Bằng Lan Giang Nguyệt

Chương 57: Một năm



Edit & Beta: DK

Sầm Linh vội đi qua dìu hắn: “Thế, làm sao bây giờ.”

Từ Phong Cận nói: “Đi đã đi rồi, còn biết làm sao nữa.”

Sầm Linh thấy hắn không đứng dậy, cũng ngồi xuống, cẩn thận hỏi: “A Cận nếu là không nỡ, sao… Sao không đi theo y?”

Từ Phong Cận lau nước mắt nói: “Đương nhiên không thể nói, chiến trường là nơi nào chứ, chưa từng thấy cũng từng đọc qua sách, binh hoang mã loạn nguy hiểm như vậy, nếu như ta nói thẳng Úc lang nhất định sẽ không đáp ứng, vậy chi bằng không cần nói, để cho y an tâm.”

Sầm Linh không nghĩ hắn lại suy nghĩ thấu đáo như vậy, nhất thời lại cảm thấy tự ti, chợt thấy Từ Phong Cận đứng dậy: “Chỉ khi Úc lang an tâm, mới có thể không có phòng bị, ngươi có tin hay không? Nếu như ta làm bộ nhất nhất muốn đi, hắn chắc chắn sẽ phái rất nhiều người theo dõi ta, ngay cả cổng thành cũng không thể đến gần được.” Lại nói: “Mặc dù bây giờ ta không chút biểu hiện ra muốn theo y đi, nhưng ngoại trạch sáng nay đã có thêm hai hàng thị vệ, khẳng định là để theo dõi ta.”

Sầm Linh trừng mắt nhìn: “Ý của A Cận là…” Phản ứng lại, vội vàng đứng dậy nói: “Ngươi, ngươi không phải muốn… Như vậy sao được, nếu một mình ngươi đi thì quá nguy hiểm.”

Từ Phong Cận quay người hồi phủ, hừ hừ cười nói: “Tìm người cùng lên đường thôi, vậy còn không đơn giản.”

Sầm Linh biết hắn sớm có kế hoạch, nhất định ngăn cản không được, đành phải hỏi: “Thế sao vừa rồi A Cận còn khóc đến thương tâm như vậy?”

Nghĩ đến đây chuyện này Từ Phong Cận lại bi thương vô cùng, bĩu môi nói: “Úc lang ly ta một khắc ta cũng không muốn, lần này nhất định phải mấy tháng không gặp, ta làm sao cam lòng.”

Chưa đến buổi trưa, Từ Phong Cận liền chuẩn bị dẫn theo Sầm Linh đi Phổ Quang Tự. Đây là khẩu dụ Triệu Đoan hạ xuống, Triệu Úc có thể không đi, nhưng dù như thế nào hắn cũng phải đi đến đó ở hai ngày làm dáng một chút. Dư Tam Nương vốn cũng muốn thu thập hành lý trở về Lâm An, vừa tới ngoại trạch nói phải đi, Từ Phong Cận đã cản lại: “Trước tiên đừng đi vội, ngươi giúp ta trông coi gia môn, đợi ta trở về rồi đi cũng không muộn. “

Dư Tam Nương nói: “Ngươi đi bao lâu?”

Từ Phong Cận nói: “Lúc trước nói là ở lại nửa tháng.”

Dư Tam Nương nói: “Ngươi biết này nửa tháng ta tốn bao nhiêu tiền bạc không?”

“Ta thấy ngược lại thì có.” Từ Phong Cận nói: “Nam quán không có ngươi vẫn có thể kinh doanh đấy thôi, có Quy đại trưởng sự, ngươi chỉ việc ngồi đếm tiền còn gì.”

Dư Tam Nương làm bộ làm tịch: “Ta không tin được người khác.”

Từ Phong Cận còn không hiểu rõ tính tình nàng: “Nếu như ngươi không tin người khác lần này sẽ chẳng bỏ nam quán đi như vậy.”

Dư Tam Nương bị vạch trần chuyển hướng sang hắn: “Nhìn cái người không có tiền đồ nhà ngươi xem, những năm này ta đánh ngươi mắng ngươi cũng không thấy ngươi rơi một giọt nước mắt, làm sao vừa trở thành vương phi được mấy tháng cứ cách mấy ngày lại thấy đỏ mắt?”

Từ Phong Cận cũng không vừa: “Ngươi thì biết cái gì, Úc lang có chuyện ta đau, Úc lang đi ta nhớ. Năm đó cha ta mất ngươi còn khóc thảm hơn cả ta còn gì, giờ còn quay sang hỏi ta?”

Dư Tam Nương chống nạnh kéo cổ hắn: “Đừng đề cập tới cha ngươi nữa! Ta xem ngươi chính là ngứa người! Hai ngày không đánh liền muốn nhảy lên mái nhà lật ngói!”

Từ Phong Cận khinh bỉ nhìn nàng: “Đây chính là Úc vương phủ, ngươi dám làm gì?”

Dư Tam Nương cả giận: “Cái đồ không biết lớn nhỏ nhà ngươi! Sầm Linh mang chổi lông gà đến đây cho ta!”

Sầm Linh đứng ở một bên can ngăn hai người cãi nhau đến tối mắt tối mũi, thấy hai người sắp sửa muốn đánh nhau, đột nhiên sáng mắt lên, vội nói: “A, A Cận, Thiệu công tử đến, đừng đánh nữa.”

Từ Phong Cận quay đầu, nhìn thấy Thiệu Sơn lưng đeo tay nải ủ rũ cúi đầu đi tới, liền nhướn lông mày hỏi: “Thiệu công tử từ đâu tới đây?”

Thiệu Sơn bước vào cửa ngồi xuống bàn than thở: “Ta biết hôm nay Lục gia phải đi, cố ý tới cửa thành chờ huynh ấy, ở trong nhà tuyệt thực hai ngày, rốt cục cũng cầu được cha mẹ cho ta cùng Lục gia đi Hoang Bắc.”

Từ Phong Cận không nhịn được cười nói: “Đây là chuyện tốt.”

“Là chuyện tốt, nếu như cha mẹ ta đồng ý, Lục gia nhất định sẽ sảng khoái, cho ta ra chiến trường. Không tới năm năm ta có thể quang tông diệu tổ!” Lời nói đang dõng dạc, tiếp đến lại như mất hết niềm tin: “Nhưng ai có thể nghĩ đến vương gia lại đi theo? Y làm khó ta, ta suýt chút nữa còn dập đầu quỳ lạy huynh ấy, nhưng huynh ấy còn không cho ta ra khỏi cửa thành nửa bước.”

Từ Phong Cận nghĩ cũng biết, cười khanh khách nói: “Thế ngươi cứ mặt dày mày dạn đi theo?”

Thiệu Sơn nói: “Ta làm sao mặt dày được, vương gia nói lần này đi phải theo quân, nếu như ta đi cùng huynh ấy sẽ bắt ta cả ngày cắt cỏ cho ngựa, không cho ra trận giết địch! Không thể giết địch ta còn đi chiến trường làm gì! Vương gia nói được là làm được, trong lòng ta thực sự oan ức.”

Từ Phong Cận nhìn về phía Sầm Linh, dường như muốn nói: Nhìn thấy chưa? Đây chính là kết cục khi nói thẳng ra, hoặc là không đồng ý, hoặc là bị uy hiếp.

Thiệu Sơn đau khổ không thôi, nhìn Từ Phong Cận một chút lại nói: “Tuy nhiên, vương gia nói huynh ấy đi mấy ngày này, vạn phần không yên lòng với tẩu tử, dặn dò ta bảo vệ ngươi.” Hắn từ trước đến giờ đối với Triệu Úc mù quáng, mặc dù muốn đánh trận hơn đấy, nhưng nếu Triệu Úc đã mở miệng, hắn sẽ dốc hết sức làm, lại nói: “Vương gia còn căn dặn ta đừng để cho ngươi rời kinh thành, không cho chạy loạn khắp nơi.”

“Như vậy?” Từ Phong Cận nhìn như nghe lời gật gật đầu, nói: “Đúng rồi, đúng lúc ta muốn đi Phổ Quang Tự ở lại, ngươi có muốn đi cùng hay không?”

Thiệu Sơn đáp: “Đương nhiên đi, nếu đáp ứng vương gia bảo vệ ngươi, ta đương nhiên sẽ không lười biếng.”

Nếu phải đi, xe ngựa chuẩn bị xong xuôi liền xuất phát, Tiền Thận vốn muốn mang một đội thị vệ tháp tùng, Từ Phong Cận lại nói: “Ta phụng chỉ đi chùa thanh tu, nhiều người đi theo như vậy thực không tốt, có Thiệu Sơn che chở là được, hắn quyền cước lợi hại, dùng một như mười.”

Tiền Thận khó xử: “Thế nhưng vương gia đã dặn, chúng thần phải đi theo bảo vệ vương phi, không thể để cho vương phi có nửa điểm an nguy.”

Từ Phong Cận bắt đầu quạt gió thổi lửa: “Tiền đội trưởng nói như vậy, là không tin thân thủ của Thiệu công tử?”

Thiệu Sơn chính là công tử phú thương kinh thành, Tiền Thận thành thật trung hậu nơi nào dám đắc tội, vội nói: “Thuộc hạ không có ý này.”

Từ Phong Cận nói: “Thế thì còn gì không yên lòng nữa, Thiệu Sơn cũng là do vương gia an bài đến bảo vệ ta, hắn đối với vương gia trung tâm như vậy, ngươi còn không tin được?”

Thiệu Sơn nắm chuôi kiếm bên hông, đặt lên vai nói: “Tiền Thận à, ngươi cứ yên tâm đi, ta nhất định sẽ không để cho vương phi gặp chuyện gì bất trắc, mọi việc có ta chịu trách nhiệm, ngươi còn sợ gì.”

Tiền Thận do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn dẫn người lui ra.

Sau đó mấy người lên xe, tiếng vó ngựa vang vọng, đi được hơn một dặm, Từ Phong Cận liền nhìn chằm chằm Thiệu Sơn không có ý tốt nói: “Ngươi còn muốn ra chốn quan ải đánh giặc giúp nước không?”

Thiệu Sơn nói: “Dĩ nhiên muốn, nhưng bây giờ muốn thì có tác dụng gì, vương gia sớm đi xa.”

Từ Phong Cận khoát tay một cái nói: “Bọn họ đi thì mặc họ, nếu ngươi thật sự muốn đi, ta có một kế, ngươi có muốn nghe hay không?”

Thiệu Sơn ngẩn ra, vội hỏi: “Kế gì? Tẩu tử mau nói nghe một chút.”

Từ Phong Cận lập tức ghé vào lỗ tai hắn thì thầm, Thiệu Sơn mới đầu nghe vui sướng không thôi, nhưng tiếp đến lại có chút bất an, hắn trầm ngâm chốc lát nói: “Thế nhưng vương gia cấm ngươi ra khỏi thành còn gì.”

Từ Phong Cận: “Ngươi đây không cần phải lo lắng, đến lúc đó gặp mặt, ngươi cứ đem trách nhiệm đẩy lên người ta, nói ta lấy cái chết bức ngươi, nếu không được sẽ thắt cổ tự sát. Chờ ngươi tới Hoang Bắc, thân thủ quyền cước đều thuộc loại thượng thừa, y còn có thể để ngươi cắt cỏ cho ngựa cả ngày? Đừng nói ta không vừa mắt, ngay cả ông trời cũng không vừa mắt! Đợi đến lúc đó ngươi chiến công đầy mình, lưỡi dao ngân giáp, ngựa trắng trường thương, ai thấy ngươi không gọi một tiếng Thiệu tiểu tướng quân?”

Thiệu Sơn nghe hắn nói chuyện thật sự có chút lâng lâng, nhưng còn sót lại một tia lý trí hỏi: “Nhưng ta nghĩ vương gia nhất định đã ra lệnh cho ám vệ theo dõi, chờ tới khi chúng ta chưa kịp chuồn ra khỏi cửa thành, đã bị bắt trở về.”

Từ Phong Cận búng tay một cái: “Cho nên đợi đến khi nguyệt hắc phong cao, ngươi quay đầu lại chuẩn bị hai con ngựa.” Suy nghĩ một chút lại nói: “Không được không được, ta cưỡi ngựa không ổn, chuẩn bị một chiếc xe ngựa đi, những chuyện khác giao cho ta, đợi tới giờ Tý ba ngày sau, phía sau núi Phổ Quang Tự, ngươi cùng ta xuất phát.”

Phổ Quang Tự ở phía tây ngoại thành, chính là Tây Sơn Tự trong miệng bách tín, trong chùa có hơn mấy trăm bức tượng phật, đèn nhang cường thịnh, cửa phật rộng rãi, hàng năm đến ngày đại khánh, Triệu Đoan đều mang theo chúng thần tử tới đây thắp hương cầu chúc, mong muốn mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.

Trụ trì sớm đã nghe được tin tức, biết hôm nay Úc vương phi sẽ tới, liền tự mình xuất môn nghênh tiếp, xa xa nhìn thấy xe ngựa Úc vương phủ dừng lại, mới chịu tiến lên nghênh đón vài bước, chỉ thấy Úc vương phi lảo đảo từ trên xe bước xuống suýt nữa ngã gục, phương trượng gần trăm tuổi bị hắn dọa sợ, vội vã run rẩy hỏi: “Vương phi? Vương phi có chuyện gì vậy?”

Từ Phong Cận cúi đầu ho, dùng khăn lụa che miệng, giương mắt khoát tay nói: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, mấy ngày trước gặp phong hàn có chút… Ho khan khụ khụ! Thật sự không phải chuyện to tát, phương trượng không cần để ý đến ta khụ khụ khụ!”

Phương trượng thấy hắn ho đến tê tâm phế liệt, vội vàng quay đầu sang nói với Sầm Linh: “Nhanh, trước tiên mau dìu vương phi vào trong chùa nghỉ ngơi, các gian phòng đều đã an bài xong, sao lại bệnh như thế này còn tới đây.”

Từ Phong Cận khàn tiếng trả lời: “Bệ hạ để cho ta tới chùa thanh tu, ta có ốm chết, khụ khụ… Cũng phải đến.”

Phương trượng lòng dạ từ bi, vội vàng nói: “Vương phi đi nghỉ trước, chuyện này đợi khi nào ngài khỏi hãy nói.”

Dưới chân Từ Phong Cận lảo đảo, suýt nữa ngã trên mặt đất, đợi đến khi ổn định thân thể mới cất tiếng: “Thế, điều này nghĩa là, mỗi ngày ta không phải tụng kinh lễ phật nữa?”

Phương trượng vội đáp lời: “Chuyện này không vội, vương phi cứ lưu lại trong chùa nghỉ ngơi trước đã.”

Có được lời này của phương trượng, ngày thứ nhất Từ Phong Cận đến Phổ Quang Tự gì cũng không phải làm, còn vì làm bộ ho khan mà uống cạn mấy bình trà nhuận cổ họng. Mặc dù bệnh thành như vậy, hắn vẫn như trước nâng kinh thư khổ sở nghiền ngẫm đọc, phương trượng đứng ở cửa nhìn hồi lâu, bồi hồi thưởng thức không thôi.

Lúc này trăng non như lưỡi liền, màn đêm hạ xuống, cưỡi ngựa một ngày, đã vượt qua thành Lâm, hai người Triệu Úc Triệu Tuyển tìm nhà trọ dừng chân, chuẩn bị sáng sớm ngày mai lại đi. An bài cơm nước xong xuôi, hai người vừa ăn vừa phân tích thế cuộc hiện giờ, người Hạ cùng thái tử cấu kết muốn chiếm từ thành Giang Bắc, đánh xuống nhiễu loạn Trung Nguyên, khởi xướng náo loạn, đến lúc đó người Hạ chỉ cần phía bắc của Giang Bắc, còn lại toàn bộ thuộc về thái tử, bao quát biên cảnh tam quốc.

Triệu Tuyển nói: “Chuyện không tưởng như vậy, Triệu Tiếp sao tin được cơ chứ?”

Triệu Úc nói: “Những năm này hắn nóng ruột, nếu như cứ bước theo con đường Phùng Cánh vẽ sẵn ra cho hắn, sẽ không rơi xuống nông nỗi này.”

Triệu Tuyển nói: “Đệ nói Phùng Cánh có liên quan đến việc này không?”

Triệu Úc nói: “Sẽ không, Phùng Cánh chỉ có quan hệ với Đông Chúc, muốn lót đường cho thái tử, nhưng Đông Chúc là bằng hữu, chắc chắn sẽ không khởi binh với chúng ta.”

Triệu Tuyển trầm ngâm: “Mấy năm tâm huyết của Phùng Cánh coi như đổ xuống sông xuống bể, ta thấy lão ta đang muốn cáo lão về quê, tuy nhiên nếu chuyện bắt nguồn từ Giang Bắc, chúng ta sẽ dừng lại đó ít lâu.”

Triệu Úc gật gật đầu, lại có chút thất thần, mơ hồ nghe Triệu Tuyển gọi mình hai tiếng, mới hoàn hồn hỏi: “Sao thế?”

Triệu Tuyển nói: “Ta phải hỏi đệ mới phải?”

Triệu Úc cười “Không có chuyện gì.” Qua nửa ngày lại hỏi: “Huynh trưởng, chúng ta đi đã bao lâu rồi?”

“Mới được một ngày thôi.”

Triệu Úc ngẩn ra, nhu nhu mi tâm, cười khổ nói: “Sao đệ cảm thấy như đã hơn một năm rồi?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.