Bằng Lan Giang Nguyệt

Chương 39: Gây xích mích



Edit & Beta: DK

Triệu Úc tỉnh lại có chút chóng mặt, y rất ít khi uống rượu, nếu như thật sự bắt buộc, cũng chỉ nhấp vài ngụm cho có lệ, vì thế chưa từng như bây giờ đầu óc trống rỗng. Sững sờ chốc lát, đột nhiên cảm giác eo như bị kéo xuống, chống đỡ thân thể ngồi dậy, đập vào mắt chính là Từ Phong Cận lõa thể đang nằm úp sấp trước ngực y ngủ say. Triệu vương gia là người gặp sóng lớn không sợ, mặc dù y phục của bản thân cũng bị lột ra sạch sẽ, nhưng y vẫn trấn định như cũ thản nhiên hồi tưởng lại đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng dù như thế nào cũng không nhớ ra được,

Từ Phong Cận nói mê vài tiếng, ngáp một cái lại ôm y càng chặt hơn, ngoài miệng thì kêu “Úc lang”, tay chân thi thoảng cọ tới cọ lui. Triệu Úc nhếch miệng lên, lấy một lọn tóc dưới gối cọ cọ vào mặt hắn, chờ tỉnh lại. Ai biết một “giấc” của Từ Phong Cận luôn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên tới đỉnh đầu không còn nữa, con ngươi ti hí dưới mí mắt chuyển động không ngừng, ăn được đậu hủ nên càng ngày càng lớn mật, táo tợn hơn.

Triệu vương gia cùng giường cùng gối với hắn nhiều ngày, việc tiếp xúc thân thể sớm thành thói quen, liền để mặc không vạch trần, đoán chắc hắn giả bộ không được bao lâu nữa. Quả nhiên chỉ một lát sau, Từ Phong Cận kẹp hai chân lại muốn trong lúc y không để ý xoay người, Triệu vương gia khẽ cười thành tiếng, bàn tay lớn chụp lên eo hắn: “Vương phi chiếm đủ tiện nghi chưa?”

Từ Phong Cận động động hai tai, chậm rãi mở mắt, trầm ngâm chốc lát mới ngẩng đầu lên nhỏ giọng nói: “Vương gia…” Thanh âm này cực kỳ mềm mại, trong lời nói còn có chút nghẹn ngào, mắt hiện ra sóng nước, nhẹ nhàng như muốn tràn mi mà ra: “Tối hôm qua vương gia thật thô bạo, khiến cho nô tài đau quá.” Vừa nói vừa bày ra vẻ mặt xấu hổ cùng e sợ, lộ ra hai chiếc răng khểnh cọ sát vào bờ môi ướt át, giống như bị oan ức rất lớn, lúc này nếu đổi lại thành kẻ ngốc, có lẽ đã thật sự cho rằng bản thân mình làm gì đó thật.

Triệu Úc tâm như gương sáng, giả bộ lấy làm lạ hỏi: “Tối qua bản vương làm gì vương phi?”

Từ Phong Cận liếc mắt nhìn đồ chơi giữa hai chân Triệu Úc, xóa vệt nước mắt đã khô nói: “Đương nhiên là làm chuyện ấy, vương gia còn nói mình không hiểu, thì ra đều là lừa người…”

Triệu vương gia bị hai cái đùi lớn cọ xát cả buổi sáng, tự nhiên nổi lên phản ứng, thừa dịp Từ Phong Cận che mặt giả bộ khóc, nảy sinh ý xấu, bỗng nhiên áp người hắn xuống, bốn mắt chạm nhau.

Tuy rằng kiến thức của Từ Phong Cận không rộng rãi bằng Triệu vương gia? Nhưng không hoảng loạn, còn muốn quắp chân quanh eo Triệu Úc, cười nói: “Ta cùng với vương gia, coi như chính thức đã là phu thê, sau này nếu như vương gia có tâm sự gì, có phải nên nói với ta? Hai chúng ta thân thể đã giao hòa, có phải cũng nên giao tâm rồi không?”

Bàn tay Triệu Úc chậm rãi dời xuống nắm chặt nơi tư mật của hắn, mỉm cười nói: “Vương phi không cho là ngủ chung một giường thì thân thể giao hòa đó chứ?”

Từ Phong Cận nói: “Vương gia xem thường ta? Thật sự xem những ngày tháng ở nam quán của ta là bong bóng sao?”

Triệu Úc hỏi: “Vậy tối hôm qua hai ta…?”

Từ Phong Cận đến nay vẫn chưa học được hai chữ e lệ, nhấc đầu đỉnh đỉnh vật đang dựng đứng giữa hai chân Triệu Úc, nhướn mày nói: “Đương nhiên là thứ này của vương gia, ở mặt sau của ta hăng hái đâm vào nha.” Lại nói: “Tuy rằng ta đau đến đòi mạng, nhưng những ngày này vương gia luôn có tâm sự nặng nề, hôm qua còn mượn rượu tiêu sầu nữa, vì để cho vương gia thư thái, ta đau thì cũng chỉ là đau, nhưng nếu vương gia thật sự trong lòng có sự, hãy nói cho ta biết, để ta thay ngài phân ưu…” Lời còn chưa nói dứt đã đột nhiên ngừng lại.

Triệu Úc liếc mắt, chờ hắn nửa ngày, thấy hắn không lên tiếng liền nhẹ giọng hỏi: “Vương phi thật sự biết thoải mái thế nào?”

“Đương, đương nhiên…” Hầu kết Từ Phong Cận khẽ chuyển động, muốn nói chuyện, lại bất chợt thấy giọng nói không ổn, hắn sợ mình lòi dốt, nên không lên tiếng nữa. Dưới tay Triệu Úc không nhàn rỗi, nắm vật cứng của Từ Phong Cận khẽ cọ lên xuống, đồ chơi kia không biết xấu hổ càng ngày càng hưng phấn trong tay y, Triệu Úc vốn định chờ hắn biết khó mà lui chịu thua xin tha, lại không nghĩ rằng lòng háo thắng của Từ Phong Cận nổi lên, học theo răm rắp, cũng đưa bàn tay xuông phía dưới bụng y.

Đừng thấy Từ Phong Cận trước đây kiêu ngạo ngút trời, thường hôn Triệu vương gia đến khi y bái phục chịu thua, nhưng mấy chiêu mèo cào của hắn quả thật không ai dám khen tặng, động tác trêu chọc vuốt ve lung tung khiến Triệu Úc dở khóc dở cười, đành phải cùng hắn ma sát đảo quanh, từng bước một dạy hắn làm sao thoải mái.

Cảm giác bị người khác bắt bí như vậy thực vi diệu, Từ Phong Cận tức giận nhìn Triệu Úc, thầm nghĩ: Quả thật là một tên lừa gạt, thế này mà bảo không hiểu? Nói ra lại khiến người ta chê cười, Từ Phong Cận ở nam quán nhiều năm, nhưng chân thực chưa từng trải qua chuyện này, mấy chuyện mây mưa hoan ái hắn từng nhìn qua không ít, cũng thường nghe đám Hân Ca Nhi sảng khoái rên rỉ, không phải hắn không hiếu kỳ, nhưng Hân Ca Nhi và hắn xưa nay không hợp nhau, có lúc mở cửa sổ làm việc ấy, thấy Từ Phong Cận đi ngang qua còn cố rên to hơn, chỉ hận không để cho cả Thanh Nhạc phường nghe thấy, Từ Phong Cận trong lòng nghi ngờ, cảm thấy Hân Ca Nhi quá nửa là đang gạt hắn, việc này đáng lẽ phải đau đớn mới đúng, vậy mà hắn lại kêu sảng khoái như vậy?

Từ Phong Cận không nhịn được rên hừ hừ, sớm biết vậy trước đây đã làm hòa với Hân Ca Nhi, không chừng còn có thể thỉnh giáo hắn một phen, chứ nào như bây giờ bị Triệu vương gia làm tới chết đi sống lại mất hết mặt mũi?

Hết thảy lắng xuống, Triệu Úc hôn lên đôi mắt thất thần của Từ Phong Cận một cái rồi đứng dậy mặc quần áo, trên tay Từ Phong Cận tràn đầy mùi vị tanh mặn của chất lỏng, nhìn một chút vươn lưỡi nếm thử mùi vị, đầu lưỡi phấn nộn dính chất lỏng màu trắng đục, đúng lúc Triệu Úc quay đầu lại nhìn thấy cảnh tượng này, Từ Phong Cận không chờ y mở miệng hai mắt đã sáng long lanh nhảy xuống giường, lôi tay y nói: “Sao của vương gia lại ngọt như vậy? Chuyện này thật là thoải mái, làm hiệp nữa đi?”

Tuy rằng Triệu Úc đã lật lại được một ván, nhưng da mặt không dày được như Từ Phong Cận, một khắc trước mặt còn chưa biến sắc, lúc này hai tai đã đỏ cả lên, đành phải nghiêm túc mặc y phục cẩn thận lại cho Từ Phong Cận, kéo hắn đi rửa tay sạch sẽ, rồi mới tới thiện phòng dùng cơm.

Từ Phong Cận thích ăn đồ ngọt, trên bàn bày đủ món nào là nước đậu, rượu dừa, bánh ngọt, còn có cả hạt dẻ ngào đường, số lượng không nhiều lắm, hai ba miếng đã ăn xong, còn phải ăn món chính nữa, Từ Phong Cận nuốt xuống miếng điểm tâm trong miệng, chậm rãi nói: “Vương gia đúng thật nói dối không chớp mắt, rõ ràng là chuyện gì cũng biết, còn gạt ta nói không hiểu?”

Triệu Úc thả bát đũa xuống cười nói: “Bản vương nói không hiểu, vương phi liền tin sao?”

Từ Phong Cận bừng tỉnh nhớ lại, danh tiếng Triệu Úc truyền lưu bên ngoài phần nhiều là kẻ thích ngắm hoa nuôi chim, thỉnh thoảng còn đi tới nơi khói hoa lưu luyến một phen, mặc dù y đi thanh lâu uống trà là để che dấu tai mắt, nhưng hẳn đã học được không ít kiến thức, sao có thể ngây thơ như chim non cái gì cũng không hiểu? Hắn liền bĩu môi nói: “Đó không phải bởi vì ta yêu thích vương gia sao, vương gia nói cái gì ta liền tin cái đó, nào bao giờ có suy nghĩ dư thừa, nghi vấn ngài?”

Tâm tình Triệu Úc không tệ, như là quên hết ưu phiền mấy ngày nay, múc một bát chè đẩy tới trước mặt Từ Phong Cận: “Lát nữa bản vương phải đi ra ngoài một chuyến, qua hai ngày sẽ rời kinh cùng vương phi vui đùa một chút được không?”

Từ Phong Cận hưng phấn nói: “Đi đâu vậy?”

Triệu Úc xoa bóp chóp mũi hắn: “Trời đất bao la, đều theo ý vương phi.”

Từ Phong Cận cười ha ha nói: “Thế vương gia phải nhớ kỹ lời hứa ngày hôm nay, lúc đó vô luận ta muốn đi đâu, vương gia đều phải đi theo.”

Triệu Úc đáp lời rồi quay người xuất môn, Từ Phong Cận lập tức kéo Sầm Linh  tới bên người nói nhỏ vài câu, rồi vội vã chạy ra cửa lớn hô to: “Vương gia chậm đã.”

Triệu Úc quay đầu lại, thấy Từ Phong Cận cười dài nói với mình: “Lần trước đi dạo phố Bình An rất thích mùi hương của một thỏi mực nhưng quên không mua, để Trình Kiều dẫn theo Sầm Linh tìm xem, hắn không quen đường ở đây, hôm kia đi ra ngoài suýt chút nữa không tìm được đường về.”

Triệu Úc không suy nghĩ nhiều, dù sao Sầm Linh trung thực sẽ không gây chuyện, mang theo cũng chẳng sao.

Ba người đi rồi, Từ Phong Cận bèn đi tới thư phòng hí hoáy viết gì đó, rồi dặn dò hạ nhân tìm giúp vài sợi dây đỏ tới.

Buổi trưa qua đi, mặt trời ngả về tây, Thiệu Sơn bước vào sân chính nhìn thấy Từ Phong Cận đang ngồi cạnh bàn đá cúi đầu bận rộn, hắn đi vào nhìn, không khỏi tán dương: “Tẩu tử thực sự là người thông minh khéo léo.”

Từ Phong Cận giương mắt, thoải mái cầm bán thành phẩm lắc lư nói: “So với người khác làm bán thì thế nào?”

Thiệu Sơn nịnh nọt: “Đương nhiên không bằng tẩu tử rồi!”

Từ Phong Cận thoả mãn, mời hắn ngồi xuống, liền đẩy ấm trà, để hắn tự rót cho mình: “Thiệu công tử đến tìm vương gia?”

Thiệu Sơn lắc đầu: “Hôm nay ta đặc biệt đến tìm tẩu tử.”

“Ồ.” Từ Phong Cận không ngừng tay lại, hỏi hắn: “Tìm ta có chuyện gì?”

Thiệu Sơn châm chước nửa ngày, uống một ngụm trà ho nhuận họng rồi mới nói: “Không biết tẩu tử có phát hiện ra mấy ngày nay vương gia có tâm sự?”

Từ Phong Cận nói: “Có một chút, Thiệu công tử biết nguyên nhân sao?”

Thiệu Sơn như là khó có thể mở miệng, vòng vo nói: “Tẩu tử gả đến trong kinh đã lâu, tình cảm với vương gia sâu đậm, ân ái phi thường, Thiệu mỗ nhìn mà ước ao trong lòng, vương gia có thể cưới được một người mỹ mạo như tẩu tử, âu cũng là phúc phận tu luyện từ kiếp trước, ta tuy rằng không làm quan, nhưng tổ tiên lại có quan hệ họ hàng với quý phi trong cung, nếu như nài ép lôi kéo, mặt dày cũng có thể xưng hai tiếng biểu huynh với Triệu vương gia, tổ tiên ta…”

Từ Phong Cận ngắt lời hắn nói: “Thiệu công tử muốn bắt đầu nói chuyện từ tổ tiên mấy đời trước?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.