[Quy tắc của công chúa] Điều thứ bảy: “Rơi vào hoàn cảnh nào cũng không được thét chói tai, kinh hoảng, xin hãy giữ gìn thục nữ.”
Milleres bị tiếng thét chói tai làm tỉnh giấc, toàn bộ cảm giác buồn ngủ bị quét sạch, hắn nhanh chóng đứng dậy, thấy Giselle đang sử dụng hoả cầu một cách bừa bãi, vội vàng ngăn y lại, rút bội kiếm ra che trước mặt Giselle.
“Làm sao vậy, Giselle?” Milleres hơi kinh hoảng hỏi.
“Ta thấy một đôi mắt sáng trưng màu xanh lục nhìn ta chằm chằm.” Giọng của Giselle bé dần lại.”À.” Milleres thầm thở phào nhẹ nhõm: “Có lẽ là ma thú, ngươi hoảng lên làm gì.”
Giselle tức giận bất bình nói: “Ta cũng không có nhát gan như vậy. Nhưng mà…” Y ngừng lại một chút: “Sao ta lại không thấy ma thú.”
Giselle quả quyết: “Ta đã nói là quỷ, nhất định là quỷ!”
Miileres đảo mắt xem thường, không thèm tranh cãi với y. Lúc này, mặt đất dưới chân đột nhiên lại lồi lên một cục, Milleres thấy rõ là một con bò cạp, cái đuôi của con bò cạp kia đâm thẳng về phía hắn.
“Keng!” Milleres dùng kiếm chặn lại. Trong nháy mắt, con bò cạp kia lại biến mất tiêu.
Giselle bình tĩnh lại: “Đó là một con bò cạp hả? Cái đầu lớn quá.”
“Độc vĩ hạt.” Milleres nói: “Ma thú cấp ba, lớn bằng một con chó nhỏ, đuôi có kịch độc, vỏ ngoài cứng cáp, dưới bụng mềm, giỏi ẩn nấp, chuyên dùng ma pháp hệ thổ, thích sống đơn độc. Ngươi phải cẩn thận nó đột nhiên chui từ dưới đất lên đấy.” (độc vĩ hạt: con bò cạp đuôi có nọc độc)
“Được, chờ nó thò ra ta liền thiêu cháy nó.” Giselle hăng hái cười.
“Ngươi chỉ cần bảo vệ bản thân thôi, ta có thể giết nó.” Milleres mắt tinh, thấy được một đám đất nhỏ hơi nhô lên, vận hành đấu khí toàn thân lên, trên người Milleres phát ra ánh sáng màu bạc, hắn không chút do dự đâm tới chỗ kia, nhưng chỉ đâm phải cái hố to khoảng nửa mét.
Con bò cạp kia cũng hiện hình, vô số khối đất bay về hướng Milleres. Đấu khí của Milleres ngưng tụ thành một tấm khiên, chặn lại những khối đá kia, hắn hung hăng chém về phía độc vĩ hạt, muốn chém nó thành hai nửa.
Độc vĩ hạt cũng né tránh một chút, nhưng vẫn bị đấu khí đánh trúng. Giselle thì phóng ra mưa tên lửa dày đặc, bay thẳng về phía độc vĩ hạt.
Phía trên độc vĩ hạt nhanh chóng xuất hiện một tường đất, chặn lại mưa tên lửa dày đặc kia.”Đáng ghét.” Giselle tạo ra một tường lửa chặn lại nhưng khối đất đang bay tới.
Như vậy tiêu hao rất nhiều tinh thần lực của y, y nghĩ thầm.
“Đừng công kích trực diện với nó.” Milleres lại tạo một luồng đấu khí, thành công chém bay con độc vĩ hạt kia, thừa dịp nó còn chưa đứng dậy, liền đâm vào cái bụng mềm của nó.
Lại có một tường đất che ở trước mặt, nhưng đấu khí của Milleres đã phá vỡ tường đất một cách nhanh chóng, mũi kiếm chuẩn xác đâm vào bụng của độc vĩ hạt.
Độc vĩ hạt giãy giụa vài cái, ánh sáng màu xanh lục trong mắt dần tối lại, biến thành màu tro.Milleres dùng kiếm mổ con độc vĩ hạt ra, lấy ra một khối đá.
Giselle tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
Milleres: “Ma hạch. Ma hạch của ma thú.”
Giselle: “Vậy sao lần trước ngươi không lấy ma hạch của con sói kia ra?”
Milleres bình tĩnh nói: “Quên.”
“Giselle: “……..”
Milleres đá thi thế của độc vĩ hạt ra phía sau, nói: “Xem ra về sau phải thay phiên gác đêm rồi.”
Giselle lập tức giơ tay: “Ta sẽ không phải gác đi, ta mảnh mai như vậy mà!”
Milleres: “……..” Khí phách nam tử hán của ngươi lúc đánh băng lang ba mắt đâu rồi?!”
Milleres tuyệt tình từ chối: “Ngươi gác nửa đêm trước, ta gác nửa đêm còn lại tới sáng.”
Giselle cắn góc váy: “Vậy nếu ta ngủ quên thì sao?”
Mặt Milleres không đổi sắc: “Ngươi ngủ quên sẽ bị ăn thịt.”
Giselle rơm rớm nước mắt: “Ỳ ỳ ỳ, ngươi còn nói yêu người ta, rốt cuộc là yêu ở chỗ nào hả?! Thế mà lại bắt người ta gác đêm! Trong truyện cổ tích không phải đều nói hoàng tử yêu thương công chúa, tự mình xử lý hết thảy sao?!”
Milleres hung hăng túm lấy tay Giselle: “Ngươi nhớ kỹ cho ta, ta không phải là hoàng tử, ngươi cũng không phải là công chúa.”
Trái tim bé nhỏ của Giselle bị hoảng sợ mà đập thình thịch, con ngươi màu đổ ôn nhu của Milleres giờ trông lại rất khát máu.
Sắc mặt của Giselle dịu lại: “Đừng sợ ta, chỉ là ta ghét ngươi luôn đắm chìm trong ảo tưởng về hoảng tử, lấy ta so sánh với hoàng tử, ta vĩnh viễn không thể trở thành hoàng tử, nhưng ta sẽ làm được hết thảy những việc mà hoàng tử không làm được.”
Giselle mở miệng nói lí nhí: “Ta… Ta sẽ không vậy nữa.”
Tiếc là lời của Giselle chưa bao giờ đáng tin cả.
Sau đó Milleres gác nửa đêm còn lại, khi mặt trời ló rạng, rốt cuộc thì Milleres cũng không chịu được nữa, đẩy Giselle một cái, mình thì nằm xuống.
Giselle bị gọi dậy cũng không giận, gối đầu lên bả vai của Milleres tiếp tục ngủ.
Chờ khi hai bọn họ cùng tỉnh dậy, âm thanh kháng nghị từ trong bụng đã doạ chim chóc bên cạnh bay đi.
Milleres tức giận chọc Giselle: “Không phải là ta đã gọi ngươi dậy rồi à?!”
Giselle ngáp một cái: “A ——– Ta liền ngủ tiếp a.”
Milleres: “Nếu ma thú tới đây thì sao hả?”
Giselle đi tới một cây gần đó, hái được trái cây, lau vài cái, nói: “Ban ngày không có ma thú, cho dù có ma thú, ta thà bị ăn còn hơn là buồn ngủ.”
Milleres thực sự muốn đánh chết con thỏ con này, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống.
Hắn cảm thấy mình quả thực rất yêu Giselle, còn ai có thể nhịn mười mấy năm không đánh chết Giselle giống như hắn chứ.
Hắn thật vĩ đại.
Milleres đứng dậy, giữ chặt tay dính đầy nước trái cây của Giselle, lãnh đạm nói: “Ngươi cẩn thận một chút, bất kỳ một con gì ở đây cũng có thể là ma thú.”
Giselle nhìn con kiến trên mặt đất nói: “Bọn chúng cũng vậy hả?”
Milleres không nhìn mà nói: “Bất kể con gì.”
Giselle không nghe được lời này, y còn đang bận chơi đùa con kiến nhỏ trên tay.
Milleres tức giận ném con kiến của y xuống đất: “Ngươi nghiêm túc chút cho ta, nơi này chính là rừng rậm Cablin, bên trong ma thú dạng gì đều có thể có! Ngươi phải luôn cẩn thận!”
Giselle đau buồn nhìn Milleres, Milleres cảm thấy mình có phải đã quá nặng lời hay không, đang muốn ôn nhu hơn chút thì chợt nghe thấy Giselle nói như này: “Ngươi đã làm nó ngã chết rồi……”
Milleres nhìn chằm chằm Giselle.
Giselle cũng nhìn chằm chằm Milleres.
Cuối cùng Milleres thở dài, hắn không nên hy vọng xa vời rằng hai người bọn họ cũng tần số não.Não tàn là không thể trị.
Mà Giselle vẫn còn ỳ ỳ ỳ: “Còn con suối nhỏ của ta nữa, không phải ngươi nói hôm nay có thể thấy sao?”
Milleres: “Nếu ngươi dậy sớm thì hiện giờ có thể thấy được.”
Khi trời về chiều, Giselle cũng đã nhìn thấy con suối nhỏ như hy vọng.
Con suối nhỏ kia không rộng, nhưng rất trong, thoạt nhìn hình như sâu tới đầu gối. Trên mặt suối sáng lấp lánh như con đường nhỏ trải vàng.
Giselle nhìn thấy dòng suối nhỏ, hoan hô một tiếng, lập tức nhảy xuống dòng suối, mới phát hiện dòng suối không hề nông như y nghĩ, nước suối tới ngực y chứ không phải tới đầu gối.
Giselle ở trong nước hét: “Milleres, ngươi cũng xuống luôn đi!”
Vẻ mặt Milleres bất đắc dĩ nói: “Ngươi không cởi quần áo mà đã nhảy xuống rồi à, tí lên ngươi định mặc cái gì?!”
Giselle tuỳ tiện nói: “Không mặc a, cũng chẳng lạnh.” Milleres nhìn ngực y,đột nhiên hắn thấy hơi xấu hổ.
Đột nhiên hắn nhớ mình cũng là nam, sảng khoái nói: “Hai người đều là nam mà! Sợ cái gì!”
Milleres chậm rì rì cởi quần áo trên bờ, một cái, hai cái. Cơ bụng rắn chắc của hắn hiện ra, tiếp theo là cơ ngực.
Cơ ngực thì Giselle đã xem qua rồi, vì thế y bắt đầu đánh giá cơ bụng của Milleres. Một, hai, ba, bốn, năm, sáu khối cơ bụng. Y lại cúi đầu nhìn của mình, dĩ nhiên là phẳng lì…….
“Rầm” một tiếng, Milleres cũng nhảy xuống nước. Giselle thấy kỵ sĩ tới gần, miệng lưỡi thấy hơi khô. Có thể nói toàn thân Milleres đều có bắp thịt, nhưng cũng không khó coi, mỗi một khối bắp thịt đều vừa đủ, làn da của Milleres cũng không có màu đen như nhiều võ phu khác, mà có màu hơi trắng.
Giselle lén liếc mắt nhìn làn da của mình một cái, ừm, trắng hơn nhiều so với Milleres.
Không đúng, vì sao y phải dùng từ “nhìn lén” chứ?
Milleres tới đây, chọc chọc đầu y: “Lại phát ngốc cái gì đấy. Nhanh tắm đi, tắm xong còn đi tiếp.”
Giselle vươn móng vuốt của mình, bắt lấy đồng đồng của Milleres: “Ha, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Mặt Milleres đỏ bừng.
Hắn nhanh chóng cướp lại đồng đồng của mình, mặt đỏ tai hồng mà hét lên: “Giselle, ngươi có biết đó chính là hành vi lưu manh không hả? Đã nói là bộ phận này không thể để người khác tuỳ tiện sờ mà!”
Giselle: “Hả?” Y cởi quần áo của mình ra, nói: “Cùng lắm thì ta cũng cho ngươi sờ là được chứ gì.”
Mái tóc dài màu đỏ tía của Giselle uốn lượn trước ngực, giống như tô điểm cho hai điểm nhỏ trước ngực y. Bên dưới, làn nước trong suốt khiến cái đồng đồng phấn nộn không có động tĩnh gì kia hiện rõ, nó đang im lặng ngủ đông. Y không hề thấy ngượng ngùng chút nào, cứ loã lồ như vậy trước mặt Milleres.
Milleres thề là hắn nghe được tiếng nuốt nước miếng của mình.