Tác giả: Lạc Nhật Tường Vi
Editor: Lili.
Chớp mắt đã qua 10 ngày, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Trong phủ viện Giản gia mới dọn sạch một tầng tuyết đọng thật dày, hai chú chim tước mổ vài hạt thóc vương vãi trong sân viện, vài tiếng bước chân vội vàng vang lên làm chúng sợ quá bay đi mất. Tiểu Tinh Đình dẫn theo hai nha hoàn bê khay đi qua một đoạn hành lang dài, ngừng lại bên ngoài một căn phòng có lớp mành nỉ dày treo ngoài cửa.
“Nương tử, sư phụ già ở cửa hàng làm vài đồ mới mẻ, lão gia cho người mang đến để cô xem, nếu thích thì để lại.” Tiểu Tinh Đình nói.
“Vào đi.” Âm thanh Giản Minh Thư uể oải truyền ra.
Mành nhấc lên, Tiểu Tinh Đình mang theo hai người đi vào, vừa vào cửa đã thấy Giản Minh Thư đang ghé vào bể cá bát bảo xem cá. Từ sau khi nói chuyện rõ ràng với Lục Thảng, Giản Minh Thư cũng chưa khóc sướt mướt, chỉ là chưa từng bước ra khỏi cửa. Mấy ngày hôm trước bởi vì chuyện bảng hạ bắt tế mà Giản Minh Thư cãi nhau một trận với Giản lão gia, Giản lão gia tức giận quăng ly, may mà cái ly kia bằng bạc nên không vỡ.
Cha con hai người giận dỗi, mấy ngày nay không nói chuyện, cuối cùng vẫn là người làm cha phải hạ mình sai người đưa đồ tốt tới để Giản Minh Thư chọn.
Hộp phấn bằng vàng chạm khắc hoa, bật lửa điêu khắc tinh xảo, khuyên tai có gắn trân châu, tuy không phải một bộ trang sức, nhưng cái nào cái nấy màu vàng lộng lẫy, thiết kế tinh xảo, không có nhiều trên thị trường, đều những đồ mới nhất mà cửa hàng Giản gia mới làm ra.
Chiêu bài tổ truyền của Giản gia được truyền lại mấy đời, được vang danh bốn phía trên tay của Giản lão gia, chỉ trong thời gian hơn hai mươi năm đã trở thành cửa hiệu vàng bạc có danh tiếng lâu đời ở phủ Giang Ninh, ngoại trừ do vị trí mặt tiền cửa hiệu tốt còn do tụ tập nhiều sư phụ lâu năm có tay nghề cao. Hai năm trước vào ngày sinh của Thái Hậu, còn có hoàng thân quốc thích đặc biệt tới đây chỉ đích danh muốn Giản gia chế tạo quà thọ lễ.
Nói Giản lão gia là người như thế nào, đúng là một thương nhân không hơn không kém, lại còn làm buôn bán vàng bạc nên thật sự rất thực tế, không thiếu tiền bạc, ở nhà lớn, những vật ăn mặc ở đi lại, bất cứ cái gì cũng dùng vàng để chế tạo, nếu không dùng được vàng thì phải mạ vàng giống như sợ người khác không biết ông buôn bán vàng bạc không bằng —— Những người học hành ở huyện Giang Ninh đều chướng mắt cách làm của ông, chỉ cảm thấy ô uế đôi mắt, lén lút nghị luận rất nhiều lần, cũng có người nhắc nhở ông nhưng Giản lão gia vẫn không hề thay đổi.
Tuy là một người thực tế nhưng Giản lão gia thật sự yêu thương Giản Minh Thư. Giản phu nhân mất sớm, chỉ để lại cho ông một đứa con gái như vậy, vì Giản Minh Thư, Giản lão gia còn không dám lấy vợ kế, nuôi con gái như nâng vàng đội ngọc, nàng muốn ngôi sao thì tuyệt đối không đưa ánh trăng. Mấy năm nay lúc ở nhà Giản Minh Thư không cần nhìn ai mà sống, thoải mái tự tại, là nhờ có người cha này.
Dù người bên ngoài cảm thấy Giản lão gia thô bỉ như con buôn thế nào thì trong lòng Giản Minh Thư ông chính là người đàn ông tốt nhất trên đời này.
Chuyện hai người cãi nhau không thèm nhìn mặt nhau như vậy vẫn là lần đầu tiên trong nhiều năm nay.
“Được rồi, để xuống đi.” Giản Minh Thư lười biếng ngẩng đầu, “Đi mang canh bồ câu non hầm đậu xanh hạt sen ở nhà bếp bưng tới, ta đi thăm cha ta.”
Tiểu Tinh Đình biết cô nói vậy là muốn làm hòa nên ngọt ngào “Vâng” một tiếng rồi xoay người muốn đi. Đúng lúc này, mành lại bị người bên ngoài nhấc lên, một người đàn ông trung niên bụng to mặc áo choàng lông dày tiến vào, trên tay là một chiếc nhẫn ban chỉ bằng vàng có khảm một viên ngọc to như quả trứng bồ câu làm người khác nhìn thấy phải kinh ngạc.
“Lão gia yên tâm rồi. Thiếp đã nói Minh Thư là một người con gái hiếu thảo, trong lòng nàng lúc nào cũng có ngài mà ngài còn không tin? Bây giờ chính tai ngài nghe được rồi đấy?” Người đàn ông không nói chuyện, phía sau lại có một người phụ nữ mặc bộ quần áo màu hồng đào cười tủm tỉm đi tới.
“Cha, di nương.” Giản Minh Thư đứng dậy hành lễ —— người tới ngoại trừ Giản Kim Hải, còn có di nương Chu thị.
Bởi vì trong nhà không có chủ mẫu nên chuyện nội trạch không có người lo liệu, hơn nữa Giản Minh Thư cũng lớn rồi không thể suốt ngày đi theo cha, cho nên 5 năm trước Giản lão gia mới nạp thêm người lương thiếp này, có lẽ cũng muốn sinh thêm một đứa con trai để thừa kế gia sản, nếu không gia sản cuối cùng về tay ai cũng chưa biết, Giản Minh Thư cũng không có lợi. Chu thị vào cửa 5 năm, cho đến năm ngoái mới sinh một đứa con trai, tưởng mẹ quý nhờ con nhưng không nghĩ đến Giản Kim Hải cũng vẫn chưa có ý định muốn nâng cho bà ta lên làm phu nhân, chỉ đưa đứa con trai này đặt dưới danh nghĩa của mẫu thân đã mất của Giản Minh Thư.
Chu thị cũng chưa nói gì, trên mặt vẫn luôn dịu dàng, đối xử với Giản Minh Thư cũng rất tốt.
“Hừ. Chiều quá nên nó mới như vậy, còn giận dỗi với cả cha nó, cha làm như vậy là vì ai? Còn không phải vì con sao!” Giản lão gia còn chưa xuống đài được, vừa nói dỗi vừa đi vào nhà, ngồi trên giường La Hán, lại nói, “Không phải làm canh cho cha sao, sao còn chưa đi lấy?”
Giản Minh Thư vẫy vẫy tay, để Tiểu Tinh Đình đi bê canh còn mình thì ngồi xuống đối diện phụ thân, còn để Chu thị ngồi xuống bên cạnh, lúc này mới nói: “Con hiểu cha muốn tốt cho con nhưng mấy người học hành đó toàn những kẻ cổ hủ, làm huyên náo như vậy, bên ngoài không biết có bao nhiêu kẻ chế giễu nhà chúng ta! Dưa hái xanh không ngọt, cha tội gì phải thế?”
Bảng hạ bắt tế đâu có dễ như thế, đây là việc sẽ bị người ta chê cười cả đời.
“Cũng không hẳn là vì con đâu. Mấy năm nay việc kinh doanh của nhà ta cũng chỉ đến như thế, nếu muốn phát triển thêm nữa thì phải có người trong triều nâng đỡ, người quen gì cũng đâu bằng con rể nhà mình?” Giản lão gia dùng nhẫn ngọc nạm vàng trên tay gõ xuống bàn, không nhịn được cảm khái, “Hơn nữa, con có nhìn trúng người bình thường không? Nếu nhìn trúng thì cũng đâu nhớ thương Lục Thảng ngần ấy năm? Cha thấy tên nhóc Lục Thảng này cũng không phải kẻ tử tế gì, không phải chỉ là một kẻ đọc sách sao, thiên hạ nơi nào mà chẳng có cỏ non, không được Lục Thảng thì cha đổi người khác cho con!”
“Khụ.” Chu thị ho hai tiếng để nhắc nhở —— từ trước đến nay Giản lão gia nói chuyện với con gái chưa bao giờ quan tâm đúng mực chính vì thế mới dạy ra một Giản Minh Thư có tính cách tùy hứng như vậy, cái gì “Thiên hạ nơi nào không có cỏ non”? Giản Minh Thư cũng đâu phải đàn ông.
“Khụ cái gì mà khụ, tôi nói sai gì chứ?” Giản lão gia hoàn toàn không cảm thấy chính mình nói sai, “Cũng thế, không được thì thôi. Con gái đừng lo lắng, cha sẽ nghĩ cách, cùng lắm thì lại tăng thêm hồi môn, cha cũng không tin không tìm được một đứa con rể tài giỏi!”
Lấy tiền đè người luôn luôn là cách làm của Giản lão gia—— chuyện có thể dùng tiền để giải quyết đều đơn giản.
“Cha ——” Giản Minh Thư kéo dài âm thanh, “Con chỉ có một yêu cầu, nếu cha muốn gả con cho ai thì nhất định phải có sự đồng ý của con mới được.”
Khi nàng nói chuyện có liếc nhìn Chu thị, Chu thị vẫn bình tĩnh ngồi yên, cười tủm tỉm.
Giản Minh Thư cũng có chút bội phục bà ta —— cha cho cho nàng hồi môn vốn dĩ đã rất phong phú, nếu lại muốn thêm có khi bỏ ra cả nửa Giản gia, thế nhưng Chu di nương lại thờ ơ sao?
————
Hầu hạ phụ thân ăn canh, dùng cơm, Giản Minh Thư nịnh nọt đến khi Giản lão gia vô cùng cao hứng mà về phòng, ngăn cách giữa hai cha con cuối cùng cũng không còn. Đã qua giờ ngọ, Giản Minh Thư muốn ngủ trưa, vừa mới muốn nằm xuống, bên ngoài truyền đến giọng nói —— “Anh mụ mụ đã trở lại. “
Giản Minh Thư lăn long lóc bò lên, khoác áo ngồi trên giường, sai người gọi bà vào phòng ngủ rồi đóng kín cửa lại.
Từ trước Anh mụ mụ là tỳ nữ của mẫu thân Giản Minh Thư, sau khi mẫu thân nàng qua đời thì Anh mụ mụ vẫn ở lại Giản gia chiếu cố Giản Minh Thư, là người mà Giản Minh Thư tin tưởng nhất.
“Rót cho Anh mụ mụ một ly trà nóng, thêm than vào chậu, lấy một cái đệm thật dày đến đây nữa.” Sau khi Giản Minh Thư phân phó người hầu thì mới quay sang nói với Anh mụ mụ, “Anh mụ mụ vất vả.”
Anh mụ mụ mới vừa về, đang lạnh đến môi tím lại, nghe vậy ôn nhu nói “Lão thân không sao, tạ ơn nương tử quan tâm.” Nói xong cũng không đợi người đem đệm tới mà nghiêm túc nói, “Lão thân làm theo lời phân phó của nương tử đi hỏi thăm ở xung quanh chùa Vân Hoa, quả nhiên có chút tin tức. Đứa trẻ mà Chu thị sinh kia, chỉ sợ không phải……” Bà lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng.
Trong lòng Giản Minh Thư đã có chuẩn bị nên cũng không quá kinh ngạc.
Chu thị là con gái vợ lẽ của một phú hộ trong thành, bởi vì gia đình làm ăn sa sút mới phải đến Giản gia làm thiếp. Tuy Giản Minh Thư cũng không phải đặc biệt quý mến bà ta nhưng cũng đối xử không kém, ngày thường cũng đối xử khách khí, hai người cũng nói chuyện được, Giản gia cho bà ta chi phí ăn mặc đều theo định chế của vợ cả, tất cả đều là tốt nhất. Bà ta cũng làm người quy củ, những việc trong nhà giao cho bà ta làm đều gọn gàng ngăn nắp, ngày thường cũng hay điều hòa quan hệ cha con Giản gia, hai bên đều nói tốt. Năm năm qua, Giản Minh Thư cũng có chút tình cảm với bà ta, nhưng người mà nàng tưởng thành thật lại có tâm cơ như vậy sao?
Đứa bé kia kịp thời sinh ra trước khi Giản Minh Thư đính hôn gả chồng giống như bà ta đã tính toán sẵn thời điểm mang thai. Chu thị gả vào Giản gia bốn năm không con, tại sao lại mang thai đúng vào lúc mấu chốt này? Nếu nàng nhớ không lầm, thời gian đó, mới khai trương một cửa hàng ở Lạc thành, phụ thân nàng thường đi giám sát bên ngoài, thời gian ở nhà cũng chỉ mấy ngày mà thôi, mà thời gian đó Chu thị lại thường xuyên ra ngoài, thắp hương bái Phật khắp nơi, hành tung cổ quái.
Đúng ra Giản Minh Thư cũng không để chuyện này trong lòng, cho đến khi đứa bé sinh ra, nàng mới cảm thấy có chút không thích hợp, âm thầm bắt đầu tra Chu thị. Chùa Vân Hoa chính là nơi mà Chu thị đi nhiều nhất, mỗi tháng bà ta sẽ đến chùa Vân Hoa thắp hương ít nhất hai ba ngày, ngay cả khi đứa bé mới sinh bị sốt cao cũng không ngăn cản được bà ta.
“Gần chùa Vân Hoa có một cái am gọi là Thủy Tiên, ngày thường không mở cửa, chỉ tiếp đón người quen. Mỗi lần Chu di nương đi chùa Vân Hoa, sau khi đuổi người hầu trong phủ, đều lẻ loi một mình đi am này. Am Thủy Tiên này, tôi cũng tìm người hỏi thăm rồi, không phải một cái am ni cô đứng đắn gì, thật ra là……” Anh mụ mụ chần chờ không nói, do dự có nên nói những chuyện bẩn thỉu này cho Giản Minh Thư nghe không.
“Ta biết.” Giản Minh Thư lại dứt khoát nói. Xuất thân gia đình thương nhân lại có người cha như Giản lão gia, những nơi như quan trường hay thương trường, nàng cũng có nghe qua một ít. Am Thủy Tiên này chỉ là ngụy trang còn thực ra làm buôn bán da thịt, đến đây đều là những người quan to xuất thân phú quý, hoặc đi mua vui, hoặc hẹn hò tình nhân trong am.
Anh mụ mụ không nói tiếp, chỉ thở dài nói, “Bốn ngày sau là ngày Chu di nương đi chùa Vân Hoa thắp hương.”
Giản Minh Thư sờ hộp phấn mà cha mới đưa cho nàng, sau một lúc lâu trầm mặc mới nói, “Chùa Vân Hoa ở gần trấn Tầm Dương, ngươi đi sắp xếp nói tâm trạng của ta không tốt, muốn đi Tầm Dương giải sầu, ba ngày sau xuất phát.”
Nàng phải nhanh chân đến xem, rốt cuộc Chu thị làm cái quỷ gì.
Tiểu Tinh Đình đang im lặng bên cạnh bỗng nhiên mở miệng, “Nương tử, lang quân Lục gia…… Hình như cũng xuất phát hôm đó, người không đi tiễn hắn sao?”
Giản Minh Thư sững sờ, một lát sau mới đóng nắp hộp phấn lại thật mạnh, chỉ nói, “Làm sao phải đi tiễn? Sau này, huynh ấy đi đường Dương quan của huynh ấy, ta đi cầu độc mộc của ta.”
Gặp nhau không bằng không thấy.
Tốt nhất là không dây dưa nữa.