tiếng của Trần Vũ Dương đột nhiên vang lên phía sau: “Quý tiên sinh, cậu đây là đang dụ dỗ người của tôi sao?”
Quý Hán Mẫn không chút để ý, đứng lên bình tĩnh trả lời: “Nếu anh không có khả năng làm cho Đỗ Nhược an tâm, thì hãy để tôi mang lại cảm giác an toàn cho em ấy. Tin tưởng chính là cốt lõi của tình yêu, Nhưng anh ngay cả điều này cũng không mang lại được cho Đỗ Nhược…”
Quý Hán Mẫn còn chưa nói hết, Trần Vũ Dương liền cắt đứt, cao ngạo nhìn Quý Hán Mẫn, thản nhiên nói: “Cái Đỗ Nhược muốn không phải là cảm giác an toàn.” Lời này của hắn làm cho Đỗ Nhược và Quý Hán Mẫn hơi sửng sốt một chút.
Quý Hán Mẫn phản ứng kịp, thản nhiên cười một tiếng: “Trần tổng, Đỗ Nhược không tin tưởng anh, điều này tất cả mọi người đều thấy rất rõ ràng, anh nói cái em ấy muốn không phải là cảm giác an toàn, vậy đó là cái gì?”
Trần Vũ Dương đưa tay lên, kéo Đỗ Nhược vào trong lòng, chậm rãi nói: “Em ấy muốn, là tôi, Trần Vũ Dương