[Băng Cửu/ABO] Trúc Tịch

Chương 1



Trong bóng đêm không một ánh sáng, âm thanh lưu chuyển.

Mấy tháng? Mấy năm? Hay là vài thập niên?

Thẩm Thanh Thu như vật nhỏ vô tri vô giác hoặc là nói hắn dần dần mất đi không đơn thuần chỉ là cảm giác đối với thời gian mà còn đối với thân thể này.

Nhìn, nghe, ngửi, xúc cảm…..

Trong bóng đêm trầm luân lâu dài hắn thậm chí cảm giác đối với quyền chỉ huy thân thể đều dần dần không thể kiểm soát.

Đã bị nhốt trong địa lao vài thập niên*, Lạc Băng Hà đột nhiên giúp hắn nối tốt tứ chi vào cơ thể nhưng hắn còn không có tới kịp xem thử linh kiện có phải hay không hàng nguyên gốc, liền bị ném tới nơi này.

* chỗ này không hiểu cho lắm, chắc muốn nói bạn Cửu đã ở trong địa lao được vài chục năm.

Một chút ánh sáng cũng không có, đôi mắt bất quá bây giờ chỉ là vật bài trí. Thẩm Cửu muốn duỗi tay sờ sờ mới biết được chính mình nguyên lai đang mở to đôi mắt.

Không biết là đang tức giận hay sợ hãi.

Trong bóng đêm, hắn duy trì tư thế dựa vào tường, không dám nhúc nhích chút nào.

Ai biết tiểu súc sinh kia sẽ thả đồ vật gì hại người chứ?

Đơn giản nhắm mắt lại, tùy ý chính mình nửa mộng nửa tỉnh hôn hôn trầm trầm.

Mới đầu hắn có thể tu đến trúc diệp khí vị, về sau cái mũi phảng phất hỏng rồi, nhớ lúc trước một sợi trúc hương phảng phất giống như ảo giác.

Dĩ vãng từng màn ở trong đầu hiện lên, cũng nói không rõ là cảnh trong mơ hay là hồi ức của chính mình.

Thẩm Thanh Thu quên đi những hồi ức nồng đậm đến mức không hòa tan được trong bóng đêm.

Từ trước tại thời điểm ở địa lao Lạc Băng Hà lâu lâu lại đến “Thăm” không ngừng tra tấn hắn. Khi đó hắn còn trên hết cố ý thật cẩn thận bảo hộ mạng của chính mình, sau khi xem qua đoạn kiếm huyền túc hắn luôn gắt gao nắm lấy sinh mệnh của chính mình như dây cương đột nhiên buông ra. Hắn lúc đó đối với mạng này cũng không nhiều hứng thú.

Được chăng hay chớ, Thẩm Thanh Thu đang đợi Lạc Băng Hà khi nào lăn lộn đủ rồi hoặc nói trắng ra một chút chính là chơi chán rồi.

Dùng thủ đoạn nhục nhã người cũng không mệt những cái đó tích bẩn sự. Đau đau cũng thành thói quen chẳng qua so với mặt khác càng ghê tởm chút thôi. Hắn ngược lại cảm thấy Lạc Băng Hà kỳ quái thế nhưng có loại người xách theo kẻ thù lên giường ham mê.

Hiện tại, kim đan trong người hắn hay những vết thương tàn phá thân thể đều bị tiểu súc sinh kia sửa được rồi, hắn có thể tồn tại thật lâu.

Thẩm Thanh Thu lại cảm thấy chính mình bất quá là ở trong bóng đêm đến hư thối. Đến ngày nọ trở thành một đống bạch cốt lại chờ đến ngày nọ biến thành một phủng hôi lẫn vào bùn đất.

Thẩm Thanh Thu cố ý muốn chết, cửa lại mở cho hắn.

Ngoài cửa ánh mặt trời rực rỡ đối với người như hắn đã hình thành thói quen đắm chìm trong bóng đêm lại làm hai mắt hắn có chút lóa, chạm nhau trong nháy mắt liền bị kích tới ra nước mắt, cho dù nhắm mắt gần ánh sáng đều có chút chịu không nổi, đành phải nâng đôi tay cứng đờ lên che đậy.

Hắn không chú ý đến ánh mặt trời chiếu tới trên người.

Chợt, hắc ám trọng lâm hắn hòa hoãn hồi lâu mới có thể mở mắt ra.

Cách đó không xa có ánh sáng đỏ nổi tại không trung, nhìn chăm chú thật lâu sau, Thẩm Thanh Thu đầu óc chậm rì rì phản ứng lại, đó là Thiên Ma tội văn.

Là Lạc Băng Hà.

“Sư tôn gần đây có tốt không?”

Trước sau như một miệng lưỡi hài hước, Thẩm Thanh Thu cơ hồ có thể đoán được vẻ mặt của y nhất định là cười đến sung sướng mà tàn nhẫn.

Thẩm Thanh Thu theo thói quen tính gọi một tiếng “tiểu súc sinh” mà đáp lại nhưng há mồm lại không phát ra một chút âm thanh.

Bị nhốt trong bóng đêm lâu dài, thời gian dài cô độc tuyệt vọng, nên hắn không phát ra âm thanh.

Không có gì ghê gớm, Thẩm Thanh Thu ngậm miệng lại thậm chí thả lỏng chờ Lạc Băng Hà hành động.

“Hôm nay như thế nào sư tôn lại ngoan như vậy?”-Ma Tôn nhướng mày ngạc nhiên nói.

Thấy Thẩm Thanh Thu không có phản ứng, hồng quang chợt sáng Lạc Băng Hà đột nhiên kề sát vào rất nhiều, thở ra nhiệt khí ở tai của Thẩm Thanh Thu cảm giác chết lặng chậm rãi thức tỉnh, hắn ngửi được tinh hương của Thiên Càn.

Trước sau như một hắn chán ghét cái hương vị này.

Thẩm Thanh Thu thể chất đặc thù, làm Trung Dung, hắn kỳ thật vẫn luôn đều có thể ngửi được hương vị tin hương nhưng sẽ không chịu sự ảnh hưởng của tin hương.

Có lẽ, nếu đặc thù này dừng trên người ở mặt khác của Trung Dung là cực may mắn nhưng với Thẩm Thanh Thu này càng là như đêm khuya tỉnh mộng khi lăng trì hắn bằng một cây đao, nhắc nhở hắn một ít không bỏ xuống được sự tình.

Nhiệt khí chậm rãi chuyển qua sau cổ, lại có vài phần ôn nhu triền miên ý vị, Lạc Băng Hà ở vị trí tuyến thể giống Khôn Trạch thật sâu ngửi một chút, “Sư tôn, người hiện tại là Khôn Trạch, minh bạch sao?”.

Minh bạch cái rắm.

Trước tiên Trung Dung Thẩm Thanh Thu đem lời nói của Lạc Băng Hà ở trong đầu từ từ xoay ba vòng.

Đem ra một cái kết luận, tiểu súc sinh điên rồi.

Hắn còn không biết Lạc Băng Hà làm cái gì, về sau nhật tử cũng không để ý thẳng đến biến cố phát sinh——- ông trời ai quán trêu đùa hắn.

Chuyện sau đó không cần nhiều lời.

Đối với Thẩm Thanh Thu nói tới, lần này thế nhưng so với vài lần trước dễ chịu một chút, hắn cảm giác chết lặng hơn phân nửa, còn sót lại một chút chậm rì rì truyền tới trong đầu, không rõ lắm.

Thậm chí đều không cần cố nén ra tiếng, hắn vốn dĩ liền phát không ra âm thanh.

Hắn cảm thấy chính mình là một du hồn, phiêu ở không trung, đờ đẫn nhìn ở phía dưới đang tiến hành sự việc hoang đường.

Còn có lúc rảnh, rút ra kết luận có tinh thần cảm thán một tiếng, súc sinh không hổ là súc sinh, gian thi loại sự tình này đều có thể làm rất có hứng thú.

………..

Lần đầu edit mong mọi người thông cảm

Mình hiểu sao sẽ edit như vậy. Còn những chỗ không hiểu thì sẽ để nguyên văn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.