Diệp Thiên không chịu đi Anh Quốc với Diệp Noãn cho nên cô không cam tâm cùng con trai rời đi, quyết định sẽ ở lại đây. Trở về quê nhà, cô cũng cảm thấy khá tốt cho dù ở Luân Đôn đã có một công việc ổn định. Dù sao ở lại nơi từ nhỏ đến lớn sinh ra vẫn tốt hơn, có người thân, có bạn bè, không cô quạnh xa lạ như khi cô ở Anh Quốc.
Thời gian ban đầu ra nước ngoài, cô rất cố gắng học tiếng Anh, sau đó bắt đầu học tập tại một trường đại học quốc tế nổi tiếng. Diệp Noãn là một cô gái thông minh, thay vì học tập bốn năm trời thì trong vòng hai năm, cô đã nhận chứng chỉ xuất sắc nhất. Phần lớn đều nhờ người dì thương yêu, tài trợ tiền học phí cho cô. Cho dù mấy năm sau cô đã trở thành một thư ký nổi tiếng, trả lại hết số tiền mà dì đã tiêu tốn vì cô rồi nhưng trong lòng vẫn khắc sâu ân tình này.
Hiện tại trước mắt, Diệp Noãn sẽ nhờ người tìm giúp một công việc. Dù sao cô cũng từng làm ở công ty nổi tiếng nhất Luân Đôn. Trong giới thư ký ở đó, chẳng ai mà không biết đến danh cô, cho nên chuyện xin việc này cũng chẳng khó khăn gì mấy.
Diệp Sở An sau khi tan học thì sang siêu thị gần đó mua một ít hoa quả và thịt cá để về nhà nấu ăn. Mọi người ở đây nhìn thấy cậu bé nhỏ nhắn mà thành thạo chọn lựa thức ăn vô cùng trầm trồ khen ngợi, đúng là một đứa bé giỏi, ao ước có được một người con như vậy.
Không biết vì Diệp Noãn khéo sinh hay là gen của cô được di truyền tốt từ ba nó, chứ cô là không có chuyện siêng năng chăm chỉ đến vậy, chăm lo kiếm tiền cũng là vì tương lai sau này muốn hưởng thụ thật sung sướng.
Từ khi Diệp Sở An lên bốn tuổi là cô đã được nhờ những chuyện vặt vãnh, năm tuổi đã thành thạo chuyện nấu ăn, đúng là thiên tài.
Vì cậu bé quá thông minh nên bạn bè trong lớp đều không theo kịp, ít ai có lá gan muốn làm thân với cậu, trong mắt mọi bạn bè, cậu quá là siêu sao.
Sau khi mua xong nguyên liệu nấu ăn, Diệp Sở An ra khỏi siêu thị, đi bộ về nhà bởi khoảng cách từ trường đến nhà rất gần. Trên đường đi ngang qua một công viên, cậu thấy một người đàn ông chạc tuổi như ông ngoại mình, trên người là vest đen sang trọng, đang ngồi trên ghế dài, cậu nhận ra đó là người đàn ông kì lạ ở sân bay hôn đó.
Bên vệ đường là chiếc Rolls royce đang đậu, Diệp Sở An có thể nghe loáng thoáng từ tài xế đang gọi điện thoại đằng xa, bảo chiếc xe đó đã bị hỏng, nhờ thợ đến sửa chữa.
Ông lão chợt nhìn thấy cậu bé đang nhìn mình thì cau mày gọi cậu đi đến, Diệp Sở An dè chừng chậm chạp bước đi.
Tư Ngụy Minh càng nhìn gương mặt cậu bé lại gần thì sắc thái càng chuyển hóa lớn, làm cậu hơi tò mò, hỏi:
“Chào ông, ông có việc gì cần cháu giúp sao?”
Không chỉ gương mặt mà giọng nói của cậu bé, ông ta cũng cảm thấy rất giống. Chợt nhận ra phản ứng của mình hơi thái quá, Tư Ngụy Minh hắng giọng một cái, nghiêm nghị hỏi cậu:
“Con sống gần đây à?”
Cậu gật đầu, đáp lời:
“Đúng thế!”
Điện thoại trong túi quần ông vang lên tiếng chuông, Tư Ngụy Minh thấy giải số hiện lên trong điện thoại, cau mày một cái rồi bắt máy:
“Có chuyện gì?”
Bên kia thông báo sắp tới thư kí của con trai ông sẽ được đổi. Ông ta bảo đã hiểu rồi lạnh lùng cúp máy, để điện thoại lại trong túi quần, điệu bộ rất nghiêm chỉnh. Diệp Sở An có thể nghe loáng thoáng cuộc gọi bên trong, đoán chừng thân phận của người đàn ông này không hề bình thường. Cậu lại một lần nữa đón nhận cái nhìn kỳ lạ của ông ta.
“Cậu bé, ba của con là ai?”
Bỗng dưng ông ta hỏi câu này, Diệp Sở An hơi ngơ ngẩn. Từ nhỏ đến lớn cậu còn không biết ba mình là ai, cảm thấy bản thân không nên quá thật thà nói chuyện của mình cho ông ta biết, tìm đại một lý do để nói:
“Ba con là giáo viên bình thường dạy trong ngôi trường con đang học, có sao không ông?”
“À, không gì!”
Nghe câu trả lời của cậu, ông ấy nửa tin nửa ngờ, nhìn chằm chằm vào ánh mắt ngây thơ của Diệp Sở An thì nghĩ bản thân có lẽ suy nghĩ quá nhiều rồi.
Một chiếc xe sang trọng khác dừng trước mặt bọn họ, tài xế bảo ông lên xe trở về công ty trước, chiếc xe cứ để ở đây, anh ta chờ người đến sửa.
Tư Ngụy Minh đi rồi, Diệp Sở An đi qua một góc đường cách xa tên tài xế kia, bắt đầu gọi điện cho Mạnh Nhu.
Mạnh Nhu đang làm việc tất bật trong văn phòng thì có điện thoại gọi đến, nhìn qua là số của Diệp Sở An, cô hơi bất ngờ, bắt máy:
“Nhóc con, gọi dì có chuyện gì sao?”
Cậu bé điềm đạm trả lời:
“Dì Nhu, con có việc này nhờ dì giúp đỡ giúp.”
Mạnh Nhu có chút tò mò, bình thường thằng bé này không bao giờ gọi điện cho cô, hiện tại lại chủ động gọi đến, chẳng lẽ có chuyện gì vô cùng quan trọng?