Bạn Trai Thiên Tài

Chương 15



Edit: Thanh Nhàn

Beta: Chin

Trần Mặc cầm lấy tờ giấy trắng bên cạnh, bắt đầu viết các bước giải lên đó, sau đó đẩy sang cho Nguyễn Manh.

Nguyễn Manh lập tức hiểu bài sau khi xem xong, “Thì ra là vậy!”

Trần Mặc lấy lại tờ giấy viết tiếp một câu hỏi lên đó. Đối với Nguyễn Manh, cậu dường như luôn rất kiên nhẫn.

Sau khi hoàn thành bài toán, Trần Mặc bắt đầu giảng về hóa học. Nguyễn Manh cảm thấy Trần Mặc còn giỏi hơn cả giáo viên nữa.

Sáng sớm hôm sau, Trần Mặc đẩy xe đạp ra, thấy Nguyễn Manh đang đứng giữa đường chờ. Sau khi cậu đẩy xe qua, Nguyễn Manh tự nhiên ngồi lên ghế sau.

Trần Mặc sững người nhìn cô, Nguyễn Manh mở to đôi mắt long lanh nước, ngây thơ hỏi, “Cậu còn ngây người cái gì, trễ bây giờ?”

Nhìn Nguyễn Manh như thế này, Trần Mặc nuốt câu “Tôi chỉ đưa cậu một lần” vào rồi đành quay đầu lại đạp xe.

Nguyễn Manh che miệng cười khúc khích sau lưng Trần Mặc, trêu chọc cậu cũng khá vui đấy chứ.

Đến khi kiểm tra khảo sát vào thứ sáu, Nguyễn Manh vẫn chưa sửa xe, cô nghịch ngợm ngồi lì trên xe Trần Mặc đi học hàng ngày.

Thứ sáu, bài kiểm tra bắt đầu làm từ tiết tự học, bài kiểm tra này chỉ dành riêng cho lớp đặc biệt.

Trời bắt đầu ngả màu, giờ kiểm tra cuối cùng cũng kết thúc. Triệu Văn Hách đợi bên ngoài một lúc lâu, thấy cô đi ra thì ngay lập tức đến hỏi, “Thế nào, có tự tin cậu sẽ không đứng chót không?”

Nguyễn Manh liếc cậu ta, “Cậu không thể hy vọng tớ sẽ tốt hơn à, Trần Mặc đã giúp tớ học thêm trong thời gian này, chắc chắn sẽ tốt hơn trước đây.”

Triệu Văn Hách vỗ vai cô, “Vẫn còn sớm, đi thôi, đi chơi bóng nào.”

Nguyễn Manh duỗi lưng, “Nhưng lần này tớ vẫn cảm thấy hơi lo.”

Cô nhìn Trần Mặc, cậu vừa đi ra khỏi lớp, lơ đãng hỏi cậu, “Tớ muốn đi chơi bóng đá với Triệu Văn Hách, cậu có đi không?”

Triệu Văn Hách nghĩ Trần Mặc sẽ lắc đầu, cậu chưa bao giờ thấy Trần Mặc tham gia vào mấy trò này đâu.

Nhưng cậu ta ngàn vạn lần không ngờ được, lần này Trần Mặc vậy mà lại gật đầu, “Đi.”

Nguyễn Manh không nói gì thêm, đẩy vai Triệu Văn Hách đi đến sân bóng. Triệu Văn Hách dựa xe đạp vào hàng rào sắt bên ngoài sân vận động, sau đó vào sân với Nguyễn Manh.

Đã có cả tá người bên trong, hai trong số họ là người trong lớp của Nguyễn Manh.

Trong lớp đa số chỉ lo học tập, nhiều người ít giao tiếp với các bạn trong lớp. Một trong những nam sinh cao lớn và đẹp trai đi đến, bắt chuyện với Nguyễn Manh, “Nguyễn Manh, sao cậu lại ở đây?”

Nguyễn Manh nhớ là cậu bạn này tên Tần Dương, học cùng lớp với cô.

Mặc dù trong lớp cậu ta khá nổi bật, nhưng thực tế hai người chưa từng nói chuyện.

Nguyễn Manh mỉm cười lịch sự,

“Chơi bóng đá!”

Tần Dương nhướn mày, “Cậu biết chơi bóng đá sao?”

Nguyễn Manh cũng nhướn mày, “Đừng coi thường tớ.”

Triệu Văn Hách đi đến, vỗ vai Nguyễn Manh, “Đừng đánh giá thấp cậu ấy, cậu ấy chơi bóng từ nhỏ đấy!”

Tần Dương mỉm cười, khoe hàm răng gọn gàng và trắng sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, “Vậy thì chơi cho tốt đấy.”

Nguyễn Manh cởi áo khoác đồng phục, bên trong chỉ để lại chiếc áo len màu đen, “Được thôi.”

Cô cầm áo khoác, đưa nó cho Trần Mặc đứng cách đó không xa.

Lúc này, Trần Mặc đang ngồi trên xe đạp, cầm một quyển sách trên tay, chăm chú nhìn hoàng hôn.

Nếu ai đó làm như thế này, những người khác có thể cảm thấy rằng người kia đang tạo dáng, nhưng Trần Mặc làm điều này rất tự nhiên, bởi vì dù cậu đi đâu làm gì, hay đang bận rộn đến đâu, cậu vẫn có thể đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Nguyễn Manh chạy tới, đặt áo khoác lên ghế sau xe cậu. Trần Mặc chỉ liếc nhìn cô một chút, rồi quay lại với cuốn sách.

Nguyễn Manh giơ tay áo lên, chạy trở lại sân vận động. Khi vừa đi qua Tần Dương, cậu ta liếc nhìn Trần Mặc ở đằng xa, bất ngờ hỏi Nguyễn Manh, “Cậu ấy là bạn trai của cậu à?”

Nguyễn Manh ngạc nhiên, “Cái gì?”

“Bọn tớ vẫn chưa trưởng thành đâu, với lại tớ và cậu ấy là hàng xóm, còn ngồi cùng bàn với nhau từ lớp một đến giờ.”

Tần Dương gật đầu nghiêm nghị, khoé miệng nở nụ cười, “Ra là vậy!”

Thân thể Nguyễn Manh rất linh hoạt, lúc cô chơi bóng cũng vô cùng tập trung. Những người khác ban đầu coi thường cô vì cô là một cô gái, nhưng sau một vòng nỗ lực, mọi người đều có cái nhìn khác.

Thấy rằng trời đã muộn, không còn phù hợp để chơi bóng nữa, mọi người bắt đầu chuẩn bị trở về nhà.

Tần Dương lại đến bắt chuyện với Nguyễn Manh, “Không ngờ cậu có thể chơi tốt như vậy.”

Nguyễn Manh mỉm cười, “Chơi từ hồi nhỏ đếm giờ sao không tốt được chứ, haha.”

“Tại sao tớ không hay thấy cậu đến sân vận động?”

“Còn không phải là vì tớ không muốn đứng cuối trong kì thi lần này sao, tớ rất chăm chỉ làm bài tập về nhà luôn đó.”

Trước câu trả lời thẳng thắn của cô, Tần Dương không nhịn được cười, cậu ta đưa ra lời mời, “Sau này cậu có thể gọi tớ cùng chơi bóng đá.”

Nguyễn Manh mỉm cười, “Được, tớ cứ nghĩ người trong lớp chúng ta đều chỉ có học và học thôi chứ. Làm sao cậu biết tên tớ?”

Tần Dương nhìn Trần Mặc bên ngoài hàng rào, khoé miệng nhếch lên đầy ẩn ý, “Bạn cùng bàn của cậu luôn là người đứng nhất mà.”

Hóa ra là nhờ Trần Mặc, nhưng Nguyễn Manh cũng không quản nhiều như vậy, cô vẫy tay rồi nói: “Mai gặp.” Sau đó đi về phía Trần Mặc.

Trời sắp tối, hoàng hôn buông xuống phía bên kia đường chân trời. Trần Mặc ngồi lên xe đạp, cuốn sách trên tay lúc nãy đã bị cậu nhét vào cặp.

Cậu quay đầu qua một bên, nhìn về phía cuối đường chân trời. Con đường dần hòa quyện vào màn đêm tối, giống như một bức tranh phong cảnh tự do.

Nguyễn Manh bước tới, cầm lấy áo khoác ở ghế sau. Trần Mặc quay đầu lại, nhìn thấy trán cô đổ đầy mồ hôi, cậu lấy khăn tay từ trong túi quần ra rồi đưa cho cô.

Nguyễn Manh tự nhiên cầm lấy, lau mồ hôi trên trán và cổ mình rồi đưa lại cho cậu, sau đó nhảy lên ghế sau, “Về nhà thôi nào!!!”

Trần Mặc gấp chiếc khăn tay lại, đặt nó cẩn thận vào cặp sách một lần nữa. Cô ngồi trên thế sau, vẫy vẫy tay với Triệu Văn Hách ở đằng sau, “Mai gặp nhé.”

Nhà của Triệu Văn Hách và Nguyễn Manh ngược hướng với nhau. Cậu ta đạp xe, đi về phía cửa sau.

Gần tối gió thổi có chút lạnh, Nguyễn Manh không kìm được hắt hơi một tiếng. Trần Mặc đột nhiên dừng xe, lấy cặp sách trên lưng xuống, sau đó thuần thục cởi áo khoác đồng phục của mình đưa cho cô.

Nguyễn Manh ngập ngừng một chút, “Cậu không ghét tớ mặc áo của cậu à?”

Cô biết Trần Mặc không thích mặc quần áo của người khác và cũng không để người khác mặc quần áo của cậu. Có lần Trần Nhiên nghịch ngợm mặc thử áo bóng chày của cậu, từ đó về sau cô không thấy cậu mặc nó nữa.

Đôi mắt đen của Trần Mặc nhìn cô, ánh mắt dường như có chút bất lực. Sau khi cùng Nguyễn Manh đi chung một chiếc xe đạp, nó giống như hiệu ứng Dimono vậy, đối với Nguyễn Manh, phạm vi chịu đựng của cậu đang dần mở rộng.

Nguyễn Manh chỉ nghe thấy cậu nhẹ giọng nói nhỏ, “Dù sao đi nữa cũng phải giặt đồ mà.”

Cuối cùng, Nguyễn Manh thoải mái khoác áo lên người, trên áo dường như còn mang thân nhiệt của cậu, còn có mùi xà bông thoang thoảng.

Trần Mặc không thích giặt đồ bằng máy hay phải chạm vào quần áo của người khác, vì vậy tất cả quần áo của cậu đều tự mình giặt.

Cậu luôn sử dụng xà phòng có mùi bạc hà. Cơ thể cậu luôn mang hương vị này, mát mẻ hơi lành lạnh giống như con người của cậu vậy.

Mặc hai chiếc áo khoác, dù gió đêm có thổi qua thì Nguyễn Manh cũng không còn cảm thấy lạnh nữa. Trên đường đi, Nguyễn Manh vui vẻ nhại lại theo biểu cảm và giọng nói của giáo viên ngày hôm nay, Trần Mặc trước mặt vẫn im lặng không nói lời nào, nhưng Nguyễn Manh biết là cậu đang lắng nghe.

_____

Lớp đặc biệt luôn chú trọng hiệu quả trong mọi việc.

Chiều hôm sau, kết quả kiểm tra được đưa ra kèm bảng xếp hạng.

Nguyễn Manh nhìn vào bảng xếp hạng được dán bên cạnh bảng. Trần Mặc vẫn đứng đầu, cô ở vị trí thứ tư từ dưới lên, có ba người phía sau cô, dù chỉ đứng trước ba người nhưng Nguyễn Manh cũng đã thỏa mãn, không đứng cuối là tốt rồi.(^3^)

Sau khi xem xong, cô hào hứng chạy lại chỗ ngồi, nói với Trần Mặc, “Tớ đứng thứ tư từ dưới lên đấy, tớ không đứng cuối nữa rồi, haha….”

Bàn trước quay lại rồi lặng lẽ lắc đầu, người hạnh phúc khi đứng gần chót chắc chỉ có mình cô.

Tiết học tiếp theo Nguyễn Manh giống như ăn phải thuốc kích thích, cô cực kỳ tích cực, thậm chí cô còn cảm thấy giáo viên trên bảng đang toả ra ánh sáng.

Tiết thứ ba vào buổi chiều là tiết tự học, nhưng rất ít học sinh trong lớp đặc biệt ra ngoài. Nguyễn Manh chuẩn bị lấy sách giáo khoa hóa học, đi bộ được một đoạn đã thấy Tần Dương đang đi đến, “Nguyễn Manh, cậu có muốn chơi bóng đá không?”

Nguyễn Manh lắc đầu: “Không được, mặc dù lần này không đứng cuối lớp, nhưng tớ vẫn phải cố gắng, nếu không tớ sẽ bị tụt xuống trong kỳ thi giữa kỳ.”

Tần Dương cười cười, “Được rồi! Nếu cậu có đề nào không hiểu thì cứ đến hỏi tớ.” Cậu ta thuộc top năm của lớp.

Đây là lần đầu tiên có bạn trong lớp nguyện ý muốn giúp cô, Nguyễn Manh rất cảm động. Cô vui vẻ gật đầu, “Được rồi, cảm ơn cậu nhé.”

Tần Dương liếc nhìn sang Trần Mặc, không nói lời nào rồi cầm bóng bước ra khỏi lớp.

Nguyễn Manh vừa mới cúi đầu đọc sách, lớp trưởng từ bên ngoài vào đã gọi cô, “Nguyễn Manh, giáo viên chủ nhiệm bảo cậu đến văn phòng của cô đấy.”

Nguyễn Manh có chút bối rối. Cô giáo kêu cô làm gì? Không phải cô ấy không thích mình à?

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn nhanh chóng đứng dậy đi đến văn phòng. Nguyễn Manh đến trước cửa văn phòng, gõ cửa, thầy giáo dạy toán vừa bước ra. Thầy dạy toán là một người đàn ông, cả người khỏe khoắn, tuổi tác khoảng 50. Ông nở nụ cười nhìn Nguyễn Manh, “Lần này điểm toán của em tốt hơn rồi đấy, kì thi lần sau tiếp tục phát huy nhé.”

Thầy toán lúc giảng bài rất hài hước, Nguyễn Manh rất thích người thầy này, cô mỉm cười gật đầu lễ phép, “Vâng, cảm ơn thầy ạ.”

Lúc này, giáo viên chủ nhiệm Nhân Bình đang ngồi bên trong nghe thấy giọng nói của Nguyễn Manh, đôi mắt lạnh lùng quét qua sau cặp mắt kính, “Vào đi!”

Nguyễn Manh bước vào văn phòng, đi đến bàn làm việc của Nhân Bình. Bà ta nhìn xuống tờ giấy kiểm tra, Nguyễn Manh có cảm giác như bà đang nhìn chằm chằm vào cô vậy. Nguyễn Manh ngượng ngùng xoa xoa hai tay. Mặc dù cô được sáu mươi chín điểm hóa, nhưng vẫn là điểm thấp nhất lớp đặc biệt.

Nhân Bình nâng mí mắt lên, liếc nhìn Nguyễn Manh, âm thanh hơi hoài nghi, “Lần này đã cải thiện được một chút.”

Nguyễn Manh cười ngượng nghịu, “Vâng, em vẫn cần phải chăm chỉ hơn ạ.”

Nhân Bình lấy bài kiểm tra của Trần Mặc ở bên dưới bài kiểm tra của cô. Bà ta đặt hai bài lại với nhau so sánh, “Hai cô cậu có phương pháp làm bài rất giống nhau, gần như giống y hệt.”

Nguyễn Manh cười cười trả lời, “Em đã nhờ cậu ấy giảng bài trong thời gian này ạ.”

Nhân Bình không vừa mắt liếc Nguyễn Manh, nâng giọng, “Có đúng không? Ngồi cạnh học bá luôn có nhiều tiện lợi?”

Nguyễn Manh cảm thấy khuôn mặt như bị ai đó tát một cái, đau rát và nóng bỏng. Nhìn biểu cảm của chủ nhiệm lớp cũng biết bà ta đang ám chỉ cô sao chép bài của Trần Mặc.

Nhân Bình tiếp tục nói, “Nếu cô muốn hỏi bài những người bên cạnh thì nên có chừng mực, đừng làm chậm trễ việc học của người ta, cũng đừng kéo điểm trung bình của cả lớp xuống.”

Ra khỏi văn phòng, Nguyễn Manh khó chịu như nuốt phải ruồi chết, điểm số của cô không đủ để học lớp đặc biệt này.

Giáo viên lớp nói rằng cô không thể bác bỏ nghi ngờ của bà ta vì cô không có tư cách. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô phải chịu uất ức như vậy, thật là tức chết mà.

Cô nặng nề bước về lớp học, khi đi qua hành lang lớp, cô thấy một nhóm học sinh đang đứng trước cửa lớp mình. Bọn họ sôi nổi nhìn vào trong, thậm chí có người còn huýt sáo.

Nguyễn Manh đến gần một chút mới nhìn thấy một nữ sinh tên Tề Lưu Hải đứng ở cửa sau giảng đường, đôi mắt ngận nước như mặt hồ mùa thu, hai tay cô nàng ngại ngùng đan vào nhau, hình như đến đưa đồ, nhìn có chút xấu hổ cùng mất tự nhiên.

_______

Nghe tên Tề Lưu Hải nó men gì đâu


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.