Nhìn Trần Mặc đang đứng đó cầm cây kem, Nguyễn Manh nhẹ bước đi đến, cầm lấy cây kem màu hồng, giọng cô nhẹ nhàng, “Cảm ơn cậu, vậy mà cậu còn nhớ tớ thích vị dâu nhất, haha…”
Nói xong cô lại cầm lấy hai cây màu trắng và vàng đưa cho Trần Nhiên và Tần Nam, “Nào, vị kem yêu thích của hai người đây!”
Trần Nhiên vui vẻ cầm lấy cây kem, hiển nhiên cậu bé không cảm thấy bầu không khí có gì không đúng. Tần Nam cũng mỉm cười, bà cầm lấy cây kem từ tay Nguyễn Manh.
Vừa rồi cảm xúc lẫn lộn, bà chỉ biết nhiều lời phàn nàn, không nghĩ tới Trần Mặc sẽ cảm thấy như thế nào.
Ngay từ khi còn nhỏ, Tần Nam đã không hiểu được suy nghĩ của cậu. Người cũng như tên, trầm mặc lặng lẽ, như thể cậu không quan tâm đến bất cứ ai, bất cứ thứ gì.
Bà không nghĩ cậu có thể nhớ được vị kem mà người khác thích ăn.
Lúc này, cây kem trong tay bà như một củ khoai lang nóng hổi, làm bà mất luôn cảm giác muốn ăn.
Thời gian còn lại, vì để tránh phải ở cùng một chỗ với Trần Mặc mà Tần Nam đã dắt Trần Nhiên đi chơi, đổi lại Nguyễn Manh và Trần Mặc ngồi chờ trên ghế.
Nguyễn Manh cũng không đi chơi nữa, cô lặng lẽ ngồi cùng Trần Mặc. Trần Mặc cầm kem trên tay, một lúc sau cậu ném thẳng nó vào thùng rác. Đôi mắt cậu rơi vào khoảng trống, mờ mịt…
Tần Nam và Trần Nhiên vẫn đang chơi vui vẻ, nhưng Nguyễn Manh biết, Trần Mặc hẳn rất buồn.
Những lời vừa nãy của Tần Nam cô nghe còn khó chịu, vậy Trần Mặc cảm thấy thế nào?
Tự kỷ? Hai từ này vẫn còn xa lạ đối với Nguyễn Manh, nhưng Nguyễn Manh biết, cậu không nói gì không có nghĩa là cậu không cảm thấy, không có nghĩa là cậu sẽ không bị tổn thương.
Trần Nhiên vui vẻ chơi hết tất cả các trò chơi mà cậu bé thích.
Buổi trưa, Trần Nhiên lại làm nũng muốn ăn KFC, tất nhiên Tần Nam sẽ chiều theo ý cậu.
Nguyễn Manh và Trần Mặc cũng đến KFC. Tần Nam đi đến quầy thu ngân, Trần Mặc, Nguyễn Manh và Trần Nhiên ngồi chờ trên ghế.
Trần Nhiên khó có thể ngồi yên, cậu bé muốn chơi trò chơi trên di động của Nguyễn Manh.
Ba người ngồi gần cửa sổ ngay chỗ ra vào.
Mọi người đến rồi đi. Nhiều người lại đứng chờ một lúc.
Nguyễn Manh xinh đẹp tràn đầy sức sống, Trần Mặc lại là thiếu niên cao ngạo được ông trời ưu ái. Trần Nhiên mặc dù còn nhỏ nhưng cũng rất đáng yêu, tổ hợp ba người vô cùng thu hút ánh mắt của người khác.
Tần Nam đã quay lại, tay bà bưng một khay khá lớn, là suất ăn dành cho gia đình, nhìn Trần Nhiên mắng yêu, “Lại nghịch di động hả? Chơi nhiều không tốt cho mắt đâu.”
Lúc nhỏ Nguyễn Manh rất thích chơi game nhưng cô không bị cận thị, nhưng nghe Tần Nam nói thế, cô ngại ngùng lấy lại di động.
Tần Nam dường như muốn bù đắp cho những lời mà mình nói vừa nãy, bà lấy một miếng đùi gà rán đến trước mặt Trần Mặc.
Trần Mặc cúi đầu, nhìn chằm chằm vào miếng đùi gà, nửa phút sau, cậu cẩn thận đặt miếng đùi gà vào một mảnh khăn giấy, bắt đầu nghiêm túc ăn.
Tần Nam thấy vậy, thở ra một hơi. Theo như Nguyễn Manh biết thì cậu không ăn đồ ăn vặt kiểu này, lại càng không thích chạm vào đồ mà cậu ghét bỏ.
Nhưng bây giờ, cậu đang ăn miếng đùi gà giống như đây là món ăn ngon nhất thế giới, mắt cậu hiện lên vẻ mãn nguyện khó có thể thấy. Chắc là vì đây là thứ mà Tần Nam cho cậu.
Căng da bụng thì trùng da mắt, sau khi ăn trưa xong thì Trần Nhiên đã buồn ngủ. Tần Nam thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
Trên đường về nhà, Trần Mặc vẫn như cũ không nói gì, cậu chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng Nguyễn Manh có thể cảm thấy tâm trạng hiện giờ của cậu rất tốt. Thật là dễ thỏa mãn mà.
– ———–
Thời gian cuối tuần trôi nhanh như một cơn gió.
Thứ hai, Nguyễn Manh lại căng thẳng bước vào lớp.
Trong lớp, ủy viên văn nghệ đang đứng trên bục giảng, nói, “Tuần tới trường sẽ tổ chức một buổi biểu diễn. Tôi hy vọng mọi người sẽ tích cực đăng ký tham gia, ca hát hay nhảy múa đều được cả.”
Mặc dù Nguyễn Manh là người hoạt bát, thích nơi náo nhiệt nhưng cô không giỏi về mấy khoản này. Nếu là thi nhảy xa hoặc nhảy cao thì cô còn có thể xem xét a.
Có một vài người giơ tay, Nguyễn Manh lướt nhìn, một trong số đó là Tần Dương.
“Tần Dương, Tần Dương, Tần Dương…”
Mấy nam sinh ngồi dưới đồng loạt hô tên cậu ta. Tần Dương rất nổi tiếng, dường như tất cả các nam sinh trong lớp đều có quan hệ tốt với cậu ta.
Nguyễn Manh hỏi nam sinh bàn trước, “Mấy cậu hô tên Tần Dương làm gì?”
Nam sinh bàn trên quay xuống trả lời cô, “Cậu không biết à, Tần Dương là một nhân vật phong vân trong trường trung học cơ sở. Cậu ta tham gia rất nhiều chương trình văn nghệ như thế này. Hát hay, chơi ghi-ta tốt, mấy nữ sinh rất thích dáng vẻ như vậy. Tôi không biết có bao nhiêu nữ sinh đang theo đuổi cậu ta nữa.”
Nguyễn Manh hoàn toàn không có kiến thức với vấn đề này, cô hứng thú trả lời, “Tuyệt thật đấy, tôi phải tham gia náo nhiệt mới được.”
Nói xong, cô theo hai nam sinh trước mặt hô tên Tần Dương. Nghe thấy tiếng Nguyễn Manh, Trần Mặc bất giác ngẩng đầu lên nhìn cô. Lúc đó mặt Nguyễn Manh đỏ lên vì phấn khích, cô hâm mộ nhìn Tần Dương đến hai mắt phát sáng.
Trần Mặc nhìn Tần Dương, ánh mắt đăm chiêu.
Tần Dương vẫy vẫy tay với Nguyễn Manh, cậu ta mỉm cười tự tin. Trần Mặc nhanh chóng rút lại ánh mắt, cậu cảm thấy Nguyễn Manh hét ngày càng dữ dội.
Cậu nhìn chằm chằm vào “Tính toán cấp cao” trên bàn, một lúc sau cũng chưa lật đến trang thứ hai.
Ủy viên văn nghệ ghi tên những người tham gia, nói, “Hạn chót để đăng ký là chiều thứ sáu này, ai muốn đăng ký có thể nói trực tiếp với tôi.”
Sau khi đi học về, Trần Mặc lặng lẽ đi lên lầu.
Trần Nhiên có một cây đàn guitar nhỏ, trước đây cậu bé thích học đàn nên đã mua nó. Kết quả là, chỉ sau hai ngày, cây đàn bị vất ở trong góc nhà kho.
Trần Mặc lại đi xuống tầng dưới, mở cửa nhà kho, tìm cây đàn mang về phòng.
Lúc mua đàn thì sẽ có cả bản hướng dẫn sử dụng kèm theo.
Trần Mặc lấy cuốn sách ra, cẩn thận đọc.
Một giờ sau cậu cũng đọc xong. Cậu cầm cây đàn, gảy dây theo cách mô tả trong cuốn sách, cậu tìm thấy một bản nhạc tiếng Anh khá hay, bắt đầu chơi.
Tiếng ồn ở tầng dưới rất to. Một là tiếng phim hoạt hình của Trần Nhiên, một là tiếng từ TV đang phát chương trình truyền hình, không ai chú ý đến tiếng đàn của Trần Mặc. Cậu luyện tập đến 9h30, giờ này Trần Nhiên đã chuẩn bị đi ngủ.
Bây giờ cậu đã có thể chơi một bản nhạc đơn giản.
Sáng sớm hôm sau, Trần Mặc và Nguyễn Manh đã đến trường. Nguyễn Manh đưa cặp của cô cho Trần Mặc mang vào trước, còn mình một đường đi đến nhà vệ sinh.
Trần Mặc dừng lại ở cửa hơn mười giây mới bước vào lớp. Bây giờ vẫn còn sớm, trong lớp không có mấy người.
Trần Mặc đi thẳng đến chỗ ủy viên văn nghệ, ủy viên văn nghệ lớp đặc biệt là một nữ sinh. Cô ấy nhìn cậu bạn học ngày ngày im lặng đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô ấy có hơi ngạc nhiên, “Trần Mặc, cậu có chuyện gì muốn nói à?”
Trần Mặc nói, “Đăng ký.”
Tiêu hóa hết lời Trần Mặc vừa nói, ủy viên văn nghệ hỏi lại như chưa nghe rõ, “Ý cậu là buổi biểu diễn văn nghệ?”
Trần Mặc gật đầu.
“Cậu muốn biểu diễn cái gì?”
Trần Mặc trả lời rất ngắn gọn, “Hát.”
Ủy viên văn nghệ mỉm cười, “Không nghĩ tới ngoài học tập cậu còn có thể ca hát.”
Trần Mặc thấy cô ấy đã ghi tên mình vào cuốn sổ, cậu trở lại chỗ ngồi. Ủy viên văn nghệ nói với theo, “Đạo cụ phải tự chuẩn bị từ trước nha bạn học.”
Trần Mặc không trả lời lại.
Ủy viên văn nghệ nhìn cậu mà lắc đầu. Đúng là một người kì quái. Mặc dù thành tích học tập xuất sắc, hơn nữa lại vô cùng đẹp trai, nhưng tính cách quá nhàm chán đi.
Trần Mặc vừa ngồi vào chỗ thì Nguyễn Manh cũng đã trở về, cô không biết chuyện cậu đăng ký biểu diễn văn nghệ.
Cho đến thứ sáu, tối nào Trần Mặc cũng luyện tập. Hôm biểu diễn, chủ nhiệm lớp đến rất sớm, xếp bàn thành vòng tròn, để lại không gian ở giữa để biểu diễn.
Nguyễn Manh ngạc nhiên, không ngờ lớp cô còn có người biết nhảy hiphop nha, càng về sau tiết mục lại càng cuốn hút, Nguyễn Manh xem đến chăm chú.
Tiết mục thứ sáu là của Tần Dương. Ngoại hình đẹp trai toả nắng, giọng hát mạnh mẽ cuốn hút.
Nguyễn Manh nhìn đám nữ sinh đang điên cuồng cổ vũ, nghĩ chắc chắn lần này cậu ta lại thu về được không ít fan nữ cho xem.
Diễn văn nghệ đã được một giờ, mọi người cũng dần mất hứng thú.
Cuối cùng, ủy viên văn nghệ thông báo tiết mục cuối cùng, “Mọi người cùng thưởng thức buổi trình diễn cuối cùng của tối nay, bản solo “SOUND of Silicence” của Trần Mặc.”
Trần Mặc đang ngồi bên cạnh Nguyễn Manh đột nhiên đứng dậy, cầm lấy cây đàn đặt bên cạnh bục giảng mà không nhìn cô. Nguyễn Manh khỏi phải nói là đang vô cùng ngạc nhiên.
Trần Mặc đứng thẳng, khí chất trong trẻo sạch sẽ, đường nét khuôn mặt thanh tú, trông giống như một chàng hoàng tử bước ra từ thế giới cổ tích.
Nữ sinh trong lớp hét lên phấn khích, trái tim Nguyễn Manh không tự chủ mà đập dồn dập.
Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên Trần Mặc biểu diễn trước mặt mọi người. Quen biết nhiều năm như thế, ngoại trừ thỉnh thoảng nghe qua giọng của cậu, cô chưa bao giờ nghe cậu hát.
Trần Mặc không nhìn ai, ngồi vào ghế, tay trái giữ chặt cây đàn, mặt không có bất kỳ biểu cảm nào. Sau khi điều chỉnh micro, cậu nhanh chóng nhìn về hướng của Nguyễn Manh.
Đồng tử Nguyễn Manh giãn ra, miệng cô hơi hé mở, biểu cảm này giống như ngạc nhiên và… kỳ vọng.
Khóe miệng Trần Mặc khẽ nhếch lên.
Cậu nhắm mắt lại, bài hát vang lên, mọi người lập tức im lặng. Khi cậu hát, giọng hát trong trẻo làm mọi người nghe đến say sưa. Đây là lần đầu tiên Nguyễn Manh nghe cậu hát. Mặc dù cô biết Trần Mặc là thiên tài, nhưng cô không ngờ cậu lại giỏi âm nhạc đến vậy.
Người trên sân khấu khiến cô cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Mặc dù hai người lớn lên cùng nhau, làm bạn với nhau hơn mười năm, cô chưa bao giờ nhìn thấy cậu như lúc này. Giọng hát của cậu giống như con người cậu, khiến trái tim mọi người bình tĩnh lại. Vô thức, bài hát đã kết thúc.
Trần Mặc mở mắt ra, đôi mắt cậu nhìn thẳng vào đám đông, ánh mắt chính xác dừng ở chỗ Nguyễn Manh. Đôi mắt cô lúc này giống như mang cả bầu trời đêm, đầy ánh sao.
Bây giờ cậu mới hiểu ra, cậu tham gia buổi diễn văn nghệ này chỉ để dành lấy sự chú ý của cô, muốn cô chỉ nhìn một mình cậu mà thôi.
________
Dự là tính chiếm hữu của bạn Mặc cũng không hề nhẹ