“Thùng thùng thùng”.
Phong Linh nhìn ra ngoài cửa nói: “Ai thế nhỉ? Đã trễ như thế này còn tới?”.
Bảo Bảo vội vàng buông chén xuống: “Con đi mở cửa”.
Mở cửa ra, thấy người tiến vào, Bảo Bảo và Phong Linh ngẩn người: “Hàm Vương?”.
Dạ Vô Hàm mặc bộ đồ màu tím càng nổi bật trong bóng đêm. Khuôn mặt anh tuấn thanh nhã thong dong, trên mặt mang một nụ cười nhẹ. Hắn đi vào, chỉ ra ngoài xe ngựa, hào phóng nói: “Những thứ kia là mua cho các ngươi”.
“Hít~!”. Hai mẹ con hít một ngụm khí lạnh.
Ngoài cửa là ba xe chở thức ăn. Phi Ưng mặt không biểu tình đứng canh ở đó.
Một lúc sau, hai mẹ con nhìn nhau nói: “Trời ơi, làm sao ăn hết được chỗ này”.
Sau khi đánh giá cái sân nhà nhỏ, Dạ Vô Hàm đi thằng vào trong nhà. Mặc dù phòng không lớn nhưng đồ đạc được bố trí rất hợp lý. Quay đầu lại hỏi Phong Linh: “Ngươi sắp xếp đồ?”.
Phong Linh lắc đầu một cái, chỉ chỉ vào con trai mình.
“Ha ha, ngươi có một đứa con trai rất ngoan”.
Phong Linh cảnh giác kéo Bảo Bảo vào lòng, ôm chặt lấy con trong ngực chỉ sợ nó sẽ bị người ta cướp đi. Mục đích của hắn đến lần này cần phải tìm hiểu thêm. Nhỡ đâu hắn muốn cướp Bảo Bảo thì sao?
Liếc nhìn hành động trẻ con của nàng, Dạ Vô Hàm lắc đầu cười, nghênh ngang rồi trước bàn giống như đang chờ hạ nhân đến hầu hạ trong Vương phủ của hắn: “Bổn Vương còn chưa ăn cơm chiều đâu”.
Khóe mắt Phong Linh giật giật vài cái: “Bữa tối của chúng ta chỉ có một ít rau dưa thôi”.
“Ha ha, rất hợp khẩu vị của bổn vương”.
Đột nhiên Bảo Bảo cười vui vẻ: “Thúc thúc ở lại ăn cơm sao? Tốt quá”.
Dạ Vô Hàm nhướn mày, vẻ mặt tán thưởng. Đứa nhỏ này không tệ, biết cách nói chuyện.
Phong Linh bưng cơm tối ra, nhưng mà chỉ toàn có rau là rau, thỉnh thoảng mới thấy được một chút thịt. Dạ Vô Hàm và Bảo Bảo liếc nhìn nhau.
“Cháu thường ăn những thứ này sao?”.
Bảo Bảo ai oán gật đầu: “Nương nói ăn nhiều rau dưa mới khỏe mạnh, đó là phương pháp để sống khỏe”.
Dạ Vô Hàm nhướn mày, gương mặt tuấn tú nhíu lại, nhìn chằm chằm Phong Linh: “Ngươi sao lại làm nương như thế? Bé trai không ăn thịt thì sao có thể lớn nhanh được?”.
“Đúng đúng đúng!”. Bảo Bảo gật đầu giống như một bé ngoan.
Phong Linh bị một lớn một nhỏ kẹp ở giữa, trái xem phải nhìn, “Bốp” đặt đũa xuống bàn: “Ăn hay không ăn đây?”.
Bảo Bảo không nói hai lời cầm đũa lên ăn cơm. Dạ Vô Hàm cũng cầm chiếc đũa lên ăn hết miếng này tới miếng khác. Trong thời gian một chén trà nhỏ, đồ ăn trên bàn đã hết sạch.
Rút khăn lau lau khóe miệng, Dạ Vô Hàm liếc nhìn Phong Linh: “Tay nghề không tệ, hóa ra ngươi cũng có một cái ưu điểm”.
Bảo Bảo bưng sữa dê vừa uống vừa nói: “Đây coi như là điểm mạnh duy nhất của nương đó”.
Phong Linh “Hừ” một tiếng dọn dẹp bát đũa đến phòng bếp. Dạ Vô Hàm đứng tựa ở cửa bếp, nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, cười tươi.
“Cha của Bảo Bảo…… là ai?”.
Động tác trong tay Phong Linh chậm lại “Chết”. Sau đó lại tiếp tục rửa chén.
Dạ Vô Hàm cười khẽ một tiếng, từ từ đi tới đứng sát với nàng, hơi thở ấm áp phun vào vành tai của nàng: “Nhiều năm như vậy ngươi vẫn một mình nuôi con?”.
Tóc gáy toàn thân đều dựng đứng, Phong Linh đề phòng hắn giống như đề phòng trộm cướp: “Hàm Vương, ngài rất có hứng thú với chuyện riêng của ta sao?”.
“Ha ha”. Hắn tiến lại gần vây nàng trong góc, không cho nàng cơ hội trốn: “Hôm nay nam nhân đứng với ngươi ở chợ là ai?”.