Bằng Lan Giang Nguyệt

Chương 10



Edit & Beta: Direct Kill

Hành Hương ở Úc vương phủ ba năm, là thiếp thất đầu tiên được đưa tới đây, nàng hẳn phải mang theo mục đích. Nhịn lâu như vậy rốt cuộc đã thấy cơ hội. Nhưng ai ngờ lại rơi vào cái bẫy Triệu Úc đã sớm bố trí. Quay đầu ngẫm lại, trong phủ truyền nhau vương phi hiền thục thiện lương, nàng mới nổi lên tâm tư, sau khi gặp mặt đúng như dự đoán, một bộ dạng ôn hòa, trang điểm cũng thanh nhã quy củ, như thiếu niên không rành thế sự. Người như thế là dễ lừa gạt nhất. Lại nghe nói hắn còn không biết đọc sách, càng như trời giúp.

Nàng cũng sợ sau lưng vương phi lén nói cho Triệu Úc, nên đã vẽ lên tiết mục tình lang, tiểu thiếp có người trong lòng là chuyện đáng mừng như thế nào, không cần đề phòng tranh sủng, hẳn sẽ được giúp đỡ.

Đúng như dự đoán Từ Phong Cận không làm khó dễ nàng, tất cả mọi việc đều thuận lợi. Từ sau khi vương phi đến, thủ vệ ở nội viện đã phân tán đi không ít, cao hứng nên không quá để ý đến việc canh gác, càng không thấy có gì lạ. Tuy nhiên nàng vẫn cảm thấy lo lắng thấp thỏm, không thể nào dò đoán tâm tư thâm trầm của Triệu vương gia.

Hành Hương nhìn về phía Triệu Úc, nghe đồn Triệu Úc từ nhỏ thông tuệ, một tuổi biết chữ, hai tuổi đọc viết, người người tán thưởng kỳ tài hiếm có, từ nhỏ đã được bệ hạ thương yêu. Tuy nhiên cho dù thông minh, lại chưa bao giờ dùng vào những việc đứng đắn. Càng lớn càng là làm nhiều chuyện vô bổ, khiến cho hoàng thượng và quý phi thất vọng cực điểm. Thế nhưng có người không tin, vẫn cho rằng y giả ngây giả dại, bây giờ xem ra là hoàn toàn chính xác.

Hành Hương quỳ trên mặt đất, phía sau còn có chưởng quỹ và A Lãng, chán nản nói: “Vương gia tùy ý xử trí, ta không còn lời nào để nói.”

Triệu Úc ngồi ở giữa phòng khách, thổi chén trà cho bớt nóng rồi đưa cho Từ Phong Cận, nói: “Nếu không có lời nào để nói, vậy thì giải xuống.” Lại nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, Trần thượng thư là cữu cữu của nàng?”

Hành Hương đột nhiên ngẩng đầu: “Chuyện này cùng cữu cữu không quan hệ.”

Triệu Úc cười cười: “Ta chỉ thuận miệng hỏi một tiếng, cũng chưa nói có liên quan tới hắn.”

Hành Hương nói: “Nô tỳ chỉ cầu được chết, kính xin vương gia đừng nên quấy rầy cữu cữu.”

Triệu Úc cầm lấy bát trà, nhấp một ngụm: “Cô nương quá lời, nàng còn chưa đem sổ sách lấy đi, bản vương muốn mạng của nàng làm gì.”

Hành Hương không hiểu: “Vương… Vương gia…”

Triệu Úc hỏi Từ Phong Cận: “Vương phi, phong thư kia đâu?”

Từ Phong Cận bước đến bên người chưởng quỹ sờ soạng lấy ra phong thư, trên đó viết:

Ta ở vương phủ mạnh khỏe.

Nhưng không biết phụ mẫu thân thể ra sao?

Ra ngoài bất tiện, không thể ở bên cạnh chăm sóc, thẹn với nhị lão.

Phủ đệ vắng lạnh, tựa chim trong lồng son, cũng chẳng hay tin… A Lãng ca thế nào.

Món nợ đã ghi, kiếp này vô lực trả lại.

Vốn là tam sinh tình duyên, đầu bạc ước hẹn, bây giờ chỉ mong hắn…

Tìm được giai thê mỹ thiếp, ta cùng với hắn…

Kiếp sau ân ái.

Triệu Úc cầm lấy nhìn, cười nói: “Cô nương đến quý phủ của ta đã nhiều năm, ta để nàng đợi chờ như thế, cũng thấy hổ thẹn, bây giờ nàng nhung nhớ tình lang, bản vương đương nhiên sẽ thành toàn cho hai người. Đợi ngày lành tháng tốt chiếu cáo thiên hạ, nói cháu ngoại Binh bộ Thượng thư tư thông dã hợp, hành vi phóng đãng, bản vương khai ân, tứ hôn thành toàn, thế nào?”

Hành Hương sợ hãi: “Vương gia! Cầu vương gia đừng lôi cữu cữu vào chuyện không liên quan này, xin vương gia tùy ý xử tử nô tỳ!”

Triệu Úc vung tay: “Trước tiên dẫn đi trông coi cẩn thận.” Sau đó cầm chiếc quạt viết chữ sai chồng chất của Từ Phong Cận, hỏi: “Ngươi khi nào phát hiện nàng có vấn đề?”

Từ Phong Cận nói: “Ta tốt xấu gì cũng là vương phi được vương gia ân sủng, coi như nàng qua mắt được thủ vệ, nhưng tiếng gõ cửa quá mức lớn, động tĩnh lớn như vậy không người đến quản? Nàng không khả nghi, ta cũng phải khả nghi.”

Triệu Úc càng một bộ tiếc hận: “Quả nhiên là nàng ngu dốt.”

Từ Phong Cận thầm khinh bỉ nói: Bị nhốt ở đây ba năm, dù là ai có chút cơ hội đều phải liều mạng nắm lấy, nói người ngu dốt, chẳng bằng nói Triệu vương gia cả bụng đầy ý nghĩ xấu xa.

Trên mặt lại cười đon đả: “Vương gia cảm thấy lần này ta làm tốt hay không tốt?”

Triệu Úc thoả mãn: “Không sai.”

Từ Phong Cận hỏi: “Vậy có thưởng không?”

Triệu Úc cười đáp: “Đương nhiên có thưởng.” Nói xong kêu Trình Kiều ngoài cửa tiến vào. Từ Phong Cận thấy trên tay Trình Kiều bưng một cái khay vuông, phủ một lớp lụa vàng óng, chuyện trực tiếp thưởng bạc thế này không giống tác phong của Triệu Úc lắm. Từ Phong Cận còn chưa kịp suy đoán, đã thấy Triệu vương gia tự mình đến gần, giúp hắn lật mảnh vải lên. Từ Phong Cận liếc mắt một cái, bên trong là các món ăn vặt lần trước hắn đi chơi mang về cho Triệu Úc.

Triệu Úc gõ quạt xuất môn, tâm tình thật tốt: “Bản vương biết, lúc ngươi đưa những thứ này cho ta thập phần không muốn, bây giờ ta thưởng lại cho ngươi, có phải thập phần kinh hỉ?”

“Ta phi!” Nửa đêm Từ Phong Cận không ngủ được nằm trên giường chửi thầm Triệu Úc, tức giận đến lăn qua lộn lại, chốc chốc nằm ở đầu giường, chốc chốc đã lăn tới cuối giường.

Sầm Linh bị hắn chọc cho hé miệng cười: “Không nghĩ tới vương gia lại ở chỗ đó chờ ngươi.”

“Vương gia? Ta thấy y là tên quỷ thù dai khốn kiếp mới đúng.” Từ Phong Cận ngồi dậy quạt gió hạ hỏa: “Ta muốn cùng y thanh toán mọi chuyện, y lại muốn đi qua khiêu khích, thỏ cuống lên còn cắn người, ta cũng không tin Triệu vương gia ngoại trừ không ăn ngọt, thì không có nhược điểm gì nữa.” Sau đó hừ hừ hai tiếng nói: “Sầm Linh mau đến xoa bóp giúp ta, ta tức giận đến nỗi đầu sắp vỡ tung rồi.”

Mấy ngày sau Từ Phong Cận lại như cũ đi ngoại trạch đọc sách, kết quả bóng dáng Triệu Úc lại mất tích, lòng tràn đầy lửa giận không chỗ phát tiết. Trình Kiều đột nhiên đến tìm hắn, nói rằng: “Vương gia ở bên ngoài phủ chờ, nói là mang ngươi đi tham quan, xem như là thưởng.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.