“Vất vả cho anh.” Cuối cùng, vẫn là Mạnh Phi Vũ mở miệng nói chuyệntrước, mang theo giai điệu thương tiếc cùng đau lòng, làm cho Tử Uyênthấy thật may mắn, chính mình vẫn còn đang sống ở trên đời này, cùng nữnhân hắn yêu nhất ở cùng một chỗ, nghe được nàng vì chính mình nói ralời nói cảm động như thế.
“Không vất vả, đây là ta phải làm.” Vì nữ nhân hắn yêu, hắn nguyện vì người đó sinh con dưỡng cái.
Mạnh Phi Vũ tiến lên cầm lấy tay của Tử Uyên, sau đó nhẹ nhàng đặt ởmôi của chính mình, nụ hôn nhẹ nhàng dừng ở trên tay Tử Uyên.
“Phi Vũ, đứa nhỏ có khỏe không?”
“Ân, hắn đang ngủ.”
“Phi Vũ, ta thật sự rất vui vẻ , có thể sinh cho nàng một đứa con,hơn nữa, làm cho ta cảm giác càng được vui vẻ là, ta có thể sống sót ởlại bên cạnh nàng.” Không có chết đi, không có rời đi, nguyện vọng củahắn là vĩnh viễn ở lại bên cạnh Phi Vũ.
Bàn tay Tử Uyên vuốt ve môi Mạnh Phi Vũ, sau đó là mặt của nàng, mi của nàng, mắt của nàng ……
Phi Vũ, ta thật sự rất yêu nàng…… Tử Uyên nói ở trong lòng một lần rồi lại một lần .
“Ta chỉ muốn anh còn sống, chỉ cần anh còn sống ở lại bên cạnh ta làtốt rồi.” Nàng cũng không cầu cái gì, chỉ hy vọng nam nhân làm cho chính mình đau lòng này có thể vĩnh viễn ở bên cạnh mình là tốt rồi.
……
Tử Uyên nằm viện an dưỡng, Mạnh Phi Vũ cũng đem hành lý của mìnhchuyển đến bệnh viện, hai người đem phòng bệnh xa hoa làm thành nhà củamình.
Trong lúc này bạn tốt của Mạnh Phi Vũ đều tới thăm, chẳng qua, phương thức của mỗi người đều có chút không giống nhau, nhất là có một nữ nhân thế nhưng ở nửa đêm trèo tường tiến vào, thiếu chút nữa bị Tử Uyêntưởng thành trộm để bắt.
Thân thể của Tử Uyên dần dần khôi phục, đã có thể đi ra ngoài mộtchút, ngẫu nhiên đi xem đứa con đáng yêu của bọn họ, cũng rấtthoải máithích ý, chỉ là Mạnh Phi Vũ phát hiện một vấn đề, đứa con đáng giận nàycùng nàng tranh Tử Uyên, mỗi lần chỉ cần nhìn thấy Tử Uyên sẽ đòi TửUyên ôm, mà Tử Uyên nếu không ôm hắn, tên tiểu tử kia sẽ bắt đầu lớntiếng khóc, Mạnh Phi Vũ bất đắc dĩ đồng ý cho Tử Uyên ôm hắn.
Mạnh Phi Vũ có chút hoài nghi, nhỏ như vậy đã như thế, lớn lên về sau chẳng phải là muốn cùng nàng tranh người sao, cho nên, nàng nhất địnhphải nghĩ ra biện pháp, đem tiểu tử này tách ra.
Bất quá, lúc này nàng vẫn còn có việc phải làm.
……
“Ta là Mạnh Phi Vũ.” Đối với người trong điện thoại,còn nói ra những lời này.
“Ta biết, nói đi, tìm ta có chuyện gì, tuy rằng chúng ta là bạn tốt,nhưng là muốn tiền hay là muốn người, ta hiện tại cần phải nghỉ ngơiđấy.” Tư Đồ Tử Nhiên nói xong đã nghĩ đến nam nhân kia ở nhà chờ nàngtrở về, lộ ra một nụ cười hạnh phúc.
“Ta muốn……” Mạnh Phi Vũ đem chuyện của chính mình phải nói lại một lần, sau đó đợi Tư Đồ Tử Nhiên trả lời.
“Ai, không nghĩ tới một trò chơi đánh cuộc của ta thế nhưng thật sựlàm cho chúng ta thành ra thế này, chúc mừng bạn a, chẳng qua, tiềnlương của ta đâu?” Quá ba âu không tránh khỏi từ “tiền”, cuối cùng TưĐồ Tử Nhiên lại hỏi một câu.
“Coi như làm lễ vật cho con của ta.” Mạnh Phi Vũ nói như thế, trongmắt có sự thản nhiên ôn nhu, đây là một loại phương thức các nàng tươnggiao.
“Như vậy sao được, ta làm sao có thể cho con nuôi của ta thứ nàyđược, như thế chẳng phải là ta rất keo kiệt à, ta sẽ chuẩn bị một phầnđại lễ tặng cho con nuôi của ta, ai, quên đi quên đi, đụng tới bằng hữunhư các ngươi, cho dù chuyện gì không tốt , không hay ho, thì cũng luônlàm cho ta phải làm không công, bạn nghĩ ta là luật sư nổi tiếng à……Chết tiệt, Mạnh Phi Vũ, bạn thế nhưng không đợi ta nói xong liền ngắtđiện thoại của ta, bạn lần sau có việc gì tìm ta, ta nhất định phải tính gấp đôi lần tiền công!” Vốn đang nói giữa chừng, Tư Đồ Tử Nhiên lại đột nhiên bị treo điện thoại, nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười hướng về phía điện thoại quát.
Mà một đầu khác , Mạnh Phi Vũ là thu hồi điện thoại lại đi vào phòngbệnh, ở nơi này có nam nhân nàng yêu nhất cùng một đứa nhỏ rất khiếnnàng đau đầu phải để cho nàng cảnh giác.
……
Trở lại phòng bệnh, Mạnh Phi Vũ thẳng ngồi ở trên sô pha, Tử Uyên ôm đứa nhỏ cho nàng một cái mỉm cười ôn nhu.
“A, a, a.” Đứa nhỏ ở Tử Uyên trong lòng không biết đang kêu cái gì.
Mà Tử Uyên lại tưởng là hắn đói, cầm lấy một bình sữa bắt đầu cho đứa nhỏ uống sữa, nghiễm nhiên trở thành là một hình tượng người cha tốt,mà cùng so sánh với Tử Uyên, Mạnh Phi Vũ có lẽ có thể được gọi với hìnhtượng người mẹ ác độc, bởi vì, mỗi lần chỉ cần Mạnh Phi Vũ đến gần, cáiđứa nhỏ mới sinh ra không lâu kia sẽ biết mà hai mắt đẫm lệ lưng tròngnhìn Mạnh Phi Vũ, làm cho Mạnh Phi Vũ có cảm giác chính mình như là mộtkẻ xấu đang muốn bắt cóc con nít vậy!
“Ngày mai chúng ta sẽ trở về nhà.” Tử Uyên thân thể đã không sao nữa, đã hoàn toàn khôi phục, cho nên bác sĩ đã báo cho biết bọn họ ngày mailà có thể về nhà.
“Ân, tốt.” cười ôn nhu, Tử Uyên tiếp tục cho đứa nhỏ trong lòng ăn,hắn cũng không biết vì sao đứa nhỏ lại đặc biệt bám dính lấy hắn, mà đối Phi Vũ lại sợ hãi như vậy, có lẽ là bởi vì chính mình sinh nó ra đi,cho nên đối với hắn thân cận hơn chút, chính là, mỗi lần nhìn đến Phi Vũ cái loại biểu tình quái dị này , hắn đều muốn cười, bởi vì, nàng khiếncó được cảm giác hạnh phúc như thế.
Giống như, hiện tại mỗi một giây một, hắn đều cảm giác rất hạnh phúc.
“Uyên, anh thích đứa nhỏ sao?” Tuy rằng đã có tính toán, nhưng lànhìn đến Tử Uyên thích đứa nhỏ này như vậy, Phi Vũ cảm thấy quyết địnhcủa mình tựa hồ có chút tàn nhẫn.
“Làm sao vậy sao?” Cảm giác được bất thường của Phi Vũ, Tử Uyên kỳ quái hỏi.
“…… Ta tính đem đứa nhỏ giao cho cha mẹ ta.” Đây là quyết định của nàng, chẳng qua, nàng sở dĩ an bài như vậy là có nguyên nhân.
Nàng muốn cho Tử Uyên một kinh hỉ, đứa nhỏ bọn họ là tạm thời khôngthể chiếu cố, hơn nữa phụ mẫu nàng vẫn cũng là rất thích trẻ nhỏ, chonên, đem đứa nhỏ này đuổi về đó chính là một cách an bài tốt nhât.
“……” Tử Uyên trầm mặc, nhìn đứa nhỏ trong lòng có chút ủy khuất.
Nguyên lai, Phi Vũ là muốn đem đứa nhỏ này tiễn bước a, chẳng lẽ Phi Vũ không thích đứa nhỏ này sao?
“Chúng ta trong khoảng thời gian này có một số việc phải làm, khôngthể chiếu cố đứa nhỏ, chờ thêm đoạn thời gian nữa chúng ta liền đem hắnđón trở về.” Tuy rằng không biết Tử Uyên suy nghĩ cái gì, nhưng là PhiVũ biết, Tử Uyên nhất định sẽ không vui vẻ, cho nên kiên nhẫn giải thích nói.
Nghe được lời nói của Phi Vũ, Tử Uyên ngẩng đầu, có chút không rõ nhìn Mạnh Phi Vũ, bọn họ có chuyện phải làm sao?
“Phi Vũ, anh quyết định là tốt rồi, ta không có vấn đề gì.” Tử Uyênôn nhu nói xong, tuy rằng hắn có chút luyến tiếc đứa nhỏ, nhưng là chỉcần là Phi Vũ an bài, hắn là sẽ không cự tuyệt.
Mà Phi Vũ nhìn đến cái dạng này, còn lại là có chút bất đắc dĩ khẽthở dài một hơi, trước kia, nàng chưa từng có nghĩ tới phải giải thíchvới người khác, lại càng sẽ không bởi vì cảm xúc của người khác mà ảnhhưởng quyết định của chính mình, chỉ là hiện tại, làm nàng nghĩ đến lúc Tử Uyên biểu tình miễn cưỡng như vậy, nàng thật sự có chút bất đắc dĩ, bởi vì, nàng cũng sẽ cảm giác được đau lòng.
“Uyên, chúng ta chính là đem đứa nhỏ để ở nơi đó một đoạn thời gian,chờ chuyện của chúng ta kết thúc, sẽ đem hắn đón trở về, hơn nữa, ta sẽtìm người tốt nhất chiếu cố con của chúng ta, mà anh có thời gian cũnglà có thể đi nhìn hắn.” Tận lực dùng thanh âm ôn nhu, Mạnh Phi Vũ an ủiTử Uyên, nàng không thích xem thấn sắc miễn cưỡng như vậy của Tử Uyên.
“Phi Vũ, nàng không cần giải thích, ta biết, ta thật sự không cósao.” Hắn không biết vì sao muốn đem đứa nhỏ đi, nhưng là, hắn nghĩ PhiVũ nếu đã an bài như vậy liền nhất định có dụng ý của nàng, cho nên, cho dù hắn có chút luyến tiếc, nhưng vẫn sẽ đáp ứng.
“Ai.” Than nhẹ một tiếng, Mạnh Phi Vũ biết Tử Uyên vẫn như cũ làluyến tiếc, ngẫm lại cũng đúng, hắn đã mang thai đữa nhỏ này hơn 6tháng, hắn làm sao có thể tách ra được đây, hơn nữa, chính là nàng cũnglà rất thích đứa nhỏ này, cho nên, nàng nghĩ nàng vẫn là đem quyết địnhcủa chính mình thay đổi một chút.
……
Ngày thứ hai, cũng chính là ngày Tử Uyên xuất viện.
Tử Uyên cùng Mạnh Phi Vũ đã thu thập hành lý tốt lắm, Tử Uyên ngồi ởtrên giường ôm đứa nhỏ,còn Mạnh Phi Vũ là đi làm thủ tục xuất viện.
Mạnh Phi Vũ làm xong xuôi thủ tục, liền đứng ở ngoài cửa, mà bên trong là Tử Uyên đang cùng đứa nhỏ nói chuyện.
“Cục cưng, con đi với ông bà ngoại ở nơi đó nhất định phải ngoanngoãn nghe lời nga, ba ba có thời gian cũng sẽ đi gặp con.” Ngữ điệu ônnhu, làm cho tâm của Mạnh Phi Vũ đã bắt đầu khó chịu.
Đẩy cửa đi vào, Mạnh Phi Vũ đem một văn kiện đem tới trước mặt của Tử Uyên.
“Ở trong này, ký tên của anh.” Không có giải thích cái gì, Mạnh Phi Vũ trực tiếp chỉ vào một chỗ, làm cho Tử Uyên ký tên.
Tử Uyên tiếp nhận, cầm lấy một cái bút, ngay cả xem đều không có xemliền ký tên của mình, sau đó quăng cho Mạnh Phi Vũ một ánh mắt quái dị.
Thu hồi văn kiện, Mạnh Phi Vũ cầm lấy đồ đạc.
“Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Sau đó ba người liền ra khỏi bệnh viện, Mạnh Phi Vũ lái xe, Tử Uyên ôm đứa nhỏ ngồi ở ghế phụ bên cạnh……
Một đường trầm mặc.
……