Lời nói của Lục Thừa Kế vẫn còn quanh quẩn bên tai cô.
“Anh nói những thứ này, không phải để cho em hiểu mẹ, càng không phải bảo em tha thứ cho mẹ, chỉ là muốn nói cho em biết nguyên nhân mọi chuyện, hy vọng em có thể gỡ bỏ khúc mắc.”
Lục Tế Tân nghịch sợi dây trong tay, giữa dây có treo cái mặt nho nhỏ, trên đó khắc một chữ Lục.
Bởi vì mặt này, mà sau khi cô được ông nội tìm được không cần phải đổi họ.
Cũng bởi vì mặt này, mới được nhà họ Lục tìm về.
Lục Thừa Kế nói hy vọng cô không còn khúc mắc, nhưng thực ra anh lo xa rồi, Lục Tế Tân căn bản không còn khúc mắc.
Đã qua nhiều năm, chuyện cô mất tích 18 năm, căn bản không thể nào thay đổi, nếu đã định thành như vậy, nếu có khúc mắc thì làm được gì, chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.
Lục Tế Tân chưa từng trách ba mẹ mình, chỉ là đối với bọn họ có chút thất vọng.
Yêu cầu của Lục Tế Tân không cao, không cần bọn họ yêu thương mình, chỉ cần bọn họ ngay thẳng công chính là được rồi.
Gặp luật sư xong, Lục Tế Tân liền đi gặp Thẩm Niệm Hi.
Thẩm Niệm Hi đã sớm ở nhà chuẩn bị xong, cậu bé tri kỷ này không chỉ chuẩn bị vài bức tranh mình vẽ, mà còn bảo dì Vương làm thêm một ít món mà con gái thích ăn.
Dì Vương lần đầu tiên thấy cậu chủ nhỏ để ý đến một người như vậy, nhịn không được trêu chọc cậu: “Cậu có biết con gái thích ăn gì không?”
Thẩm Niệm Hi lắc đầu, cậu không biết, nhưng có thể lên mạng tra.
Bởi vì thời gian lên mạng của cậu có hạn, điện thoại, đồng hồ đeo tay cũng không thể lên mạng, nên chỉ có thể năn nỉ dì Vương đi tra giúp.
Cậu bé mập mạp chỉ vào điện thoại di động của dì Vương, nghiêm túc: “Dì Vương, dì dùng điện thoại di động tìm kiếm con gái thích ăn món gì đi.” Sợ dì Vương không biết đánh chữ, cậu còn tri kỉ nhắc nhở: “Có thể dùng giọng nói nhập.”
Dì Vương sắp bị cậu bé đáng yêu này mê hoặc rồi.
Bà chăm sóc Thẩm Niệm Hi từ khi mới mấy tháng tuổi cho đến bây giờ, rõ ràng đã rất quen thuộc, nhưng vẫn luôn bất ngờ về ngôn ngữ của cậu, hay nhưng suy nghĩ ngoài dự đoán lâu lâu xuất hiện của cậu.
Có đôi khi, dì Vương cũng thầm nghĩ, người mẹ nào mới có thể sinh ra tiểu tinh linh đáng yêu như vậy.
Vừa thông minh vừa đáng yêu, còn vô cùng xinh đẹp.
“Tôi có thể đánh máy.” Dì Vương nói với Thẩm Niệm Hi, sau đó ngồi xuống sofa, trước mặt Thẩm Niệm Hi, nhập một dòng chữ: Con gái thích ăn món ăn gì?
Bên dưới nhảy ra nhiều đáp án: trà sữa, sô cô la, bánh ngọt …
Thẩm Niệm Hi đã biết rất nhiều chữ, nhìn thấy những đáp án này, liền nhếch cái miệng nhỏ giống như cánh hoa anh đào, lộ ra một hàng răng trắng đáng yêu: “Thì ra, chị Tế Tân cũng giống như cháu, thích những thứ này.”
Cậu lặng lẽ giơ một ngón tay nhỏ lên, ở trong lòng thầm thêm một điểm chung giữa mình với chị Tế Tân.
Trước đó điểm chung bọn họ là thích khiêu vũ, vẽ tranh, và bây giờ còn có thêm đồ ăn nữa.
An bài xong, Thẩm Niệm Hi liền ngoan ngoãn ngồi trên sofa, đợi Lục Tế Tân đến.
Tất cả mọi thứ đều rất tốt đẹp, chỉ duy nhất một điều là ông ba ngồi bên cạnh mình.
Thẩm Niệm Hi có chút bất mãn, mình hẹn bạn, ba xen vào làm gì.
“Ba không đi làm sao?” Thẩm Niệm Hi muốn đuổi người ba chướng mắt này đi.
Thẩm Gia Diệu liếc mắt nhìn cậu một cái, hai chân bắt chéo, nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của con trai: “Con muốn ba rời đi?”
Cậu bé không nói gì, chỉ chu cái miệng nhỏ nhắn.
Thẩm Gia Diệu nghiêng người xuống, nhìn thẳng vào cậu bé, mở miệng nói: “Chị Tế Tân là người lớn,nên phải để người lớn tiếp, có một đứa trẻ như con ở đây, chị Tế Tân sẽ không vui.”
Nghe nói chị Tế Tân sẽ không vui, Thẩm Niệm Hi lập tức căng thẳng, hai bàn tay mập mạp nắm chặt thành nắm đấm: “Vậy làm sao bây giờ?”
Thẩm Gia Diệu ngồi thẳng người, lười biếng giãn ra đôi chân dài, giọng điệu lơ đãng: “Không phải ba đang ở đây giúp con sao?”
Thẩm Niệm Hi rất cảm động.
Không ngờ ba lại tri kỉ như vậy.
Thấy thời gian sắp đến, Thẩm Gia Diệu trở về phòng thay một bộ quần áo khác.
Lúc dì Vương bưng điểm tâm ra, liền đối mặt với Thẩm Gia Diệu mặc áo sơ mi màu hồng.
Nếu như không phải dì Vương có kinh nghiệm phong phú, cổ tay vững vàng, phỏng chừng đĩa trong tay đã rơi xuống đất vỡ nát rồi.
Chúa ơi, có chuyện gì với thế giới này vậy?
Cậu chủ mặc áo sơ mi màu hồng!!!!
Mặc dù cậu chủ mặc áo sơ mi màu hồng nhưng vẫn rất anh tuấn bức người, chỉ là khác biệt quá nhiều so với hình ảnh trước đây của anh.
Dì Vương vội vàng đặt điểm tâm lên bàn, rồi nhanh chóng rời đi, trở lại phòng thì thầm với dì Lưu rằng hôm nay Thẩm Gia Diệu rất kì lạ.
Dì Lưu đồng ý: “Không chỉ vậy, cậu ấy còn xịt nước hoa nữa.”
Dì Vương: (⊙o ⊙)
Thế giới này quá huyền ảo rồi!
Lục Tế Tân tới nhà họ Thẩm, Thẩm Gia Diệu dắt Thẩm Niệm Hi ra cửa nghênh đón.
Vừa nhìn thấy chị Tế Tân, Thẩm Niệm Hi lập tức hóa thân thành tiểu đạn pháo định đâm vào trong ngực chị Tế Tân, nhưng rất đáng tiếc, cậu không thoát khỏi bàn tay sắt của ba, đành phải đứng tại chỗ cùng với ba.
Lục Tế Tân biết thân phận của Thẩm Niệm Hi, nhưng cô không nghĩ tới Thẩm Gia Diệu lại ở nhà.
Cô không biết nhiều về chuyện trên thương trường, nhưng cũng thường xuyên nhìn thấy ảnh chụp của Thẩm Gia Diệu trên báo chí, tạp chí, một số nữ sinh trong phòng thí nghiệm thỉnh thoảng cũng nói về Thẩm Gia Diệu với vẻ mê mẩn.
Một người bận rộn như vậy, lại ở nhà làm bạn với đứa nhỏ.
Trong lúc nhất thời, hảo cảm của Lục Tế Tân đối với Thẩm Gia Diệu tăng lên rất nhiều.
“Anh Thẩm.” Lục Tế Tân chào hỏi trước.
Phản ứng của Thẩm Gia Diệu có chút không đúng, tựa như có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Lục Tế Tân khẽ nhíu mày, định lui về phía sau một bước.
Nhưng lúc này, Thẩm Niệm Hi đã nhào tới, bởi vì cậu còn nắm lấy tay ba, nên Thẩm Gia Diệu cũng tiến gần hơn vài bước, như muốn dán lên người Lục Tế Tân.
Khoảng cách gần đến mức Lục Tế Tân có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh.
Lục Tế Tân theo bản năng muốn tránh đi, nhưng sợ làm cậu bé bị thương, nên chỉ có thể đứng đờ đẫn tại chỗ.
Cô cho rằng Thẩm Gia Diệu sẽ rời đi.
Những nữ sinh trong phòng thí nghiệm từng nói Thẩm Gia Diệu tuy là người độc thân có tiền, nhưng là thuộc hệ cấm dục, không bao giờ thấy phụ nữ ở bên cạnh, ngay cả bạn gái cũng không có.
Các cô ấy phỏng đoán anh là gay, con trai phỏng chừng cũng là từ ống nghiệm.
Chỉ là ngại phản ứng của người ngoài với thanh danh nhà họ Thẩm nên mới khổ sở đè nén bản thân.
Nghĩ như vậy, những cô gái trong phòng thí nghiệm càng kích động, ai nấy đều hưng phấn tưởng tượng Thẩm Gia Diệu với một nam minh tinh nào đó, nhưng vô luận Thẩm Gia Diệu có ghép đôi với ai chắc chắn cũng là công.
Lục Tế Tân đối với những chuyện này không có hứng thú, chỉ là trí nhớ của cô rất tốt, những thứ cô từng nghe qua rất ít khi quên.
Thẩm Gia Diệu không tránh né, trái lại còn theo lực đạo của Thẩm Niệm Hi dán tới càng gần.
Giống như không thể thoát khỏi sức mạnh của một cậu bé bốn tuổi.
Khoảng cách gần như vậy, Lục Tế Tân có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt đối phương, anh tuấn, ánh mắt thâm trầm mà phức tạp.
“Cô Lục.” Người đàn ông mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn, mang theo một cảm giác gì đó rất khó miêu tả: “Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi hay không, trông cô Lục rất quen mặt.”
Hơi thở của anh phả vào mặt cô!