Editor: Yang Hy
12.
Tối thứ sáu Chu Quý Niên trở về nhà lớn, sau khi ăn xong, anh và má ngồi nói chuyện, không nhịn được liền chủ động thẳng thắn nói với má là dạo gần đây mình đang thích một người.
Má Chu có vẻ như đã biết hết cả rồi, bà cười tủm tỉm nghe hết những nỗi phiền muộn trong lòng con trai.
Bà không cho lời khuyên hay an ủi gì cả, chỉ chọn một bộ đồ trong tủ để Chu Quý Niên nhớ mặc khi đi ra ngoài với bà vào ngày mai.
Ngày hôm sau ăn trưa xong, Chu Quý Niên và má Chu ra ngoài, đã ba ngày rồi Chu Quý Niên không gửi tin nhắn cho Giang Tịch, bởi vì cái câu “Ô kê” kia làm anh giận.
Nhưng mà anh không gửi tin, Giang Tịch cũng không tìm anh, nhịn hết ba ngày, tức giận đã biến thành ủy khuất.
Trước kia đều là người khác theo đuổi anh, lần đầu tiên anh theo đuổi một người, lần đầu tiên biết thích một người thì ra không chỉ có ngọt mà còn có chua nữa.
Anh lơ đễnh, không để ý tới tài xế đã lái xe đến trung tâm thương mại mà má mình bình thường chưa đi bao giờ.
Đến khi bị má dắt tới cửa ZA rồi anh mới chợt nhận ra.
“Má, chỗ này…” Chu Quý Niên liếc mắt một cái liền thấy Giang Tịch đang bận rộn ở quầy thu ngân, trong lòng bắt đầu thấy hoảng loạn.
Má Chu giơ tay vén tóc ra sau tai, hơi mỉm cười: “Không sao, chúng ta chỉ vào đi dạo chút thôi mà.”
Bà khoác tay con trai và đi bước đầu tiên về phía cửa hàng.
Khí chất và trang phục của hai người vừa nhìn là biết không phải người thường, vừa bước vào trong cửa hàng đã thu hút ánh nhìn của những khách hàng khác.
Nhưng họ dường như đã quen với những ánh nhìn như vậy, không chút quan tâm mà nghiêm túc chọn đồ.
(Hy: Đọc câu này cứ nhớ tới cái cảnh nv9 bước xuống sân bay trong mấy bộ teenfic quá (~‾▿‾)~)
Giang Tịch đang xử lý việc đổi trả hàng nên không chú ý thấy Chu Quý Niên đã vào cửa hàng, là đồng nghiệp nhắc nhở cậu khách hàng lớn đã tới.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía khu quần áo nam và trông thấy Chu Quý Niên đang đi cùng một người phụ nữ lớn tuổi hơn anh, hai người đều mặc đồ được đặt riêng, khí chất hoàn toàn khác biệt so với xung quanh càng làm cho bọn họ nổi bật.
Giang Tịch có hơi bất ngờ, đã lâu như vậy rồi, đây là lần thứ hai Chu Quý Niên tới cửa hàng mà không mặc đồ của ZA.
Nói thật, cậu cảm thấy Chu Quý Niên thế này trông càng thong dong, đẹp trai hơn.
Khách hàng thân thiết đến cửa hàng, Giang Tịch đương nhiên không thể chậm trễ, cậu nhanh chóng xử lý xong công việc trên tay rồi đi đến chỗ Chu Quý Niên.
Chu Quý Niên vẫn luôn để ý tới Giang Tịch liền nhìn thấy, cậu nuốt xuống ba bốn ngụm nước miếng, bắt đầu chớp mắt lia lịa.
Má Chu lập tức hiểu rõ, vừa định ngẩng đầu nở nụ cười với Giang Tịch đang tiến tới gần thì bị Chu Quý Niên khoác vai xoay người rời đi, làm lơ Giang Tịch.
Giang Tịch: “?”
Má Chu: “Làm gì đó con? Người con thích không phải cậu ấy hả?”
Vành tai Chu Quý Niên ửng đỏ: “Đúng là cậu ấy.”
Má Chu: “Vậy con chạy làm gì?”
Chu Quý Niên lén quay đầu lại nhìn Giang Tịch, rồi lại nhìn má Chu, ngượng ngùng cười: “Má, con còn chưa có theo đuổi được người ta đâu, gặp phụ huynh luôn thì đột ngột quá…” Hơn nữa…
Má Chu: “…” Ủa thằng con trai nhà mình đang nghĩ gì vậy cà?
Bà quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện Giang Tịch đã rời đi rồi, trong lòng không khỏi thở dài.
Con trai của bà có thể theo đuổi được người ta mới lạ đó.
13.
“Anh Giang, đó không phải là khách hàng của anh sao? Sao anh không qua đó vậy?” Đồng nghiệp đi ngang qua anh tò mò hỏi.
Giang Tịch thở dài khẽ đến nỗi gần như không thể nghe thấy: “Chắc là giận tôi rồi, tôi vừa mới đi tìm anh ấy xong, không thèm để ý tới tôi luôn.”
Đồng nghiệp: “Í? Anh làm gì người ta đó?”
Giang Tịch kể lại cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Chu Quý Niên vào ba ngày trước.
Đồng nghiệp sửng sốt: “Anh lạnh nhạt quá đi, dù không nhiệt tình thì xuất phát từ lễ phép cũng không đến mức chỉ trả lời hai chữ vậy chứ, anh ta là khách hàng siêu cấp với lượng tiêu thụ cá nhân trên một vạn đó! Đổi lại là em thì em cũng giận!”
Ngày hôm đó xem phim xong, Giang Tịch cũng nhận ra mình trả lời như vậy có hơi không ổn, nhưng cậu không khéo ăn khéo nói nên cứ nghĩ mãi cho đến khi đi ngủ cũng không biết nên nói gì, đến ngày hôm sau đi làm, bận quá nên quên luôn chuyện này.
Cậu suy nghĩ, Chu Quý Niên đến cửa hàng nhiều lần như vậy đều chỉ tìm cậu, cậu nên biểu lộ sự chú trọng của mình với Chu Quý Niên nhiều hơn.
Vì thế cậu làm xong công việc của mình, rồi lại đi về phía Chu Quý Niên.
Chu Quý Niên đã ba ngày không giao lưu với Giang Tịch, rõ ràng là vì Giang Tịch làm anh giận, nhưng lúc này cậu lại chủ động tới gần, anh lại thấy chột dạ vì ba ngày nay mình đã im lặng.
Tuy rằng trong lòng anh biết Giang Tịch có lẽ sẽ không để ý đến chuyện này, nhưng anh vẫn sợ Giang Tịch sẽ hỏi mình vì sao mấy ngày nay không liên lạc.
Cho nên vừa rồi anh quăng cục bơ cho Giang Tịch, cũng không chỉ là vì cảm thấy tiến độ gặp mặt phụ huynh quá nhanh.
Nhưng lần này anh trốn không thoát, bởi vì má Chu đã túm chặt lấy anh rồi. Anh căng da đầu nhìn Giang Tịch dừng lại ngay trước mặt, đang cuống quít thì thấy ánh mắt cổ vũ của má, anh buột miệng thốt ra.
“Khụ, đây là má tôi!”
Giang Tịch đang định chào hỏi và hỏi thăm xem có cần hướng dẫn mua sắm hay không: “…?”
Má Chu nở nụ cười hiền lành trên mặt, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ xem có nên tạm thời cắt đứt quan hệ má con với đứa ngốc này hay không.
…
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Tịch: (= =?)
Chu Quý Niên: (((o(*゚▽゚*)o)))
Mẹ Chu: (ngoài mặt)【 ^-^】; (trong lòng)【(╯‵□′)╯】
Updated – 13/06/22