Bằng Lan Giang Nguyệt

Chương 44: Triệu Tuyển



Edit & Beta: DK

Khuôn mặt vốn ôn nhuận như ngọc của Triệu vương gia bày ra biểu tình gian trá, nhìn như ngây thơ nhưng thực tế lại rất bá đạo, nói muốn phạt hắn, liền thật sự bắt hắn chép sách không thiếu một từ nào, Từ Phong Cận không phục nói: “Phu nhân bảo bối của vương gia hai tay đau đớn cả người mệt mỏi, biết giãi bày cùng ai đây?”

Triệu Úc bỏ chim sáo vào lồng, ngồi trở lại án thư vừa uống trà vừa lật sách, thảnh thơi nói: “Vương phi cứ viết đi, nếu như viết đau tay, bản vương sẽ giúp ngươi bóp.”

Từ Phong Cận nháy mắt với y: “Sao phải làm điều thừa thãi vậy, nếu như vương gia không phạt ta, thì chẳng phải cả hai đều vui sao?”

Triệu vương gia làm như không thấy, thảnh thơi lắc đầu: “Chuyện gì ra chuyện đó.”

Qua buổi trưa ngày kế, Từ Phong Cận kêu Sầm Linh đi đến cửa thành phía đông để đón người, Sầm Linh hỏi rõ là ai, có chút căng thẳng, do dự nửa ngày vẫn vẫn đành nghe lời đi, Từ Phong Cận nhìn bóng lưng hắn thở dài, Triệu Úc đúng lúc từ trong nhà đi ra, kéo hắn đến viện tiểu ngồi, hỏi: “Vương phi có chuyện gì phiền lòng sao?”

Từ Phong Cận lắc đầu: “Cũng là vì Sầm Linh thôi, vương gia cũng biết hắn không phải nô tài của ta, ta dẫn hắn vào kinh không phải muốn hắn làm nô cả đời trong vương phủ, cho nên gần đây luôn nhờ hắn ra ngoài làm việc, chỉ là tính cách hắn có chút nhu nhược nhát gan, có lúc còn cực kỳ khô khan, nếu như hắn còn có gia đình có nhà cửa thì thôi không nói, nhưng Sầm Linh bây giờ một thân một mình, nếu như không thay đổi tính tình, ở trong vương phủ không thể tránh khỏi bị người ta bắt nạt.”

Triệu Úc nhìn người nào đó mặt mày ủ rũ, bóp bóp mũi hắn, cười nói: “Ai cũng có số mệnh riêng, mà không phải ai cũng giống như vương gia, dám coi thường mệnh trời chống lại.”

Như hôm nay không khí chuyển lạnh, những trò chơi hai bên đường đều nhường chỗ cho những món ăn, sắc trà nấu rượu, bánh ngô hấp ở trong nồi đất tỏa ra mùi hương thơm nức. Tiểu điếm Đông Môn từ khi bắt đầu buôn bán đến nay luôn làm ăn phát đạt, người khác đều đi sớm về tối, chỉ có tiệm này mở cửa theo tính tình của chủ quán, mỗi ngày giờ Thân ba khắc mới lục tục mở cửa, giờ nói như thế nào được nhỉ? Ăn cơm trưa thì trễ, mà ăn cơm tối lại có chút sớm, nhưng chủ tiệm tùy hứng cũng có lý do, bên này còn chưa mở của, bên kia đã có hàng dài người hận không thể xếp luôn sang phố Tây, bán hết thì đóng cửa.

“Xin hỏi quan nhân, ở đây đang bán thứ gì vậy?” Một giọng nói uyển chuyển phát từ vị cô nương đội đấu lạp, vị đại hán đứng phía trước quay đầu lại kinh diễm nói: “Cô nương là người từ nơi khác tới?”

Nghe thấy hai chữ cô nương, người kia che mặt cười nói: “Ta Từ Lâm An tới đây, chưa từng thấy trận chiến lớn như vậy ở kinh thành.”

Đại hán vội đáp: “Nhà này trong kinh thành có món bánh ngọt nổi tiếng, phàm là người ngoài cũng phải ghé qua nếm thử, bằng không tiếc nuối cả đời.”

Cô nương xoa mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn ngọn núi Dư Hà phía tây, dịu dàng nói: “Thật đúng là đáng tiếc, người nhiều như vậy, sợ là ta không mua được rồi…”

Đại hán thương hương tiếc ngọc, sảng khoái nói: “Chuyện này thì dễ thôi, cô nương đứng đằng trước ta, từng nếm thử rồi, nhường cho cô nương là được.”

Cô nương “Ai u” một tiếng, ngoài miệng ngại ngùng, nhưng lập tức lắc mông đi lên trước một bước, chuyện lại lặp lại tương tự với mấy người phía trên, chẳng mấy chốc đã lên tới đầu tiên.

Tiểu nhị lúc này cao giọng thét to: “Thôi nhé! Phía sau tản đi! Còn năm phần cuối cùng! Ngày mai tới sớm!”

Cô nương lắc quạt tròn đếm đầu người, giở lại trò cũ đưa tay ra vỗ vỗ người phía trước: “Vị quan nhân này.”

Người kia quay đầu lại, râu quai nón che kín nửa khuôn mặt, thô giọng nói: “Đại tỷ có việc?”

Đại tỷ?! Cô nương như người vừa tỉnh mộng, quát lớn: “Ngươi kêu ai là đại tỷ?”

Từ Phong Cận có đánh chết cũng không nghĩ tới mình vừa chịu một trận đòn ở phủ nha Kinh Triệu Doãn, bây giờ lại tới nơi đó một lần nữa, chỉ là lần này không phải Trương Đức nữa. Thay vào đó là một vị Chu đại nhân đối với hắn cực kỳ cung kính, Chu đại nhân đứng ở ngoài chờ đã lâu, thấy Từ Phong Cận xuống xe vội hỏi: “Khổ cực vương phi tự mình đến đây.”

“Không sao.” Từ Phong Cận hỏi: “Người kia ngài xử trí ra sao rồi?”

Chu đại nhân đáp: “Không phải đại sự, phạt ít bạc rồi cho nàng ta ít giáo huấn, vốn định thả người, lại nghe nàng nói là cô mẫu của vương phi ở thành Lâm An, bất luận thật giả, ta phải báo trước ngài một tiếng.”

Từ Phong Cận nói cám ơn, nghĩ thầm gia đình hắn sớm đã không còn ai, dám xưng là cô mẫu của hắn đếm trên đầu ngón tay cũng chỉ có vị kia, vừa vào nội đường, đúng như dự đoán, ngồi trên ghế tử đàn, chính là Dư Tam Nương cười không thấy trời đâu.

Từ Phong Cận nghe kể lại mọi chuyện khanh khách cười nói: “Người khác gọi ngươi là cô nương, ngươi cũng thật sự dám nhận? Không sợ rát lưỡi hả?”

Dư Tam Nương cả giận: “Vốn tưởng mấy tháng vào kinh thành sẽ thoát thai hoán cốt, sao vẫn miệng chó không nhả được ngà voi thế?”

Từ Phong Cận thấy trên mặt nàng mang theo sự mệt mỏi không muốn chống đối đến cùng như thường ngày nữa, nhìn quanh một chút nói: “Sầm Linh đi đón ngươi, sao không theo về?”

Dư Tam Nương đem miếng bánh phải dùng đến bạo lực mới cướp được nhét vào trong tay hắn, lấy làm lạ hỏi: “Sầm Linh? Ta không gặp hắn.”

Lúc này mặt trời ngả về tây, xe ngựa, hành lý, lữ khách vội vã, Sầm Linh đứng ở cửa thành đợi gần hai canh giờ vẫn chưa thấy cái bóng của Dư Tam Nương, đi cũng không dám đi, chỉ có thể đứng chờ, mãi tới khi cửa thành sắp đóng lại, mới giương mắt phía trước, chỉ thấy mặt trời lặn trước mặt, bỗng nhiên choáng váng, lúc ra cửa Từ Phong Cận có dặn hắn đi cửa Đông đón người, sao hắn lại tới cửa tây nhỉ…? Sầm Linh hoảng hốt, cuống quít chạy về cửa Đông, không biết trong khoảng thời gian dài như vậy, Dư Tam Nương đã bỏ đi hay chưa.

Hắn càng nghĩ càng nóng lòng, trong lòng hối hận không thôi, đúng lúc quẹo vào một ngõ thì va phải một chiếc xe ngựa, “Ah ——!” Sầm Linh kinh sợ kêu một bên, suýt nữa bị móng ngựa đạp vào chân, người cưỡi ngựa lập tức nhảy xuống, đi tới trước mặt hắn hỏi: “Tiểu huynh đệ không sao chứ?”

Người kia mày kiếm, mắt sáng như sao mũi, mũi cao miệng rộng, thân ưỡn thẳng như cây tùng, Sầm Linh ngơ ngác vội vàng đứng lên nói: “Không, không có chuyện gì.” Nói rồi quay người bước đi, không để ý lúc bị ngã chân phải bị trẹo, bước từng bước tập tễnh, đi chưa được bao xa thì bỗng có cánh tay đằng sau kéo lại, Sầm Linh sợ hãi giật mình, cuống quít muốn trốn, người kia lại nói: “Ta thấy ngươi đi không được, muốn đi đâu, ta tiễn ngươi một đoạn.”

Sầm Linh vội đáp: “Không, không có chuyện gì, ta có thể tự đi được.”

“Được cái gì mà được, đi thôi.” Nói rồi huýt gió một tiếng, con ngựa đi đến, túm Sầm Linh lên lưng ngựa hỏi: “Đi đâu?”

Sầm Linh không biết làm sao, đành phải nói: “Thành, cửa thành Đông…”

Màn đêm buông xuống, ánh trăng treo trên ngọn cây, Dư Tam Nương từ khi vào cửa không lúc nào rảnh rối, Úc vương phủ to lớn được nàng đi dạo một vòng, mãi đến tận khi cơm nước bày trên bàn, mới trở về phòng khách thở dài nói: “Quả thật là nơi ở của hoàng thất, ngay cả hương hoa, cũng khác với nhà bình thường.”

Lúc này Từ Phong Cận không có tâm tư nghe nàng nịnh nọt, đi qua đi lại trong phòng khách, rồi nhìn về phía Triệu Úc nói: “Ngài nói xem sao giờ này Sầm Linh vẫn còn chưa trở về? Hay để ta đi tìm một chút thôi.”

Triệu Úc đứng bên cạnh nắm tay hắn, để cho hắn an tâm: “Trình Kiều đã dẫn người đi, lát nữa về có thể truyền đến tin tức, huống hồ kinh thành phòng thủ nghiêm ngặt, còn có thị vệ tuần thành, không có việc gì.”

Từ Phong Cận đáp một tiếng, rồi lại nhìn ra ngoài, Dư Tam Nương đứng ở phía sau nheo mắt lại, thầm nhủ trong lòng: Nghe lời như vậy không giống làm bộ, chẳng lẽ là bị Úc vương gia nắm thóp được khuyết điểm gì rồi?

Đang nghĩ ngợi, Trình Kiều từ ngoài cửa vội vã chạy tới, trên mặt mang theo vẻ vui mừng hô lớn: “Vương gia! Lục vương gia! Lục vương gia trở lại!”

Triệu Úc đợi hắn tiến lên, kinh ngạc hỏi: “Ai trở lại?” Vừa dứt lời, cửa viện liền truyền đến cười to hào sảnh: “Bản triều có có mấy người tên Lục vương gia, đương nhiên là huynh trưởng của đệ, còn có thể là ai!”

Triệu Úc cả kinh nói: “Huynh trưởng sao lại một mình hồi kinh vào lúc này?”

Lục vương gia tên là Triệu Tuyển, so với Triệu Úc lớn hơn hai tuổi, Từ Phong Cận thấy Sầm Linh đi theo phía sau hắn, liền yên lòng, tường tận chốc lát, cảm thấy có vài phần tương tự giống Triệu Úc, nhưng khí chất thì bất đồng, Triệu Úc ôn nhuận tao nhã, Triệu Tuyển thì thẳng thắn hào phóng.

“Vị này chính là em dâu đi?” Triệu Tuyển tiến lên, nhìn Từ Phong Cận nói.

Từ Phong Cận gật gật đầu, chờ Triệu Úc giới thiệu xong mới hành lễ nói: “Bái kiến Lục vương gia.”

Hôm nay cái trên bàn cơm hiếm thấy náo nhiệt, Dư Tam Nương không nghĩ tới bản thân cũng được ngồi cùng bàn, hiếm khi câu nệ một phen, may mà Triệu Úc Triệu Tuyển đều không phải người cao ngạo, khiến người không phải nơm nớp lo sợ, trên bàn cơm biết nghe chuyện Lục vương gia làm sao gặp được Sầm Linh, rồi chạy từ thành Tây sang thành Đông, thấy thành Đông không có ai, lại một đường phi ngựa đến của Nam cửa Bắc tìm kiếm, cũng không biết vì sao hai người này lại không quay về, cửa đóng rồi còn đi xung quanh tìm kiếm, Úc vương phủ là một nơi rộng lớn như vậy, coi như Dư Tam Nương không có tranh chấp với người ta mà bị quan phủ bắt giữ, thì vẫn có miệng có chân, sẽ hỏi đường tìm đến, nào có từ sáng đến tối, khổ sở đứng chờ như vậy?

Từ Phong Cận khóe miệng giật giật, vừa ngẩng đầu, thấy Triệu Úc cũng thần sắc khó tả mà nhìn hắn, việc này nói cũng không dễ làm mọi thuyết xuyên, đành phải lén lút cười với hắn, cười vì chuyện gì? Mỗi người đều hiểu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.