Kể từ khi từ đại hội đấu giá về,thái tử Lam Tuyền ngày nhớ đêm mong nàng,hắn thật sự đã bị vẻ đẹp và tài năng của nàng làm cho mê muội.
Hắn quyết định phải có được nàng,Lâm Oánh Oánh là cái thá gì mà sánh được với nàng chứ.
Hắn đến gặp phụ hoàng,nói rõ sự việc và xin một chiếu chỉ thay thái tử phi.
Lúc đầu hoàng thượng không đồng ý nhưng khi nghe xong lời kể của thái tử thì vui mừng gật đầu tán thành.
Bây giờ hoàng quyền đã dần suy yếu không còn nhiều cao thủ nữa, các gia tộc bắt đầu mạnh lên ông sợ hoàng quyền sẽ bị lấn áp.
Cũng may còn có vương gia khác họ là Lâm Thiên Vũ chống đỡ nếu không các gia tộc kia không xâu xé nước Đông Lâm mới lạ đó.
Hôm sau trời chưa tờ mờ sáng,đã thấy thái tử mang đủ loại rương hòm đến tập kết ở phủ Dạ gia,xin thỉnh cầu gặp quận chúa Băng Nguyệt.
Lúc nghe tin nàng cũng ngạc nhiên,không phải sự việc đã được giải quyết xong rồi còn đến làm gì nữa.
Thời gian này không biết Lam Thiên Vũ tìm đâu cho nàng một mớ phương pháp luyện đan khiến nàng đọc đến đau cả đầu,vị phật sống đó thoắt ẩn thoắt hiện khiến nàng càng ngày càng bối rối.
Nguyệt Băng chưa quen lắm với cách thể hiện tình cảm nồng nhiệt của chàng,nhiều lúc nàng cảm thấy ngượng ngùng,trái tim thiếu nữ đập liên hồi.
Nàng để cho thái tử chờ một lúc lâu,ai bảo đến sớm thế kia chứ,nàng còn chưa ăn sáng đâu,nàng nha nhẩn từ từ ăn.
Lúc thấy thời gian có vẻ thích hợp nàng mới chậm chậm đi ra phòng khách.
Lúc ra đến nơi,nàng thấy khuôn mặt thái tử vẫn vui vẻ,nụ cười như gió xuân khiến nàng cảm thấy thật giả tạo.
Nhìn kĩ Lam Tuyền khuôn mặt như bạch ngọc,một thân y phục màu trắng đẹp đẽ và cao quý,bên hông đeo ngọc bội trong suốt lấp lánh,ngọc bội tượng trưng cho thân phận thái tử của hắn.
Bất giác nàng cảm thấy vì sao nguyên chủ trước kia lạo si mê hắn ta như vậy,một còn cừu non đối mặt với con sói xám thì bị ăn đến cả xương cũng đúng thôi.
Nàng nhẹ nhàng hỏi:
“Không biết hôm nay thái tử đến tìm ta có việc gì,nếu truy cứu việc của Lâm Oánh Oánh thì ta và Dạ gia xin phụng bồi,dù gì người bên đó đánh bị thương đệ đệ ta trước,ta trả thù là bình thường thôi “.
Thái tử vội vàng nói:
“Không là chuyện đó là do phía Lâm gia sai,là bên đó đánh người trước hậu quả phải tự chịu lấy,lần này ta đến gặp nàng là vì một chuyện khác “.
Nguyệt Lan mỉm cười nhẹ nhàng uống trà trên gương mặt nở một nụ cười tuyệt mỹ nàng hỏi:
“Thái tử tìm ta có việc gì?”.
Lam Tuyền thoáng ngẩn ngơ rồi nhẹ giọng nói:
“Ta hôm nay muốn đến cầu thân “.
Nàng ngạc nhiên giả tò mò:
“Cầu thân,thái tử cầu thân ai vậy?”.
Lam Tuyền vội vàng nói:
“Ta muốn cầu thân với nàng,muốn nàng làm thái tử phi của ta “.
Nguyệt Lan bật cười rồi hỏi:
“Ta nghe nói thái tử phi là Lâm Oánh Oánh mà,ngay cả thánh chỉ đã có rồi,thái tử định kháng chỉ à?”.
Lam Tuyền toát mồ hôi hắn nói:
“Phụ hoàng đã cho phép ta thu hồi thánh chỉ rồi,người bây giờ ta muốn thú chỉ một mình nàng thôi “.
Nàng che miệng cười duyên nói:
“E rằng lần này thái tử đến muộn rồi,ta đã có người đính ước xin thái tử về cho”.
Nói rồi Nguyệt Lan hạ lệnh tiễn khách,thái tử ngồi đó mà như trong mơ,nàng từ chối vậy mà nàng lại dám từ chối hắn.
Đến khi về được đến phủ thái tử mới bàng hoàng và chấp nhận sự thật,hắn phải tìm cách khác,hắn phải có được nàng.
Không hiểu sao chuyện thái tử cầu thân Nguyệt Lan bị truyền ra ngoài,khắp cả kinh thành lại được phen bàn luận xôn xao.
Khi Lâm Oánh Oánh biết được tin cô nàng vô cùng tức tối,ngày hôm qua thánh chỉ từ hôn được ban xuống cô ta tức giận đập hết đồ đạc trong phòng.
Lần trước cô bị Nguyệt Thần đánh trả bị phản vệ bởi hỏa hệ của cô tuy được thị vệ đỡ cho một chiêu nhưng làn da của cô vẫn bị cháy xém một mảng nên không dám ra ngoài gặp ai.
Lần này đúng là Lâm Oánh Oánh tiền mất tật mang đã không cướp được hỏa linh lan mà còn mất đi một tên thị vệ đã là đại pháp sư cao kỳ rồi về nhà đã vậy lại còn bị phụ thân trách phạt.
Cô ta không ngờ thái tử lại là một con người giả tạo đến thế,lúc cần đến thế lực của cha cô ta thì tử tế, khi không có ích thì vứt bỏ cô ta thật sự rất hận.
Cùng lúc đó tại phủ Vương Gia,Mạc Thiên Vũ đang ngồi nghe thị vệ báo cáo lại việc thái tử cầu thân Nguyệt Lan.
Ánh mắt sắc bén như diều hâu,cả người vương gia tản ra khí lạnh làm cho thị vệ bất giác cảm thấy hô hấp không thông.
Vương gia nở một nụ cười lạnh lẽo giọng lạnh lùng:
“Dám tranh thê tử với ta,thái tử thật chán sống mà”.
“Ta phải vào cung hỏi hoàng thượng có biết cách quản con không,nếu không ta sẽ dậy dỗ hộ cho “.
“