Băng Qua Cầu Treo Nguy Hiểm

Chương 27



Biết suy nghĩ của Giang Ngộ đối với anh và tận mắt nhìn thấy là hai việc khác nhau như trời với đất.

Thậm chí so sánh với ngoài ý muốn lần trước cũng rất khác, lúc đó tốt xấu gì cũng có quần chặn lại, không giống vừa rồi.

Lâm Kiến Tịch không muốn nhớ lại cảnh tượng vừa gặp, nhưng lực đánh sâu vào tâm trí quá mạnh, anh muốn quên cũng khó.

Từ khi anh phát hiện Giang Ngộ thích mình, Giang Ngộ đã không còn giấu giếm nữa, mà có lẽ Giang Ngộ sợ hù dọa đến anh, cho tới nay, biểu hiện của cậu có thể xem như “Phát sinh từ tình cảm, ngừng lại trước lễ nghĩa”, nhất cử nhất động đều duy trì bình tĩnh, để cho anh hoảng hốt cảm thấy hiện tại và trước kia cũng không có gì khác nhau.

Loại ảo giác này hôm nay cuối cùng cũng bị đánh vỡ, anh rõ ràng ý thức được, hiện tại Giang Ngộ là một người đàn ông muốn đè anh chứ không phải là em trai bảo bối của anh.

Lâm Kiến Tịch: “…”

Trong khoảng thời gian Giang Ngộ đi công tác, bên cạnh anh thiếu một người, không có người chờ anh, cũng không có người đi cùng anh, anh cảm thấy rất không quen, cứ như thiếu mất một thứ rất quan trọng, sau đó anh thử ngẫm nghĩ, nếu Giang Ngộ thật sự muốn ở bên anh… Vậy đồng ý với cậu cũng không phải là không thể.

Hiện tại xem ra, hình như không ổn lắm.

Anh có chút khó chịu, bực mình muốn phát tiết, nhưng trong phòng bị người nào đó sắp xếp ngăn nắp, tìm không ra chỗ xuống tay lại bắt đầu đi loanh quanh, cuối cùng giống như khi còn nhỏ, một khi đụng tới việc gì muốn trốn tránh sẽ chui vào ổ chăn, dùng chăn bọc kín cả người.

Tại sao thời đại công nghệ tiên tiến thế này còn chưa phát minh ra một sản phẩm định dạng ký ức? Anh hoàn toàn có thể bất chấp tất cả để mua nó. Tốt nhất có thể xóa sạch tên khốn kiếp Giang Ngộ ra khỏi đầu, bớt lo.

Cả đêm anh nằm mơ rất nhiều thứ hỗn loạn, mơ thấy thế giới sụp đổ, nước biển dâng lên lấp đầy địa cầu, anh và Giang Ngộ bị chìm dưới đáy nước, mơ thấy Giang Ngộ biến thành một con sói phe phẩy cái đuôi vây quanh mình, xem anh trở thành đồ ăn, cắn xé quần áo của anh, kiên quyết kéo anh về hang.

Khi Giang Ngộ phác gục anh trên mặt đất, răng nanh dữ tợn sắp cắn vào cổ anh, anh bừng tỉnh.

Lâm Kiến Tịch tâm tình phức tạp ngồi dậy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bình minh đã lên, ánh sáng trắng mờ ảo tản ra, một ngày mới lại bắt đầu.

Anh ngủ không yên, đầu óc có chút trì độn, qua một hồi lâu, anh mới xuống giường, thay quần áo, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Giang Ngộ còn chưa tỉnh, trước đây chỉ cần anh phát ra một chút động tĩnh, cho dù là rất nhỏ, Giang Ngộ cũng sẽ lập tức tỉnh lại, sau đó đi qua xem anh có gặp phải chuyện gì không.

Trước đây anh không hiểu tại sao thính giác của Giang Ngộ lại tốt như vậy, bây giờ nghĩ lại, có lẽ không phải cậu có thính giác tốt mà là cậu quá thích anh.

Anh giữ chặt cánh cửa, thở dài một tiếng gần như không thể nghe thấy.

Những điều không thể hiểu được trong những năm trước, bây giờ đã được phản hồi từng chút một.

Tại sao Giang Ngộ luôn dính lấy anh, tại sao một Giang Ngộ luôn dính người lại thường xuyên tránh những cái ôm và những động chạm thân mật của anh, tại sao đồ của anh đặt ở nơi nào Giang Ngộ còn biết rõ hơn anh, tại sao Giang Ngộ luôn sẽ xuất hiện ngay lúc anh gặp phải sự cố phiền phức… Tất cả câu trả lời cho những câu hỏi tại sao không gì khác ngoài việc Giang Ngộ thích anh.

Mà anh… Còn cần một chút thời gian để nghĩ lại.

Tiếng đóng cửa rất nhẹ, nhưng dù nhẹ đến đâu thì chỉ cần tập trung lắng nghe, vẫn có thể nghe thấy.

Không đúng, dùng từ “Nghe thấy” cũng không chính xác lắm, thực ra chính xác hơn phải là “Cảm giác”.

Khi một người dồn hết tâm trí của mình vào một người khác, người đó có thể tự nhiên cảm nhận được những gì người kia đang làm.

Giang Ngộ là người đó. Cậu thậm chí có thể cảm giác được Lâm Kiến Tịch rời đi như thế nào, sống cùng nhau lâu như vậy, cậu hiểu rõ anh hơn anh tưởng tượng.

Bầu trời ngoài cửa sổ không rõ ràng lắm, chắc là chưa tới sáu giờ.

Đi ra ngoài sớm như vậy, xem ra ngày hôm qua thật sự làm cho anh sợ hãi.

Cậu nâng lên tay, che khuất nắng sớm chiếu vào.

Từ khi bị phát hiện đến giờ, cậu vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi, chờ Lâm Kiến Tịch chấp nhận và đáp lại cậu, nhưng không biết có phải bởi vì trước kia chờ quá lâu hay không, cậu dần dần không thể nhẫn nại.

Thật sự không có cách nào kìm nén dục vọng của con người, trước đây cậu đã chịu đựng bao nhiêu gian khổ, bây giờ lại phản ngược bấy nhiêu, trước kia cậu cảm thấy chỉ cần Lâm Kiến Tịch còn thương cậu, thì cậu có thể che giấu tình yêu của mình cả đời, hiện tại mới phát hiện hóa ra cậu cũng không thể làm được.

Khi chưa bị phát hiện, cậu là một người em trai có thể nói chuyện cả đêm ôm ấp ủ ấm, sau khi bị phát hiện, cậu không phải là bất cứ thứ gì, không phải em trai cũng không phải người yêu của anh, cậu biến thành một người khiến Lâm Kiến Tịch không biết phải làm sao.

Lâm Kiến Tịch thậm chí còn bắt đầu tránh né cậu.

Khi cậu còn ở nước ngoài, quan hệ giữa hai người không vì khoảng cách mà trở nên xa cách, bây giờ rõ ràng gần trong tầm tay, nhưng trái tim đã không còn gần như trước.

Nếu cậu không tiếp tục tiến về phía trước, cậu sẽ trở thành… Một người xa lạ.

Lúc đó cậu nhất định sẽ điên mất.

Cho đến giờ cần đi làm, Giang Ngộ mới xuất hiện ở công ty.

Nhân viên trong công ty nhìn thấy cậu, đều hoảng hốt, cho tới nay, bí thư Giang luôn đi theo Lâm tổng không rời một bước, đây hình như là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy bí thư Giang xuất hiện một mình.

Nên nói như thế nào nhỉ, rõ ràng đi làm một mình là việc hết sức bình thường, nhưng đặt ở trên người cậu thì có vẻ đặc biệt không bình thường, luôn cảm thấy kỳ quái, hay là bí thư Giang bị thất sủng?

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người nhìn cậu đều rất phức tạp.

Giang Ngộ trực tiếp làm lơ, lên thang máy đi thẳng tới văn phòng tổng tài.

Cũng không biết cậu tới là trùng hợp hay là không khéo, cửa thang máy vừa mở, cậu nghe thấy tiếng nói của Lâm Kiến Tịch.

Anh đưa lưng về phía cậu, trong giọng nói hàm chứa ý cười, ngữ khí ôn hòa, không biết đang nói với ai: “Không cần lo lắng, tôi đi với cậu.”

Giang Ngộ lập tức ngước mắt nhìn qua: “?”

Đối diện với tầm mắt của Giang Ngộ, Cố Tinh tức khắc cảm thấy da đầu tê dại, không dám đáp lời Lâm Kiến Tịch, trong lòng thầm than tại sao mình lại xui xẻo như vậy, cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Kiến Tịch “Đừng nói nữa mau im đi! Oan gia của cậu tới rồi!”

Lâm Kiến Tịch như cảm giác được quay đầu nhìn Giang Ngộ một cái, lại tiếp tục nói với Cố Tinh: “Quyết định vậy đi.”

Cố Tinh run rẩy trả lời: “Được, Lâm tổng.”

Lời còn chưa dứt, cô cảm thấy ánh mắt Giang Ngộ nhìn mình càng lạnh hơn.

Cô thật muốn sờ thử cái trán của mình, xem bên trên có khắc một chữ “Chết” hay không.

Cô cũng không biết, tại sao bí thư Giang lại đến đúng lúc như vậy.

Ba phút trước, cô chính thức được Lâm Kiến Tịch giao cho trọng trách, trở thành giám đốc kinh doanh của công ty chi nhánh, lúc đó cô mới nhớ ra mình vẫn là một người mới tham gia làm việc không lâu, cho dù đã chuẩn bị thì tâm lý vẫn khẩn trương, liên tiếp làm vỡ hai chung trà.

Lâm Kiến Tịch thấy vậy thì buồn cười hỏi: “Cậu làm gì mà căng thẳng vậy?”

“Sợ làm không tốt, làm cậu mất mặt…” Giọng cô càng nói càng nhỏ, cô được Lâm Kiến Tịch một tay nâng lên, nếu biểu hiện không tốt, chẳng phải là gián tiếp bôi nhọ mặt mũi của Lâm tổng sao?

“Không sao.” Lâm Kiến Tịch nói: “Không cần lo lắng, tôi đi với cậu.”

Sau đó cửa thang máy mở ra.

Giang Ngộ tới.

Cô cảm thấy mình sắp tiêu rồi.

Cũng may người họ Giang nào đó còn chưa thần kinh đến mức yêu cầu cô cắt bụng ngay tại chỗ, chỉ lơ đãng liếc nhìn cô một cái, đi theo Lâm Kiến Tịch vào văn phòng.

Cố Tinh: “…”

Cô nguyện ăn chay cả đời, cầu cho thế giới hoà bình.

Trên thực tế, Giang Ngộ còn chưa hung tàn đến mức đó, ít nhất cậu có thể kiềm chế sự hung hãn của mình trước mặt Lâm Kiến Tịch.

“Anh.” Giang Ngộ kìm nén nôn nóng, nhẹ giọng hỏi: “Anh hứa gì với cô ấy?”

Hôm nay cậu không đi cùng Lâm Kiến Tịch là vì muốn cho anh thời gian để bình tĩnh lại, kết quả thì sao? Anh đã đồng ý điều gì với người khác?

Giang Ngộ vô cùng tức giận, cậu biết Lâm Kiến Tịch sẽ không đồng ý với những việc quá phận, nhưng nôn nóng không có biện pháp khống chế được, nó đã ăn sâu vào xương tủy của cậu, giống như hình với bóng, một tia lửa ngẫu nhiên cũng có thể bốc cháy lan ra cả đồng cỏ.

Cảm xúc của cậu bị một người khác khống chế, nhưng người đó không phải người của cậu.

“Vấn đề công việc.” Lâm Kiến Tịch giải thích ngắn gọn: “Anh đã cử cô ấy đến làm việc trong chi nhánh. Cô ấy không có kinh nghiệm. Anh cảm thấy không yên tâm nên muốn đi theo chỉ điểm.”

“Không yên tâm? Anh không yên tâm cái gì?” Giang Ngộ ấn tay vịn ghế dựa, nhìn chằm chằm vào anh: “Là không yên tâm cô ấy, hay là không yên tâm em?”

“Không yên tâm chi nhánh…” Lâm Kiến Tịch chớp mắt, thở dài một hơi: “Giang Ngộ, có một số việc, không cần phải nói ra.”

“Em cũng không muốn.” Ánh mắt Giang Ngộ không rõ lắm: “Nhưng anh à, em đã chờ anh rất lâu, sắp không chờ nổi nữa rồi.”

Trái tim Lâm Kiến Tịch đập mạnh, trực giác cho thấy không ổn, muốn đẩy cậu sang một bên, lại bị cầm lấy tay, ngón tay hai người thân mật quấn quanh bên nhau, là cử chỉ mười ngón tay đan xen.

Lòng bàn tay Giang Ngộ nóng bỏng, độ ấm từ lòng bàn tay truyền đến trái tim, Lâm Kiến Tịch như là bị bỏng, giọng nói hơi run: “Giang Ngộ.”

“Anh.”

Giọng hai người cùng vang lên, lại cùng yên lặng, một lát sau, Giang Ngộ mở miệng trước: “Chắc anh đã biết, em thích anh.”

Từ cái đêm tim đập thình thịch đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cậu quang minh chính đại nói với anh một chữ “Thích”.

Câu nói này đã bị cậu đè nén trong đáy lòng rất lâu rất lâu, lâu đến bây giờ khi nói ra cũng nặng nề như vực sâu vạn trượng, giọng nói cũng bất giác trầm xuống.

Cậu từng nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ có cơ hội nói ra câu này.

Giang Ngộ rũ mắt xuống: “Em không nói thì anh lại coi như không biết, em cho anh nhiều thời gian như vậy, nhưng anh vẫn muốn tránh né em. Em đáng sợ như vậy sao?”

“Hôm nay anh dậy rất sớm, ngày hôm qua thật sự bị hù doạ rồi sao?” Giang Ngộ tựa vào bên tai anh, chậm rãi nói: “Nhưng em lại là như thế đấy. Em thích anh, muốn ôm anh, ngay cả đối tượng mơ thấy mộng xuân lần đầu cũng là anh ”

Lâm Kiến Tịch: “…”

“Đừng trốn tránh em nữa.” Giang Ngộ tạm dừng một lúc lâu, run rẩy nói: “Anh không thể thử cùng em sao? Xin anh.”

Có lẽ khoảng cách hai người quá gần, hoặc có lẽ là bởi vì vẻ mặt khẩn cầu tràn đầy bi thương của Giang Ngộ, Lâm Kiến Tịch bỗng nhiên cảm thấy không thở nổi.

Anh muốn lui về phía sau kéo ra một khoảng cách, cũng không có ý định trốn tránh, nhưng ở trong mắt Giang Ngôn, lại không khác gì chạy trốn.

Thần kinh căng thẳng của Giang Ngộ đột nhiên đứt đoạn.

“Giang Ngộ, em…”

Lâm Kiến Tịch chưa nói xong, đã bị dồn ép.

Giang Ngộ bất chấp tất cả nghiêng người về phía trước, nắm cằm anh, hôn lên môi anh một cách tàn bạo.

Mùi máu từ từ lan ra giữa hai kẽ răng, miệng anh bị cắn.

Đây là một nụ hôn có tính xâm lược rất mạnh, hô hấp, thở dốc, và giãy giụa của Lâm Kiến Tịch đều bị Giang Ngộ đoạt lấy, anh bị khóa trong vòng tay của Giang Ngộ, vùng vẫy như thế nào cũng không thoát.

Hơi thở hai người nóng rực, máu cũng nóng, giữa môi răng giao triền, anh mơ hồ cảm nhận được dục vọng không ngừng chảy xuôi trong huyết mạch của Giang Ngộ.

Toàn bộ đều dành cho anh.

Bây giờ Lâm Kiến Tịch thật sự muốn chạy trốn: “Ưm, dừng lại… Giang Ngộ!”

Anh cố hết sức đẩy Giang Ngộ ra, khi tách ra còn vang lên tiếng nước triền miên, khiến anh càng thêm tê dại.

Anh lau khóe môi, thở gấp hai ba hơi, giơ tay chỉ ra cửa phòng: “Cút.”

Giang Ngộ đứng lên, tầm mắt đảo qua đôi môi đỏ bừng của anh, ý vị không rõ cười một tiếng, cậu gật gật đầu, khàn giọng nói: “Được, em cút.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.