Băng Xuyên Tiệm Noãn

Chương 10



Sau nửa giờ trò chuyện, buổi phát sóng trực tiếp đã đi đúng hướng sau khi lạc đề ngàn dặm. Theo kịch bản mà trợ lý viết, bây giờ bắt đầu trả lời các câu hỏi của độc giả.

Câu thứ nhất: Câu trích dẫn trên trang tiêu đề <Đệ tứ mac> là viết cho ai xem vậy ạ?

Vấn đề này muốn trả lời thành thật thì không có khả năng, Lâm Tri Dạng muốn giữ cho riêng mình, chỉ có thể trả lời một đáp án tiêu chuẩn: “Viết cho các bạn đó, muốn cho mọi người đối diện với tình yêu dũng cảm hơn một chút.”

Cũng thật vậy, cô hy vọng mỗi một người, đều có thể thoải mái chấp nhận tình yêu.

Quan trọng nhất chính là, muốn Úc Triệt nàng có thể dũng cảm một chút, từ cơ thể đến tâm hồn đều chấp nhận cô, không lãng phí mỗi ngày ở bên nhau.

Cô có thể kiên nhẫn chờ, nhưng không muốn hy vọng xa vời không lời hẹn ước, không chút hy vọng mà chờ mà đợi.

Cuốn sách này như lời thúc giục gửi đi, Úc Triệt xem nhất định có thể hiểu được.

Có người hỏi: “Dạng Dạng cũng dũng cảm sao?”

Lâm Tri Dạng thuận miệng liền đáp: “Tôi vẫn luôn là dũng sĩ mà.”

Một màn hình “Nữ sinh trung học tự nhiên lại yêu đương, này phải unfollow ngay.” lướt qua.

Lâm Tri Dạng ha ha cười khúc khích có lệ cho qua.

Câu thứ hai: Cảm giác trong sách có rất nhiều khoảng khắc ngọt ngào ám muội, không biết có phải do tôi nghĩ quá hay không, hay là do Dạng Dạng đang len lén phát đường vậy nhỉ?

Lâm Tri Dạng tiếp tục trả lời một cách “chân thành”: “Có ám muội sao? Chao ôi, có lẽ vì bản thân tôi chính là chiếc bánh ngọt nhỏ, nên tôi viết cái gì cũng có vị ngọt nha.”

Những độc giả lâu năm nghe liền không thấy đúng, nhắc nhở lại cho đúng: “Như mọi người đều biết, những gì lão Lâm nói trong buổi phát sóng đều có thể sánh như một câu chuyện cổ tích.”

Câu chuyện cổ tích thì sao ạ? Là đều không có thật.

Lâm Tri Dạng bật cười ồ lên, to đến nổi hàng xóm kế bên cũng muốn dọn đi.

Một tài khoản có ID tên là “Cây vải vị kẹo bạc hà” đặt ra một câu hỏi: Tác giả thích phần nào trong cuốn sách này nhất ạ?

Lâm Tri Dạng đọc lên cái tên này nháy mắt cong mắt cười: “Cái tên này rất hay nha.”

“Cơ mà cho tôi hỏi cuối cùng là quả vải hay là vị bạc hà vậy ạ?”

Sau khi trêu chọc xong, ánh mắt cô nhu hòa lại, khí chất phảng phất đã thay đổi, mái tóc màu nâu hạt dẻ xõa lướt trên gọng kính vàng, hơi xoăn nhẹ, dáng vẻ vừa thanh nhã lại chân thành.

“Phần yêu thích nhất của tôi là đoạn ngày 9 tháng 10 năm ngoái, đó là một ngày đáng nhớ, nhưng tôi viết không tốt lắm, không thể diễn tả hết được loại cảm giác đó.”

Một số độc giả lâu năm lập tức giải thích, rằng Lâm Tri Dạng là một người rất coi trọng tình bạn, bởi vì ngày đó cô chủ yếu viết về chuyện của Minh Tiêu Kiều và nhóm bạn của mình.

Chỉ có Lâm Tri Dạng mới biết, đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Úc Triệt.

Vẫn ở bữa tiệc ồn ào, Minh Tiêu Kiều đưa nàng đến gần cô, lớn tiếng giới thiệu: “Đây là chị Úc Triệt, giáo sư của trường đại học Hoài Lâm.”

Lâm Tri Dạng lúc đó đang buồn ngủ, cảm thấy hơi choáng váng, còn đang nghĩ cách để lẻn đi, đến khi đôi mắt trầm tĩnh của Úc Triệt rơi trên người cô, Lâm Tri Dạng lúc này mới giật mình, hai tai ù đi trong giây lát, ồn ào náo nhiệt bị ngăn ra bên ngoài cô và Úc Triệt.

Úc Triệt cũng đang nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm sáng ngời.

Lâm Tri Dạng đưa tay ra: “Xin chào.”

“Xin chào.”

Bàn tay của Úc Triệt cùng tay cô cũng lạnh như nhau, làn da nhạy cảm cảm thấy thật thoải mái.

Lâm Tri Dạng bị xúc cảm tinh tế dụ hoặc, vội vàng buông tay, không dám giữ nữa, cười nói: “Bên ngoài lạnh quá, Úc lão sư mặc ít, có cần chăn giữ ấm không?”

Úc Triệt tuy lời nói không nhiều, nhưng có qua có lại: “Không cần, nhiệt độ cơ thể tôi luôn như vậy.”

Đây là một câu nói bình thường, biểu cảm của Úc Triệt cũng thật đứng đắn, Lâm Tri Dạng mặt không đổi sắc gật đầu.

Nhung nội tâm đang tự khiển trách, độc thân quá lâu, như thế nào một câu từ chối cũng có thể làm cô tâm viên ý mã*. Nhiệt độ cơ thể kia……

*Tâm viên ý mã: tâm tình xáo động và mất kiểm soát

Lòng hiếu kỳ đã lâu của Lâm Tri Dạng bị khơi lên, cô điên cuồng muốn nhận thức người trước mặt, trừ tên nàng, nhiệt độ cơ thể nàng, còn có nhiều thứ khác của nàng.

Tỷ như, một người có tính cách như vậy tại sao lại trở thành giáo sư, nếu như nàng nói lời yêu đương thì sẽ có bộ dáng gì?

Lâm Tri Dạng từ mười mấy tuổi trở về sau, bị vô số người thổ lộ nói yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô hàm súc sửa lại lời giúp người kia rằng đó chỉ là thấy sắc mới nảy lòng tham thôi.

Nhưng đến khi chính mình rơi vào trường hợp này, cô cuối cùng cũng lý giải được loại cảm giác này, không chỉ có vẻ ngoài, cả người Úc Triệt đều làm cô mê muội muốn tới gần.

Tựa như trò đùa của thần Cupid, cho nàng một mũi tên xuyên tim.

Yêu thích của cô không có lý do, chỉ nghĩ như Prometheus trộm mồi lửa, muốn đi đến ôm lấy dòng sông băng đáng yêu nhất thế giới kia.

Nói bóng nói gió hỏi Minh Tiêu Kiều, biết được Úc Triệt tuy rằng lớn hơn cô năm tuổi, nhưng vẫn còn độc thân, mọi cơn buồn ngủ của Lâm Tri Dạng đều biến mất tăm. Úc Triệt chỉ xuất hiện mười phút, Lâm Tri Dạng lại phấn khích đến mức cả đêm không ngủ được.

Cô lướt một vòng lên trang web chính thức của đại học Hoài Lâm để tìm kiếm người này, đọc tất cả tin tức về các khoa các hệ, chỉ để tìm một vài hình ảnh về các sự kiện và hội nghị mà Úc Triệt đã tham dự.

Nàng thích mặc quần áo thuần sắc, các cuộc hội nghị thường chỉ mặc âu phục xám tro, tư thế ngồi đoan chính thẳng lưng như một quân nhân. Biểu cảm trên các bức ảnh như chép dán, tất cả đều là nhàn nhạn, chuyên chú, vô cảm.

Lâm Tri Dạng lưu lại những tấm ảnh này, trào lên cảm giác “thấy sắc nảy lòng tham”, từ lúc bắt đầu liền quá khó để kiềm lại.

Trở về hiện thực, có người hỏi Lâm Tri Dạng về sau có được phát phúc lợi gì không, tỷ như hôn lên mặt ấy?

Lâm Tri Dạng tìm được cơ hội giải thích, nói phúc lợi đương nhiên là có, nhưng lần trước bức ảnh hôn môi là do góc độ, cô bé đó cũng không có hôn cô.

Cô tỏ vẻ thẹn thùng, không thể hôn hôn đâu, nhưng ôm nhau chụp ảnh chung thì được.

“Các bạn cũng biết mà, nữ sinh đại học 18 tuổi, rất trong sáng, rất rụt rè.”

Bình luận “?????” lại tràn trên màn hình.

Sau khi thành thật mà trả lời xong 20 câu hỏi, Lâm Tri Dạng như trút được gánh nặng: “Nhiều như vậy rồi sao?”

Có độc giả còn chưa đã thèm: Còn một câu hỏi cuối cùng, muốn biết nửa dưới cô mặc cái gì nha?

Đây là một trò đùa dai từ hồi xưa, Lâm Tri Dạng mỗi lần phát trực tiếp đều ăn mặc rất chuẩn mực, ngũ quan tuyệt vời, cái nhíu mày cùng tiếng cười của cô đều là cực phẩm, fans điên cuồng chụp màn hình. Thẳng đến có một lần, khi Lâm Tri Dạng đứng lên lấy đồ gì đó, mọi người trong phòng live mới thấy được chiếc quần ngủ gấu con bên dưới của cô.

Từ đó về sau, hình tượng nữ minh tinh hệ nhan sắc liền sụp đổ, ‘tương phản manh’ ba chữ này liền khắc sâu lên người Lâm Tri Dạng.

Lâm Tri Dạng giả vờ e then, “Không dám cho các bạn xem đâu, sợ mộng tưởng của các bạn bị đạp nát hết đó.”

“Nữ sinh trung học sẽ vì một cái quần mà đạp nát được mộng tưởng của chúng tôi sao?”

Lâm Tri Dạng vốn cũng không phải là một người khó tính, khi có người nhốn nháo nói muốn xem, cô liền sảng khoái đứng lên.

Áo sơ mi trắng nhét vào quần – một chiếc quần pyjama in họa tiết bò sữa.

Khu vực bình luận đều cười như điên.

Lâm Tri Dạng đút hai tay vào túi quần run run để nó phập phồng, “Hừ” nói: “Để ép được chuyện gấu con chắc phải bán nhà gán nợ quá.”

Có độc giả lập tức đăng weibo @Lâm Tri Dạng: “Cứu mạng, nữ nhân tướng mạo thanh tú tinh xảo phát trực tiếp không góc chết, sở thích lớn nhất là giả trang thành nữ sinh trung học, kết quả quần áo mặc toàn là quần áo học sinh tiểu học, yêu thích nhất là quần pyjama bò sữa. Một người như vậy xin hỏi chị có trải nghiệm gì ạ?”

Lâm Tri Dạng thấy thời gian đã gần hết, nếu không kết thúc chắc cô cũng tự chính mình cười chết thôi.

Vì vậy, cô gấp rút bước vào màn ca hát, cô hỏi lại xem mọi người muốn nghe gì, rồi chọn một vài bài để hát.

Khi hát, Lâm Tri Dạng ôn nhu nhẹ nhàng, nhìn vào màn hình với ánh mắt thâm tình trìu mến, như thể đang lãng mạn mà tỏ tình với người trước mặt.

Thẳng đến khi thấy một cái bình luận: Các bạn tỉnh táo một chút đi, cô ấy mặc quần ngủ bò sữa đó!!

Cô phì cười.

Không thể hát thêm được nữa, nhưng vẫn thuận miệng hỏi xem mọi người có còn muốn nghe gì không?

“Cây vải vị kẹo bạc hà” lên tiếng: <Tạm biệt nhị đinh mục>.

Bởi vì cái tên này quá đặc biệt, từ ngàn vạn bình luận trên màn hình Lâm Tri Dạng liếc mắt thấy ngay được bình luận này, cực kì phối hợp mà đem ca khúc <Tạm biệt nhị đinh mục> hát từ đầu đến cuối bằng tiếng Quảng Đông.

“Hóa ra có thể vui vẻ đến vậy, chỉ có em không hề nhận ra; Nếu như có thể quên đi những khát khao này, năm tháng dài, nhiều mùa hè rồi sẽ đến ~ ~”

Lâm Tri Dạng ôm đàn ghi-ta, ngón tay thon dài, móng tay sạch sẽ gãy tên dây đàn.

Độc giả nhiều người bình luận muốn cắn ngón tay* cô, Lâm Tri Dạng hát xong nhìn thấy, kinh hãi nói: “Tôi sẽ kiện bạn tội quấy rối trẻ vị thành niên đó nha.”

*Chỗ này là “liếm tay” trong QT mà hơi thô bỉ nên mình đổi lại, hehe

Chí chóe một hồi, hai tiếng đồng hồ trôi qua trong nháy mắt, Lâm Tri Dạng chân thành chào tạm biệt mọi người trong phòng live, sau đó thoát ra.

Mệt mỏi lập tức bò lên giường, nhắn cho Úc Triệt một tin [Đêm nay ánh trăng thật đẹp.]

Cô rất nhớ nàng, cũng không biết vì cái gì, vừa nãy lúc hát vẫn luôn nghĩ về nàng.

Cô còn chưa một lần nghiêm túc hát cho Úc Triệt nghe, thật muốn hỏi nàng thích nghe cái gì.

Ở trong thư phòng ngồi ngay ngắn hơn hai giờ, ngày thường tham dự hội nghị trực tuyến cũng không mệt đến vậy, nàng đứng lên hoạt động xoay xoay cổ vài cái.

Màn hình di động sáng lên, nàng cầm lên mở ra, nhìn thấy tin nhắn của Lâm Tri Dạng, theo bản năng mà đi đến bên cửa sổ, chờ mong mà kéo bức rèm cửa màu xanh ra, ngẩng đầu nhìn.

“……”

Cái tên đại lừa gạt Lâm Tri Dạng này, hôm nay nhiều mây, bầu trời tối đen thì thấy được cái gì.

Nàng trả lời: [Không có trăng.]

Đi trở về màn hình máy tính, khom lưng, chống tay trái lên bàn, tay phải nhấp chuột, mở hình ảnh buổi lễ ký tặng trong thư mục lên.

Lâm Tri Dạng luôn có một mị lực riêng khó diễn tả, những người yêu thích cô thực sự thích điểm này, Lâm Tri Dạng nói độc giả của cô đều rất nhiệt tình đáng yêu.

Quả thực, rất thú vị.

Sở dĩ Úc Triệt còn giữ bức ảnh nữ sinh “hôn” Lâm Tri Dạng không vì cái gì khác, chính là nàng mỗi khi nhìn vào bức ảnh này tâm tình liền có chút không vui. Nói trắng ra là như vậy, hoặc có thể do nhiều yếu tối khác, thế nhưng, đáng giá làm kỷ niệm.

Lưu lại và xem thêm vài lần cũng không có hại gì.

Lần thứ hai mở ra, những không vui trong quá khứ đã không còn nữa, chỉ là do góc độ thôi. Không còn cần thiết giữ lại bức ảnh này.

Nhấp chuột phải, xóa.

Nhớ tới lần trước ở trên má Lâm Tri Dạng mà cắn một cái, Úc Triệt tự mình thấy xấu hổ, nhưng may mắn thay Lâm Tri Dạng chỉ nghĩ nàng là đang trả lại thù cũ thôi.

Không phải lần nào cũng đều thông minh, Lâm Tri Dạng nhiều khi thật ngốc.

Lâm Tri Dạng: [Chị chính là ánh trăng của em đó.]

Trên vòng bạn bè của Lâm Tri Dạng đã từng chia sẽ một bài hát, bên trong có câu hát: “Em là nhà thơ, em là ánh trăng của tôi.”

Úc Triệt đã nghe qua, cũng nhớ kỹ.

Lâm Tri Dạng đây là đang thổ lộ với nàng sao?

Nàng đêm nay hẳn là phải nghỉ ngơi sớm một chút mới đúng.

Sau hai phút trầm mặc, Lâm Tri Dạng gửi lời mời cuộc gọi video đến.

Úc Triệt sững sờ ngay tại chỗ, theo bản năng bắt đầu sờ soạng sửa lại khăn tắm khi nãy tùy ý quấn lên tóc ướt, do dự chần chừ chưa nhấn bắt máy.

Các nàng chưa từng gọi video bao giờ, Lâm Tri Dạng có chuyện gì vậy chứ?

Úc Triệt từ chối, [Làm sao vậy?]

“Đối phương đang nhập tin nhắn…”, vài giây sau, dòng chữ [Lời mời tìm bạn nude / Trò chuyện] đường hoàng hiện lên.

Vừa nhíu mày, hai bên tai nhỏ cũng vừa đỏ bừng lên, Úc Triệt thẹn quá hóa giận mà lập tức từ chối thêm lần nữa.

Tuy rằng là buổi tối, nhưng loại chuyện này tuyệt đối không được, sao đêm nay tinh lực của Lâm Tri Dạng lại tràn trề như vậy chứ?

Lâm Tri Dạng tựa hồ không cao hứng: [Bận cái gì vậy?]

[Soạn bài, làm giáo trình.]

Lâm Tri Dạng: [Lần này là thật?]

Úc Triệt cứng họng nghĩ, đó cũng là giả.

Nàng gần đây nói dối thật nhiều.

[Đồng ý đi, đừng lo, em đang mặc quần áo.]

Cùng lúc đó lời mời gọi video của Lâm Tri Dạng lại được gửi đi, Úc Triệt ngồi xuống, nhấp vào “Trả lời”.

Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3<


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.