Diệp Noãn hít vào một hơi nặng nề, vừa rồi Thời Lục đã kể lại đầu đuôi quá khứ tối tăm của Tư Cảnh Vực cho cô biết.
Từ lúc tỉnh lại, cô đã ngồi xe lăn đến cạnh bên giường bệnh của Tư Cảnh Vực từ sớm, đến trưa thì Thời Lục đến, kể lại cho cô rõ mọi chuyện xảy ra từ quá khứ của Tư Cảnh Vực đến chuyện bắt cóc Diệp Sở An.
Mẹ hắn mất, ba hắn lại là hung thủ giết mẹ hắn, sau đó bắt hắn sang nước ngoài sinh sống khổ ải.
Tám năm trước cô đã gặp được Tư Cảnh Vực rồi xảy ra chuyện tình một đêm với hắn, vậy mà sáng ra cô lại hoảng loạn bỏ chạy, mới xảy ra cớ sự vì đuổi theo mình mà hắn bị tai nạn đến mất trí nhớ, Tư Ngụy Minh mới nhân cơ hội đó lợi dụng hắn. Diệp Noãn sờ lên trán nhắm mắt, thầm trách khứ mình vô cùng. Nếu lúc đó cô ở lại cạnh hắn không trốn đi thì mọi chuyện đã dễ giải quyết hơn rồi.
Nhìn Diệp Noãn như thế, Thời Lục cũng đã phần nào đoán được tâm tư trong lòng cô.
“Diệp tiểu thư, chuyện này không phải lỗi của cô, cô đừng nên tự trách mình. Chuyện bên Tư Ngụy Minh đã có tôi lo liệu cùng cảnh sát, còn về phía công ty đã có Nam Tư lo rồi. Chuyện cần phải quan tâm bây giờ chính là tình trạng của Tư tổng thôi. Cô cũng phải nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe tốt mới có sức để chăm sóc anh ấy.”
Diệp Noãn khẽ gật đầu.
“Tôi hiểu rồi! Chuyện của Tư Ngụy Minh thế nào rồi?”
“Ông ta tội danh đầy mình, chỉ một tội giết vợ che giấu xác năm xưa chưa kể đến những tội khác cũng đã đủ tử hình rồi!”
Ánh mắt cô loé lên sự căm phẫn, bàn tay siết chặt lại.
“Để cho ông ta chết dễ dàng vậy sao?”
Thời Lục lắc đầu.
“Đương nhiên Tư tổng sẽ không để ông ta chết dễ như vậy, đáng lẽ Tư tổng sẽ quyết định chuyện này nhưng mà… bây giờ anh ấy hôn mê bất tỉnh rồi. Diệp tiểu thư, cô là người của anh ấy, cô quyết định giúp tôi được không?”
Diệp Noãn đăm chiêu vài giây suy nghĩ, cô phải nghĩ ra cách để Tư Ngụy Minh sống không bằng chết, bị dằn vặt cả đời mới thỏa nỗi căm hận của Tư Cảnh Vực từ nhỏ đến bây giờ. Bỗng một tia suy nghĩ hay ho xẹt trong đầu, ánh mắt cô kiên định nhìn đến Thời Lục:
“Cho ông ta ở tù chung thân đi. Bảo cảnh sát sắp xếp cho ông ta căn phòng toàn là màu trắng. Dán những tấm hình của mẹ Vực và anh ấy lúc nhỏ đầy căn phòng đó hết thải. Còn chuyện lao động của tù nhân ông ta cũng phải thực hiện như thường. Nếu ông ta dám chống đối cứ tra tấn thẳng tay. Phải đảm bảo nửa đời còn lại của ông ta sống trong ân hận.”
“Nhưng… trại giam làm gì có phòng giam màu trắng?”
“Không có thì chúng ta cũng phải làm cho có!”
Lời nói của cô mang đầy kiên định và sự bắt buộc. Giờ Thời Lục mới hiểu vì sau boss của mình bị người phụ nữ này thu hút. Cá tính thẳng thắng uy quyền này giống hệt Tư Cảnh Vực, chỉ có làm theo, không thể chối cãi.
Cô là đang căm phẫn cho người đàn ông của mình, đẩy cả cuộc đời còn lại của Tư Ngụy Minh vào tận cùng của ân hận. Thử xem ông ta có sống nổi đến cuối đời khi hàng ngày hàng giờ chứng kiến hình ảnh người vợ của mình bị chính mình nhẫn tâm sát hại hay không? Có hối hận khi đã lợi dụng con trai mình hay không?
“Được, tôi sẽ làm theo!”
…
Một tháng nhanh chóng trôi qua. Vết thương đạn bắn ở chân của Diệp Noãn đã lành lại. Cô có thể đi được rồi, nhưng người đàn ông kia thì vẫn chưa tỉnh lại…
“Ba vẫn chưa tỉnh lại sao mẹ?”
Giọng của Diệp Sở An the thẻ rất khẽ. Ngày nào đi học về cậu cũng chạy đến bệnh viện nhìn xem Tư Cảnh Vực có tỉnh lại chưa, tuy nhiên ngày nào cũng như ngày nấy khiến cậu chết tâm ủ rũ thế này.
Diệp Noãn vừa vào nhà vệ sinh đi ra thì thấy con trai, cô đi đến xoa đầu cậu bé hỏi:
“Hôm nay đi học về sớm thế?”
Diệp Sở An gật đầu đáp lại, cậu bé ôm chầm lấy cô.
“Mẹ ơi, lúc nào ba tỉnh lại chúng ta đi du lịch đi;”
“Con muốn đi đâu?”
“Đi Mỹ, đi Pháp, Nhật Bản, Hàn Quốc, đi khắp nơi luôn. Chỉ cần gia đình chúng ta cùng đi đâu cũng được.”
“Con không thèm đi học à?”
“Mẹ quên sao? Con là thiên tài đó! Cho dù con có dành hai năm để đi du lịch thì khi đi học lại con cũng còn hơn mấy bạn cùng trang lứa hai lớp. Về chuyện này thì mẹ đừng lo.”
Diệp Noãn mỉm cười. Đã lâu rồi cô không cười tươi như vậy. Vừa rồi quên mất nhóc con nhà cô là thiên tài cơ mà, có chuyện nào làm khó cậu bé được đâu.
Cô vuốt vuốt lưng con trai, gật đầu hứa hẹn:
“Được thôi! Mẹ hứa khi ba tỉnh lại chúng ta sẽ đi du lịch. Con muốn đến nơi nào thì ba mẹ đưa con đến nơi đó. Bây giờ chỉ còn chờ xem ba khi nào nào tỉnh lại với chúng ta thôi!”
Bỗng bàn tay cô bị Diệp Sở An giật mạnh. Ánh mắt cậu bé trợn tròn mừng rỡ, nói lắp ba lắp bắp:
“Mẹ, mẹ! ngón… ngón tay của ba cử động kìa!”